Sự khởi đầu vất vả

05/04/2010

Hồ nước Tam Long

Sau một tuần ròng đi theo thứ ánh sáng lúc tỏ lúc mờ của viên đá mà Châu Mạn Phong để lại, cho đến lúc này cả nhóm đang dựng trại nghỉ chân ở một vùng hồ nước nóng khá lớn. Dù chưa chắc chắn có viên ngọc nào tại đây hay không, nhưng ánh sáng của viên ngọc cũng sáng hơn hẳn mấy hôm trước.

Vùng đất này nằm khá sâu trong lãnh địa của vùng đất Đen, nơi này có tên gọi là hồ nước Tam Long. Anh cũng từng nghe qua, nhưng chưa từng đặt chân tới nơi này. Vùng hồ nước này rất đặc biệt, ba hồ nước ở ngay gần nhau, nhưng một hồ rất lạnh, một hồ rất nóng và một hồ bình thường.

Việc dựng trại cũng vừa xong xuôi, tất cả mọi người còn chưa biết sẽ bắt đầu từ đâu thì từ dưới hồ trồi lên một sinh vật có kích thước rất lớn. Ai nấy đều giật mình kinh hãi mất một lúc.

- Rất có thể nó là quái vật canh giữ ngọc rồi. Đuổi theo nó. - Anh nói và vụt chạy đi

Phía sau anh cũng có vài người hăng hái chạy theo, cả nhóm nhanh chóng nhận ra việc lần theo dấu vết cũng chẳng khó khăn gì. Con thú khổng lồ ấy để lại những vết chân lún sâu cả chục phân. Lần theo dấu chân ấy khá lâu, nó dẫn cả nhóm xuyên qua một khu rừng nhỏ để tới một hồ nước lớn hơn chỗ anh dựng trại tới 3 4 lần. Trời khá oi nóng và không có gió, cây cối đứng im cả, nhưng mặt hồ còn đang giận dữ những con sóng sùi bọt. Nước lênh láng dàn lên bờ rất nhiều, anh đoán chắc con thú khổng lồ ấy vừa mới đầm mình xuống dưới hồ.

- Tạm quay lại đi. Chúng ta sẽ khảo sát địa bàn này kỹ rồi lên kế hoạch cẩn thận. Viên đá chỉ ở quanh đây thôi.

- Theo tôi thì Liễu Nhi hãy xuống dưới đó dụ con thú lên. - Hiểu Minh sốt sắng nói - Ta tiêu diệt nó luôn rồi tính tiếp.

- Eo ơi không. - Liễu Nhi giật thót lên - Sao anh lại bảo em nhảy xuống dưới hồ trong khi chưa rõ hồ bẩn sạch như nào. Còn chưa kể dưới đó có một...

- Thôi đi về. - Anh nói - Cậu không phải nhảy xuống đó đâu công chúa.

- Em không phải công chúa! - Liễu Nhi cãi lại

- Cái ấy ai cũng biết mà. - Anh cười

Sau cả một buổi chiều khảo sát địa hình, tối hôm ấy cả nhóm quây quần bên đống lửa cùng ăn tối và bàn kế hoạch chi tiết cho buổi sáng hôm sau.

Người làm chủ là anh Bon, anh nói:

- Chúng ta sẽ chia ra 3 nhóm để phục kích con thú này. Nhóm thứ nhất sẽ tấn công trực diện dụ con thú đuổi theo. Nhóm thứ 2 ẩn nấp trên đường thoái lui của nhóm 1 để đánh úp từ phía sau. Nhóm thứ 3 chờ con thú đi mất thì lẻn vào trong hang nhanh chóng tìm vật báu. Ai có ý kiến gì không?

- Vậy nhóm chia ra như thế nào đây? - Hiểu Minh sốt sắng hỏi

- Sáng mai mới ra tay nên cậu không phải vội vàng làm gì. Lo ngủ cho đã giấc đi. - Anh pha chút đùa vào nụ cười của mình rồi nói - Hiểu Minh sẽ ở nhóm số 1 cùng với tôi, Xuyên Vân, Cẩm Vương và Kim Trường. Nhóm số 2 gồm có Tử Hương, Tú Phương, Y Thần, Vô Song và Hoàn Công. Nhóm số 3 có Lam Lam, Ái Thuỷ, Liễu Nhi, Nhược Phong, Sơn Sơn và Tâm Thuỷ.

Anh dừng lại nhìn mọi người rồi hỏi:

- Mọi người nhớ nhiệm vụ của mình chưa?

- Đã rõ! - Tất cả đồng thanh

- Việc chia ca canh gác sẽ giao cho Tâm Thuỷ. 4 người một phiên nhé. Chúng ta nghỉ ngơi lấy sức cho sáng mai thôi.

06/04/2010

Sau khi cả nhóm ăn nốt phần còn lại của tối hôm trước thì mặt trời cũng lên khá cao. Trời đầu hè nhưng hôm nay trời cao, trong xanh kèm gió hiu hiu tựa như trời thu, dù vậy nhưng trời vẫn nóng. Dưới cái nóng ấy, anh đứng nhìn xoáy vào cửa hang, con thú khổng lồ nằm ngủ choán hết lối ra vào. Hiểu Minh sốt sắng rút kiếm ra, anh vội đưa tay cản lại.

- Hiểu Minh! Phải làm theo kế hoạch của tôi chứ?

- Rõ! - Hiểu Minh trả lời rồi thu kiếm và lùi lại.

- Xuyên Vân, Kim Trường, Cẩm Vương! Các anh lên trước và dùng bất cứ cách gì để đánh thức con quái thú đó dậy nhé.

Cả ba người gật đầu rồi tiến lại gần con thú.

- Còn tôi thì sao? - Hiểu Minh sốt sắng hỏi

- Anh đứng ở đây cùng tôi. Sẵn sàng hành động.

Kim Trường có Kim Nguyệt trượng là vũ khí, phần thân dài trơn, phần đầu có một mặt trăng khuyết hạ huyền. Người chiến binh này rất ít khi thể hiện sức mạnh của mình nhưng hôm nay anh ta có vẻ hào hứng muốn dùng tài nghệ của mình để khuất phục quái thú. Tài nghệ của anh là một nguồn sức mạnh khác biệt hoàn toàn với tứ đại nguyên tố, anh được gọi là chiến binh ánh sáng. Kim Trường có thể tạo ra ảo ảnh, có khả năng biến thân, có thể điều chỉnh ánh sáng thành năng lượng để tấn công người khác.

Đứng bên cạnh Kim Trường là Cẩm Vương, người chiến binh này thuần Thổ hệ. Điều đặc biệt nhất ở anh ấy là thể hình và sức mạnh vượt trội so với những người xung quanh. Chiều cao của anh khoảng hơn 2 mét, thân hình anh cân đối lực lưỡng, các cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Sức lực của anh không biết bao nhiêu mà kể, có lần anh thấy Cẩm Vương dùng thổ công nâng cả tảng đá khổng lồ nặng tới hàng tấn.

Ở phía bên kia đứng sát vai Kim Trường là Xuyên Vân, chàng trai này có thân hình nhỏ con, bù lại cậu ta có cả thân thủ lẫn trí óc nhanh nhẹn khó ai bì được. Xuyên Vân là em trai của Y Thần, cả 2 anh em đều sở hữu khả năng đặc biệt là làm chủ những tia sét nóng tới ngàn độ. Trên tay chàng trai trẻ luôn là cây thương 2 đầu rất đặc biệt. Nó có thể tạo ra từ trường giúp Xuyên Vân lướt đi trong không khí, nó cũng có khả năng sử dụng trong chiến đấu rất linh hoạt. Ở trạng thái bình thường, cây thương cao xấp xỉ Xuyên Vân, còn trong lúc chiến đấu cậu ta có thể tháo nó ra là 2 phần hoặc kéo dài cây thương ra.

Kim Trường bước lên trước cắm Kim Nguyệt trượng xuống nền đất, ánh sáng tụ lại ở mặt trăng loá mắt. Sau khi tích đủ năng lượng, Kim Trường từ từ đưa tay về phía trước đẩy về con thú một luồng ánh sáng. Cùng đó, Xuyên Vân để cây thương cắm ở phía sau mà bước lên vận lôi lực dồn vào hai ngón tay rồi bắn tia sét cùng tiếng nổ vang trời. Cẩm Vương cũng gồng mình bước lên dùng thổ công bốc những tảng đá lớn ném con quái.

Con thú khổng lồ có lớp da rất dày, nhưng từng ấy sức lực cũng khiến nó kêu lên đau đớn, tiếng thét rú vang lên đúng như anh dự đoán.

- Đến lúc rồi Hiểu Minh! Hãy làm cho nó điên máu mà đuổi theo anh đi.

Chỉ chờ câu nói đó của anh, Hiểu Minh tuốt kiếm lao lên thật vội vã, anh cảm thấy rất rõ hơi nóng bốc lên nhiều khủng khiếp. Anh chàng nóng tính ấy chạy vượt lên rồi vung kiếm dồn sức nóng thiêu đốt con thú. Thân hình nó to lớn nhưng chẳng hề nặng nề ục ịch. Chỉ trong chớp mắt, nó rời khỏi cửa hang và xông thẳng vào đám người trước mặt. Cả 4 người giật mình bỏ chạy theo đúng con đường vạch sẵn trên kế hoạch, còn anh Bon lúc này đã nhẹ nhàng ẩn thân ở một góc rất kín. Chỉ vài phút sau, anh thấy Vô Song dùng "" Tốc Ảnh "" lao theo con quái, ngay sau đó cả nhóm số 2 xuất hiện tấn công nó từ phía sau. Anh khẽ mỉm cười rồi quay lại nhìn cửa hang, đúng lúc này nhóm số 3 đang chạy vào tới gần cửa hang. Anh vội vã rời khỏi vị trí và chạy lại cùng nhóm số 3.

Phía bên trong cửa hang rất tối, Sơn Sơn vội bật ngón tay tạo lửa làm ánh sáng mà đi vào. Vừa bước vào trong, trong anh dấy lên một cảm giác khó chịu, anh không thích mùi này, mùi ẩm mốc lâu năm. Cả nhóm đi sát vào nhau rất cẩn thận, càng vào sâu hang càng nhỏ lại. Lối đi xuất hiện nước lép nhép trên nền đất, trần hang thấp hẳn xuống. Vào càng sâu ngã rẽ ngày một nhiều.

Đi được khá lâu, anh chợt nhận ra nãy giờ cả nhóm đã lạc trong một địa đạo không khác gì mê cung.

- Dừng lại đã! - Anh nói - Các bạn có nhận ra nãy giờ chúng ta đi lòng vòng không?

- Tôi cũng ngờ ngợ điều ấy. - Tâm Thuỷ gật đầu đồng ý

- Lối đi quá nhiều, chúng ta lại chẳng có bản đồ. - Nhược Phong tham gia.

- Giác quan địa chấn của tôi còn kém lắm nên không thể dò đường trong mê cung lớn như thế này được. - Anh ngồi thụp xuống một tảng đá rồi thở dài - Nơi đây cũng gần viên ngọc đó thôi, nên ánh sáng từ viên màu đỏ chẳng thay đổi chút nào.

- Tôi có cách! - Liễu Nhi lên tiếng

- Cách gì? Nói đi công chúa! - Anh nói

- Em không phải công chúa! - Liễu Nhi phản đối

- Chúng ta cần nhanh chân lên, bên ngoài kia đồng đội còn đang vất vả lắm. Mau lên còn giúp họ chứ!

- Được rồi. Cách của em là như này. - Liễu Nhi nói - Lam Lam! Nơi này địa hình ẩm thấp, dây leo dễ phát triển, em hãy dùng khả năng của mình để kết nối với chúng mà tìm đường.

- Ừ nhỉ? - Lam Lam nói - Em quên là mình có thể nhờ cây mà

Lam Lam nói rồi dùng Bạch Nga kiếm rạch một đường trên đất và ngồi xuống đặt tay lên đó. Mặt đất sáng lên, dây leo các loại bắt đầu xuất hiện và lan ra rất nhanh. Khá lâu sau, Lam Lam mới mở mắt và đứng dậy.

- Bản đồ nằm trong đầu em! Mọi người chạy theo em nhé.

Tất cả cùng gật đầu.

Lam Lam dừng lại ở một điểm rẽ, nơi đây khác hoàn toàn so với mê cung hồi nãy. Trần hang thấp hơn, nhưng lối đi rộng rãi, nước trên nền cũng không còn.

- Phía trước có 2 lối đi, đường đi không còn rắc rối nữa! - Lam Lam vừa nói vừa thở - Cả 2 đều là ngõ cụt cả.

- Ở điểm cuối ắt hẳn có viên đá! - Ái Thuỷ nói - Nhưng ta đi lối nào đây?

- Tình thế cấp bách! Chúng ta chia nhau ra mà đi. Ái Thuỷ, Liễu Nhi theo tôi đi bên này. Những còn lại đi bên kia. Khẩn trương lên nào.

Đúng như lời Lam Lam nói, đường đi rất thẳng, và cũng dễ đi hơn rất nhiều. Chạy một lúc, anh thấy có thứ ánh sáng màu xanh le lói phía trước. Ở bên ấy là một căn phòng rộng, giữa phòng có một trụ đá rất lớn. Viên đá xanh ấy nằm lơ lửng trong khoảng không không tiếp xúc ở giữa trụ. Anh đảo mắt nhìn quanh, căn phòng rất rộng và trống trơn. Ái Thuỷ dấn thân định đoạt lấy viên đá, anh vội đưa tay ngăn lại.

- Tôi nghi ngờ có bẫy!

- Bẫy sao? - Cả Ái Thuỷ và Liễu Nhi cùng nói

- Cứ đến mà lấy nghe có vẻ dễ ăn quá!

Anh vừa dứt lời thì bỗng nhiên hang động rung chuyển, trần hang bắt đầu rời ra từng mảng và rơi xuống.

- Bẫy hay gì cũng phải đoạt bằng được. - Anh vội vã nói rồi đạp khí phóng vút tới mà đoạt viên ngọc.

Ngọc vừa rời khỏi trụ thì trụ sập xuống chạm vào nhau, rung động trong hang càng dữ dội. Trong giây lát anh đoán chắc chắn ở một căn phòng nào đó, nhóm còn lại đã đoạt ngọc trước anh. Trụ sập xuống ảnh hưởng lớn đến trần hang, chắc chắn chẳng bao lâu nữa hang sẽ sập xuống.

- Chạy mau! Nơi đây chẳng lưu lại lâu được nữa. - Anh nói rồi vội vã chạy ra ngoài

Bên ngoài cửa hang rung động cũng rất dữ dội, từng mảng đất đá bắt đầu rơi xuống. Anh dừng lại vận thổ công gắng gượng đẩy một khối đá lớn lên thật cao để làm trụ. Mọi sự tạm ổn, anh áng chừng cũng cầm cự được vài phút.

Chỉ một lát sau, anh thấy ánh lửa sáng sáng chợt loé lên phía trong hang. Sơn Sơn cùng Tâm Thuỷ chạy ra cùng vẻ mặt hoảng sợ.

- Còn hai người kia đâu? - Anh hỏi lớn

- Lam Lam bị đá rơi vào chân! - Tâm Thuỷ nói - Nhược Phong liều mình chạy ngược lại đỡ cô ấy. Ngay sau đó thì trần hang sụt xuống lấp kín lối đi.

- Ăn nói làm sao với Y Thần đây? - Anh cắn răng nói

- Trần ở đây cũng sắp không chịu được rồi. Ta mau thoát ra thôi. - Ái Thuỷ nói

- Cứ thoát ra trước đã! - Anh chẹp miệng nói.

Cả 4 người cùng nhau chạy thoát ra khỏi cửa hang, anh ngoái đầu nhìn họ giây lát rồi chạy thẳng vào trong hang.

Anh vừa chạy vừa dùng tay bắn từng luồng lửa nhỏ về phía trước để thấy đường. Những luồng lửa cứ loé sáng vài giây rồi tắm ngúm liên tục. Đột nhiên, một luồng lửa của anh không bay tun hút vào bóng đêm nữa mà bị chặn lại bởi thứ gì đó. Anh dừng lại rồi thận trọng vung tay định tấn công.

- Đừng! Là tôi đây! - Tiếng của Nhược Phong vọng ra

- Nhược Phong phải không? - Anh nói lớn

- Đúng rồi. Anh Bon giúp em đỡ Lam Lam với.

Anh dậm dậm chân để nhìn mọi vật bằng thổ công rồi mạnh dạn bước tới. Nhược Phong đang cõng Lam Lam, bao quanh họ là một kết giới nhỏ bằng nội khí hay gì đó mà anh tạm đoán là do Nhược Phong tạo nên để thoát khỏi tình thế khó khăn này. Lam Lam bị thương không nhẹ, cô đã ngất đi và nằm trên lưng Nhược Phong. Anh đỡ lấy cô rời khỏi lưng Nhược Phong rồi nói:

- Chúng ta phải thoát ra khỏi đây ngay! Cửa hang sắp sập xuống rồi! - Anh nói như quát

- Mau chạy thôi. - Nhược Phong gật đầu

Anh xoay người cõng Lam Lam rồi cùng Nhược Phong chạy ngược trở ra.

Ánh sáng ngoài cửa hang tối dần, đất đá lấp xuống đã gần hết lối đi. Anh vội vã kéo Lam Lam về phía trước đưa cho Nhược Phong bế cô. Còn anh tiến lên trước dùng toàn bộ sức mạnh đẩy khối đất đá bắn ra ngoài. Nhưng khối đá chẳng hề suy chuyển, nó nặng quá sức với anh rất nhiều.

- Anh giữ Lam Lam đi. Rồi đi sát phía sau em nhé.

Anh vô thức nhận lại Lam Lam từ tay Nhược Phong, chưa bao giờ anh thấy nội khí của Nhược Phong dâng cao đến vậy. Anh ta bắt đầu chạy, vừa chạy vừa thét lớn, nội khí bung toả cực đại. Nhược Phong lao thẳng vào chướng ngại vật phía trước, anh ấy dũng mãnh như một con "" Tê Giác sừng trâu "" ủi đổ đống đất đá rồi chạy vọt ra ngoài.

( Tê giác sừng trâu là loài vật đặc hữu của đồng cỏ đất bazan Cố Viêm, tên của nó đã tả đúng hình dáng đặc biệt của nó, cùng đó là sức mạnh vượt trội của loài này khiến nó trở thành vua của vùng đồng bằng Cố Viêm. )

- Thoát rồi! Hoan hô họ đây rồi. - Anh nghe loáng thoáng tiếng của mọi người nói như reo lên

- Không tin được là sức mạnh của cậu lại khủng khiếp như vậy đấy. - Anh nói

- Chiêu này em mới nghĩ ra. Nay mới có cơ hội áp dụng. Xem ra rất có tác dụng. Cũng phải cám ơn Lam Lam rất nhiều. Em đã cùng chị ấy luyện mất cả tháng trời.

- Chuyện đó nói sau nhé. Chúng ta toàn mạng rồi. Nhưng 2 nhóm kia thì còn chưa qua đâu. Mau mau đi tiếp viện nào.

Cả nhóm cùng nhau hướng mắt quay lại phía sau, nơi ấy âm thanh phát ra từ trận chiến đang vang lên từng hồi. Tiếng hô hoán, tiếng đất đá chuyển dời, tiếng con thú gầm lên. Còn ngay nơi cửa hang gần chỗ anh đứng, tiếng động đã chấm dứt, cái hang biến mất hoàn toàn. Tất cả vết tích còn lại chỉ giống như một vụ sạt lở núi bình thường.

Sau vài phút di chuyển nhanh, anh cùng đồng đội đã nhìn thấy cuộc chiến còn dang dở của nhóm 1 và 2. Tình hình có vẻ khó khăn hơn anh đoán, tại đó không chỉ có 1 con quái thú ban đầu, không biết từ đâu có thêm một con nữa. Con này nhỏ hơn, thoạt nhìn giống như con gà trụi lông có vảy như thằn lằn và kích thước khổng lồ. Phần thân nó không phải cánh gà mà là một đôi tay ngắn không linh hoạt. Trên cổ nó có một lớp màng da xoè ra màu đỏ tía, phần đầu có điểm nhấn là cái miệng rộng ngoác cùng vô số răng nhọn hoắt.

Anh nhún chân lấy đà đạp khí bay vút lên trời và đáp xuống ngay đầu con quái thú lớn nhất. Mọi người cùng reo lên mừng rỡ vì sự xuất hiện của anh. Anh nhìn nhanh một vòng định hình toàn bộ mọi chuyện. Có 2 người bị thương đang nằm ở rìa cuộc chiến là Tử Hương và Tú Phương, cộng thêm Lam Lam đang bị gãy chân nữa là 3 người tạm thời không chiến đấu được.

Chúng chỉ có 2 con, nhưng tình hình này tiếp tục kéo dài sẽ có lợi thế cho chúng. Anh quyết định dồn lực tiêu diệt con quái lớn hơn trước để giảm bớt áp lực cho đồng đội.

Ban nãy khi đặt chân xuống đầu nó, anh cảm thấy lớp xương ở đầu nó có  phần mỏng manh hơn. Anh tung người lên không lộn đầu xuống dưới rồi vung tay cầm chắc chuỷ thủ mà cắm thằng xuống nơi chân mình vừa rời đi. Con dao ngập lút tận cán, anh cố gắng truyền lực khiến nó dài ra nhiều nhất có thể. Ngau sau đó, con quái thú lập tức gầm lên vì đau đớn, nó ngoắc đầu đẩy văng anh lên cao rồi bỏ chạy.

Anh vội đạp khí đuổi theo rồi vung tay dùng thổ công dâng lên những khối đá cao lớn để chặn đường thoái lui của kẻ địch. Con quái dừng lại quay đầu nhìn anh với ánh mắt hận thù. Anh dồn khí ở lòng bàn chân rồi đẩy thân hình phóng đi với tốc độ cực đại. Trong chớp mắt, anh áp sát đối thủ rồi dùng dao dâm xuyên vào thái dương nó. Vẫn là thủ đoạn cũ, anh dồn năng lượng biến con dao dài ra để ghim sâu vào đầu con quái. Nó càng vùng vẫy mãnh liệt hơn, mấy cột đá ban nãy của anh cũng bị nó quật nát. Anh dồn sức mạnh và tập trung tinh thần, nhãn quan để ra đòn kết liễu. Con quái vùng vẫy càng mạnh thì máu chảy càng nhiều, chẳng bao lâu sau nó đã yếu đi trong thấy. Anh chỉ chờ có vậy, vẫn là cách thức cũ, anh nhanh chóng áp sát đối thủ rồi bất ngờ ra đòn vào chỗ hiểm. Lần này anh đâm xuyên từ phần da dưới hàm ngược lên đỉnh đầu nó. Con thú gầm lên tiếng cuối cùng rồi ngã vật ra đất giãy giụa giây lát rồi im hẳn. Thấy đồng minh bị hạ gục, con quái kia nhanh chóng lẩn trốn. Nó di chuyển nhanh tới hồ và nhảy tòm xuống đó trước sự ngỡ ngàng của cả nhóm.

- Y Thần! Anh ở gần nó nhất sao không cản nó lại. - Hiểu Minh quát lên

- Đáng buồn cho đôi chân này! - Y Thần đáp lời - Ta bị thương nên không còn nhanh nhẹn nữa.

- Thôi bỏ qua đi Hiểu Minh! - Anh nói - Chúng ta còn việc khác phải lo lắng.

- Ôi! Anh thật tài giỏi. - Hiểu Minh mừng rỡ nói - Chúng tôi quần nhau với nó mãi không xong mà anh chỉ mất vài phút đã tiêu diệt được nó.

- Chỉ là chút tài lẻ. Không dám nhận cái tài ấy đâu. - Anh khách khí nói rồi bước trở trại.

Anh liếc mắt nhìn về bên rìa bãi chiến trường, Tú Phương đang nằm dựa vào Tử Hương, còn Tử Hương đang ôm một bên tay ngồi nhìn xa xăm trông đến thương. Anh quyết định bước lại hỏi thăm, hỏi ra mới biết thì ra Tú Phương bị con quái thú thứ 2 kia đột ngột đánh lén từ phía sau. Vì bị đánh vào đầu khá mạnh nên cô bé ngất lịm từ đó tới giờ. Tử Hương thì bị gãy một tay, cũng may là cô thuận tay trái nên việc chữa thương cho mọi người cô vẫn giúp được. Ngoài ra còn có cả Xuyên Vân, Cẩm Vương và Kim Trường cũng bị đả thương, nhưng cũng chỉ vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng.

Đêm đó sau bữa tối, anh cùng cả nhóm ngồi xoay tròn bên đống lửa để thảo luận. Ngồi kế bên anh là Nhược Phong, anh ta lấy từ trong áo ra một viên đá rồi đưa cho anh. Viên đá cũng có màu xanh như viên anh đang giữ. Đến giờ anh mới sực nhớ ra viên đá, anh cất nó trong túi áo ngực từ lúc đoạt được đến giờ vẫn chưa giở ra xem. Viên của anh và của Nhược Phong gần giống nhau, cả 2 đều là một hình tam giác nhỏ với 2 phần mép liền đẹp, và một cạnh có những đường khớp nối nhau như răng cưa. Anh thử ráp 2 mảnh với nhau, chúng không khớp. Anh đoán còn cần viên thứ 3 là mấu chốt.

- Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ đi tìm con thú kia. - Anh thở dài

- Con nào cơ? - Hiểu Minh nói

- Con thú hồi chiều xổng mất ấy.

- Ồ tuyệt quá! - Hiểu Minh mừng rỡ - Vậy viên ngọc đâu nào? Cho mọi người xem đi

- Đây! Ta mới chỉ có 2 mảnh. - Anh nói và đưa ra cho mọi người nhìn - Tôi đoán còn 1 mảnh nữa mới ráp hoàn chỉnh được.

- Xem ra tìm ngọc cũng chẳng dễ dàng gì. - Nhược Phong nói.

- Khó mới cần đến chúng ta chứ. - Tâm Thuỷ cười

- À phải rồi Nhược Phong. - Anh chợt nhớ ra - Từ trưa tới giờ tôi vẫn băn khoăn về chiêu thức kỳ lạ của cậu.

- Ôi cũng chẳng có gì to tát đâu anh. - Nhược Phong cười, anh ta đưa tay phẩy phẩy rồi giải thích - Nguyên lý của chiêu thức ấy thực ra rất đơn giản. Tôi chỉ là nén không khí xung quanh mình lại để nó trở thành một tấm khiên chắc chắn vô hình.

- Nén không khí? - Anh hỏi

- Cũng giống như việc anh nén cát thành đất đá hay dồn nước cuộn lại thành băng.

- Việc làm này có lẽ mới có mình cậu làm được thôi. - Anh cười.

- Sau này nếu anh muốn tôi sẽ ra sức giúp đỡ. Chỉ cần là có tố chất phong hệ trong người không lo học không được.

Anh cười, Nhược Phong cười, tất thảy mọi người đều vui vẻ.

- Sáng mai chúng ta sẽ tìm đường hỏi thăm con thú kia. Chắc chắn ở đây vẫn còn việc cho chúng ta làm.

- Nhưng... - Tâm Thuỷ ngập ngừng

- Có chuyện gì vậy?

- Không sao. Chỉ là hết đồ ăn rồi. - Tâm Thuỷ cười

- Tưởng chuyện gì to tát chứ. Ngày mai ta có nhiều thời gian mà.

Tâm Thuỷ gật đầu, anh lấy tay che miệng ngáp to rồi nói tiếp

- Tôi vẫn làm ca cuối nhé. Nay ưu tiên mấy bạn bị thương được ngủ. Còn lại mọi người chia nhau mà gác. - Anh nói rồi đứng dậy đi ngủ.