Edit & Beta: Đoè

Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt Ninh Chu vẫn là vẻ lạnh lùng.

Sổ hộ khẩu xoay một vòng trong tay cậu: "Ninh Chu tôi nói luôn giữ lời.

Đợi đến khi tôi di hộ xong sẽ gửi trả về bằng chuyển phát nhanh, bố không cần lo lắng tôi sẽ xuất hiện trước mặt bố nữa."

Ninh Chu nói xong, không chút do dự quay người rời đi, chợt nghĩ đến gì đó, dừng bước: "À, quên không nói cho ông chủ Ninh, sau này bố nên hạn chế xem TV đi, nói không chừng một lúc nào đấy tôi sẽ xuất hiện trên đó? Đến khi ấy mà làm bẩn mắt ngài thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Sau đó mặc kệ Ninh Trường Hùng có phản ứng thế nào, Ninh Chu cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Ninh Trường Hùng nhìn bóng lưng kiên quyết của Ninh Chu, cảm thấy thái dương giật giật, thấy Trương Dao muốn đuổi theo Ninh Chu, ông quát lên: "Nếu bà dám đuổi theo thì cũng cút luôn đi với nó!"

Trương Dao không còn cách nào khác đành phải dừng bước, vẫn muốn thuyết phục Ninh Trường Hùng: "Chu Chu còn nhỏ......"

"Đủ rồi!" Ninh Trường Hùng ngắt lời Trương Dao, "Hai mươi mà còn nhỏ? Bộ dạng bây giờ của Ninh Chu là do bà chiều quá mà ra đấy! Tôi giao con cho bà, không phải là để bà dạy ra cái loại ăn chơi trác táng không biết trời cao đấy dày này!"

Trương Dao muốn biện hộ cho mình, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ của Ninh Trường Hùng, vẫn là biết thức thời thôi không nói nữa, cúi đầu khóc thầm, trông vô cùng đáng thương.

Dì Quý đừng nhìn toàn bộ cả quá trình, lúc Ninh Chu và Ninh Trường Hùng cãi nhau, bà ta không đứng ra.

Giờ nhìn thấy Ninh Trường Hùng giận chó đánh mèo với Trương Dao, dì Quý không nhịn nữa bảo vệ Trương Dao: "Ông chủ, bà chủ đối xử tận tình với cậu chủ như thế nào tôi đều thấy hết, không có người mẹ nào giống như bà ấy.

Là do cậu chủ Ninh Chu không nghe lời, những năm qua bà chủ đã phải não lòng vì cậu ấy, ông chủ nói vậy với bà chủ sẽ khiến trong lòng bà ấy nguội lạnh."

Lời nói của dì Quý đã khơi dạy sự thương tiếc của Ninh Trường Hùng với Trương Dao, ông thở dài, ngồi xuống bên cạnh Trương Dao rồi ôm lấy vai bà: "Mấy năm nay bà đã phải chịu vất vả nhiều rồi."

Trương Dao đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này, chính Ninh Chu không tự biết cố gắng, ông không thể vì vậy mà trách móc bà.

Trương Dao nhào vào lòng Ninh Trường Hùng và òa lên khóc, tiếng khsoc của bà ngập tràn sự tự trách.

Tự trách vì đã không dạy dỗ tốt Ninh Chu, để rồi Ninh Chu trở nên không nghe lời vô kỷ luật như bây giờ.

Ninh Trường Hùng càng ngày càng áy náy, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm Trương Dao vào lòng: "Không trách bà, là tôi sai, tôi không quản tốt con trai mình."

-

Bên trong biệt thự dịu dàng tình cảm như nào Ninh Chu không hề biết, cậu vừa rời khỏi nhà họ Ninh thì gặp được người quen.

Người này mặc một bộ vest chỉnh tề, cao gầy, dáng vẻ văn nhã (1) tuấn tú, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng mỏng càng khiến cho hắn càng thêm dịu dàng, tao nhã.

(1) Đẹp đẽ thanh cao.

Hắn hiển nhiên không ngờ có thể nhìn thấy Ninh Chu, hơi sững sờ.

"Ninh Chu, sao em lại về đây?" Hắn hỏi, trong giọng nói không có cảm xúc gì khác ngoài ngạc nhiên.

Ánh mắt Ninh Chu dừng lai trên người hắn một lúc, đấy chính là dáng vẻ mà Ninh Trường Hùng muốn thấy ở con trai mình: Sinh viên đứng đầu một trường danh giá, ngoan ngoãn và kiên định, tuổi còn trẻ nhưng đã có sự nghiệp riêng.

Nhưng sẽ không bao giờ là thứ mà Ninh Chu mong muốn.

Đang lúc Ninh Chu suy nghĩ, người kia đến gần cậu, vươn tay ra định nắm lấy tay Ninh Chu, ngoài miệng nói: "Hôm nay dì dượng đều ở nhà, nếu bọn họ biết là em về chắc chắn sẽ rất vui."

Đúng vậy, người đến chính là Trương Dương, cháu trai của Trương Dao.

Trương Dương chỉ lớn hơn Ninh Chu ba tuổi, khi còn là học sinh năm nhất cấp ba, dựa vào mối quan hệ của Ninh Trường Hùng hắn đã học một trường cấp ba ở thành phố A, ba năm sau hắn trúng tuyển vào trường đại học A, trường đại học tốt nhất ở thành phố A.

Sau khi tốt nghiệp, hắn cùng với bạn thành lập một công ty game, năm ngoái hắn cho ra mắt một tựa game mobile rất bùng nổ, từ một sinh viên nghèo mới tốt nghiệp hắn trở thành tinh anh xã hội.

Trương Dương sống nhờ nhà Ninh Chu trong thời gian học ở thành phố A, mãi cho đến khi hắn đỗ đại học mới chuyển vào ký túc xá của trường.

Những ngày Ninh Trường Hùng ở nhà, Trương Dương trong miệng ông là con nhà người ta, câu ông nói với Ninh Chu nhiều nhất chính là: "Mày nhìn Trương Dương đi, rồi nhìn lại bản thân mày! Nếu có thể cho bố chọn, bố chắc chắn sẽ chọn Trương Dương làm con."

Dẫu vậy, khi Ninh Chu và Trương Dương sống chung dưới một mái nhà, đều trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng.

Chỉ cần Trương Dương không chủ động trêu chọc Ninh Chu, Ninh Chu sẽ coi như hắn không tồn tại.

Thấy Trương Dương sắp chạm vào tay mình, Ninh Chu lùi về phía sau một bước, lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không quay lại."

Trương Dương vẫn muốn khuyên Ninh Chu, nhưng cậu lại không cho hắn cơ hội kịp mở miệng, lập tức vòng qua người Trương Dương rời đi.

Trương Dương không mở miệng níu kéo nữa mà cứ nhìn theo Ninh Chu rời đi, ánh mắt thâm sâu khiến người ta không thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn.

-

Ninh Chu rời khỏi nhà họ Ninh không bao lâu thì Giả Vân Gia gọi đến, Ninh Chu bấm nghe, giọng nói của Giả Vân Giai lập tức phát ra từ micro.

Giả Vân Gia: "Chu Tử, mày vẫn đang ở nhà hả?"

Trong giọng điệu còn có ý dò hỏi, trước kia mỗi lần Ninh Chu về nhà luôn xảy ra chút ồn ào, cậu ta lo lắng lần này cũng giống như lần trước.

"Tao ra ngoài rồi."

Ninh Chu trả lời.

Ngoài giọng nói hơi khàn khàn ra, không còn nghe được cảm xúc nào khác.

Giả Vân Gia ruột gan cồn cào muốn biết sau khi Ninh Chu về nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta biết Ninh Chu không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ có thể cho nên chỉ có thể kìm nén sự tò mò, đổi chủ đề: "Vậy là bây giờ mày đến nhà tao đấy hả?"

"Tao đang đến đây." Ninh Chu dạo bộ trên con đường trong khu, mọi thứ trước mắt đều là một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc, nhưng đối với Ninh Chu mà nói, những cảnh tượng này giống như những chiếc gai đâm vào lòng cậu, không phải rất đau, nhưng lại rất chua xót.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Giả Vân Giai xong, Ninh Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Đã vào thu, trời cao không khí trong lành, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh lẻ loi trên bầu trời xanh.

Ninh Chu mỉm cười, thu lại ánh mắt.

Khi tầm mắt nhìn vào chiếc điện thoại, cậu vô thức tìm kiếm tên Tưởng Hàng Đình trong danh bạ, suýt chút nữa thì bấm gọi.

Vậy nên không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã dần dựa dẫm vào Tưởng Hàng Đình?

Nhưng liệu cậu có thể thực sự để mình dựa dẫm vào người khác mà không hề đắn đo không?

Câu hỏi này vừa được đưa ra, ngón tay Ninh Chu dừng trên điện thoại một lúc, cuối cùng bấm tắt màn hình đi, nhét điện thoại vào túi quần.

Rốt cuộc thì cuộc gọi này vẫn không được thực hiện.

Cảnh Tú Gia là một khu biệt thự, để đảm bảo cho sự riêng tư của chủ sở hữu, mỗi biệt thự trong khu cách nhau một khoảng cách nhất định, người sống ở đây không giàu thì cũng có quyền thế.

Từ biệt thự nhà họ Ninh đến chỗ Giả Vân Gia phải mất hơn mười phút đi bộ.

Mười phút này cũng đủ để Ninh Chu ổn định lại cảm xúc của mình, tới khi cậu đến nhà Giả Vân Gia, trên mặt cậu đã không còn chút cảm xúc nào.

Giả Vân Giai tự mình đi ra đón Ninh Chu, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau xác nhận Ninh Chu không có việc gì, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Giả Vân Gia: "Mày đến rồi, bà chị của tao không biết sao nổi điên lên, đặc biệt chú ý đến mày.

Biết mày sẽ về nhà trong khoảng thời gian này, liên tục hỏi tao mày có đến đây không."

Vừa nói chuyện vừa đưa Ninh Chu vào nhà.

Hôm nay là sinh nhật chị gái của Giả Vân Gia - Giả Vân Tình, Giả Vân Tình sẽ tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà, phòng khách đã được sắp xếp sẵn, với những quả bóng bay buộc ruy băng, điểm xiết xen kẽ hai màu hồng và tím, và một bình hoa với các loại hoa hồng nhiều màu sắc đặt ở trung tâm phòng khách.

Người biết thì hiểu đây là tiệc sinh nhật, còn người không biết thì tưởng là đám cưới cũng nên.

Giả Vân Gia đi bên cạnh phàn nàn: "Tao nói chứ bà chị tao bả nổi khùng lên, tổ chức tiệc sinh nhật thôi mà cứ làm rùm beng.

Tao còn nghĩ bả lo lắng quá mức về chuyện kết hôn nên mới tổ chức tiệc sinh nhật như thế này, tao ước gì năm nay bả được gả đi."

Giả Vân Gia vừa nói xong câu này, ngay lập tức bị đập đầu đến chấn động.

"Lại nói lung tung, chị khâu miệng mày lại giờ!" Giả Vân Tình gõ đầu Giả Vân Gia đe dọa.

Giả Vân Gia sợ hãi, rụt cổ lại.

Cậu ta lùi lại một bước, chốn ra sau lưng Ninh Chu.

Giả Vân Tình không rảnh nói chuyện với cậu ta, vòng tay ôm lấy cổ Ninh Chu, dõng dạc nói: "Tiểu Chu Tử đi với chị đi."

Kéo Ninh Chu rời đi.

Giả Vân Gia ở đằng sau hét lên: "Chị, chị dẫn Ninh Chu đi đâu vậy?"

Giả Vân Tình đã kéo Ninh Chu lên tầng: "Không liên quan đến mày."

Sau lưng cô như mọc thêm mắt, thấy Giả Vân Gia muốn bám theo, cô thô lỗ nói: "Mày thử đi theo xem?"

Thử là chết chắc.

Giả Vân Gia dừng chân ngay lập tức, chỉ có thể bất lực nhìn bạn mình bị con nhện tinh kéo vào hang.

=))))

Giả Vân Tình dẫn Ninh Chu đến một phòng dành cho khách ở tầng hai: "Chị đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo cho em ở trong đó rồi, em vào thay quần áo đi."

Ninh Chu khó hiểu nhìn Giả Vân Tình, nhân vật chính của hôm nay là Giả Vân Tình, một người khách như cậu thay quần áo để làm gì?

Giả Vân Tình trực tiếp trực tiếp đẩy Ninh Chu vào phòng ngủ, vừa đẩy vừa giải thích: "Đêm nay bạn trai cũ của chị sẽ đến, Tiểu Chu Tử, đêm nay em có trách nhiệm đứng bên cạnh chị để làm chói mù mắt anh ta."

Lời giải thích này vô cùng hợp tình hợp lý, dù sao với giá trị nhan sắc của Ninh Chu có thể hạ gục rất nhiều gã đàn ông chỉ trong nháy mắt.

"Chị chỉ nhờ em mỗi việc này thôi." Giả Vân Tình thao túng tâm lý Ninh Chu: "Chị cũng không bảo em giả làm bạn trai của chị, chỉ cần khiến tên bạn trai cũ kia của chị lác mắt thôi mà, chuyện này rất gấp gáp, em có đồng ý giúp chị không?"

Ninh Chu cười nói: "Được ạ, đêm nay em sẽ là một bình hoa tinh xảo."

Bấy giờ Giả Vân Tình mới hài lòng mỉm cười, duỗi tay đóng cửa phòng ngủ lại cho Ninh Chu.

Trong phòng ngủ có một bộ vest màu trắng đặt trên giường, Ninh Chu vốn tưởng rằng bộ vest đó ít hoặc nhiều sẽ không hợp với mình lắm, nhưng sau khi mặc vào mới phát hiện bộ vest này là được may riêng cho mình..

Cậu nhíu mày, trong lòng luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng nếu nghiên cứu kỹ thì Ninh Chu cũng không loại cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu.

Vì nghĩ không ra nên Ninh Chu không nghĩ đến nữa, cậu soi gương chỉnh lại quần áo rồi đi xuống tầng.

Ánh mắt Giả Vân Tình nhìn Ninh Chu sáng lên, huýt sáo nói: "Tiểu Chu Tử, không, hôm nay em chính là hoàng tử bé"

Cô đi một vòng quanh Ninh Chu, rất hài lòng với bộ trang phục hôm nay của cậu: "Đẹp trai, quá ư là đẹp trai luôn!"

Giả Vân Gia không hiểu ra sao, "Chị, hôm nay là sinh nhật của chị, sao chị lại cho Ninh Chu ăn mặc trang điểm đẹp như vậy? Đây không phải là sẽ cướp mất sự nổi bật của chị hả?"

Giả Vân Tình cười thần bí: "Chút nữa mày sẽ biết."

Màn đêm dần buông xuống, nhưng những vị khách được Giả Vân Tình mời đến dự tiệc sinh nhật mãi vẫn không thấy.

Theo lí mà nói, dù đến muộn cũng chỉ nên có một hoặc hai người thôi chứ không phải tất cả khách đều đến muộn.

Giả Vân Gia không khỏi nhìn về phía chị gái mình: "Chị, chị có chắc là mình thông báo đúng thời gian không đấy?" Chị gái cậu ta thật sự đã làm ra chuyện ngốc nghếch thế đấy.

Giả Vân Tình không hề vội, đang đợi lão thần hạ phàm đây.

Vài phút sau, điện thoại của Giả Vân Tình vang lên.

Sau khi cô bấm nghe, vừa nói mấy câu với người ở đầu dây bên kia vừa giẫm giày cao gót đi ra ngoài.

Rất nhanh sau đó cô đã quay trở lại, theo sau có vài người.

Lúc Ninh Chu nhìn thấy người đi vào cùng với Giả Vân Tình, đôi mắt mèo của cậu đột nhiên trợn tròn.

Giả Vân Gia cũng rất kinh ngạc, cậu ta kéo kéo quần áo Ninh Chu, không thể tin nói: "Chu Tử, kia không phải người học cùng trường với mày sao?"

"Hình như đó là bạn cùng phòng của mày, tên là Chu......!Chu Duy Hòa đúng không?"

"Còn người phụ nữ kia là quản lý của mày mà? Lần trước tao đã xem qua ảnh chụp rồi."

"Sao Hứa Hưng Lan cũng đến?"

......

Giả Vân Gia cảm thấy có hơi thần kỳ, hôm nay không phải tiệc sinh nhật của chị cậu ta sao? Sao người đến dự toàn là người quen của Ninh Chu vậy?

Ninh Chu cũng ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên một suy nghĩ táo bạo, nhưng cậu vẫn không thể tin được.

Có khi nào?

Sao có thể?

Giả Vân Tình cũng mặc kệ Ninh Chu vẫn còn đang ngơ ngác, cô kéo Ninh Chu đi vào giữa con đường trải đầy hoa hồng, sau đó vỗ tay.

Người ngoài cửa nhận được tín hiệu, mở cửa bước vào.

Là Tưởng Hàng Đình!

Sau khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình tiến vào, ánh mắt Ninh Chu vẫn luôn hướng về phía hắn.

Hắn đang mặc một bộ vest đen cùng kiểu với cậu, thân người cao với đôi chân dài, dáng người là một hình tam giác ngược hoàn hảo.

Các đường nét trên khuôn mặt rất sâu và quyến rũ, đôi mắt đen giờ phút này đang nhìn cậu một cách trìu mến.

Trên tay hắn cầm một bó hoa, hoa dường như mới được hái cách đây không lâu, trên cánh hoa tươi tắn vẫn còn đọng lại những giọt nước trong vắt.

Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình cầm bó hoa đi về phía mình không chớp mắt.

Hoa hồng dưới chân Tưởng Hàng Đình nở rộ, từng bước chân vững vàng bước đến trước mặt Ninh Chu.

Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình gần như là thành kính quỳ một chân xuống, động tác hơi vụng về từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp nhung.

Ngón tay tinh tế mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn khảm kim cương tinh xảo lặng lẽ nằm trong đó.

Sau đó, Ninh Chu nghe thấy Tưởng Hàng Đình run giọng nói: "Chu Chu, chúng ta kết hôn đi."

Trong nháy mắt vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, nhưng Ninh Chu lại chẳng nghe thấy gì, ánh mắt hỗn loạn.

Cậu tưởng rằng cậu không có nhà.

Nhưng Tưởng Hàng Đình đã ngay lập tức cho cậu một ngôi nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~

——-

Chương này đọc vừa tức vừa vui, bởi vì ngài Tưởng cầu hôn Chu Chu rồiiiiiiiiiii.