Hầm thời gian, cuộc sống có lẽ quá vội vã.

05/08/2010

Hầm thời gian là một đặc ân của thánh thần mà không phải ai cũng được nhận. Bản thân anh cũng chỉ nghe nói qua chứ thực sự chưa hề tận mắt chứng kiến. Đó là một khoảng không gian không thuộc về thực tại được bó gọn lại trong một hang đá. Trong hang đó thời gian trôi nhanh hơn thế giới bên ngoài nhiều lần, một ngày tương đương với gần một năm.

Ngày hôm nay Cát Lý tròn hai tháng tuổi, cũng là độ tuổi tối thiểu để được phép vào hầm thời gian. Theo lời Thiên Xích nói, trưa nay sẽ có người từ cung đến đưa bọn trẻ đi.

Việc Hồ Phong con trai của Nhất Vũ được phép cho lớn cấp tốc anh tạm thời có thể hiểu. Nhưng cả Cát Lý và Huyền Thiên cũng được vào theo thì anh thực sự không hiểu. Nhưng vô lý nhất là Hải Như con gái của Nhược Phong và Hải Tâm. Cô bé không hề có gì đặc biệt so với lứa tuổi.

Trời gần tới trưa, nắng nóng gần tới đỉnh điểm, giờ này ở sân nếu không có công việc thì chẳng có ai ra đó cả. Nếu không ở trong nhà thì mọi người cũng tìm nơi râm mát để tránh cái nắng.

Anh vừa kết thúc ca đi tuần nên tạm ngồi dưới gốc cây Hòe trước nhà, cái nắng làm anh thấy mệt mỏi, mồ hôi túa ra ướt hết lưng áo. Bên cạnh anh, Lệ Tri cầm quạt quạt cho anh, nàng còn mang theo một cốc nước. Anh cầm cốc nước lên rồi cười với nàng, trước khi uống anh không quên truyền hàn khí làm nước trở nên mát lạnh.

Cốc nước vừa uống cạn, anh liền nghe giọng của Thảo thỏ.

- Cổng Đông có khách, 3 người xuất hiện từ xa. Hai nam một nữ. Họ bay tới.

- Cám ơn Thỏ nhé. Cám ơn cô đã nói bình tĩnh.

- Anh lại trêu em rồi.

Thảo thỏ vừa đi, ba người họ đã vào đến sân, anh bước ngay lại mời vào ngồi nói chuyện. Ba người đó chỉ có một người lạ mặt, còn hai người kia là Mộ Dung Phi Yến và La Minh Hạo.

- Mọi người đến đón lũ nhóc đi sao?

Minh Gạo gật đầu nói.

- Đây là thầy Tử Ngọc. Thầy ấy nắm giữ bí mật của hầm thời gian. Mọi chuyện từ lúc này do thầy quyết.

-Chào thầy! - Anh cúi đầu

Thầy Tử Ngọc có dáng người thấp bé, tứ chi cũng mảnh khảnh không nhiều sức mạnh. Nét mặt thầy hiền từ, ngũ quan hài hòa toát lên vẻ đẹp như thần tiên. Thầy mỉm cười chào lại anh, giọng nói vừa trầm vừa vang mang lại cảm giác rất thoải mái. Nhưng với riêng anh, ở con người này toát lên khí chất khiến anh rùng mình.

- Hỏa Vương giao nhiệm vụ thì phải hoàn thành thật tốt. Các cô bé cậu bé đã sẵn sàng chưa?

- Thầy chờ một lát. Tôi đi tập trung mọi người lại.

Nói rồi anh đạp khí bay tới bục lớn giật dây chuông. Sau đó vài phút, mọi người đều tập trung đầy đủ.

-

Đây là thầy Tử Ngọc. Chủ của hầm thời gian. Thầy đến để nhận 4 tiểu chiến binh của chúng ta về chăm sóc. - Giọng nói sang sảng của anh vang lên.

Thầy Tử Ngọc bước lên cúi chào mọi người.

- Chào mọi người. Tôi là Doãn Tử Ngọc. Trách nhiệm của tôi là giúp đỡ tiểu chiến binh hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

- Nhiệm vụ đầu tiên? - Anh buột miệng

- Chính là có thể sống sót và trưởng thành. Việc này tôi không thể can thiệp.

- Thầy có thể nói rõ được không?

- Không phải ai cũng được chọn để vào hầm thời gian. Và không phải ai vào hầm thời gian cũng sẽ trưởng thành đi ra một cách hoàn hảo. Trong đó chứa đựng nhiều thử thách về thể xác và tinh thần. Phải vượt qua mới có thể trở thành một chiến binh xứng đáng.

Thầy Tử Ngọc đưa mắt nhìn mọi người, ai nấy đều im lặng, thầy mỉm cười nói tiếp.

- Tôi đã nghe qua về chuyện lồng kính của Khát Máu. Về cơ bản tôi cũng có mấy cái lồng kính như vậy. Chỉ là không dùng máu một cách kinh dị như vậy thôi. Thử thách chủ yếu diễn ra trong tâm hồn đứa bé. Một người lớn mà mang tâm hồn trẻ con thì thật phí hoài và phiền toái.

Ai nấy đều gật gù đồng ý, thầy Tử Ngọc lại tiếp.

- Nào. Mấy bạn nhỏ sẵn sàng chưa? Chúng ta sẽ lên đường luôn.

Ngọc Tuyết ẵm Cát Lý bước lên trước, Liễu Tâm bế Huyền Thiên, trên tay Thiên Xích là Hồ Phong cùng nhau đi lên. Hai bố con Nhược Phong Hải Như bước lên sau cùng.

- Phi Yến. - Thầy Tử Ngọc nhẹ nhàng gọi. - Lên bế bớt mấy đứa nhỏ đi. Làm sao có thể từng này người cùng đi.

- Tôi sẽ giúp. - Ngọc Tuyết nói

- Chúng ta sẽ bay chậm thôi. Ngọc sẽ ẵm thêm Hải Như nữa. - Anh nói - Thầy Tử Ngọc có thể bay cùng tôi.

- Cám ơn nhưng tôi cũng bay được!

Thầy cười cười rồi nhẹ nhàng rời mặt đất. Anh hơi ngạc nhiên vì cách bay này rất giống những chiến binh Phong hệ khác.

Minh Hạo gồng mình hóa thành một con rồng rồi cuộn mình trên không trung chờ đợi. Mộ Dung Phi Yến bước xuống bế Huyền Thiên và Hồ Phong rồi bay theo. Ngọc Tuyết cũng bay theo ngay sau đó.

- Anh. Em muốn đi cùng họ. - Liễu Tâm nói

- Em đi cùng anh hai cô kia không theo bảo vệ được đâu. - Anh khẽ cười

- Có anh ở cùng em là an toàn rồi mà.

Anh đưa mắt nhìn Thiên Xích và Thiên Hồ. Cả hai đều gật đầu đồng ý. Anh túm lấy tay Liễu Tâm phóng vút lên.

- Thật tốt. Anh có chút việc riêng cần nói. Chỉ một mình em có thể biết.

- Bay nhanh lên chút. Đi cùng đi. - Ngọc Tuyết truyền Phong Ngôn tới giục giã

- Tôi có chút việc cần giải quyết trước đã. - Anh đáp

- Việc gì cơ ạ? - Liễu Tâm hỏi

- Là việc với em đó. Anh sẽ nói chi tiết cho em những gì xảy ra với chồng em. Và cả những gì anh buộc phải làm với cả em nữa.

Anh tụt lại phía sau quá xa nên phải mất một lúc lâu mới tìm được điểm tập hợp. Chỗ mọi người dừng chân là một điểm thuộc vùng 4, nơi này tiếp giáp với vùng 3 và cả vùng 5. Tuy là thuộc vùng 4 nhưng anh chưa bao giờ đặt chân qua vì nó nằm sâu vào trong lãnh thổ và thuộc về địa phận của làng Nam Thảo Nguyên.

Thầy Tử Ngọc bước lên trước vận Thổ công, những mô đất trồi lên từ khoảng đất trống. Chẳng mấy chốc trước mặt mọi người là cả một khối đất đá cao to như một cung điện.

- Tôi sẽ vào trong trước. Mọi người chờ ở ngoài này một lát nhé.

Thầy Tử Ngọc nói rồi đưa tay đẩy nhẹ vào khoảng không. Một cánh cửa đột nhiên mở ra trên vách đá phẳng lì. Lối đi vào trong tối và sâu hun hút. Sau vài bước chân, thầy Tử Ngọc hoàn toàn bị bóng đen nuốt chửng. Trong bóng tối, một ánh lửa loé lên, anh nhìn thấy bàn tay thanh tú của thầy bắn ra nhưng tia lửa để thắp sắp đuốc hai bên đường đi.

- Người đàn ông kỳ lạ này từ đâu ra vậy? - Anh hỏi hai người đối diện.

- Chúng tôi mới gặp ông ấy từ sáng nay. Nghe nói là bạn của Hỏa Vương. Tuổi tác cũng ngang nhau.

- Tôi chưa nghe qua cái tên này bao giờ. Nhưng cử chỉ, điệu bộ, dáng người và cả giọng nói thì rất quen. - Anh khẽ cười nhạt - Đó là Minh Vương.

- Minh Vương là ai vậy? - Ngọc Tuyết hỏi

- Là kẻ đứng đầu vùng đất Đen, cha của Vương Túc và Vương Trí.

" Ha Ha " Ngọc Tuyết và cả vợ chồng Phi Yên Minh Hạo cùng cười lớn

- Chúng ta căm thù hắn bấy lâu mà còn chẳng biết tên hắn. - Phi Yến nói

- Tôi mới chỉ gặp kẻ đó một lần duy nhất. Nhưng không được thấy mặt. Chỉ thấy từ sau lưng. - Anh nói

- Mọi người tán chuyện gì thế? - Thầy Tử Ngọc bất ngờ lên tiếng.

- Không có gì. - Anh quay lại cười nhạt - Thầy đi nhẹ chân quá!

- Tôi mới chuẩn bị xong. Mọi thứ sẵn sàng cho bọn trẻ rồi.

- Vậy đi thôi. - Anh nói

- Mọi người đi theo tôi.

Thầy Tử Ngọc nhanh chân đi trước, phía trong lúc này có đuốc thắp sáng mờ mờ. Lối đi nhỏ hẹp chỉ vừa đủ một người. Đi sâu dần vào trong lối đi mới rộng ra, ánh sáng cũng nhiều hơn. Thầy Tử Ngọc dừng lại ở một khoảng trống khá rộng rãi. Anh nhìn quanh một lượt, trần hang nhẵn nhụi phẳng lì, các bức vách có vẽ các hoa văn kiểu cách kỳ lạ mà anh chưa bao giờ thấy qua. Khoảng giữa hang có khá nhiều các cột đá to tròn nhẵn nhụi cao sừng sững.

Thầy Từ Ngọc bước lại gần một cột đá rồi gọi.

- Mang một em bé lại đây nào.

Ngọc Tuyết ôm Cát Lý bước lên trước tiên.

Thầy vận thổ công, động tác gọn gàng mạnh mẽ, cột đá mở ra. Phía trong có một khoảng trống rộng rãi đủ cho một người lớn. Tiếp đó thầy đẩy tay nhẹ lên cao, từ cột đá mọc ra một nhánh nhỏ đâm thẳng lên trần.

- Đặt bé vào đây! - Thầy nói rồi bước sang một cột đá gần đó - Một em bé nữa nào.

Cứ thế thầy chỉ đạo mọi người đặt 4 đứa nhỏ vào 4 cột đá đối diện nhau. Những nhánh nhỏ từ cột đâm lên trần vào cùng một điểm, và từ 4 cột đá thầy còn tạo thêm một nhánh nối vào cột đá ở giữa.

- Phong à! Báu vật của mẹ hãy lớn lên thật khỏe mạnh nhé. Từ đây con phải tự lo cho bản thân rồi. - Liễu Tâm nói cùng những giọt nước mắt lặng lẽ chảy, cô đặt nhóc Hồ Phong vào trong cột đá - Mẹ yêu con nhiều.

Thầy Tử Ngọc bước lên gạt nhẹ tay, các cột đá cùng nhau từ từ khép lại kín như bưng.

- Tôi gọi đây là những cái kén. - Thầy Tử Ngọc giải thích - Sau quá trình các bé sẽ biến đổi giống như một con bướm vậy. Mấy cái ống sẽ lấy chất dinh dưỡng từ trên kia, và thải bỏ chung vào cột ở giữa này.

- Quá trình này thực sự thấy giống với cái lồng kính của Khát Máu quá. - Anh buột miệng

Thầy Tử Ngọc cười mỉm

- Về cơ bản thì giống nhau. Nhưng về chi tiết thì không giống. Một là chất dinh dưỡng, dinh dưỡng tôi cho các bé là tinh hoa đất trời chứ không phải máu. Hai là các bé còn có tôi dạy dỗ nên xin cứ yên tâm.

Dứt lời thầy vung tay kéo một khối đá trồi lên rồi chui vào trong đó.

- Bây giờ tôi sẽ khởi động quá trình. Việc đóng cửa xin giao lại cho cậu Quý Bình.

- Thầy biết tên tôi à? - Anh ngạc nhiên

- Có nghe Hảo Chiến kể không ít về cậu.

Anh chưa kịp nói tiếp thì thầy đã đóng khối đá lại. Ngay sau đó từ khối đá trồi thêm 4 nhánh nối vào 4 cột đá kia. Quá trình đã bắt đầu.

Anh cùng mọi người quay đầu bước ra, từ gian chính giữa đến cửa ra, hàng chục cánh cửa liên tục sập lại từ phía sau.

Minh Hạo và Phi Yến cùng nhau bay đi trước, chỉ còn lại ba người đứng đó nhìn nhau.

Anh nghiêng đầu nhìn Liễu, cô chớp chớp mắt nhìn anh rồi nhìn sang Ngọc Tuyết.

- Đó là di nguyện của Nhất Vũ. Em sẽ để anh thực hiện chứ?

- Em cam tâm tình nguyện. - Liễu Tâm nói

- Di nguyện gì? Sao bây giờ cậu mới nói?

- Trước khi tôi để mất Nhất Vũ, thằng bé có nói những lời cuối cùng. Điều ấy sẽ được coi là di nguyện phải không.

- Phải.

- Lúc đó thằng ngốc đó nói là muốn được sống cùng sống. Chết cùng chết. Với Liễu Tâm. Tôi đã hỏi ý kiến cô bé rồi.

- Chính em cũng muốn được ở bên anh Vũ. Giờ anh ấy đi xa, hai đứa nhỏ cũng chỉ vài hôm nữa sẽ có thể tự lo cho bản thân. Em có thể yên tâm mọi chuyện mà đi rồi.

Sau giây lát đấu tranh tư tưởng, Ngọc Tuyết quyết định bỏ đi.

- Chuyện của hai người thì tự quyết định. Tôi không xen vào nữa. Xong việc qua nhà riêng, tôi chờ ở đó.

- Nhanh thôi mà. - Anh nói vọng qua vai rồi quay lại nghiêm mặt nói với Liễu Tâm - Em đứng yên đó và làm đúng những gì anh nói.

Anh bước lên khoảng mươi bước chân rồi quay lại, khoảng cách này là đủ. Anh thả lòng cơ thể rồi dồn năng lượng lên hai tay. Đột nhiên một cơn gió thoảng qua, anh cảm thấy có chút mùi của Ngọc Tuyết. Nhưng nhìn xung quanh thực sự không có bóng dáng của cô ta. Anh sực nhớ có lần Ngọc Tuyết kể về Phong Nhãn. Tuyệt kỹ mang hàm ý đôi mắt của gió sẽ giúp người sử dụng có khả năng nhìn xa hơn gấp nhiều lần bình thường. Anh chắc mẩm bạn mình đang lén theo dõi từng chút một hoạt động của anh. Anh khẽ cười rồi dùng Phong Ngôn thì thào với cô.

- Xin lỗi nhé Ngọc. Tôi không thể cho cậu xem được.

- Cậu đâu thể ngăn cản đôi mắt của tôi! - Ngọc Tuyết trả lời

- Vậy thì căng mắt lên rồi nhìn cho rõ. Sau này đừng thắc mắc gì thêm nghe chưa?

Dứt lời, anh gồng mình bốc một khối đá lớn ném vút lên cao. Sau đó anh dồn năng lượng tập trung cao độ thiêu đốt làm khối đá nóng đỏ lên.

" Uỳnh " khối đá nổ tung làm trăm mảnh

Đúng lúc đó anh dồn lực hạ tay kéo mạnh tất cả đất đá rơi xuống. Cảnh tượng nhìn không khác gì một cơn mưa bao gồm lửa và đất đá. Mặt đất rung chuyển, khói bụi mịt mùng, anh nhanh chóng rời vị trí lao thẳng về phía Liễu Tâm.

Gió chợt nổi lên, nhưng cho đến khi khói bụi mờ đi đủ để nhìn rõ mọi thứ thì chỉ còn anh đứng đó, trên tay anh là một cái hũ nhỏ.

- Việc lấy tro cốt bây giờ dễ quá! - Anh khẽ nói bằng Phong Ngôn cho Ngọc Tuyết nghe

- Im đi. Tôi đang bực mình đấy.

Anh cười cười rồi đạp khi bay về làng.

Anh không về làng ngay mà bay vào rừng tre, anh chờ đợi cho một nhóm đi tuần ngang qua chỗ anh mới bắt đầu hành động.

Anh rời khỏi ngọn tre rồi đáp xuống đất, cố ý tạo sự chú ý rồi bước vào nghĩa trang. Phía sau anh, nhóm đi tuần đang chạy theo. Anh ngoái lại nhìn, nhóm đi tuần có cả Thiên Xích và Thiên Hồ. Một cơn rùng mình chạy qua anh, khắp người anh nổi gai ốc. Anh có một dự cảm không lành. Anh hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục công việc.

Sau khi anh bỏ đi cùng Ngọc Tuyết, mọi người đã chôn tro cốt của Nhất Vũ tại nghĩa trang. Anh nhớ rõ vị trí ngôi mộ vì sau khi trở lại làng, ngày nào anh cũng tới đó.

Phía sau anh nhóm tuần tra liên tục gọi, anh mặc kệ tiếp tục bước đi.

- Anh làm gì vậy? - Thiên Xích kéo tay anh lại

Anh quay người lại nhìn rồi nói bằng giọng buồn xen lẫn đau đớn.

- Chúng ta thân thiết đến mức cầm tay nhau sao?

Thiên Xích buông tay.

- Nhìn anh không ổn chút nào. Có chuyện gì với anh vậy?

- Tôi tất nhiên không ổn. - Anh trả lời lạnh nhạt rồi tiếp tục bước đến mộ Nhất Vũ.

- Anh đang làm gì đấy? - Thiên Hồ hỏi

- Nhìn đi. Đừng hỏi.

Anh vừa nói vừa vận thổ công kéo cái tiểu chứa tro cốt của Nhất Vũ trồi lên mặt đất.

- Anh đang phá vỡ nơi mà anh thăm nom hàng ngày đấy.

Anh mặc kệ lời nói của mọi người mà tiếp tục công việc của mình.

- Dừng lại ngay. - Thiên Xích lao tới.

Anh quay ngoắt lại, ánh mắt rực lửa. Thiên Xích không hề lùi bước.

- Nếu anh không giải thích rõ ràng. Tôi sẽ phải can thiệp.

- Để tôi làm xong việc rồi sẽ nói. Cô có thể chờ một lát không? Đây đâu phải nơi tôi và mọi người có thể ra tay làm những điều không phải mà tổn hại đến chốn linh thiêng này.

Nghe anh nói vậy, Thiên Xích lùi lại một bước, tay vẫn cầm chặt đôi lưỡi hái.

Anh nhẹ tay mở nắp tiểu rồi lấy ra cái hũ đựng tro cốt của Nhất Vũ. Sau đó anh đổ " phần còn lại " của Nhất Vũ sang chiếc hũ mới mang tới. Anh lắc lắc giống như trộn đều mọi thứ rồi cất cái hũ vào tiểu. Mọi việc xong xuôi, anh quay lại nhìn mọi người, ánh mắt ai nấy đều nghi ngờ.

- Ra khỏi đây đã. Tôi sẽ giải thích.

Thiên Xích cau mày quay người bỏ đi, phía sau là Thiên Hồ, Vô Song và Hiểu Minh cũng quay gót bước ra khỏi nghĩa trang.

- Anh nói được chưa? - Thiên Xích hỏi

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, Thiên Hồ đứng cạnh Thiên Xích, vẻ mặt cô có chút nghi ngờ và sợ hãi. Hiểu Minh và Vô Song đứng cạnh nhau và cách hai cô gái khá xa, có vẻ như họ hiểu rõ thái độ của hai cô gái và muốn đứng bên ngoài chuyện này.

- Tôi vừa thực hiện di nguyện cuối cùng của Nhất Vũ. - Anh nhẹ giọng nói, âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ lớn để mọi người nghe, đủ đanh thép để lấn át bọn họ.

- Di nguyện? Trước đó anh không nhắc tới.

- Đó là vì hai cô chắc chắn sẽ ngăn cản tôi. Cho nên tôi mới không nói.

- Bây giờ đã làm rồi. Anh có thể nói rõ được không? Càng rắc rối càng dễ gây hiểu lầm.

- Thiên Hồ nói không sai. Anh hãy giải thích đi.  - Thiên Xích dịu giọng

Bên ngoài, Hiểu Minh và Vô Sinh cũng nhìn anh, ánh mắt khích lệ.

- Sẽ không có hiểu lầm. - Anh cười. - Tôi vừa trộn lẫn tro cốt của Nhất Vũ và Liễu Tâm với nhau.

- Cái gì? - Cả 4 người cùng giật mình rồi thét lên

- Anh đã làm gì mà lại xảy ra chuyện này. - Thiên Xích quát lên, bàn tay cô siết chặt liềm hái , bốc lửa.

- Theo di nguyện cuối cùng của Nhất Vũ là muốn được " sống cùng nhau, chết bên nhau" tôi đã hỏi lại Liễu Tâm. Cô bé đã gật đầu chấp thuận. Còn có Ngọc Tuyết chứng kiến.

-  Vậy là anh đã ra tay gϊếŧ hại em gái tôi phải không? - Thiên Xích gầm lên

- Phải! Tôi làm. - Anh nói nhẹ nhàng nhưng không hề xuống nước

Thiên Hồ túm tay áo Thiên Xích kéo lại.

- Đáng không chị?

- Chị không quan tâm đó là ai. Chỉ cần làm hại đến em của chị thì đừng hòng đội trời chung. Đây chẳng phải là thù sao? Có thù phải báo.

Thiên Xích giựt tay em gái ra rồi lao thẳng vào anh.

- Vô Song, Hiểu Minh! - Anh gọi lớn - Không cần ngăn cản cô ấy lại. Con người này chất chứa quá nhiều hận thù. Không giải tỏa tâm lý chỉ khiến mọi thứ thêm sâu nặng.  Lâu dần sẽ trở thành kẻ thù mãi mãi.

Anh dứt lời, Thiên Xích cũng chạm lưỡi hái tới anh. Anh lùi một bước, lưỡi hái vụt qua mặt anh cắm thẳng xuống đất. Lá khô bốc cháy, mặt đất toác ra.  Thiên Xích xoay mình vung lưỡi hái liên tục bổ vào anh. Anh lâm vào tình thế khó xử, tránh mãi cũng khó, mà ra tay tấn công thì không đành.  Phía sau kia còn có Thiên Hồ, cô không tham chiến nhưng trên tay hỏa cầu luôn sẵn sàng. Anh tiếp tục tránh, mắt liếc sang nhìn Vô Song, cậu ta thản nhiên nhìn anh và không tỏ ý muốn can dự. Hiểu Minh đứng bên cạnh cười cười, tuy không nói gì nhưng trên mặt hiện rõ ý đồ, " Chiến đấu đi, tôi muốn xem anh sẽ làm gì ".

Từ chối chiến đấu chỉ là hạ sách, nhưng anh lại không thể bỏ chạy, trong tình huống này nếu làm vậy sẽ rất mất mặt.

- Thiên Xích. - Anh gọi lớn - Nếu cô không dừng lại tôi sẽ không nhường nhịn nữa đâu.

Thiên Xích dừng tay,  đảo mắt nhìn về phía Thiên Hồ. Cô em gái đưa tay lên cùng quả cầu lửa đã sẵn sàng. Cô chị quay lại nhìn anh giây lát rồi tiếp tục lao tới.

- Cô báo thù là quyền của cô. Liễu đã đồng ý muốn ở bên em trai tôi mãi mãi. Tôi cũng chỉ là giúp con bé.

- Im miệng. Sự thật là anh đã gϊếŧ hại em gái tôi. - Thiên Xích gầm lên

Anh gồng mình vận thổ công đẩy một khối đá trồi lên đánh thẳng vào Thiên Xích. Cô né nhanh gọn rồi tiếp tục áp sát. Một tay Thiên Xích vung lưỡi hái tấn công, anh xoay mình né đòn rồi vung tay tạo một cơn gió đẩy Thiên Xích lùi về phía sau. Nào ngờ, cô không hề có phòng bị nên cơn gió hất văng cô đi khá xa rồi ngã lăn quay trên nền đất. Ngay lập tức Thiên Hồ bước lên liên tục ném hỏa cầu tấn công anh. Anh nhanh tay dựng lên một khối đá lên cao làm chỗ ẩn nấp.

* Huỵch * có tiếng động lạ, anh ngước lên nhìn, Thiên Xích đứng sừng sững trên mô đá nhìn xuống anh.

Giờ thì anh đã hiểu họ Kinh Hoàng và Sợ Hãi ở đâu. Cuộc chiến này anh không thể khinh suất, nhưng cũng không nên ra tay đả thương bất cứ ai. Cách duy nhất là cầm hòa, nhưng Thiên Xích đang tràn ngập thù hận đến mê muội, sao có thể nghe hiểu điều anh giải thích.

Thiên Xích tiếp tục tấn công, anh buộc phải trả đòn vì phía sau không còn đường thoát.

Lợi thế đặc biệt nhất của Thiên Xích khi kết hợp tấn công cùng Thiên Hồ là cô ta không hề bị ảnh hưởng bởi sức tấn công từ hỏa công. Chính vì vậy mà Thiên Xích thoải mái áp sát tấn công, phía sau Thiên Hồ cũng thoải mái ném Hỏa cầu khiến đối thủ của họ khó lòng mà chống trả.

Anh vừa chiến đấu vừa nghĩ cách phá giải thế gọng kìm, nếu chỉ là đánh bại cả hai người thì không phải anh không làm được. Nhưng điều anh muốn không phải là chiến thắng. Anh muốn họ dừng lại và bình tĩnh.

Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có duy nhất một hạ sách. So về kỹ năng cận chiến, Thiên Xích kém anh một bậc, Thiên Hồ mới là nhân vật gây khó khăn cho anh và cô bé lại chính là yếu điểm của Thiên Xích.

Anh lựa thế đánh một đòn vào trụ làm Thiên Xích gục ngã.

- Tôi chẳng muốn giao chiến với hai người chút nào. - Anh

nói với Thiên Xích trước khi dồn lực phóng vút vào Thiên Hồ.

Cô bé bị bất ngờ nên hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, anh dừng lại vung tay kéo đất đá trồi trên cản lối. Sau giây lát, Thiên Hồ đã nằm gọn trong vòng tay anh.

- Em yên lặng giúp tôi. Tôi chỉ muốn Thiên Xích dừng tay. - Anh thì thầm

Thiên Hồ khẽ gật đầu.

- Hèn hạ! - Thiên Xích quát

- Tôi chẳng muốn làm như thế. Nhưng có lẽ không còn cách nào khác rồi. Xin hãy nghe tôi giải thích.

- Tôi nghĩ cần có Ngọc Tuyết ở đây làm chứng. - Vô Song lên tiếng. - Ít nhất như vậy cũng làm chúng tôi không mất lòng tin vào cậu. Còn Thiên Xích thì đó là chuyện riêng hai người tự giải quyết.

- Cứ cho là Ngọc Tuyết làm chứng, tôi cũng không tha thứ cho anh. - Thiên Xích nói

- Tôi... - Anh ngập ngừng

- Tôi ủng hộ Thiên Xích. Hãy cho cậu ta một trận đi. - Ngọc Tuyết nói vọng xuống

- Thật may là cô ở đây. - Vô Song mừng rỡ - Hãy nói vài câu phải trái đi

- Tôi xác nhận đó là yêu cầu của Liễu Tâm. Ví như một người tự tử không lẽ ta đi trả thù con dao hay sợi dây thừng? Thiên Xích à. Thù này không thể trả bởi lẽ không nên có thù oán ở đây. Nhưng...

- Nhưng sao? - Thiên Xích hỏi dồn

- Không có gì. Chuyện riêng giữa tôi là hắn thôi.

- Tiếp tục đi tuần thôi. - Hiểu Minh nói - Anh bỏ Thiên Hồ ra đi.

Anh buông tay, thả lỏng cơ thể,  Thiên Hồ ngồi thụp xuống khóc lớn. Thiên Xích cũng rơi nước mắt, nhưng cô không khóc thành tiếng. Hai chị em cô ôm lấy nhau rồi cùng Vô Song, Hiểu Minh tiếp tục đi tuần.

- Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu. - Thiên Xích ngoái lại nói

Anh quay mặt đi, trong miệng lầm bầm tự nói với bản thân.

- Tôi tin sẽ đến ngày cô tha thứ cho tôi.

- Thiên Xích sẽ oán cậu cả đời. - Ngọc Tuyết nói

- Ban nãy nhờ cậu giải nguy. Cám ơn nhiều.

- Cái gì cũng có giá trị. Giờ thì trả công cho bản cô nương đi.

- Phải trả công sao? - Anh giật thót.

- Là cái chỗ " Nhưng..." ban nãy ấy.

- Nói toẹt ra đi. Bọn họ đi cả rồi mà.

Ngọc Tuyết cười nhạt.

- Cậu quý con bé như thế. Nếu cậu dám xuống tay gϊếŧ nó thì tôi cũng chẳng làm bạn với cậu làm gì.

- Cậu đã hiểu như vậy rồi thì còn muốn tôi nói gì nữa?

Ngọc Tuyết câm nín, anh chưa bao giờ thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.

- Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tôi làm việc luôn suy nghĩ kỹ trước khi ra tay mà.

- Cậu tính bỏ đi đâu?

- Xong việc rồi. Ở đây làm gì. Về thôi.

- Đi chung đi.

Anh ngoái lại nhìn cô, hai người cười cười với nhau rồi cùng nhau thả bộ về làng.