Đêm đầu tiên sau khi đặt chân lên đất mẹ, dù rất mệt nhưng cả Mùa và Cúc đều không thể chợp mắt được. Cái nỗi lòng của người xa xứ may mắn được trở về nao nao khó tả. Hiểu thì đặc biệt ngon giấc, anh không giống Mùa và Cúc, ngày dài lái xe, đêm được thỏa mãn cái bản năng đàn ông của mình nên anh ngủ rất ngon. Không có tâm tư nào có thể cản trở được cơn buồn ngủ kéo đến lúc này.

Ở căn phòng bên cạnh, Cúc không ngủ được, hết nằm lại ngồi, Cúc đứng lên đi lại xung quanh căn phòng, cô thấy bản thân trưởng thành lên rất nhiều. 9 tháng trước đây mới chỉ là một cô gái ngây thơ chưa hiểu đời, nôn nóng và sốc nổi, vậy mà bây giờ, cô cảm thấy bản thân già dặn hẳn đi. Phải chăng sắp làm mẹ nên tính cách bỗng trầm đi như vậy? Hay quãng thời gian qua sống một cuộc sống dồn nén đã tôi luyện nên cái tính cách và sự chín chắn đó ở cô?

Cúc ngồi bên cửa sổ, hai tay chống cằm, cô lơ đễnh nhìn ngắm các vì sao đang lấp lánh trên bầu trời. Xung quanh khuôn viên khách sạn hệ thống đèn chiếu sáng vẫn lấp lánh tô điểm cho cảnh vật thêm lãng mạn. Nửa đêm về sáng, những vì sao dần dần lặn mất, nhường chỗ cho mặt trời xuất hiện. Ngày mới lại bắt đầu rồi, Cúc uể oải nằm ngả lưng cho đỡ mỏi, hai mắt cô mỏi và thâm quầng. Những ngày cận kề sinh nở thật mệt mỏi.

Ngày hôm sau, cả ba người nhanh chóng thu vén đồ đạc và hào hứng chuẩn bị lên đường. Dù cả đêm không chợp mắt nhưng Cúc vẫn tỏ ra bình thường, tuy nhiên thần thái có phần không được tự nhiên lắm.

Đêm qua cậu không ngủ được à?

Mùa quan tâm vì thấy mắt Cúc thực sự thâm quầng, khuôn mặt thì mệt mỏi.

Tớ có ngủ mà.

Cúc nói dối.

Tớ không tin đâu, nhìn cậu mệt mỏi lắm!

Chắc bụng to, đêm tớ dậy đi vệ sinh mấy lần ý, ngủ cũng không được ngon giấc.

Ừ.... Cố gắng nhé, sắp về đến nhà rồi.

Xuất phát thôi!!

Đường về nhà Mùa và Cúc đang được rút ngắn khoảng cách lại, Hiểu không thuộc địa hình đã là lẽ dĩ nhiên, Mùa và Cúc cũng không khá hơn. Thậm chí hai cô còn thuộc dạng mù đường, gần hai chục năm trời không rời khỏi lũy tre làng thì ở Việt Nam hay Trung Quốc cũng thế. Lợi thế là Hiểu nói tiếng Việt rất chuẩn, bởi vậy dọc đường đi anh luôn chú ý biển chỉ đường, thỉnh thoảng lại dừng xe và hỏi thăm. Hơi mất thời gian chút nhưng may mắn là không đi lầm đường, đi cả ngày đến khi trời tối mịt thì nghỉ chân tại một thị trấn.

Nơi đây là trung du miền núi Bắc Bộ, thuộc khu vực đông Bắc, địa hình khá gồ ghề và nhiều đồi núi. Mùa nhớ lại lúc trước, khi bị chị Vân lừa đưa lên Lạng Sơn, trên đường đi cũng đi qua nhiều núi và đèo dốc thế này. Nơi đây là thị trấn nhưng nếu so sánh với thị trấn ở bên quê nhà của Hiểu thì thật không thể sánh bằng. Quá đìu hiu và ảm đạm, đường quốc lộ với hai dãy đèn chiếu sáng hai bên, chung quanh là mấy căn nhà san sát, những quán ăn vỉa hè tối tăm, nơi nghỉ trọ cũng đơn giản.

Cảnh vật núi non hùng vĩ ban ngày khá nên thơ nhưng khi màn đêm buông xuống, bóng tối khiến cho cảnh vật buồn đến đáng sợ. Ăn bữa tối tại một quán cơm bình dân, Mùa và Cúc là người Việt nên những bữa ăn bình dân thế này với họ là quá xa xỉ rồi, bởi hoàn cảnh họ ko đc khá giả lắm. Hiểu thì hơi khó nuốt, nhưng tìm quanh đây không thể ra được một nhà hàng tốt hơn nên anh cố gắng nuốt trôi để đêm đỡ đói. Khi về phòng nghỉ ngơi, Mùa sợ Hiểu còn đói liền bảo:

Anh đã no bụng chưa? Khi nãy em thấy anh ăn hơi ít!

Anh no rồi, chắc anh mệt nên ăn không được nhiều thôi.

Hiểu nói dối, vì anh sợ Mùa sẽ lo lắng cho mình, hơn nữa anh cũng biết muốn ăn ngon cũng ko còn cách nào khác. Thấy cô và Cúc ăn ngon lành như vậy, Hiểu mà chê thì thật chẳng ra làm sao....

Không đúng. Chắc chắn là anh giấu em rồi.

Em là người Việt, những món ăn thế này thì ko lạ gì... em ăn còn không thấy ngon miệng nói gì anh?

Mùa nói vậy là bởi cô thực sự cũng thấy đồ ăn ở quán này nấu dở tệ, có lẽ do thời gian qua cô được Hiểu bao bọc, nâng niu. Cuộc sống anh lo cho mọi thứ nên những món bình dân này tự nhiên cô nuốt không trôi...

Anh không sao thật mà...

Những món này anh ăn không nổi thì mai về nhà em, sợ là anh sẽ bị đói liên tục mất!

Mùa buông lời cảnh báo.

Tại sao?

Hiểu ngạc nhiên.

Vì nhà em nghèo lắm!

Mùa thật thà.

Nghèo và đồ ăn không ngon thì liên quan gì đến nhau?

Hiểu hỏi một câu ngây thơ hết sức.

Ô kìa.. anh không luận ra được à, không có tiền thì làm sao mà ăn ngon được?

Anh không sợ nghèo...

Mùa nhìn Hiểu với ánh mắt muốn biết vì sao anh lại không sợ.

Vì có em rồi. Em nấu ăn cũng không tệ, chỉ cần là biết cách nấu thì những món đơn giản anh cũng thấy ngon!!

Hiếm khi thấy Hiểu nói được câu nào ngọt ngào đến thế, chỉ là một lời nhận xét thôi mà Mùa cũng thấy trái tim tan chảy.

Anh biết nịnh từ khi nào thế?

Anh không nịnh. Anh chỉ đang nói sự thật thôi, anh nhớ có lần ở nhà anh Đông, em nấu bữa sáng bằng mì và rau thôi anh ăn vẫn thấy ngon miệng.

Không biết có phải vì rau ngon, mì ngon, hay tại anh thích em nên ăn đồ em nấu cũng thấy ngon vậy nữa.

Mùa gục ngã thật sự, những lời này cô nghe không bỏ sót từ nào, chỉ là nhận xét về khả năng nấu ăn thôi mà, sao Mùa lại nghe giống như anh ấy đang thổ lộ tình cảm với mình là sao nhỉ?

Thôi em không nói chuyện với anh nữa, lúc ấy bị đói cũng đừng trách em là không nói trước nhé!

Được rồi. Anh không trách đâu, anh mà đói nhất định sẽ ăn em!!!

Hiểu nói bâng quơ nhưng Mùa lại đỏ mặt, đã bên nhau nhiều như vậy rồi nhưng mỗi khi Hiểu trêu đùa hoặc đề cập đến chuyện tế nhị là cô lại thấy bối rối. Mùa nhanh chóng bỏ đi nằm, phòng chỉ có hai người, cô không nói chuyện nữa không lẽ Hiểu còn kiên nhẫn ngồi đó tâm sự với bóng đêm sao? Thấy cô đi nằm, Hiểu cũng thay đồ ngủ và nằm xuống cạnh cô. Bây giờ là mùa hè, bên ngoài tiết trời khá oi bức nhưng may mắn là phòng trọ bình dân này vẫn có máy điều hòa.

Nhiệt độ phòng man mát, Mùa cảm thấy hơi lạnh, cô kéo chăn lên đến cổ, nằm yên lặng nhưng chưa ngủ ngay. Hiểu nằm bên cạnh khẽ quan sát biểu hiện của cô.

Em có tin lát nữa mà lật chăn ra người em sẽ ướt như chuột lột không?

Em có làm gì đâu mà ướt?

Ngốc ạ. Nóng thế mà trùm chăn kín mít!

Em thấy lạnh!

Thực ra cũng không lạnh lắm nhưng Mùa ngại đụng chạm nên cố tạo ra hàng rào cố thủ. Mới tối qua suýt nữa cô đã bị anh làm cho cuốn vào cuộc mây mưa thể xác, hôm nay cô nhất định không để anh làm càn.

Anh có làm gì đâu mà em phải né tránh như vậy?

Hiểu nói đúng ý Mùa đang suy nghĩ.

Em... em... em né tránh khi nào?

Còn nói không nữa à? Nếu anh muốn, dù em có chốn kỹ ở trong tủ kia anh cũng không tha... cái chăn mỏng manh này thì ăn thua gì..

Trời ơi, anh ấy đang nói cái gì vậy chứ, tại sao lại có thể đọc rõ tâm tư người khác như vậy...

Mùa thầm nghĩ trong đầu.

Nghe anh, buông chăn ra đi, anh hứa không làm gì, đi cả ngày cũng mệt rồi, em cứ như thế là mồ hôi ra nhiều sẽ bị cảm đó!

Hiểu nói với đầy sự quan tâm. Mùa nghe xong thấy ấm lòng hơn, có được câu nói này cô không sợ nữa, từ từ gạt bỏ chăn qua một bên. Chỉ chờ có thế, Hiểu nhanh tay ôm chặt lấy người cô, một chân anh gác lên chân cô và ghì không cho Mùa nhúc nhích.

Anh không giữ lời hứa... đáng ghét, buông em ra đi!

Suỵt. Nói bé thôi, Cúc ở phòng bên sẽ nghe được đó.

Anh nói sẽ không làm gì mà?

Anh đã làm gì đâu?

Ôm em cũng không được sao?

Không được.

Hiểu không nằm yên nữa, anh nằm hẳn lên trên người cô, kéo hai tay Mùa ra hai bên, không cho cô cố thủ trước ngực nữa. Chiếc áo mùa hè mỏng ôm vừa vặn thân hình nhỏ cùa Mùa, Hiểu cúi xuống, anh hít hà mùi cơ thể cô qua lớp áo mỏng.

Anh không giữ lời... xấu tính!

Anh cũng muốn thế nhưng em nói xem ở bên em, anh làm sao có thể cứng rắn đến vậy?

Không đúng, cứng rắn gấp đôi!!

Mùa càng giãy, cái đó của Hiểu lại càng cương lên, cả người anh nóng bừng, máu nóng chạy dọc khắp cơ thể, ngay lúc này anh muốn được thỏa mãn biết bao. Bờ môi anh tìm kiếm sự mềm mại, ướt át ở khuôn miệng cô, Mùa chẳng còn cách nào khác để chống cự vì cơ thể đã bị anh đè lên, cô nhắm mắt lại để tận hưởng cảm xúc ngọt nào này. Cả hai đang chìm đắm trong những cảm xúc thăng hoa thì đột nhiên ở căn phòng bên cạnh xuất hiện tiếng kêu rên rỉ.