Ngày trước, khi Phan Mỹ còn bé, mẹ đã từng dặn cô, “Con gái mỗi người một cái duyên, giữ đó cho mình đi, đừng bao giờ làm mai làm mối, cũng đừng làm phù dâu cho ai hết, nghe không con?”

Phan Mỹ lúc đó năm tuổi, nhìn mợ út làm cô dâu thật xinh đẹp, còn có phù dâu mặc đầm cũng thiệt là đẹp, há mồm nhe hàm răng sún, đáp, “Con thích.” Lập tức ăn liền một cái cốc đầu của mẹ Phan.

Bây giờ, ngồi trong phòng trang điểm, nhìn ba cô nàng phù dâu khác đang chí chóe tô son trát phấn, Phan Mỹ tự dưng thấy đỉnh đầu đau nhức lợi hại, cứ như vừa bị mẹ Phan ‘thưởng’ cho một phát giống như ngày ấy vậy. Vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng lý trí là một chuyện, còn lương tâm đang thét gào lại là một lẽ. Phan Mỹ thở dài, nghĩ tới tên đầu sỏ khiến mình rơi vào tình cảnh dở ươn này, là máu lại nóng lên. Hừ hừ, Trần Gia Kiệt, anh giỏi lắm, đào hoa tung bay đầy trời!

Cũng khó trách Phan Mỹ đem trách nhiệm quy hết lên đầu Kiệt tiên sinh, bởi vì ngồi trong này từ nãy tới giờ, cô đã nghe không ít chuyện kể về anh. Đến cả mấy cô trong phòng thư ký, phòng hành chánh này cũng còn biết anh từng có một cái đám cưới suýt thành với cô dâu ngày hôm nay. Lời ra tiếng vào, phàm là con gái, là phụ nữ, dễ dầu gì không có lòng ghen tỵ với người khác? Huống chi là mấy cô nàng trẻ người non dạ kia? Lời nói càng lúc càng khó nghe, xem ra quan hệ với cô dâu ngoài mặt thì vậy, nhưng bên trong cũng chẳng tốt lành gì.

Phan Mỹ tự giác, cảm thấy với số tuổi của mình, so với các cô ấy cũng có thể coi là đàn chị rồi, đã là đàn chị, mà lại đi so đo hơn thua với các ‘bé’ ấy thì thật mất mặt. Vì vậy, haha, Phan Mỹ coi như tự làm khổ mình, chỉ biết ngậm bồ hòn làm thinh trước cơn sóng tin tức bủa vây.

Nhưng nghe một hồi, cũng coi như đầu óc linh hoạt, lượm lặt được một chút. Phan Mỹ nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ ra, à, thì ra chú rể tên là Trần Khôi, à à, thì ra, chú rể là em trai cùng cha khác mẹ của Trần Gia Kiệt. Chợt nhớ lại người đàn ông cao lớn đã từng đến đón Trúc trong quán cà phê đêm ấy, vì anh ta chỉ đứng ở cửa nhìn vào, nên mặt mũi ra sao, Phan Mỹ cũng không biết rõ. Thế là, Phan Mỹ lại bắt đầu phát huy tư chất văn gia rởm của mình, đem chuyện tay ba giữa anh em họ Trần và Đỗ Thanh Trúc ra vẽ loạn trong đầu một phen.

Cửa phòng trang điểm mở ra, Hồng Thắm ló đầu vào nhìn quanh, hai mắt sáng rỡ bay tới chỗ Phan Mỹ đang ngồi nổi mốc nổi meo trong góc. Thắm khoanh tay, nhướn mày ngắm nghía Phan Mỹ từ trên xuống dưới, rồi mới ngả ngớn chọc ghẹo, “Chà, lâu lắm rồi không thấy mày mặc áo dài, bây giờ có da có thịt, trắng trắng tròn tròn, nhìn trước nhìn sau đều thấy lả lướt hơn ngày xưa nhiều nha!”

Phan Mỹ hất tóc hừ mũi khinh thường, “Mẹ, muốn khen thì khen thẳng đi! Chụy biết chụy đẹp! Chụy biết cưng thầm mến chụy lâu rồi mà!”

Hồng Thắm trợn trừng mắt, sừng cồ chống nạnh, “Xí! Cái gì cưng có bà đây cũng có, còn dư dả gấp mấy lần cưng, ở đó mà mơ nhá!”

“Vâng, em biết chụy chỉ thích hàng ‘cứng’ chứ đâu ưa hàng ‘mềm,’ hiểu mà!”

“Biết là tốt! Lại đây, chụy em mình làm mấy tấm selfile coi! Chu mỏ, chổng mông ra làm tấm nữ sinh lào!” Hồng Thắm kéo Phan Mỹ dậy, đứng soi gương tự sướng.

Một bên, ba cô gái phụ dâu ban nãy còn nói nói cười cười thủ thỉ với nhau, dường như bị hành động của hai ‘bác gái’ dọa cho sợ, sững ra mất một lúc tròn mắt mà nhìn.

Selfie tự kỷ chán rồi, Hồng Thắm mới đặt mông ngồi lên bàn trang điểm, hí hoáy post hình chụp lên trang cá nhân. Váy club đen ôm trọn bộ ngực đầy đặn, vòng mông nóng bỏng, giày cao gót bảy phân đính cườm sáng lóa, tóc uốn lọn sóng xõa bên vai. Cô nàng chỉ cần đứng đó, đã hệt như một bà hoàng hấp dẫn mắt người. Phan Mỹ ngã ngồi trên ghế đệm, cặp chân dài gác lên bàn, mái tóc đen nhánh thả dài như thác đổ, nét mặt lạnh nhạt, nụ cười hờ hững phớt nhẹ trên môi. Chỉ là tư thế lười nhác, nhưng người khác nhìn vào lại phảng phất một loại phong tình vạn chủng, mê hoặc chúng sinh.

Ba cô gái phụ dâu kia tự dưng có cảm giác bị áp bức khó tả. Cũng là một bộ áo dài hoa gấm bình thường, mặc dù là hàng đẹp, nhưng suy cho cùng cũng chỉ để làm nền cho cô dâu, nhưng không biết vì sao, mặc ở trên người cô gái nọ lại khác xa một trời một vực với ba người họ.

Trong ba người, có một cô tên Thúy, là trợ lý thư ký của Trần Gia Kiệt, đứng dưới quyền của Đỗ Thanh Trúc. Vốn dĩ nhờ vào cửa sau mới được nhận vào ban thư ký cao cấp ở Nam Thiên, tuổi trẻ hừng hực khí thế, đã từng ngửa mặt lên trời mơ một ngày leo lên làm bà Trần, mặc kệ là anh hay em. Chỉ tiếc, Trần Gia Kiệt lẫn Trần Khôi, một cái liếc mắt cũng không thèm ném cho cô, hất tay một cái đem người đạp xuống làm trợ lý, còn là trợ lý của Đỗ Thanh Trúc, ăn không ít khổ.

Ngày hôm nay, Trần Khôi, Trần Tổng Giám Đốc đã ‘rơi’ vào tay Đỗ Thanh Trúc, chỉ còn lại Đại Diện Chủ Tịch Trần Gia Kiệt, kim chủ độc thân lấp lánh ánh hào quang, khiến không ít hoa cỏ sôi sục ý chí chiến đấu. Nói trắng ra, cái đám cưới ngày hôm nay chính là ‘chiến trường hoa hồng’ của toàn thể chị em phụ nữ chưa chồng được mời tới. Phải nói rằng, thiệp mời đám cưới tựa như một tấm kim bài nạm vàng, còn vị trí phù dâu này giống như một miếng thịt béo bỡ treo lơ lửng, khó khăn lắm các cô mới cắn được.

Chẳng ngờ, Đỗ Thanh Trúc còn có chiêu bài này, đến cuối đường lại tung ra một yêu nữ lạ hoắc lạ hươ, hỏi người ta không sôi máu nóng gan làm sao được?

Thúy nghĩ nghĩ, người này thế mà lại quen biết với Trưởng Phòng Kế Hoạch, người đàn bà nổi tiếng chanh chua đanh đá trong Nam Thiên, chắc chắn là nhờ vào thế chẻ tre của đố phụ kia mới chen chân vào đây được. Ban đầu vốn định bày ra tư thế chủ nhà để khiến cô ta thấy khó mà lùi, nhưng bà đố phụ kia khi không lại mò vào đây, phải muối mặt qua chào hỏi, sẵn tiện biết một chút tình báo cũng tốt.

Nghĩ thế, Thúy đứng lên, đi tới nở nụ cười xởi lởi, “Chị Thắm, hôm nay chị thiệt là đẹp quá!” đã có chồng có con, còn bon chen son phấn giành mồi với bọn tôi làm gì không biết!

Hồng Thắm ngước mắt khỏi di động, làm như vô tư cười đáp, “Tất nhiên! Mỗi ngày phải càng đẹp hơn, vậy mới giữ chồng được chứ! Chẳng lẽ em không biết à? Có rất nhiều con tự kỷ, suốt ngày cứ thích giành chồng người ta, thật không có ý thức sạch sẽ gì cả.”

Thúy sượng mặt, không ngờ cái bà đố phụ này lại nói chuyện không chừa mặt mũi cho ai cả. Còn chưa kịp nói gì, Phan Mỹ đã nhịn không được cười nói, “Theo tao thấy, chỉ có chồng mày lo ong bướm ve vãn mày, chứ mày thì không cần phải lo!”

Hồng Thắm gật gù, “Mày thấy vậy? Ừ, tao cũng thấy vậy.”

Thúy cười cứng mặt, quay sang nhìn Phan Mỹ, hỏi, “Còn chị đây là…”

Cửa lại mở ra, lần này tiến vào là cô dâu. Đỗ Thanh Trúc mặc áo dài gấm, tà áo đính hạt lóng lánh, khăn đóng đoan trang, gương mặt vốn rất xinh đẹp sắc sảo, nhờ vào hương vị truyền thống của áo dài mà trở nên thanh nhã, kiều diễm vô cùng. Trên mặt cô mang theo một nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đều nhu hòa đi rất nhiều. Phan Mỹ nhìn cô gái đang đi về phía mình, chợt cảm thấy tự trong đáy lòng có một nỗi hân hoan khó tả. Có lẽ, hạnh phúc cũng có thể lây truyền, nên giờ phút này, Phan Mỹ cũng thấy tâm trạng lâng lâng theo.

Trúc dừng trước Mỹ vài bước chân, đảo mắt nhìn các cô gái trong phòng, cười nói, “Mình có vài lời muốn nói riêng với Mỹ, ngại quá…”

Hồng Thắm phất phất tay, “Được rồi, hôm nay cô là chính, chúng tôi là phụ, có gì mà ngại ngùng.” Rồi quay sang nháy mắt với Phan Mỹ, “Tao ra với chồng, lát nữa gặp!”

Đợi mọi người rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Phan Mỹ mới mơ hồ sực nhớ ra một chuyện thật là quan trọng mà cô đã quên béng đi mất. Hai vết dao trên bụng Trần Gia Kiệt, không phải đều là kiệt tác của Trần Khôi sao? Trần Gia Kiệt từng nói, đám cưới trước kia là giả. Bác sĩ Quân từng đùa cợt nói, Trần Gia Kiệt là cái tên ngụy quân tử, tẩm ngẩm tầm ngầm giết người không dao. Lê Cao Thắng từng nói, ân oán giữa hai anh em họ Trần, không nằm trong phạm trù lý giải của người bình thường…

Phan Mỹ càng nghĩ, lòng càng trầm xuống.

Trước kia cô không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ, cô có thể thẳng thắn mà thừa nhận một điều rằng, Trần Gia Kiệt chính là cái loại người có thù tất báo, không phải không báo, mà là chưa tới lúc. Cô nhìn cô dâu ngồi bên cạnh mình, có chút không khẳng định, hỏi, “Cô, thật sẽ lấy Trần Khôi?”

Đỗ Thanh Trúc mỉm cười, “Đã giả một lần rồi, không lẽ cứ giả cả đời?”

Phan Mỹ giật mình, “Cô biết lần đó là giả? Vậy sao còn…” cắt cổ tay.

Trúc nhìn Phan Mỹ, hỏi ngược lại, “Có bao giờ, cô cảm thấy mình yêu đến tuyệt vọng không?”

“Tuyệt vọng…” Mỹ chợt nhớ lại nỗi đau xác thịt ngày ấy, nhưng thành thật mà nói, nó như mở ra một con đường khác cho cô. Không thể nói là tuyệt vọng, bởi vì bên cạnh cô vẫn còn rất nhiều người sẵn sàng cho cô thêm sức mạnh, cho cô thêm hy vọng. Hy vọng vào một ngày mai tươi đẹp, hạnh phúc.

Trúc nhìn cổ tay hằn sẹo của mình, nhàn nhạt nói, “Lúc kề dao vào tay, tôi đã nghĩ mình sẽ không đau. Nhưng thật sự là đau lắm, đau đến không chịu nổi. Vì vậy nên tôi thực sợ hãi. Trần Gia Kiệt coi như đã cho tôi một bài học: không có nỗi đau nào có thể giết chết bản năng tìm sống của con người. Trần Khôi lại cho tôi một bài học khác: yêu cần dũng cảm, thất tình càng cần nhiều dũng khí, tự tử vì yêu càng cần nhiều hơn dũng khí nhưng kết quả chỉ khiến người ta cho rằng bản thân mình thật yếu đuối, yếu đến nỗi không còn ý chí sống, yếu đến mức không đáng được đồng tình.”

Phan Mỹ ngơ ngác. Hai anh em kia kẻ đấm người xoa thế quái nào vậy? Cái tên nhóc Trần Khôi kia chớ có phải là đem muối đi xát vào vết thương của người ta đi? Nếu là mình, Mỹ nghĩ, nếu là bản thân mình là Trúc lúc ấy bị Trần Khôi châm chọc như vậy, chắc chắn sẽ vùng dậy thộp cổ bóp chết hắn!

Trúc vuốt ve vết sẹo trên cổ tay, mi mắt run run, nụ cười bên môi càng trở nên dịu dàng khiến Phan Mỹ nhìn mà choáng váng. Đỗ Thanh Trúc cũng có một mặt này sao?

Đây lẽ nào là… sức mạnh của tình yêu?

Trúc nói, “Trần Khôi hỏi tôi, nếu là như vậy, thì vì sao không dùng một chút lòng dũng cảm đó để tiếp tục sống, tiếp tục yêu?”

Phan Mỹ nhìn Thanh Trúc thật lâu. Đến lúc này, cô mới nhận ra, người con gái trước mắt mình mặc dù có bề ngoài xinh đẹp như một đóa hoa trong lồng kính, nhưng thật ra sức sống lại mãnh liệt hơn bất kì một ai khác. Phan Mỹ chợt thấy hâm mộ. Cô ấy dám yêu, dám hận, dám chết, dám sống. Một cô gái rõ ràng nhỏ bé, yếu đuối, lại từ đâu có được dũng khí ấy? Thật đáng để hâm mộ.

Phan Mỹ chợt nhịn không được mà hỏi, “Cô có yêu Trần Khôi không?”

Trúc rũ mắt, cặp mi dài che khuất sóng mắt, không rõ đang nghĩ gì. Lát sau, khi Mỹ cho rằng cô sẽ không trả lời, Trúc khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng, “Cuộc đời, không ai biết trước được…”

Thanh Trúc hít mũi, cố nhịn xuống xúc động trong lòng. Cô kéo phẳng tà áo, hắng giọng nói, “Thật ra, lần này mời cô làm phù dâu, tôi cũng có ý đùa các người một chút.”

“Đùa?”

“Ba người vừa rồi, đều là người của phòng thư ký chúng tôi. Nhất là cái cô tên Thúy kia. Cô ở Mỹ không biết, anh Kiệt ở đây đắt như tôm tươi, nếu không có tôi làm lá chắn, chậc, khó nói nha…”

Phan Mỹ cắn răng cười, “Vậy phải cảm ơn hảo tâm của cô rồi.”

Thanh Trúc bật cười, “Muốn cảm ơn thì hôm nay chắn hết rượu cho tôi là được! Tôi biết sức uống của cô cũng không tệ!”

Phan Mỹ còn đang muốn khua môi múa mép một phen thì tiếng cửa phòng vang lên, một người hậu cần ló đầu vào cười, “Xin mời cô dâu ra trước chuẩn bị!”

“Được!” Thanh Trúc đứng dậy, quay sang nheo mắt nhìn Phan Mỹ, “Mặc dù phù dâu là để làm nền, nhưng chí ít cũng phải dậm thêm chút phấn đi chứ! Nếu không người ta lại nói cô dâu của Trần Tổng là tôi đây keo kiệt không mời trang điểm cho phù dâu!”

Phan Mỹ bĩu môi, “Biết rồi, hiểu mà! Làm ơn đi nhanh đi!”

Còn lại một mình trong phòng, Phan Mỹ nghĩ nghĩ, rồi lấy di động nhắn cho Kiệt tiên sinh vài chữ, sau đó đứng dậy tới trước gương, lấy thỏi son chậm chút sắc hồng trên môi.

Lúc này, cánh cửa phía sau lại mở ra. Phan Mỹ ngờ ngợ nhìn hai người đàn ông mặc đồ hậu cần xuất hiện, tự dưng trong lòng đánh ‘bộp’ một cái. Mí phải giật liên hồi.

Ngoài sảnh, Trần Gia Kiệt đang bồi Chủ Tịch Trần tiếp khách. Anh đọc tin nhắn của Phan Mỹ gởi tới, khóe môi khẽ nhếch, khiến sự lạnh lùng quanh anh giảm xuống. Lê Cao Thắng đứng cạnh, nhướn mi mắt nhìn vào màn hình, ra vẻ hóng hớt, “Sao? Mới có chút xíu mà nhớ rồi?”

Kiệt cất di động vào túi áo, mím môi liếc Thắng, đáp, “Tất nhiên.”

“Ôi mẹ ơi, cậu làm ơn cất giùm cái bản mặt nhớ vợ nhớ nhà đó đi! Đừng phá hủy hình tượng đứng đắn đàng hoàng trước mặt công chúng chớ!”

Kiệt nhìn về phía bên kia sảnh cưới, vẻ nhu hòa trong mắt vụt tắt, thay vào đó là sắc mặt âm trầm, cất giọng lành lạnh, “Đã chuẩn bị xong hết rồi?”

Thắng nhấp ngụm rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, nhàn nhạt đáp, “Xong cả rồi, bây giờ chỉ cần chờ cô dâu chú rể sóng bước lên đài nữa thôi.” dừng một chút lại hỏi, “Tôi nói này, chúng ta làm vậy có phải quá thất đức rồi không? Trần Khôi và cậu có khúc mắc, thế nhưng Đỗ Thanh Trúc suy cho cùng thì cũng không có tội lỗi gì với cậu.”

Kiệt lạnh lùng nhìn một đôi được khen là ‘trai tài gái sắc’ bên kia, trong mắt thoáng qua chút chần chừ, nhưng rất nhanh liền bị hận ý đẩy lùi. Anh trầm giọng, “Tôi không thích nợ ai, cũng không thích ai nợ tôi cái gì. Anh nói xem, làm con dao tốt hơn hay làm miếng thịt bị đâm thích hơn?”

Thắng rùng mình, “Tôi không thích làm dao cũng không thích làm thịt! Anh em nhà cậu đều là quái thai!”

Bên kia, Trần Khôi bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt va chạm với ánh nhìn lạnh lẽo của Trần Gia Kiệt. Trần Khôi thua Trần Gia Kiệt năm tuổi, năm nay cũng chỉ mới hai mươi bốn, hiển nhiên so với Trần Gia Kiệt thì vẫn chỉ là một con cáo con. Chính vì tuổi trẻ ngông cuồng đó, cộng thêm thái độ so sánh không ngừng nghỉ của ông nội và cha, khiến căm ghét của Trần Khôi dành cho Trần Gia Kiệt chỉ có tăng chứ không có giảm.

Những tranh đấu ngấm ngầm, thủ đoạn tàn khốc giữa hai anh em, cũng chỉ có người trong nhà mới thật sự tường tận. Người chung quanh nhìn vào, đều sẽ bị vẻ đạm mạc, nho nhã của Trần Gia Kiệt lừa phỉnh, đa phần đều cho rằng Trần Khôi là em út, luôn được Trần Gia Kiệt chìu chuộng sinh ra thói ngang tàn.

Lê Cao Thắng đảo trắng tròng mắt. Đỗ Thanh Trúc từng mê mẩn Trần Gia Kiệt, chuyện này ai cũng biết, nhưng chuyện Trần Khôi điên cuồng vì Đỗ Thanh Trúc, ôi chúa ơi, chẳng khác gì một trái bom nặng tấn dội xuống nhà họ Trần. Nếu như có thể, quân sư King Kong thật lòng mong mỏi cho cái đám cưới này được thuận buồm xuôi gió, đừng có bị hai anh em nhà này đem ra làm trò đùa là được.

Trần Khôi nheo mắt nhìn Trần Gia Kiệt, tướng mạo so ra cũng giống nhau vài phần, nhất là đôi mắt phượng đa tình kia. Ngón tay anh lướt qua di động, gọi cho Trần Gia Kiệt đang đứng bên kia đại sảnh.

Trần Gia Kiệt nhướn mày, bắt điện thoại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Khôi bên kia.

“Anh trai, hôm nay là ngày vui của em, có muốn làm gì thì cũng phải suy nghĩ cẩn thận một chút.”

Sắc mặt Trần Gia Kiệt trầm xuống, anh lập tức tới bên hông đại sảnh, tiến về phía phòng trang điểm, giọng rít lên qua kẽ răng, “Mày đã làm gì?”

“Có chuyện gì vậy?” Lê Cao Thắng vội vã đuổi theo, dự cảm không mấy tốt lành nổi dậy.

Trần Khôi cười cười, “Còn chưa, có làm gì hay không, còn phải chờ xem ý của anh thế nào. Anh à, chị dâu của em nhìn cũng được mắt lắm, thật muốn giới thiệu cho vài chiến hữu của em gặp mặt.”

“Mày dám!” Trần Gia Kiệt một phát đạp bung cửa phòng, nhìn một gian phòng trống rỗng, cảm giác máu trong người sôi lên ùng ục.

“Anh đừng gấp, em đã nói là còn phải chờ xem ý của anh mà.”

Lê Cao Thắng cùng Hồng Thắm tiến vào, nhìn gian phòng không người, lập tức biết được sự việc không ổn, vội vàng rút di động ra.

Trần Gia Kiệt đứng trước cửa phòng, hai mắt đỏ tia máu nhìn chằm chằm về phía Trần Khôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Mày muốn gì?”

Trần Khôi thôi cười, lạnh lùng nói, “Đem ra hết, tất cả những bằng chứng tôi thuê người giết anh, giao hết cho tôi.”

“Mày nghĩ làm như vậy là thoát tội?”

“Thoát, dĩ nhiên là thoát chứ! Tôi chẳng những muốn thoát tội, mà còn muốn chia một phần.”

“Tức là sao?”

Trần Khôi bật cười, “Còn là sao nữa? Anh nghĩ tôi cũng như anh? Có thể ẩn nhẫn chịu đựng cái nhà này? Tôi cho anh biết, tôi chịu đủ rồi.” dừng một chút lại nhả giọng lười nhác, “Tôi biết anh cũng chẳng tốt lành gì, những việc anh làm, nếu không có tôi ngấm ngầm che giấu thì làm sao qua mắt được mấy ông già trong nhà? Hửm?”

Trần Gia Kiệt lặng người. Anh vẫn cho là, anh rất hiểu Trần Khôi, nhưng xem ra, anh vẫn chưa biết hết cực hạn điên khùng của nó. Lối suy nghĩ của Trần Khôi không giống người thường, ngay cả cách nổi điên của nó cũng vô cùng khác người. Anh nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra đã trở lại là một Trần Gia Kiệt bình bình hòa hòa, cất giọng điềm đạm nói, “Tôi chưa từng có ý nghĩ giành Nam Thiên với cậu.”

“Tôi cũng chưa từng có ý định sẽ giao nó cho anh.”

“Lúc trước, tôi đã từng hứa với Trần Dư là sẽ ở lại Trần gia mười năm, khi ông ta hấp hối, lại bắt tôi lưu lại thêm năm năm nữa. Chuyện đã đến nước này, tôi nghĩ, mình cũng không cần tiếp tục hết hai năm còn lại. Chuyện của các người, các người tự giải quyết lấy, tôi buông tay.”

Trần Khôi nhướn mày, vui vẻ gật đầu chào hỏi với vài vị khách. Cậu nói, “Cũng bởi vì lời hứa chó má đó, anh lại đem vợ tôi ra đùa bỡn mười mấy năm. Anh trai, anh cũng thật là ác độc.”

“Là ông nội, cha, mẹ cậu ép tôi.” Kiệt nhìn bàn tiệc chủ nhà, ánh mắt không hề giấu đi hận ý, “Là bọn họ tự cho mình là đúng, dùng phương thức đe dọa mang tôi nhét vào Trần gia. Nếu bọn họ muốn đe dọa, được, vậy tôi mượn cậu một con bài, đem ra cho bọn họ mượn chơi một chút.”

Trần Gia Kiệt nói lời này, đã đem bản thân biến thành người bị hại. Sự việc đến nước này, Trần Khôi không thể không hiểu. Mười mấy năm trước, lúc Trần Gia Kiệt bỏ nhà đi bụi một năm trời, ông cố Trần Dư đã dùng cô gái kia uy hiếp, bắt Trần Gia Kiệt con dã thú này phải ngoan ngoãn phục tùng. Trần Gia Kiệt mười mấy năm vờ như không còn nhớ đến cô gái ấy, lại dây dưa không rõ với Đỗ Thanh Trúc, khiến mấy lão già kia dời mục tiêu. Bọn họ lại không biết rằng, nếu đem Đỗ Thanh Trúc nắm trong tay, ngược lại người bị uy hiếp chính là Trần Khôi. Vì thế, ngoài mặt Trần Gia Kiệt luôn bị áp đảo, nhưng thực tế, là chính Trần Khôi ăn khổ.

Nếu là như vậy, Trần Khôi cùng lắm chỉ chán ghét Trần Gia Kiệt. Nhưng điều khiến cậu hận người anh trai cùng cha khác mẹ này nhất là, Đỗ Thanh Trúc lại vì một kẻ không đáng mà đau khổ không thôi. Đến cả đám cưới này, cũng là Trần Khôi nửa đe dọa, nửa khẩn cầu mới có được, quyết không thể để Trần Gia Kiệt phá bĩnh được.

“Anh ăn của họ Trần, mặc của họ Trần, dùng tiền của họ Trần, kế hoạch ‘trả ơn’ của anh rất là đặc biệt, ừm, rất đặc sắc.”

Kiệt khịt cười, nụ cười rét lạnh, anh nhìn người chủ trì lễ cưới bước lên bục, chuẩn bị mở màn. Kiệt nói, giọng sắc lẻm truyền qua điện thoại, như dao găm cắm vào trong tai Khôi, “Tất nhiên, đối với kẻ đã hại tao mất mẹ, tao chưa từng có ý định nhân từ.”

Khôi sững ra một chút, nụ cười cứng lại, nói, “Anh à, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy đâu.”

“Nói bậy? Không đâu, Trần Khôi, sao mày không thử hỏi Trần phu nhân xem bà đã làm những gì? Cái chết của mẹ tao hai mươi bốn năm về trước đã diễn ra như thế nào?”

“Chú rể, xin mời lên trước đài, chuẩn bị chào đón cô dâu của chúng ta!” giọng nói của MC truyền vào trong loa vang vang khắp sảnh cưới.

Thân hình Khôi cứng đờ, ánh mắt có chút hoảng loạn. Cậu đã tính ra một cái thế cục cân bằng ngày hôm nay, nhưng lại không ngờ tới được nước cờ cuối cùng của Trần Gia Kiệt. Mặc kệ lời nói của Trần Gia Kiệt có thật hay không, Trần Khôi cũng không thể vững tin rằng người mẹ ‘quý hóa’ của mình thật sự chưa từng có cái ý nghĩ kia.

“Suy nghĩ cho kỹ, một là Trần phu nhân cao quý, hai, là Đỗ Thanh Trúc, tùy ý mày chọn lựa.”

“Anh đang đùa à? Phan Mỹ đang nằm trong tay tôi, anh dám làm bậy?”

Kiệt bật cười, “Trần Khôi, mày còn chưa hiểu sao? Cho mày hai lựa chọn, là với điều kiện người của tao bình an trở về bên tao. Còn ví dụ như mày động đến một sợi tóc của cô ấy, không chỉ Trần phu nhân, mà cả Đỗ Thanh Trúc, kể cả bản thân mày, tao cũng không tha.”

Khôi nghiến răng, “Anh đừng thử tôi.”

“Mày cứ từ từ mà suy nghĩ, nhưng nói trước, tao không có kiên nhẫn để chơi với mày.” Dứt lời, Kiệt tắt cuộc gọi, quay sang nhìn Lê Cao Thắng, hỏi, “Sao rồi?”

Thắng cau mày, đáp, “Không có, cậu Nam đã cho người kiểm tra hết lối ra vào khách sạn, đã kiểm tra camera trong bãi xe, vẫn không có ai nhìn thấy Phan Mỹ.”

Kiệt trầm ngâm rồi nói, “Bảo họ kiểm tra camera trong hành lang khách sạn, kiểm soát khách ra vào trong các phòng, cho người lục soát phòng nghỉ của nhân viên.” Nói xong liền gọi di động, bên kia vừa nhấc máy, Kiệt đã lên tiếng, “Anh Tân, nhờ anh tìm hiểu xem đám người nhận tiền của Trần Khôi có động tĩnh gì không?”

Đầu dây bên kia, Cao Tân nhàn nhã nhấp cà phê, giọng lười nhác, “Sao? Nghe nói hôm nay đám cưới nó mà, cũng không chịu yên được sao?”

Kiệt mím môi, hồi sau mới trầm giọng nói, “Anh Tân, Mỹ bị nó bắt rồi.”

Cao Tân sửng sốt, ném tách cà phê trên tay rồi đứng bật dậy, gắt lên, “Cậu vừa nói cái gì? Nó dám?”

“Em cũng không ngờ là nó dám. Trước mắt em đã kìm nó lại rồi, nó chưa dám làm gì đâu, chỉ cần tìm được Mỹ trước.”

“Kế hoạch của cậu vẫn tiếp tục?”

“Tất cả tạm dừng, tìm Mỹ quan trọng hơn.”

Cao Tân nghe vậy thở nhẹ một hơi, gật đầu đáp, “Được rồi, tôi biết rồi. Sẽ cho người qua hỗ trợ cậu. Chung quanh khách sạn có người của tôi, nếu có bất thường thì đã báo cho tôi rồi. Có lẽ vẫn còn bên trong khách sạn.”

“Em cũng nghĩ vậy. Em cúp trước.”

Cao Tân cúp máy, trầm ngâm đứng nhìn dòng người dày đặc bên dưới cửa sổ. Ngón tay thon dài gõ nhịp trên khung cửa, chân mày cau có. Chốc lát sau, liền làm một cuộc gọi, “Bí mật đem chuyện Trần Khôi dùng lễ cưới dụ bắt Phan Mỹ cho cô dâu của nó nghe được… Nói như thế nào? Hừ, dĩ nhiên là nói, Trần Khôi vờ làm đám cưới cốt chỉ để hãm hại Trần Gia Kiệt… Đúng rồi, nói sao cho cô dâu nghe thật là ‘lọt tai’ cho tôi…”

Bản nhạc cưới vang lên trong sảnh đường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cánh cửa. Trần Khôi một thân tây trang cao ráo rạng ngời, nhưng thần thái trên mặt khó giấu được khẩn trương nhìn về phía đường băng trải hoa hồng. Khi cô dâu xuất hiện, dung nhan diễm lệ khiến mọi ánh mắt đều như căng ra hết cỡ. Trần Khôi hít một ngụm khí làm căng cứng lồng ngực, cố gắng giữ tâm trí bình tĩnh nhìn Thanh Trúc giẫm từng bước ngọc trên lối hoa, tiến dần về phía anh.

Cô dâu của anh thật đẹp, Khôi nghĩ, cho dù cô hơn anh vài tuổi thì sao? Trong mắt anh, cô vĩnh viễn là người đẹp nhất, vẻ đẹp của cô, khí chất cao ngạo lạnh lùng của cô, tựa như một đóa bạch liên tinh khiết. Dù rằng đóa hoa này trong mắt người khác là hoa có độc, nhưng anh thích, chỉ cần anh thích là được rồi.

Đỗ Thanh Trúc dừng bước trước mặt Trần Khôi, nét mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

Trần Khôi nhíu mày, “Em…”

Đóa hoa cưới trong tay Trúc vung lên, đập vào gương mặt đẹp trai tuấn tú trước mắt. Gai hoa xước vào bên má anh, cứa một đường rướm máu. Trần Khôi nghiêng mặt, dường như vẫn chưa hết giật mình.

Trúc giận run người, trong ánh mắt quật cường ẩn nhẫn lửa giận mang theo vô vàn thương tâm. Cô cố gắng nén xuống run rẩy trong giọng nói, hỏi anh, “Người đâu? Phan Mỹ đâu?”

Trần Khôi khẽ nhíu mày nhìn cô, hỏi, “Em đã biết? Là nó nói cho em biết?”

“Là ai nói có quan trọng sao? Tôi muốn anh giao người ra đây, ngay bây giờ!”

Khôi chống hông ngửa cổ hít thở thật sâu. Bên cạnh, người dẫn chương trình lẫn quan khách mắt thấy tai nghe một màn vừa rồi, không khỏi kinh hãi trợn tròn mắt. Ngay cả hai vợ chồng Chủ Tịch Trần cũng không hiểu mô tê ra làm sao.

Lê Cao Thắng cùng Trần Gia Kiệt đứng ở trong góc sảnh, nhìn một màn vừa rồi, không khỏi nghi ngờ nhìn nhau. Thắng nói, “Không phải tôi, tôi còn chưa có nói gì nha!”

Kiệt nhìn Khôi cúi xuống nhặt lại bó hoa cưới, nhét trở vào tay Trúc, nhìn dáng vẻ chật vật của chú rể, bỗng dưng có chút ngoài ý muốn. Mặc dù là chính anh đã mở miệng hăm dọa Trần Khôi, nhưng đến khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng khó chịu.

Khôi nắm chặt tay Trúc, miệng cười mà mắt không cười, nói, “Em yêu, ngoan nào, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chờ làm lễ xong, anh bù lại cho em.”

Trúc vụt khỏi tay Khôi, gằn giọng, “Anh tưởng tôi là con nít à? Đem Phan Mỹ ra đây! Anh không thể làm như vậy với anh Kiệt được!...” các người là anh em, Trúc còn muốn nói như vậy.

Nụ cười trên mặt Khôi vụt tắt, lập tức không nói hai lời chộp cổ tay Trúc kéo đi.

Chủ Tịch Trần vội đứng dậy, “Khôi, con định làm gì?”

Khôi quay lại, hướng bốn phía chung quanh cười tươi, “Thật ngại quá, hôn lễ hôm nay đến đây thôi, mời mọi người cứ tự nhiên! Chúng tôi đi trước!” xong liền lôi Trúc rời khỏi đại sảnh.

Hồng Thắm thúc vai chồng, “Đi theo không?”

“Vợ chồng người ta cãi nhau, theo làm gì?” King Kong trợn mắt.

“Vớ vẩn! Dĩ nhiên là theo nhìn xem Mỹ có ở chỗ họ không!” Hồng Thắm ném cho chồng mình một cái liếc mắt cực kì khinh thường, sau đó liền xách váy chạy theo hai người nọ.

Người dẫn chương trình cũng là người chuyên nghiệp, lập tức cùng hai vợ chồng Chủ Tịch Trần trấn an quan khách. Trần Gia Kiệt cũng bỏ lại cục diện cho bọn họ tự sinh tự diệt, nối gót Hồng Thắm. King Kong Lê Cao Thắng đang định chạy theo, đã bị ai đó nắm cổ áo chộp lại.

“Đứa nào… hơ, là cậu?” King Kong ngoái đầu, vừa nhìn thấy người liền đơ ra.

Hoàng Kim Long nhìn theo bóng Trần Gia Kiệt vừa chạy đi, lại nhìn King Kong, nở nụ cười tươi sáng như rau mới hái, “Có gì hot mau kể tôi nghe?”

King Kong Lê Cao Thắng face off với Rồng Điên Hoàng Kim Long, trong lòng không ngừng gào thét, mẹ nó, náo nhiệt rồi đây!!!!

“Buông ra! Anh buông ra ngay cho tôi!!” Đỗ Thanh Trúc không ngừng giãy dụa, một đường bị Trần Khôi lôi kéo lên phòng khách sạn, áo cưới cũng xốc xếch.

Trần Khôi đá cửa phòng khóa lại, lôi người tiến vào phòng ngủ, ném xuống giường lớn. Đỗ Thanh Trúc lập tức bật dậy, tháo giày cao gót trên chân ném vào Trần Khôi, quát, “Thằng khốn!”

Trần Khôi không thèm tránh, để gót giày bẩy phân nện vào trán, đập cho chảy máu, cả người cũng chật vật không kém. Anh đứng lặng ở đó, hai mắt đỏ vằn căm giận trừng thẳng Đỗ Thanh Trúc, giọng run lên không rõ vì tức giận hay vì đau lòng, “Vì sao em làm như vậy? Hôm nay là đám cưới của chúng mình, em, em tại sao chỉ vì người khác nói vài câu, đã định tội cho tôi như vậy?”

Đỗ Thanh Trúc quật cường không khóc, cười khẩy, “Vậy anh nói mình bị oan? Anh dám nói anh không có bắt cóc Phan Mỹ?”

Trần Khôi chống nạnh, hít một hơi rồi mới đáp, “Đúng, là tôi cho người bắt cóc Phan Mỹ.”

Đỗ Thanh Trúc siết chặt nắm tay, nhịn xuống nước mắt, lại nghe Trần Khôi nói, “Nhưng vì sao em không hỏi tôi lý do?”

“Lý do? Anh em các người đấu đá nhau như thế nào, tôi còn không biết rõ sao? Cần gì phải hỏi?”

“Tôi làm như vậy là vì em!”

Trúc hé đôi mắt lạnh lẽo nhìn Khôi, “Đừng đem tôi ra làm lá chắn, buồn cười lắm. Nếu anh đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy chỉ để bắt được điểm yếu của Trần Gia Kiệt, vậy thì anh làm được rồi đấy, vai trò của tôi cũng xong. Chuyện giữa anh em các người, tôi không muốn dính vào nữa.” nói xong xách tà áo muốn rời khỏi.

Khôi vội vàng chụp tay cô, vừa mở miệng muốn nói gì đó, đã bị cô xoay người ‘thưởng’ cho một bạt tai vang dội.

Trúc nói, “Đừng chạm vào tôi! Họ Trần các người, tất cả đều làm cho tôi ghê tởm đến tận xương tủy!”

Khôi vẫn không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, đem cả người Trúc đè trên giường. Trúc muốn thét lên, nhưng lời ra tới miệng đều bị Khôi chặn nuốt, chỉ còn âm thanh không rõ trong họng. Cô trợn mắt nhìn gương mặt anh cận sát, nhìn vào đôi mắt đau đớn thương tâm của anh, không còn rõ đâu là thật đâu là giả nữa. Trần Khôi theo đuổi cô, đối xử với cô từ trước tới nay đều rất trân trọng cẩn thận, ngay cả trước ngày cưới, cô không muốn động chạm, anh nhất định sẽ không động đến một đầu ngón tay của cô. Hành động điên cuồng muốn giẫm đạp này, là lần đầu tiên xảy ra.

Trúc cắn chặt răng, không cho anh tiến vào. Khôi lại giống như điên cuồng tìm đường thoát, gặm lên cánh môi thoa son thơm phức của cô, khiến cô không thể há miệng nức nở. Đầu lưỡi anh lập tức chen vào, gấp gáp khuấy đảo lưỡi cô. Trúc tránh không được, tức giận há miệng cắn xuống thật mạnh, cho đến khi vị máu tanh chảy trong miệng mình. Cô giật mình nhìn Trần Khôi, anh không buồn tránh né, chỉ mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, môi lưỡi vẫn dán chặt, hút lấy máu lẫn nước bọt trong miệng cô.

Thế này, mới khiến Trúc bật khóc. Trần Khôi nhìn cô bị ép đến khóc lóc thảm thương, không thể làm gì khác là buông tay.

Anh nằm ngửa ra, mắt đăm đăm nhìn làn áo của cô lướt qua tay mình, nhìn bóng lưng quật cường của Đỗ Thanh Trúc rời đi, hơi thở từng chút một rịt lại trong lồng ngực. Trân Khôi gác tay ngang đầu, che lại tầm mắt đau nhức của mình. Ngay khi tay cô sắp sửa chạm vào nút điện tử mở cửa phòng, Trần Khôi bỗng dưng lên tiếng, giọng khàn đặc, “Em thật yêu nó như vậy? Sẵn sàng vì nó mà vứt bỏ tôi?”

Trúc khựng lại.

Khôi hỏi, “Em… có từng yêu tôi?”

Cô vẫn lặng im.

Anh cười khổ. Mùi máu mặn đắng trong miệng, ống tay áo thấm ướt. Lát sau, anh nói bằng giọng nghẹn ngào, “Tôi hiểu rồi… em đi đi.”

Có tiếng cửa điện tử mở ra, đóng lại. Trần Khôi một mình nằm trong gian phòng rộng rãi xa hoa, anh trở mình nằm sấp, móc di động trong túi quần gọi cho Trần Gia Kiệt.

“Phan Mỹ ở phòng 1113…”

Vào lúc điện thoại sắp tắt, chợt nghe Trần Gia Kiệt hỏi, “Mày… không sao chứ?”

Trần Khôi hơi giật mình, “Gì đây? Mèo khóc chuột?”

Giọng Trần Gia Kiệt trầm trầm, “Đừng làm gì dại dột. Tao không gánh Nam Thiên cho mày đâu!”

Trần Khôi cười nhạt, “Dại dột?... Điều dại dột duy nhất của tôi, là ép buộc cô ấy…”

Trần Gia Kiệt im lặng.

Chợt nhớ lại rất lâu trước kia, từng có một lần Trần Khôi đi học bị ăn hiếp trở về nhà đã khóc bù lu bù loa. Khi ấy, gặp Trần Gia Kiệt bị mấy ông già gọi về nhà đã vô tình nhìn thấy. Anh đã lạnh nhạt bảo cậu, “Khóc có ích lợi gì? Bị đánh thì đánh lại, đánh không lại thì cắn, nhằm vào chỗ đau mà cắn, cắn một phát không nhả, cắn sứt một miếng thịt của tụi nó cũng sướng!”

Trần Khôi là một đứa trẻ sống giữa làn sóng cưng chìu vô hạn của đám già trong nhà họ Trần, hiển nhiên đối với người anh cùng cha khác mẹ Trần Gia Kiệt sẽ có một loại cảm giác vừa ghét lại vừa sùng bái khó nói nên lời. Trần Khôi theo lời ‘dạy’ của Trần Gia Kiệt, đem đám người đã từng ăn hiếp cậu cắn cho sứt da sứt thịt, khóc cha khóc mẹ. Lại bởi vì chiến thắng nhỏ nhoi ấy, mà Trần Khôi một đường trưởng thành đều dựa trên nguyên tắc ‘cường thủ hào đoạt’ mà lớn lên.

Sau đó, Trần Khôi nhớ nhớ nghĩ nghĩ, lại phát hiện không có sau đó nữa. Bởi vì khoảng cách giữa Trần Gia Kiệt và Trần Khôi càng kéo càng xa. Giữa khoảng trống đó là sợi dây ruột thịt chặt không đứt, bỏ không được, và mối thâm thù đại hận mà bây giờ nghĩ lại, Trần Khôi cũng không nghĩ ra rốt cục là từ đâu mà có. Tội lỗi gì đó đều là ông già bà già gây nên, suy cho cùng cũng không liên quan gì tới anh em bọn họ. Còn chuyện mẹ của Trần Gia Kiệt, Trần Khôi nghĩ, thôi thì cứ vậy đi, anh đã mệt mỏi rồi…

Trần Khôi chợt xúc động, khẽ gọi một tiếng, “Anh…”

Trần Gia Kiệt nghe tiếng gọi này mới thoáng giật mình. Anh bật cười, “Nghỉ cho khỏe đi, mọi chuyện đã có tôi.”

“Anh… hay là em dọn tới ở với anh, nhé?”

Trần Gia Kiệt rùng mình, hoài nghi có phải Trần Khôi bị áp chế cảm xúc nên chạm dây rồi không, dứt khoát đáp, “Cậu bớt ấm đầu đi.” Rồi cúp máy cái rụp, da gà da vịt nổi đầy. Làm ơn đi, nếu là thằng nhóc Trần Khôi béo núc ních hồi bé, thì may ra anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận, đằng này lại là thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu, cao bằng mình, còn hay nổi điên nữa chứ!

Sau đó, Trần Khôi lại gọi một cuộc, bảo đám người kia thả Phan Mỹ. Xong hết cả, anh lại nhắm mắt vùi mặt vào trong gối đệm, cảm thấy rã rời từng chút. Đột nhiên, một cái gối dựa không biết từ đâu đập vào lưng anh. Trần Khôi giật mình ngoái đầu lại, vô cùng kinh ngạc thấy Đỗ Thanh Trúc đang đứng bên giường, tay cầm gối đập anh, nước mắt nước mũi mắng, “Anh cái thằng đàn ông khốn kiếp này! Nói như vậy là xong? Tưởng như vậy là xong với tôi sao?”

Trần Khôi mờ mịt ngồi dậy, nhìn gương mặt vốn được trang điểm tỉ mỉ của Trúc bởi vì khóc mà trở nên tèm nhem giống như con mèo, nếu không phải trong trường hợp rối tinh rối mù như vầy, chắc đã nhịn không được bật cười.

Trúc thấy anh không phản ứng, càng tức giận hơn, dứt khoát ném gối quay sang chộp lấy chân đèn ngủ, “Đánh chết anh! Dám đối xử với tôi như vậy!” nhưng tay giơ lên lại không đành lòng đánh xuống, mà Trần Khôi lại vẫn ngồi trơ ra như đá, giơ bản mặt ngơ ngác lem luốc thảm hại nhìn cô.

Rốt cuộc, cũng là Trúc bỏ đèn xuống, ngồi bệt trên thảm gào khóc, “Tôi rốt cuộc đã làm nên tội gì? Người đầu tiên yêu là đám cưới giả, đến khi khó khăn lắm mới yêu được người khác, cuối cùng cũng bày ra đám cưới giả!! Tôi là con gái, hàng thật giá thật, sao các người hết lần này đến lần khác cứ đem tôi ra giả vờ yêu giả vờ cưới như vậy? Oa hu hu hu…”

Trần Khôi nghe mà lỗ tai ong ong, cuối cùng chỉ bắt được một câu mấu chốt kia. Sắc mặt mới giây trước còn phờ phạc như người chết, giây tiếp theo bỗng dưng bừng sáng như pháo hoa đêm ba mươi. Anh nhảy xuống giường, chộp hai vai Trúc, giọng phập phồng, “Em, em mới nói cái gì? Lập lại cho tôi nghe?”

Trúc trừng đôi mắt bị mascara lẫn eyeliner làm cho nhem nhuốc đen thùi, khàn giọng mắng, “Tôi nói anh là đồ thối tha! Đồ sở khanh! Đồ khốn nạn! Đồ đàn ông bẩn! Đồ…”

“Trước đó, trước đó nữa!”

“Đồ chó điên cắn người! Đồ xấu xa! Đồ… ưm!!”

Trần Khôi hiển nhiên tự mình quyết định, cái câu nói kia là vọt ra từ cái miệng hung dữ này, vậy thì cứ để anh đích thân chứng thực đi. Người đã trở lại, có ngu mới để vụt khỏi tay lần nữa.

Thanh Trúc bị hôn đến choáng váng, bị đè ra ngay trên thảm, nếu không phải Trần Khôi nhịn không được mà chọc cô khóc nhè mặt mũi tèm nhem, chắc cũng không nhớ ra bản thân mình lúc này có bao nhiêu thê thảm. Cô vùng vẫy, “Buông ra!”

“Không!” Trần Khôi chẳng những không buông, mà còn trầm mình xuống, đem thân thể dán chặt lên người Trúc, để cô cảm nhận được lúc này anh có bao nhiêu nóng bức, bao nhiêu khẩn thiết.

Mặt Trúc nóng lên, đỏ bừng. Cô không dám giãy dụa, ngượng đến mức phải nhỏ giọng, “Tôi, anh trước để tôi rửa mặt đã…”

Trần Khôi nhìn nhìn hình tượng băng sơn mỹ nhân đã hoàn toàn bị phá hủy của cô, gật đầu, “Ừ, vậy thì tắm luôn đi.”

“Tắm… tắm?” Trúc mờ mịt, bỗng dưng bị Khôi nửa ôm nửa bế hướng về phòng tắm, hoảng hốt ôm vách tường phòng tắm ghì lại, “Khoan! Khoan đã! Tôi, tôi, tự làm được…”

Trần Khôi cười sáng lạn, đem từng ngón tay của Trúc vặn ra, “Ngoan, mình là vợ chồng, không cần khách sáo!”

Tay bị gỡ ra, Trúc run rẩy dùng sức nặng của mình ngồi bệt xuống sàn, sống chết không chịu lăn qua thềm phòng tắm, áo cưới cũng bị lôi kéo tơi tả, vịt chết còn cứng mỏ, “Ai, ai, ai vợ chồng với anh! Nói, nói nhảm…”

Trần Khôi nhìn tướng ăn vạ của Trúc, ánh mắt cưng chìu bật cười, “Nhảm hay không, phải qua đêm nay mới biết được!” dứt lời liền cúi người vác cô lên vai, giơ chân đóng cửa phòng tắm.

Trúc đang vùng vẫy, lại bị anh đét một cái vào mông, cảnh cáo, “Sàn phòng tắm trơn lắm, em mà còn vẫy, lỡ anh trượt chân té bể đầu rồi sao?”

Lời này thành công khiến vợ yêu cứng người, Trần Khôi cười tủm tỉm đặt cô ngồi xuống bên thành bồn, bắt đầu tự giác cởi áo của mình. Trúc ngồi bên thành bồn, nhìn bồn tắm rộng lớn, bên tai nghe tiếng quần áo sột soạt, mặt chín đỏ, cúi đầu không biết làm sao.

Trần Khôi nhìn hai lỗ tai đỏ hồng của cô, vừa tháo dây nịt vừa nói, “Đợi một chút, anh sẽ rửa mặt cởi áo cho em.”

“Tôi, tôi đã nói là tự làm được!” Trúc cuống quýt đáp, đáp xong lại muốn cắn đứt lưỡi mình, tự rửa mặt thì được, còn tự cởi áo… cởi cái gì cởi!

Tự giận mình hơn người ta bốn tuổi, vậy mà đạo hạnh tu hành không đủ, thật là quá mất mặt, Trúc vội vàng xách tà đi tới bên bồn rửa mặt, ra sức chà xuống lớp trang điểm lem luốc kia. Tốc chiến tốc thắng, sau đó nhắm ngay cửa phòng tắm chạy tới.

Trần Khôi nhìn mà bật cười, hai bước lao tới đem người ôm vào lòng. Trúc bị đôi cánh tay săn chắc của Trần Khôi ôm cứng, cảm nhận sức nóng thiêu đốt truyền tới trên lưng, tựa như con thỏ nhỏ run rẩy trong hang sói. Trần Khôi cúi đầu, mút lấy vành tai đỏ như màu áo cưới, cười khẽ, “Còn muốn chạy, hửm?”

“Tôi, tôi…” Trúc lắp bắp, nhìn bàn tay Trần Khôi chậm rãi gỡ từng nút áo dài, tim đập thình thình như trống trận, cả người run rẩy không yên.

Khôi hôn lên cái gáy trắng trẻo mịn màng của cô, giọng nghiêm túc, “Anh khác với anh ấy. Anh không bao giờ lợi dụng em làm bất cứ điều gì, bởi vì, anh yêu em.”

Nước mắt nóng hổi rơi trên tay Khôi, anh xoay Trúc lại, ép cô lên cửa, hết sức nghiêm túc hỏi, “Anh hỏi lại lần cuối cùng, em có từng yêu anh?”

Trúc bĩu môi, ngước đôi mắt ướt át nhìn Khôi, hai gò má đỏ bừng như hoa, xinh đẹp đến mất hồn. Khôi hít thở từng hơi, chậm rãi cúi xuống, chóp mũi khẽ cọ trên chóp mũi cô, kiên nhẫn lập lại, “Yêu anh không?”

Trúc hít thật sâu, tràn vào trong mũi là hơi thở nồng cháy của anh. Cô nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai của Khôi, nhìn ra khẩn trương lo lắng trong đôi mắt phượng đào hoa của anh, bỗng dưng bật cười trong nước mắt, “Không yêu anh thì còn yêu ai?” vừa dứt lời đã bị anh đè lên cửa mà hôn.

Tiệc đêm chỉ vừa bắt đầu, thời gian ân ái nồng nàn vẫn còn dài, rất dài.

Tại phòng 1113, có người đang chịu thẩm vấn, trong lòng không ngừng oán giận cái đứa em trai cùng cha khác mẹ khốn kiếp kia chơi xấu hết lần này đến lần khác. King Kong, Hồng Thắm, kể cả Rồng Điên đều bị sức bão của Phan Mỹ đánh bay về nhà, chỉ còn lại mỗi mình Trần Gia Kiệt cố gắng trụ lại.

Phan Mỹ ngồi trên ghế sopha, khoanh tay lạnh lùng nhìn Trần Gia Kiệt ngồi ở đối diện, chất vấn, “Anh khai thật đi, có phải vừa rồi anh định phá đám cưới Trần Khôi phải không?”

Kiệt tiên sinh nhìn nhìn cô gái đang xù lông nhím trước mặt, nuốt nước miếng gật đầu.

Phan Mỹ hít một hơi, giận run người, “Có phải anh không cam lòng để Trần Khôi cưới Đỗ Thanh Trúc? Tiếc nuối?”

Kiệt tiên sinh lập tức phản bác, “Không phải vậy!”

“Vậy thì sao? Phá đám cưới chỉ có hai lý do, một là vì chú rể, hai là vì cô dâu! Anh đừng nói với tôi, mục đích của anh là Trần Khôi?”

“Đúng là vì nó, nhưng mà…”

Phan Mỹ bỗng đứng phắt dậy, quát lên, “Cái gì?”

“Em, em sao vậy? Hù anh sợ hết hồn!” Kiệt tiên sinh bật ngửa trên ghế, ôm ngực trợn mắt nhìn Phan Mỹ.

Phan Mỹ run rẩy tái nhợt chỉ vào mặt Kiệt tiên sinh, miệng đóng mở một hồi vẫn không nói được cái gì, tức giận phất tay áo bỏ đi. Kiệt tiên sinh không hiểu ra làm sao, nhưng nhìn thái độ kia, hiển nhiên là giận không ít, vì thế vội vàng chạy theo, “Mỹ, Mỹ! Em sao vậy? Có gì từ từ nói!!”

“Buông ra! Cái đồ lừa đảo!”

“Lừa đảo? Anh lừa em cái gì đâu?” Kiệt vội chặn trước mặt Phan Mỹ.

“Anh, anh, anh rõ ràng có ý với Trần Khôi, vậy thì mắc gì lại kéo tôi với Đỗ Thanh Trúc vào dây dưa? Hai anh em các người thật là quá đáng!”

“Em nói nhảm cái gì đó?” Kiệt tiên sinh quát lên một tiếng, bắt đầu hổ báo lên.

“Anh, và em trai anh… hai người… hai người…” Phan Mỹ bị dọa sợ, lắp bắp.

Kiệt tiên sinh từng bước lấn tới, thái độ hăm dọa chẳng khác gì sư tử xổng chuồng, “Em nói cho cẩn thận một chút xem nào? Anh với thằng oắt đó làm sao?”

“Anh… anh không phải đàn ông!” Phan Mỹ bí lời, buộc miệng thốt lên.

Kiệt tiên sinh nheo mắt, bắt đầu soạt soạt soạt cởi áo tháo thắt lưng, từng bước tiến tới, “Anh có phải đàn ông hay không, em vẫn chưa rõ?”

Phan Mỹ yếu thế lùi lại, vẫn cái miệng hại cái thân, “Ai, ai mà biết được… anh… anh có sở thích biến thái…”

“Cho nên?”

“Tôi… tôi nghĩ lại rồi… Có thể nào… trả hàng được không?” họ Phan nào đó điếc không sợ súng, anh dũng thốt lên một câu như thế rồi xoay đầu toan bỏ chạy.

Kiệt tiên sinh vươn trảo thủ, một phát chộp lấy người, đem tà áo dài mỏng manh xé toạc. Tiếng thét kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu của Phan Mỹ còn chưa kịp được dịp phát huy, đã bị Kiệt tiên sinh chặn đứng.

Vì thế, đêm đã dài lại càng dài thêm, có hai cô gái nào đó bị anh em họ Trần nổi thú tính vắt cho kiệt sức, tháo khớp rã rời toàn thân. Đáng thương, đáng thương thay.

Lại nói, kết quả hôm nay, có người vui có người buồn, cũng có người thấp thỏm không yên. Nói đến cái loại người thấp thỏm không yên như kiến bò trên chảo nóng đó, là đang nói tới King Kong Lê Cao Thắng.

Bởi vì thái độ của Rồng Điên Hoàng Kim Long quá sức đáng sợ, anh lại không thể bỏ của chạy lấy người, nên phải ‘theo bồi’ đại thiếu gia nhà hắn suốt một đêm, thật sự là bị dọa cho không ít. Trước quan hệ công khai của Trần Gia Kiệt và Phan Mỹ, Hoàng Kim Long rõ ràng rất không vui, nhưng bởi vì Hoàng Kim Long là đứng trên lập trường của một người cũng theo đuổi Phan Mỹ, cho nên King Kong cho rằng con rồng này không thể chỉ đơn giản là ‘không vui’ được.

Kết quả của một đêm ‘theo bồi’ đại gia nhà rồng, King Kong bị ám ảnh suốt ba đêm liền. Người ta giải stress thì đi bar, uống cồn, nghe nhạc, leo sàn nhảy, tệ lắm là tán gái giải sầu. Hoàng Kim Long cũng đi bả, nốc cồn, nghe nhạc, nhưng sẽ không leo sàn nhảy, cũng không tán gái, mà là chọc cho người ta đánh nhau. Cái trò nguy hiểm này, từ lúc lấy vợ, King Kong nhà Hồng Thắm đã không chơi nữa, nhưng Hoàng Kim Long là con rồng chứng không ai quản thúc, càng chơi càng lố đà. Cuối cùng chọc ra không ít phiền toái…

Ôi, nghĩ mà sợ, nghĩ mà run rẩy bủn rủn tay chân…

Lê Cao Thắng khóc không ra nước mắt, chẳng biết mình rốt cuộc đã gây nên cái nghiệt gì mà lại kết bạn với một lũ toàn quái thai như Trần Gia Kiệt với Hoàng Kim Long…