Bởi vì Thiệu Dương công chúa có thai, nên ở biệt quán vẫn luôn có sẵn bà đỡ túc trực, nhưng bởi vì ước chừng 2 tháng nữa mới tới ngày sinh, nên tình huống đột ngột như thế này trở nên nguy cấp.

Niếp Thanh Lân tuy rằng chưa từng sinh qua, nhưng nàng cũng đã gặp qua cảnh tượng sinh sản đầy hung hiểm dị thường tương tự ở trong cung, nhất là Bát hoàng tỷ lại là thai đầu mà sinh non, tất nhiên bà đỡ ứng phó không được. Lúc này trong thành lại không biết có tìm được thầy thuốc giỏi hay không.

Nghe xong lời này, Niếp Thanh Lân lập tức nói: “đi gọi Trương Thị Ngọc tới đây! Mau!” Bởi vì nàng dẫn Xảo Nhi đi theo, đứa nhỏ cùng Trương Thị Ngọc đương nhiên cũng rời khỏi biên quan một đường theo đến đây, được an bày cư ngụ ở phòng của hạ nhân. Bởi vì lo lắng cho hoàng tỷ, nên nàng đúng là bất chấp ánh mắt của Thái phó.

May mắn Thái phó vẫn còn chút tự giác, vị thái y kia cũng không quá đáng để hắn để tâm, nên cũng không ngăn trở, chỉ đem quản gia biệt quán gọi qua, hỏi tại sao công chúa lại phát sinh ngoài ý muốn? Chủ sự biệt quán lúc ấy vừa tới cửa phòng, liền nơm nớp lo sợ nói: “Hôm nay Vương gia đến, Vương phi nhìn qua cũng không quá vui vẻ, cũng không biết 2 người nói qua lại gì đó, Vương phi đột nhiên hô đau bụng…”

đang nói chuyện, Trương Thị Ngọc đã cõng hòm thuốc vội vàng chạy đến, còn chưa kịp thi lễ với Niếp Thanh Lân đã vội vã chạy vào nội thất. Chỉ trong chốc lát, Trương thái y cùng một cái thùng lớn liền từ nội thất bay ra, chật vật ngã trên mặt đất.

Vết thương trên người còn chưa kịp khỏi hẳn hắn liền lập tức đau đến mặt mũi trắng bệch. đã thấy thân thể cao lớn của Hưu Đồ Hoành đứng ngăn ở trước cửa phòng, trừng mắt nói: “Người Trung Nguyên các ngươi đều là để nam nhân tới đỡ đẻ hay sao?”

Niếp Thanh Lân một lòng lo lắng cho tỷ tỷ, lại thấy bộ dạng Vương gia đối đãi với lang trung như vậy, nhất thời trong lòng cũng tức giận, đang muốn mở miệng thì Vệ Lãnh Hầu đã nói trước: “Tình huống của Vương phi nguy cấp, nếu Vương gia chỉ cần thế tử bình an vậy chỉ cần bà đỡ với một cái kéo đi vào là đủ rồi, còn nếu muốn Vương phi mẫu tử bình an, thì cần thỉnh vị thái y này đi vào cứu mạng, thỉnh Vương gia tự chọn đi.”

Ánh mắt Hưu Đồ Hoành lóe lên tia sáng xanh, vẻ mặt đầy do dự cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu hắn có thể bảo trụ mẫu tử Vương phi bình an thìtốt, bằng không hắn đừng mong còn mạng sống rời khỏi đây.”

Xảo nhi vừa nghe thế, nhất thời sợ hãi, khẩn trương kéo kéo tay Niếp Thanh Lân, Niếp Thanh Lân vỗ vỗ nàng trấn an, tỏ vẻ Trương Thị Ngọc sẽ khôngcó chuyện gì.

hắn tưởng hắn là ai, vốn muốn đợi cho tình hình nguy cấp hiện giờ của tỷ tỷ ổn định một chút rồi mới tính tiếp, nếu mẹ con tỷ tỷ bình an hoàn hảo không có xảy ra bất cứ sai lầm nào thì tốt, còn không thì nàng muốn hỏi Vương gia hắn đã làm gì để xảy ra cơ sự này! Làm gì còn có chỗ cho phép hắn ở quan nội la hét om sòm muốn giết người?

Trương Thị Ngọc cũng kiên cườngbởi vì những chuyện đã từng phát sinh tại Hung Nô, hắnđã căm thù người Hung nô đến tận xương tủy, từ dưới đất đứng dậy, sau đó che ngực trừng mắt nhìn Hưu Đồ Hoành nói: “Nếu Vương gia thật lòng quan tâm Vương phi, xin mời rời khỏi nội thất, tránh ảnh hưởng tới việc Vương phi sinh nở.”

Đúng lúc này, từ nội thất truyền tới tiếng hét thảm của Thiệu Dương công chúa, Hưu Đồ Hoành giật mình, lồng ngực phập phồng lo sợ, hít sâu mộthơi liền tránh người sang bên để cho Trương Thị Ngọc đi vào.

Trương Thị Ngọc tuy nói là Thái y, bất quá đỡ đẻ như thế này cũng chỉ mới lần đầu, mắt thấy Thiệu Dương công chúa đau đến mức không kêu được nữa, cũng gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, xem mạch tượng, lại làm châm cứu sau đó liền lên tiếng “Thứ cho tiểu dân cả gan”, hai tay liền đặt trênbụng công chúa ấn từ trên xuống từ từ mát xa.

Nghe thấy tiếng Thiệu Dương la hét thảm thiết, mặt của Hưu Đồ Hoành ở ngoài phòng lo lắng lúc trắng lúc xanh, hắn tình nguyện hắn hứng chịu mưa tên, hay bị chém vài đao trên người cũng không muốn người trong phòng phải chịu thống khổ như vậy.

Niếp Thanh Lân nắm chặt hai tay, trong lòng cũng đau lòng không thôi.

Ở trong phòng, Thiệu Dương công chúa cũng sắp rơi vào tình trạng mê man, ngay cả khí lực để kêu cũng không còn, rốt cục cuối cùng cũng truyền ra tiếng khóc nỉ non của hài tử, là một tiểu quận chúa, chỉ là so với thanh âm bình thường của trẻ con thì nhỏ hơn nhiều. Nghe được tiếng khóc của hài tử, Hưu Đồ Hoành thoắt một cái đã vào bên trong nội thất.

Niếp Thanh Lân cùng Xảo nhi rốt cuộc cũng yên lòng. không lâu sau, rèm cửa vén lên, Trương Thị Ngọc đi ra trong tình trạng kiệt sức, Xảo nhi cao hứng vội vàng chạy tới, Niếp Thanh Lân đứng lên, nghĩ nghĩ, lại chậm rãi ngồi xuống, nói: “Vất vả cho Trương tiên sinh.”

Trương Thị Ngọc không dám ngẩng lên nhìn Niếp Thanh Lân, thanh âm run rẩy nói “không dám, đây là bổn phận của thầy thuốc. Huống chi đó là Bát công chúa, dù Trương Thị Ngọc có bị thịt nát xương tan cũng khống hối tiếc.”

hắn còn có ngàn vạn lời nói còn đặt trong lòng, cũng không biết bắt đầu từ đâu, Xảo nhi nhìn tướng công trên danh nghĩa của mình, lại nhìn công chúa, sắc mặt có hơi hơi chua xót. Niếp Thanh Lân nói: “Trương tiên sinh vất vả rồi, Xảo nhi hãy dẫn Trương tiên sinh đi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lúc này đã là đêm khuya, Niếp Thanh Lân từ trước đến nay cũng không có thói quen thức đêm, lúc này thấy mẫu tử hoàng tỷ bình an, trong lòng nhất thời buông lỏng, tất cả mệt mỏi từ ban ngày khi đi leo núi, lúc này đều hiện hết lên trên khuôn mặt.

Thái phó đương nhiên thấy được khuôn mặt xanh xao của nàng, liền kéo nàng quay trở lại phòng.

“Bát công chúa đã có người hầu hạ, huống chi Vương gia cũng canh giữ ở đây. Nàng ở lại cũng không tiện, quay về ngủ một chút, sáng mai lại qua cũng không muộn.” Thái phó biết trong lòng nàng vướng bận hoàng tỷ, nhưng mà vẫn tự mình thay đổi trang phục cho nàng, thuận tay cởi bỏ tất, ấn huyệt giữa lòng bàn chân nàng, trước kia luôn là thị thiếp hầu hạ hắn, nay lại mượn dùng hầu hạ tiểu công chúa, thủ pháp thật ra cũng coi như thành thạo.

Niếp Thanh Lân chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền giật bàn chân lại, “Ta còn chưa có tắm rửa, sẽ làm bẩn tay của Thái phó?”

Thái phó đại nhân liền đem chân nhỏ tới trước mũi ngửi ngửi liền nghe thấy Niếp Thanh Lân xấu hổ hét lên một tiếng, chân đạp đạp, thiếu chút nữa đạp phải khuôn mặt tuấn tú của Thái phó đại nhân.

“Làm gì có mùi gì, nhưng nếu nàng cảm thấy thật sự có mùi, lại ngượng ngùng e thẹn như thế, thì cứ bắt chước theo cách bản Hầu vừa làm, ấn huyệt xoa bóp giúp bản Hầu.”

nói xong hắn liền đem giày của mình cởi ra, bàn chân to đưa thẳng về hướng công chúa. Thái phó tuy có nhan sắc áp đảo lục cung, nhưng đôi chân lớn đương nhiên vẫn giống như những người bình thường khác, ban ngày cõng giai nhân chạy thẳng lên núi, ra một thân mồ hôi nóng, Niếp Thanh Lân ngửi quen các loại trầm hương lạ, lẫn đặc biệt, nhưng loại mùi như thế này thì không từng ngửi qua lần nào liền thẳng tắp ngã xuống giường, mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú kia, có một loại cảm giác như sắp tê liệt.

“Thái phó mệt mỏi cả ngày, hay nên đi tắm trước…”

Thái phó lại có chút giận vì bị công chúa ghét bỏ, liền ở trên giường càn quấy một trận.

Ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân không cần người gọi mà tự mình tỉnh, nhưng mà Thái phó thức giấc còn muốn sớm hơn cả nàng. Nàng để Đan ma ma hầu hạ rửa mặt chải đầu xong liền đi thăm hoàng tỷ.

Sáng sớm, Trương Thị Ngọc đã qua bắt mạch, châm cứu cho Thiệu Dương công chúa. Vừa mới thu kim, đã thấy Niếp Thanh Lân đi vào phòng, nhìn thấy Hưu Đồ Hoành đang cao hứng ôm đứa trẻ ngồi bên cạnh hoàng tỷ, đứa nhỏ do sinh non nên so với đứa nhỏ khác có nhỏ hơn một chút, còn đanghá miệng khóc, làm cho ai nhìn thấy cũng yêu.

Nhìn thấy Niếp Thanh Lân vào, Hưu Đồ Hoành liền đứng dậy nói: “Lần này thật sự là đa tạ công chúa. Công chúa cứ cùng với Thiệu Dương nói chuyện phiếm, ta đi tìm nhũ nương.” Niếp Thanh Lân đi đến trước giường nói “Tỷ tỷ, tỷ khá hơn chút nào không?” Thiệu Dương công chúa nhìn qua nàng, môi mấp máy, lại thấy còn người nên không tiện nói, cuối cùng cho tất cả lui xuống.

Đợi trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người nàng mới nhìn chằm chằm Niếp Thanh Lân, chần chờ hỏi một tiếng “Bệ hạ?”

Niếp Thanh Lân nghe vậy ánh mắt căng thẳng, không khỏi ngây ngẩn cả người.

thì ra Hưu Đồ Hoành mấy ngày trước chặn được một phong mật thư, là Cát Thanh Viễn gửi về kinh thành, yêu cầu đem chuyện công chúa và bệ hạ vốn là cùng một người nói ra, cần thừa dịp trước khi Vệ Lãnh Hầu soán vị đăng cơ, làm cho triều thần đều biết việc này.

Phản ứng đầu tiên của Hưu Đồ Hoành là bật cười lớn, nghĩ đến Cát Thanh Viễn muốn tung ra lời đồn, nhưng khi hắn xem kỹ nội dung trong thư, lại hồi tưởng đến việc mình từng tiếp xúc với Hoàng đế cùng công chúa, cảm thấy việc này sợ là không phải là tin đồn vô căn cứ.

hắn biết nếu việc này là thật, kinh thành tất sẽ có một phen phong ba, lúc này chỉ sợ để Thiệu Dương trở về thì lại thành cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Nghĩ thế, hắn liền tới thành Bình Dương, báo cho Thiệu Dương, chuẩn bị đem nàng đón trở lại Bắc Cương.

Nghe thấy những lời hoang đường đó, đầu tiên Thiệu Dương bật cười, nhưng cười xong, thân là người hoàng gia trực giác cảm nhận đến sự nghiêm trọng của việc này, liền làm cho nàng dựng tóc gáy đột nhiên căng thẳng… Nếu chuyện này là thật… Cảm xúc dao động, hơn nữa vì những ngày qua trong lòng buồn bực dằn vặt khó chịu nhất thời làm đứa bé trong bụng đòi ra đời sớm hơn dự định.

Nay, trong phòng không có người khác, nàng liền dò xét hỏi một câu, nhưng chỉ một câu này, khiến cho nàng cảm giác được, lời đồn hoang đường này có khả năng là sự thật!

Niếp Thanh Lân chậm rãi bình phục hô hấp “Hoàng tỷ, đang tưởng nhớ Hoàng Thượng sao? Sao nhìn muội lại kêu ca ca?”

Nhưng mà Thiệu Dương công chúa cũng không phải người dễ gạt, miễn cưỡng cầm lấy tay nàng, “đã đến nước này rồi mà muội muội còn dám gạt tỷ tỷ? Sao muội lại lớn gan như vậy chứ? Rồi đây sau này còn có ai lo lắng cho muội đây, chuyện này nên giải quyết như thế này bây giờ?”

Niếp Thanh Lân mỉm cười cầm lại tay tỷ tỷ, cũng không có hỏi tỷ tỷ vì sao nghe được, chỉ nói là “Tỷ tỷ vừa mới sinh xong, thân thể còn yếu, tạm thời muội không muốn nhắc tới chuyện này, mới vừa rồi nghe ý của Vương gia, là muốn đón tỷ về Bắc Cương, hài nhi hiện tại là nữ nhi, kỳ thật cũng là chuyện tốt, cho dù phủ Vương gia người người hỗn độn, cũng không đến mức đi hại một đứa bé gái không có quyền thừa kế. Chiến loạn ở Bắc Cương cũng bình định vài phần rồi, về phần muội muội tỷ đừng bận tâm, bất kể hoàn cảnh như thế nào, tình cảm giữa hai tỷ muội ta là không thay đổi. Chỉ là tỷ tỷ hiện tại đã làm mẹ rồi, thì đã có thêm một vướng bận, nhớ kỹ! Mọi chuyện không liên quan đến tỷ tỷ, đừng vội hỏi thăm dò xét, tránh bị liên lụy vào thân.”

nói xong nàng liền đứng dậy, không đợi tỷ tỷ gọi, vội vã đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chỉ mong tỷ tỷ mau chóng rời đi, ngàn vạn lần đừng để cho Thái phó đại nhân biết được, bằng không với bản tính thâm trầm, chỉ sợ hắn sẽ gây chuyện để cản trở.

Chỉ sợ là lần này hồi kinh, trong cung điện sẽ nổi lên vô số sóng gió. Mà nàng lại chẳng còn chỗ để đi, cũng chỉ có cách quay trở lại cung điện đối mặt với mọi chuyện.