“Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..” Cô bé tiếp tục ngân nga bài đồng d.a.o và đi ngày càng xa.

Chúng tôi không dám bước đi cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn.

Khi đến gần xác người phụ nữ, một cảm giác ứ nghẹn ở họng bắt đầu dâng trào.

Trong bụng t.h.i t.h.ể nữ bị mổ xẻ, các cơ quan nội tạng không ngừng quằn quại và cô ta vẫn chưa c.h.ế.t hẳn.

Cô bé kia đã cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào mắt của người phụ nữ khiến đôi mắt ấy cứ rỉ m.á.u không ngừng.

Tôi nuốt nước bọt, xoay mặt người phụ nữ lại rồi xác nhận đây đúng là - Thầy Cao!!

Mặc dù chúng tôi đều an toàn nhưng mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn.

Thập Ngũ, chị Lệ và tôi đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

“Cô ấy..là ai??” - Thập Ngũ hỏi.

Cả tôi và chị Lệ không thể cho anh ta một đáp án chính xác.

Chỉ trong vòng nửa giờ, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến thấy hai cái xác c.h.e.t.

Bất giác chúng tôi lùi lại vài bước, chỉ sợ thân thể của thầy Cao đột nhiên đứng dậy.

Điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.

Tôi giật mình. Điện thoại có tín hiệu trở lại rồi sao?

Nhưng khi mở lên thì vẫn không hề có tín hiệu. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là hai tin nhắn trên điện thoại của tôi đều gửi từ Tiểu Kiều.  

“Bọn tôi đã xuống tầng rồi, gặp nhau ở đâu được đây?”

Tôi ngập ngừng hỏi:“Chẳng phải trong đây không có tín hiệu sao?”

Tin nhắn được gửi đi suôn sẻ và không bị lỗi.

Tôi đã thử gửi tin nhắn cho những người bên ngoài nhưng đáp lại chỉ là dấu chấm than màu đỏ xuất hiện.

Việc này làm tôi thêm chắc chắn rằng chúng tôi đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Song, Tiểu Kiều đột nhiên quay video. Khi mở ra, tôi dựng tóc gáy và ngay lập tức hét lên: “Chạy!!”