Cùng lúc đó, tại nơi khác.

“Quân Thời? Có chuyện gì thế?” Lý Lạc Tân ngồi trên xe nhận điện thoại từ tài xế.

“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho anh sau? Tốt xấu gì hai ta cũng từng mặc chung một cái quần.”

“Không có chuyện sẽ không gọi, anh còn lạ gì cậu.” Lý Lạc Tân đối với lời nói của cậu khinh thường nói: “Nói đi, chuyện gì?”

“Lạc Tân, anh biết không? Ông già em bắt em lấy đại ma đầu đáng sợ nhà Trương gia! Là Trương Vu đấy! Ông già sao lại vì tiền mà nỡ bán đứng em!” Trương gia đại tiểu thư Trương Vu là khắc tinh của Vương Quân Thời.  Trương Vu cũng vì đã từng thấy Vương Quân thời ăn chơi sa đọa nên đã thiết quân luật cậu lại, ví dụ như không cho phép đi ăn đêm, chín giờ phải có mặt ở nhà, dám cãi lệnh thì Trương Vu sẽ cho cậu biết vì sao biển xanh lại mặn, thái độ nghiêm khắc làm Vương Quân Thời phải làm trai ngoan trong suốt một năm ròng, mãi đến tận một năm sau Trương Vu phải xuất ngoại thì cậu mới được giải phóng. Nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn đấy, chỉ cần nghe thấy tên Trương Vu thì cậu sẽ lập tức biến sắc.

Thực ra mọi người đều biết Trương Vu thích cậu, mỗi lần Vương Quân Thời tìm cách đi chơi khuya thì Trương Vu sẽ cho người đến úp sọt cho bằng được, nhưng mà đồ ngốc Trương Vu này vẫn cho là do cậu làm cô ngứa mắt nên mới làm trò như vậy.

“Rồi sao?” Lý Lạc Tân nhíu mày. “Cậu muốn gì?”

“Cho em ở với anh một thời gian ngắn thôi.”

“Cũng được, nhưng là biệt thự ở Grand Bay.”

“Grand Bay? Chính là chỗ anh ở với Quý Trần Lăng?” Cậu biết Quý Trần Lăng đã ở cùng Lý Lạc Tân một thời gian, còn tưởng Lý Lạc Tân định yên bề gia thất, nên không tránh khỏi tò mò. Đến lúc anh trả lời một câu là: “Đang nuôi chó” thì Vương Quân Thời mới biết chuyện gì đang xảy ra.

“Ừm.”

“Tại sao lại là chỗ ấy?” Vương Quân Thời có chút oan ức, mếu máo: “Anh em tốt đang khổ sở mà anh lại để em ở chỗ anh bao dưỡng tình nhân.”

“Không muốn có thể về đính hôn.” Lý Lạc Tân không nói là Grand Bay còn có một tòa biệt thự nữa, vừa vặn lại ở ngay bên cạnh.”

“Ở! Anh ở đâu em đu theo đấy!” Cậu bình thường ăn chơi lêu lổng, ông già nắm rõ cậu trong lòng bàn tay, hiện giờ hộ chiếu của cậu cũng bị vô hiệu hóa, Lý Lạc Tân không chứa chấp cậu thì cậu cũng chẳng còn chỗ nào mà ở.

“Ngày mai nhớ đến.” Lý Lạc Tân không đợi cậu trả lời rồi cúp máy, quay đầu tới Grand Bay.

Từ khi Quý Trần Lăng bị Quý Bình tóm thì cậu cũng không còn ở đây nữa, Vương Quân Thời hôm nay đến xem nhà, thuận tiện bảo quản gia quét dọn một chút. Trước đây luôn có quản gia đến quét dọn, có điều đều là Quý Trần Lăng tự mình quét tước.

Đối với Quý Trần Lăng mà nói, ngoài cậu ra không ai xứng bước vào nhà Lạc Tân, quần áo lại càng không để cho ai giặt, những chuyện chỉ cần liên quan đến Lạc Tân thì đều do đích thân cậu làm.

Lý Lạc Tân đến sau, quản gia hai phút sau cũng đến.

Lý Lạc Tân phân phó quản gia quét dọn phòng, anh tới nơi này chủ yếu để xem lại tài liệu, những cái cũ sẽ được phân loại, được lưu trữ ở đây, nửa năm sẽ sắp xếp lại một lần, tất cả đều được lưu trữ trong thư phòng.

Anh cầm tài liệu mới nhất lên thì lập tức bị gọi lại.

“Cậu chủ, cậu xem những đồ vật ở đây thì nên sắp xếp thế nào ạ?” Quản gia mang những đồ vật trong phòng Quý Trần Lăng ra trước mặt anh.

Lý Lạc Tân khi ngủ không thích có người ở lại, vì lẽ đó mà sau khi làm xong luôn đuổi cậu đi, dù cho Quý Trần Lăng có cầu xin thế nào cũng không được, vì lẽ đó mà Quý Trần Lăng không còn cách nào khác ngoài ở phòng bên cạnh Lý Lạc Tân.

Lý Lạc Tân tiến vào gian phòng, quả gia mở cái tủ bên đầu giường. Chỉ thấy bên trong có một ít đồ được sắp xếp gọn gàng và có hơi quen mắt.

Cái tất, cốc, bát đũa, còn có mấy cái quần lót mà Lý Lạc Tân không tìm được, rồi một số đồ lặt vặt khác, thậm chí cả cái ống tuýp rỉ sét, han rỉ….

Lý Lạc Tân đen mặt lại: “Đem những thứ này vứt hết ra ngoài!”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

“Quét dọn sạch sẽ là cậu có thể ở được rồi.” Lý Lạc Tân không định tiếp tục ở lại.

Thời gian như nước chảy, hai năm thấm thoát trôi qua.

Hai năm sau, Vương Quân Thời cuối cùng vẫn cùng một chỗ với Trương Vu, Lý Lạc Tân cũng chuẩn bị đính hôn.

Một năm sau, Lý Lạc Tân 31 tuổi.

Hai năm sau, Quý Trần Lăng chưa bao giờ gặp lại Lý Lạc Tân, chỉ là không ngừng sai người thu thập tất cả mọi tin tức của Lý Lạc Tân. Đố kị với những người được tiếp cận dần anh, cậu càng theo dám càng tuyệt vọng. Đồng thời, cậu trở nên nhớ thương da diết Lạc Tân, trong điện thoại tràn ngập bức ảnh của Lý Lạc Tân: ăn cơm, hút thuốc, thậm chí là cảnh giường chiếu….

Khi Quý Trần Lăng biết Lý Lạc Tân sắp đính hôn thì gần như bùng nổ, vốn là còn một số chuyện cuối cùng cần giải quyết nhưng cậu cũng mặc kệ. Thật ra cậu sắp hoàn thành kế hoạch, chí ít là một tháng, nhưng tháng sau cũng là lúc Lý Lạc Tân đính hôn.

Quý Trân Lăng điều tra đứa con gái đính hôn với Lý Lạc Tân. Ả là Lâm Nguyệt, thiên kim tiểu thư nhà Lâm Nguyệt. Tập đoàn Lâm thị có thể coi như là một đế chế tài chính, song cha của Lâm Nguyệt lại gây ra một quyết định sai lầm, dẫn đến làm ăn thua lỗ, xoay vòng vốn không được, chỉ còn biết cách dùng hôn nhân kinh tế để vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Đối với Lý Lạc Tân, anh cũng đã muốn kết hôn, cưới ai cũng như nhau, huống hồ Lâm Nguyệt lại dịu dàng, nhìn thấu lòng người, vì lẽ đó mà hai nhà thường xuyên qua lại rồi kết thành thông gia.

Đứa con gái đáng chết!

Hơn hai năm qua Quý Trần Lăng tự xây dựng cơ nghiệp cho mình, đồng thời cũng bắt đầu khống chế Quý Bình, ép ông phải về hưu sớm. Cậu xử lý lần lượt tất cả những chướng ngại ngăn cách cậu và Lạc Tân.

Lạc Tân muốn cùng người khác kết hôn, cậu tuyệt đối không đồng ý. Lạc Tân cậu không nỡ thương tổn, quả nhiên là lỗi bọn nhà Lâm gia!

Quý Trần Lăng lúc này chẳng khác gì con chó điên, tấn công Lâm gia, đồng thời cậu cũng không chịu được những ngày vắng bóng Lý Lạc Tân, hiện giờ tất cả vật cản đã bị loại bỏ, Quý Trần Lăng không thể chờ đợi lúc được gặp Lý Lạc Tân.

___((φ(..)­­­___