Thomas kinh hoàng nhìn con quái vật tiến dọc theo hành lang dài của mê cung.

Trông nó như là kết quả của một thử nghiệm sai lạc - một cơn ác mộng. Nửa động vật, nửa máy móc, con Nhím sầu lăn mình và kêu lích kích trên lối đi lát đá. Cơ thể của nó giống như một con sên khổng lồ, được phủ một lớp lông thưa và một chất nhớp lấp lánh, phập phồng lên xuống một cách kỳ cục khi nó thở. Nó không có đầu đuôi rõ rệt, nhưng từ trước ra sau dài khoảng gần hai mét, và cao một mét hai.

Cứ mỗi mươi mười lăm giây thì những cái đinh sắt nhọn lại chĩa ra từ trong khối thịt phập phồng của nó, và toàn thân con Nhím sầu đột ngột biến thành một quả bóng lăn tròn tới trước. Sau đó nó ngừng lại nghỉ, dường như để xác định vị trí của mình, lớp đinh nhọn thu vào bên trong lớp da ẩm ướt với một tiếng phụp man rợ. Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy, và mỗi lần chỉ đi được khoản một hai mét.

Nhưng lông và đinh không phải là những cái duy nhất mọc ra từ cơ thể của con Nhím sầu. Nó còn nhiều cánh tay cơ khí chĩa ra tứ phía, mỗi cái có một mục đích khác nhau. Vài cái trong số đó còn được gắn đèn. Những cái khác thì phủ đầy gai sắt nhọn. Một cánh tay được trang bị cái kềm ba ngón cứ mở ra quắp vào không hiểu vì lý do gì. Khi con vật lăn tròn thì những cánh tay khéo léo thu gọn vào để tránh bị nghiến gãy. Thomas tự hỏi không hiểu thứ gì - hay ai - lại có thể chế tạo ra những thứ kinh dị và ghê rợn như vậy.

Giờ thì những tiếng động mà Thomas đã nghe thấy trở nên rất dễ hiểu. Khi Nhím sầu lăn tròn, nó gây ra tiếng rì rì, như tiếng đĩa cưa máy. Những cái đinh và cánh tay của nó lý giải cho tiếng lích kích ghê rợn của kim loại gõ vào đá. Nhưng không có gì làm Thomas lạnh sống lưng hơn là những tiếng rên rỉ ai oán chết chóc phát ra từ con quái vật lúc nó đứng yên, tựa như tiếng kêu của những người hấp hối trên chiến trường.

Bây giờ đã được mắt thấy tai nghe, Thomas không tưởng tượng nổi còn cơn ác mộng nào có thể sánh bằng con quái vật kinh dị đang tiến lại gần kia không. Nó cố gắng đè nén nỗi sợ, buộc cơ thể mình nằm yên không nhúc nhích, lơ lửng trên những sợi dây leo. Nó chắc chắn rằng hy vọng duy nhất của hai đứa là tránh không để bị phát hiện.

Biết đâu nó sẽ không nhìn thấy chúng ta, Thomas nghĩ bụng. Chỉ là biết đâu thôi. Nhưng tình hình hiện tại đang như một hòn đá đè nặng trong bụng nó. Con bọ dao đã biết vị trí chính xác của nó.

Con Nhím sầu lăn tròn và kêu lích kích trong lúc tiến lại gần, di chuyển dích dắc tới lui, hết rên rỉ rồi lại kêu rì rì. Cứ mỗi lần nó ngừng lại là những cánh tay kim loại lại duỗi ra, vung vẩy như một rô bốt tự hành đi kiếm sự sống trên một hành tinh lạ. Ánh sáng làm hắt những cái bóng ma quái ngang dọc trong Mê cung. Một ký ức mờ nhạt đang cố tìm cách thoát ra khỏi hộp chứa trong đầu Thomas. Nó hình dung ra mình đang ở một nơi không rõ là ở đâu và chạy về phía ba mẹ, những người mà nó hy vọng là vẫn đang còn sống đâu đó và tìm kiếm nó.

Một mùi khét xộc tới làm Thomas nhức mũi. Đó là một hỗn hợp kinh tởm giữa máy móc quá nóng và mùi thịt cháy. Thật không thể tưởng tượng nổi có người nào lại chế tạo ra một thứ khủng khiếp như vậy để đi săn đuổi trẻ con.

Cố không nghĩ tới điều đó, Thomas nhắm mắt lại một chút và tập trung vào việc giữ cho mình bất động. Con quái vật vẫn đang tiến lại gần.

Rììììììììì

Lích kích lích kích lích kích

Rììììììììì

Lích kích lích kích lích kích

Thomas lé mắt nhìn xuống trong lúc giữ cho đầu không di chuyển. Con Nhím sầu cuối cùng đã tiến đến chân tường nơi nó và Alby đang treo mình. Nó ngừng lại bên cạnh khe cửa dẫn vào Trảng Đất, cách Thomas có vài mét về bên phải.

Làm ơn đi qua phía kia đi, Thomas van xin trong yên lặng.

Quay đi.

Đi đi.

Lối kia kìa.

Xin mày đấy!

Những cái đinh của con Nhím sầu bật ra. Cả thân mình nó lăn tròn về phía Thomas và Alby.

Rììììììììì

Lích kích lích kích lích kích

Nó ngừng lại, rồi lại lăn tròn về phía bức tường.

Thomas nín thở, không dám hó hé. Con Nhím sầu bây giờ đang ở ngay bên dưới hai đứa. Nó muốn nhìn xuống ghê gớm, nhưng biết là chỉ một cử động nhỏ cũng làm nó bị bại lộ. Ánh sáng phát ra từ con vật sục sạo khắp nơi một cách hoàn toàn ngẫu nhiên và không hề ngừng lại ở một điểm nào.

Rồi, không hề báo trước, ánh sáng vụt tắt.

Mọi thứ lập tức tối đen và yên lặng. Như thể con quái vật vừa chuyển sang chế độ tắt. Con Nhím sầu không di chuyển, cũng không phát ra tiếng động, ngay cả tiếng rên rỉ cũng đã ngừng hẳn. Không có ánh sáng thì Thomas không thể nhìn thấy dù chỉ là một vật nhỏ.

Nó không nhìn thấy gì cả.

Nó hít một hơi thật nhẹ qua lỗ mũi. Quả tim đập như trống trận của Thomas đang cần dưỡng khí một cách tuyệt vọng. Liệu con vật kia có nghe thấy nó không? Hay là ngửi thấy nó? Mồ hôi ướt đẫm trên mái tóc, đôi tay, quần áo Thomas và mọi thứ. Một nỗi sợ hãi chưa từng thấy đẩy nó đến điểm ranh giới của sự lọan trí.

Nhưng vẫn không có gì. Không dịch chuyển, không ánh sáng, không tiếng động. Sự chờ đợi trước những động thái sắp tới của con Nhím sầu làm Thomas bồn chồn.

Nhiều giây trôi qua. Nhiều phút đồng hồ. Sợi dây leo cứa sâu vào thịt Thomas, làm ngực nó tê dại. Nó chỉ muốn hét vào mặt con quái vật phía bên dưới: Giết tao hoặc cút về cái lỗ nấp của mày đi!

Rồi ánh sáng và âm thanh đột ngột bật lên. Con Nhím sầu cử động trở lại, kêu rì rì và lích kích.

Con quái vật bắt đầu leo tường.