Hiểu mệt mỏi nằm dài ra giường ngủ ngon lành bởi cả ngày nay và đêm qua anh chưa chợp mắt được chút nào, đầu óc căng thẳng khi nghĩ kế hoạch làm thế nào để an toàn nhất đưa được hai cô gái xuống núi. Mùa lại chẳng ngủ được dù thân thể cô cũng mệt rã rời, cô mông lung suy nghĩ đến số phận mình. Thực sự lênh đênh trôi nổi quá, nay đây mai đó, chưa biết nơi nào mới thực sự là chỗ dừng chân bình yên? Hiểu đang suy nghĩ gì, tại sao anh ấy lại hành động như vậy, mọi việc anh ấy làm thực sự là muốn tốt cho cô ư?

Tính cách của Hiểu vốn lạnh lùng. Anh làm gì luôn suy nghĩ cẩn thận và chu đáo, bởi vậy những việc anh làm vì Mùa anh luôn tự quyết định, ko hỏi han hay bàn bạc gì với cô cả. Điều này làm cô có chút băn khoăn, nhưng mọi việc luôn diễn ra bất ngờ, cô thực sự chưa có cơ hội để nghe anh giải thích. Bây giờ, nếu như đã chấp nhận ngã vào vòng tay anh ấy, thay vì nghi hoặc, cố gắng sống tốt và tin tưởng anh ấy hơn, suy cho cùng Hiểu cũng là vì cô nên mới làm như thế... Mùa miên man nghĩ ngợi rồi cũng ngủ thiếp đi.

Nơi đây là chốn thôn quê, sáng sớm gà gáy vang, âm thanh này nghe rất quen tai, giống như những ngày Mùa còn ở Việt Nam. Cảnh thôn quê đồng ruộng, con gà con lợn, cứ sáng sớm là gà trống thi nhau gáy. Dù rất mệt nhưng nghe tiếng gà gáy Mùa lại nao nao nhớ nhà, cô không ngủ thêm được nữa. Đã bao lâu rồi nhỉ? Mùa thầm tính toán quãng thời gian bị bán sang đây, có lẽ là từ khi biết mình thích Hiểu.. đúng thế. Khoảng thời gian này thực sự vì một người đàn ông mà cô quên đi nỗi nhớ quê hương và người thân, quên đi sự thù hận với những kẻ môi giới...

Căn nhà này chỉ có ba người sinh sống, mà anh con trai thì lại thường xuyên vắng nhà, chỉ còn bà già và cháu nhỏ. Không ngủ được, bụng lại đói meo, Mùa lần mò ra ngoài nhà và sửa soạn tìm thứ để nấu bữa sáng. Cô bước ra sân thì trời cũng đã sáng rõ mặt người. Bác gái cũng đã dậy, đứng dưới gốc cây cổ thụ to trước sân nhà và vung tay vung chân tập mấy động tác thể dục buổi sáng. Biết cô là người Việt không thể trò chuyện với nhau nên bác ấy mỉm cười gật đầu với cô, Mùa cũng lễ phép làm lại y như thế!

Cả thảy là 6 người, Mùa nấu 6 tô mỳ lớn, khói bay ngào ngạt, hương thơm quyến rũ mê người, con trai của anh chủ nhà thấy mùi thơm thì thức giấc đầu tiên, lát sau là anh bạn Hiểu, có lẽ vì thơm nên anh đói bụng, hoặc cũng có thể là do thói quen, anh là người lao động nên dậy sớm mỗi ngày cũng là chuyện thường tình. Nhà cửa hôm nay đông vui, lại có bóng dáng người phụ nữ vào bếp nấu nướng bác gái vui lắm, bà ước gì có được cô con dâu như Mùa.

Ước thế thôi chứ bà biết chẳng bao giờ con bà có được cái phước ấy, bởi có bao nhiêu tiền bạc, vốn liếng dành dụm đều không còn gì khi cưới vợ cho cậu con trai, được một đứa cháu nối dõi tông đường, bây giờ chẳng còn gì cả. Nếu muốn lấy thêm vợ nữa có lẽ con trai bà có làm đến già cũng ko đủ tiền cưới vợ. Nghĩ thôi bà lại thấy chạnh lòng.

Bàn ăn bày biện đâu ra đấy, chỉ chờ mọi người ngủ dậy hết là có thể ăn được luôn. Bé con con trai của chủ nhà thấy mùi thơm ko nhịn đc nên bà nội đành ưu tiên cho cháu ăn trước, Cúc một lát sau cũng ôm bụng lật đật đi ra.

Gớm nhỉ, hôm qua đi mệt thế mà giờ vẫn dậy sớm được à?

Có tí tình yêu có khác?

May là câu trêu đùa của Cúc ko có ai nghe thấy... nếu ko Mùa chẳng biết giấu mặt đi đâu.

Tại lạ nhà nên tớ giật mình dậy sớm!

Chàng chưa dậy cơ à?

Ý Cúc đang muốn nói Hiểu.

Ừ. Cậu vệ sinh cá nhân đi, tớ vào gọi anh ấy dậy.

Mùa chạy vào nhà trong, đi vào căn phòng tối qua hai người ngủ ở đó, Hiểu vẫn ngủ say, chân tay dang rộng che hết cả giường. Cô lay lay bắp chân anh, gọi nhỏ:

Anh ơi, dậy ăn sáng đi. Mọi người đang chờ đấy!

Anh mệt quá, hay là em ăn với mọi người đi.

Hiểu mệt nên muốn ngủ nướng.

Em nấu mỳ thơm lắm, anh không ăn là mọi người ăn hết. Lát đói bụng đừng kêu nhé, ở đây không phải là nhà mình muốn ăn lúc nào cũng đc đâu...

Mùa đe dọa.

Anh dậy... anh dậy...

Mùa vừa dứt lời Hiểu liền ngồi bật dậy, mặt tỉnh bơ không hề giống người thèm ngủ chút nào.

Anh biết em dậy từ sớm rồi!

Sao anh biết?

Thì cứ sờ vào má anh nhột gần chết đây này...

Sao em ko ngủ được à?

Gà gáy to quá em giật mình!

Nhớ nhà sao?

Sao anh biết...

Thì anh cũng thế... ko ngủ được nên dậy nấu bữa sáng cho mọi người ư?

Vâng!! Anh cái gì cũng biết hay thật đấy...

Mùi xào nấu này anh ngửi mãi rồi, có lạ gì đâu!!

Hừ.

Đi, nhanh nhanh ra ngoài kẻo mọi người chờ, mỳ để lâu ăn ko ngon anh ạ.

Nhưng nóng quá ăn sao được.. cứ bình tĩnh...

Thì anh dậy ra ngoài đi.

Anh dậy rồi mà.

....

Anh ơi, bạn của anh tên là gì vậy?

Mùa hỏi Hiểu.

Anh ấy tên là Đông, vợ bỏ đi từ mấy năm trước, bây giờ nhà chỉ còn bác gái và hai bố con thôi.

Tội nghiệp quá, mẹ đứa trẻ sao nỡ để con vậy mà đi...

Mùa nghe Hiểu kể chuyện về anh Đông mà động lòng thương xót cho đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của mẹ.

Nhưng ít ra nó còn được bà nội yêu thương và chăm sóc, bố của nó- anh Đông cũng hết lòng yêu con trai... không như anh!!

Anh lại đi so bì với một đứa trẻ à? Chuyện đã qua lâu rồi mà.

Không... anh không so bì gì với thằng bé cả, chỉ là nếu nói về thiếu thốn tình cảm lúc tuổi còn thơ thì thằng bé vẫn còn may mắn hơn anh.

Mẹ anh mất, bố anh thì nghe mẹ kế, chẳng còn ai yêu thương và quan tâm anh hết, những sự quan tâm đó với anh rất giả tạo..

Ý anh nói em giả tạo à?

Không có.. anh nói khi nào?

Mà em có thương thằng bé không?

Em có. Đứa trẻ nào thiếu vắng hơi ấm và tình thương của mẹ cũng đều tội nghiệp hết.

Vậy em làm mẹ nó đi!!

Hiểu nói câu xanh rì.

Anh muốn vậy à... Nhưng mà, anh Đông so với em thì hơi chênh lệch về tuổi tác!

Mùa tung hứng.

Chỉ sợ thằng bé không chịu nhận em làm mẹ thôi..

Mùa cố ý muốn trêu đùa Hiểu xem ý anh thế nào, anh ngạc nhiên không ngờ Mùa lại tán thành nhanh như vậy.

Em nói cái gì? Em muốn làm mẹ của thằng nhóc thật à? Cả... làm vợ của anh Đông nữa?

Vâng. Thì anh vừa mới nói cậu bé đáng thương quá mà, em thấy tội nghiệp nên muốn làm mẹ của nó, anh Đông... thực ra có hơi già một chút, nhưng cũng chẳng sao, tốt bụng và quan tâm em là được! Một mái ấm bình yên thế này tốt biết mấy!!!

Ai cho em cưới anh Đông?

Hiểu bắt đầu ghen.

Em cho.

Nhưng anh đã đồng ý đâu?

Anh là cái gì mà em phải chờ anh đồng ý?

Ờ thì... ờ thì...

Thì sao?

Thì em với anh... ấy.. ấy... nhau rồi. Coi như em là của anh, lý nào em còn muốn làm thế với người khác nữa?

Mùa bật cười sảng khoái khi nghe Hiểu nói..

Nhưng anh đâu phải chồng em?

Ngủ với nhau thì sao chứ? Chẳng phải bố anh có mẹ anh rồi vẫn lấy thêm mẹ kế đấy thôi!

Câu nói đùa của Mùa làm động chạm đến nỗi đau trong ký ức của Hiểu, mẹ anh đã mất nhưng mẹ kế thì vẫn còn. Sự ra đi của mẹ, mái ấm gia đình hạnh phúc trong tiềm thức tuổi thơ của anh cũng vì thế mà đi mất. Anh hận mẹ kế, vì sự xuất hiện của bà ta nên mẹ anh mới rời xa mãi mãi. Hiểu nghĩ đến chuyện quá khứ, đang đùa vui vẻ bỗng nhiên mặt anh nghiêm nghị, ko nở một nụ cười. Thấy sắc mặt anh khác khác cô cũng ko nói thêm câu gì nữa, biết ý đứng lên đi làm việc khác. Một ly cà phê cạnh gốc cây cổ thụ, ko biết Hiểu nghĩ gì mà đăm chiêu nhìn xa xăm...

Hiểu chưa quyết định được sẽ lán lại đây bao lâu, vì hành tung của anh bây giờ đều có người theo dõi. Muốn đưa hai cô gái đi đâu cũng cần phải tính toán kỹ càng, nếu không sẽ bị tóm gọn cả ba người. Như thế thì hỏng hết!

Bác gái- mẹ anh Đông là người đã từng trải, bà quan sát Hiểu, quan sát Mùa, câu chuyện mà Hiểu tâm sự bà cũng đã nghe được. Bởi vậy, qua cử chỉ hai người dành cho nhau, bà đoán được tình cảm của họ rất khăng khít. Bữa trưa, Mùa tranh làm bếp vì cô nấu ăn khá ngon, hơn nữa cô cũng ngại vì mình ở nhờ. Không lẽ lại để bác gái đã cao tuổi như vậy làm bếp thì kỳ quá...

Trong lúc cô nấu cơm, mẹ anh Đông gọi Hiểu lên nhà thủ thỉ điều gì đó, nghe xong cơ mặt anh giãn ra không ít, ánh mắt lấp lánh tia hy vọng. Môi ẩn hiện ý cười, càng nghe sự suy luận anh càng hy vọng điều đó là sự thật. Bữa trưa xong xuôi, Hiểu phi xe máy đi đâu đó 15 phút sau quay lại, gương mặt anh cứ bí hiểm khó tả, Mùa thấy hơi lạ.

Tranh thủ lúc mọi người nghỉ trưa, anh dắt cô ra phía sau nhà, dúi vào tay Mùa một cái hộp nhỏ. Bên trên ghi toàn chữ Trung Quốc, Mùa ko hiểu gì cả... nhưng mà cái hình này... ơ kìa, cái hình này nhìn sao mà quen thế?

Anh đưa cho em cái này làm gì?

Mùa nhìn cái hộp Hiểu đưa đã mơ hồ đoán được sự việc.

Cho em thử!

Câu trả lời quá rõ ràng. Mùa không hỏi thêm nữa, chữ thì cô ko đọc được nhưng hình thì thôi đúng rồi. Cái này chính xác là que thử thai, cô nhìn là biết vì trước đây trót dại trao thân cho Hải, anh người yêu đầu đời, mẹ Mùa đích thân mua về cho cô thử. Nhìn logo khác với Việt Nam nhưng cái que thử thai kia thì chệch đi đằng nào được? Nghĩa là Hiểu đang muốn nói với cô rằng cô đã có thai ư? Tại sao anh ấy lại nghi ngờ thế, bản thân cô có thai hay không còn không biết được...

Em... em... tại sao em phải thử?

Em sợ à?

Nhưng... nhưng... tại sao em lại phải thử?

Lúc này đột nhiên Mùa thấy hoang mang, cô không hiểu nổi tâm trạng của mình nữa. Có con với anh ấy, cô đương nhiên là muốn, vì cô yêu anh như vậy, sự quan tâm anh dành cho cô cũng ko nhỏ. Nếu có thật thì đã sao? Vậy tại sao cô lại hoang mang thế này? Cảm giác này là vui, là buồn, hay sợ hãi đây? Cầm que thử trên tay mà Mùa thấy run run...