Có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, vì vậy cô chào tạm biệt, hôn vào má anh và cầu chúc cho anh một cuộc sống tuyệt vời. “Anh cũng có thể ngừng gửi tiền trợ cấp cho em,” cô nói, mỉm cười với anh qua hàng nước mắt. “Em sẽ không thể thành công nếu không có anh đằng sau, hỗ trợ em và đảm bảo cho em một nền tài chính thoải mái để đi tìm thằng bé. Nhưng lý do anh hành nghề y là để kiếm tiền phục vụ việc nghiên cứu.”

“Nhưng giờ em sẽ làm gì?” anh lo lắng hỏi.

“Em đoán là vẫn như trước thôi. Đi tìm bọn trẻ bị mất tích. Mặc dù vậy em sẽ phải tạo ra một khoản lương.” Sự thật là cô chưa biết mình sẽ làm gì. Cuộc sống của cô vốn chỉ tập trung vào việc tìm kiếm Justin từ quá lâu rồi, và giờ khi đã tìm thấy, cô cảm thấy như mình vừa đâm đầu vào một bức tường không thể nhìn qua được. Cô kiệt sức về mọi mặt, tinh thần, thể xác và tình cảm. Cô nghĩ về chuyện trở lại El Paso nhưng chỉ cảm thấy trống rỗng. Quá nhiều chuyện đã xảy ra ở đó, quá nhiều. Sau khi đi Bắc Carolina lần nữa và xử lý mọi chuyện ở đó, có lẽ cô sẽ ngủ liền mấy ngày và khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy khá hơn. Rồi cô sẽ nghĩ về tương lai. Cô rất giỏi tìm người thất lạc. Bây giờ làm sao cô có thể dừng lại, chỉ vì cô đã tìm được người thân bị thất lạc của chính mình?

David đuổi kịp cô khi cô bắt đầu ra khỏi cửa, anh ôm ghì lấy cô như thể chính anh cũng biết mối dây liên kết cuối cùng giữa họ đã bị cắt đứt. “Giờ em đã có thể bước tiếp rồi,” anh nói.

Bưóc tiếp đi đâu? Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biết. Giờ đây tất cả những gì cô cần nghĩ đến làô phải làm tiếp theo.

Milla đã đặt vé bay trở lại Charlotte chiều muộn hôm đó, và đến lúc máy bay hạ cánh, cô chỉ muốn được đăng ký nhận phòng khách sạn của mình, trèo lên giường và nằm bất động trong ít nhất mười hai giờ. Tuy nhiên, cô vẫn gọi dịch vụ phòng và dỡ đồ trong lúc chờ người ta mang bánh mỳ kẹp đến. Thậm chí cô còn có thời gian là bộ quần áo định mặc vào ngày mai.

Ăn xong, Milla đặt chiếc khay của dịch vụ phòng ngoài cửa và đi tới đi lui trong khoảng không hạn chế, sắp xếp lại những ý nghĩ của mình. Cuối cùng, cô cầm điện thoại di động trong tay, tìm số của nhà Winborn trong cuốn danh bạ địa phương và bấm nút.

Một giọng phụ nữ dễ chịu trả lời sau hồi chuông thứ tư với âm o kéo dài ở cuối đặc trưng cho người vùng Carolina. “Aloo?”

“Chị Winborn phải không ạ?”

“Vâng tôi đây.”

“Tôi là Milla Edge. Tôi là người sáng lập một tổ chức được gọi là Đội tìm kiếm, chúng tôi giúp tìm lại những người bị lạc hoặc trẻ con bị bắt cóc.”

“Vâng, tất nhiên rồi,” Rhonda tử tế nói. “Đó là một mục đích cao cả; tôi rất vui được đóng góp...”

“Không, tôi không gọi điện để quyên tiền,” Milla vội chen ngang. “Việc này liên quan đến con trai nuôi của anh chị.”

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Thậm chí cô còn không nghe thấy Rhonda thở.

“Ý cô là gì?” cuối cùng Rhonda nói. “Chuyện đó thì có liên quan gì... thằng bé đã được nhận nuôi,” chị nói bằng giọng thì thào mãnh liệt. “Chúng tôi đã nhờ một luật sư để đảm bảo chắc chắn mọi chuyện đều hợp pháp. Cô đừng có m

“Chuyện rất phức tạp,” Milla vội vã trấn an chị. “Có vài thủ tục giấy tờ cần phải được hoàn tất. Tôi có thể xin một cuộc hẹn gặp cả hai vợ chồng chị vào ngày mai không? Tôi hứa sẽ không làm mất thời gian.”

“Loại giấy tờ gì?”

“Hợp pháp,” Milla nói, không định đi vào chi tiết trên điện thoại. Cô không muốn làm nhà Winborn sợ đến nỗi ôm Justin bỏ trốn giữa đêm hôm. “Chỉ cần vài chữ ký thôi. Không ai hỏi han về vụ nhận con nuôi đâu.”

“Vậy thì tại sao... tổ chức Đội tìm kiếm có liên quan như thế nào?”

“Việc đó cũng rất phức tạp. Tôi sẽ giải thích tất cả vào ngày mai. Mấy giờ thì tiện cho chị?”

“Đợi một phút.” Giọng Rhonda nhỏ lại; có tiếng cạch khi chị đặt ống nghe xuống và Milla nhắm mắt lại khi mường tượng cảnh chị đang thì thầm với Lee ở chỗ mà Justin - Zack - không nghe thấy. Lee sẽ nhận ra nỗi hoảng loạn của vợ anh, lo lắng vì có chuyện gì đó đang đe doạ con trai họ và anh sẽ vội vã tới bên chiếc điện thoại...

“Tôi là Lee Winborn đây. Tôi có thể giúp gì cô?”

“Tôi e là mình đã làm vợ anh sợ hãi,” Milla nói một cách hối lỗi, “tôi không cố ý. Tôi cần phải gặp mặt cả hai anh chị để giải thích vài điều về vụ nhận con nuôi của anh chị và đưa cho anh những giấy tờ hợp pháp.”

“Cô có thể giải thích trên điện thoại...”

“Không, rất tiếc, tôi không thể. Chuyện rất phức tạp, như tôi đã nói với chị nhà. Anh sẽ hiểu rõ hơn nhiều khi đọc các giấy tờ. Ngày mai có giờ nào tiện không? Tốt nhất là trong lúc con trai anh chị đang ở trường.” Cô hạ giọng. “Làm ơn. Không có gì hăm doạ

“Được rồi,” Lee đột ngột nói. “Vậy một giờ nhé. Cô có cần địa chỉ của chúng tôi không?”

“Không, tôi có rồi. Cảm ơn vì đã gặp tôi. Đúng một giờ tôi sẽ có mặt.” Milla cúp máy và nhắm mắt lại, nhận ra cả người đang run lẩy bẩy. Cô đã xong một bước rồi. Giờ chỉ cần giữ bình tĩnh để tiến hành những bước tiếp theo.

Ngày hôm sau, cô ngủ dậy thật muộn, ăn bữa sáng muộn, xem vài chương trình trò chuyện buổi sáng, tắm rửa, gội đầu và tạo dáng cho mái tóc. Cô cũng trang điểm nhẹ nhàng nữa. Cô muốn tạo một ấn tượng tốt đẹp.

Cô chọn một chiếc váy gọn gàng màu xanh hải quân và chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh bọt biển với những chiếc khuy đồng bộ. Bộ váy áo trông vừa nữ tính lại vừa chuyên nghiệp. Đó là một mẹo cũ rích; Milla càng căng thẳng thì càng chăm chút đến vẻ bề ngoài của mình. Bằng cách tập trung vào quần áo, cô có thể lờ đi những dây thần kinh đang gào rú, cơn buồn nôn thắt ruột thắt gan và những mạch máu căng như dây đàn trên thái dương mình. Cô đã học được cách giữ bình tĩnh trước những nỗi đau tận sâu tâm can, và giờ đây cô đang làm như thế, ít nhất là vẻ bề ngoài - dù thế nào, chuyện đó cũng là quan trọng nhất. Chiếc gương phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt gần như vô cảm, giống Diaz - Không, đừng nghĩ về anh ta, cô nghĩ một cách quyết liệt. Anh ta đã ra khỏi đời cô rồi.

Kênh Thời tiết nói rằng nhiệt độ cao nhất ở Charlotte hôm nay là hơn mười bảy độ, gió thổi lạnh buốt từ phương Bắc, vì thế Milla đã bỏ chiếc áo khoác màu kem ra ngoài khi đóng đồ. Cô đăng ký trả phòng qua điện thoại và giờ ra đi đã đến. Mười hai giờ mười lăm. Cô hít một hơi dài, đảm bảo son môi không bị lem, đặt chìa khoá phòng lên bàn cạnh giường cùng với tiền boa cho ngưòi dọn phòng, rồi kiểm tra lại lần nữa để chắc là mọi giấy tờ cần thiết đều nằm trong cặp táp. Hài lòng vì mình đã hoàn thành mọi chuyện, cô ưỡn thẳng vai, đặt áo khoác và cặp táp lên chóp va li, khoác túi lên rồi mở cửa. Và cô chết đứng tại chỗ, không còn chút quán tính nào. 

Diaz đang đứng dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng cô.

Quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc ào qua Milla đến nỗi cô hu như không tập trung nổi vào bất kỳ điều gì. Cảm xúc nổi trội nhất là sự kinh ngạc; cô đã tưởng, đã hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Dường như cô đã quên tất tật về chuyện hình thể của anh ta có tác động mạnh như thế nào, và đôi mắt hắc ám, lạnh lùng kia khi chiếu vào mình thì sẽ ra sao.

Nhưng chúng đã không lạnh lẽo khi cô nằm khoả thân bên dưới anh, mà thì thầm gọi lên phần hoang dã trong cô. Trời ơi, cô phải lôi những ý nghĩ của mình ra khỏi con đường đen tối đó.

Lạy Chúa, tại sao không có ai gọi bảo vệ khách sạn? Người ta không thể lẩn lút bên ngoài một cửa phòng khách sạn trong khoảng thời gian chỉ có Chúa biết là bao lâu mà không bị ai để ý được. Kể cả nếu những người khách khác không nghi ngờ thì các cô hầu phòng cũng phải nghi ngờ chứ? Cô điên cuồng liếc dọc hành lang; một chiếc xe đẩy dọn phòng đang đỗ ở cánh cửa thứ ba bên tay phải. Nếu chỉ có một cô hầu phòng ở mỗi tầng, có lẽ anh ta đã không bị phát hiện. Hay có lẽ anh ta đã nói chuyện riêng với cô ta và làm cô ta sợ hết hồn, đến nỗi phải trốn biệt trong căn phòng kia và chờ anh ta bỏ đi.

“Anh làm gì ở đây?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh và lạnh băng, không có chút xáo động nào giống như nội tâm cô.

Anh ta đứng thẳng lên và nhún vai. “Tò mò. Giống như người ta tò mò nhìn một vụ tai nạn xe cộ.”

“Làm sao anh biết tìm tôi ở đâu?”

“Đó là công việc của tôi mà.”

Thế là đã đủ để giải thích. Diaz đã biết Justin ở đâu, việc đó cho anh ta một điểm khởi đầu. Mặc dù Charlotte là một thành phố với nửa triệu dân, anh ta vẫn tìm được cô - có lẽ chỉ bằng vài cú điện thoại. Nhưng làm sao anh ta biết cô sắp đi đâu? Và làm sao anh ta biết cô sẽ đi hôm nay? Milla tha thiết muốn biết câu trả lời, nhưng cô thà cắn lưỡi mình còn hơn là hỏi anh ta. Cô không hề muốn nói chuyện với anh ta chút nào.

Cô đóng sập cửa phòng rồi đi xuống hành lang trải thảm dẫn ra thang máy, kéo theo chiếc vali phía sau. Diaz bước ngay sau cô, như trước. Milla không phí thời gian cố bảo anh ta đừng đi theo. Cô không thể né tránh anh ta, không thể thuyết phục anh ta xéo đi chỗ khác; tất cả những gì cô làm được là lờ tịt anh ta, vậy nên cô đã làm thế - nhiều hết mức một người có thể lờ đi một con sói.

Cô để ý tới những đường nét bề ngoài của anh ta. Diaz đã cạo râu và đang mặc một bộ vest đứng đắn màu xanh sẫm; mái tóc anh ta đã được chải thực sự chứ không phải là chỉ lùa mấy ngón tay qua. Vài người có thể nghĩ trông anh ta đáng kính trọng. Cô biết nhiều hơn thế, biết rằng đôi mắt lạnh lẽo và bí ẩn kia không bao giờ phản ánh dòng máu bạo lực đang chảy bên trong. Rất có thể anh ta đang giắt một con dao trong ủng, gài một khẩu súng vào hõm lưng và có Chúa mới biết còn những loại vũ khí gì nữa được giấu trong người anh ta.

Nhưng tại sao anh ta lại ở đây. Việc này chẳng liên quan gì đến anh ta. Họ đã chia tay trong cay đắng và Milla chẳng muốn mang theo anh ta chút nào trong những giờ khắc đau đớn cô sắp phải đối mặt. Cô vẫn còn quá giận. Cô cảm thấy nỗi tức giận lại dâng lên lần nữa, siết chặt cổ họng cô. Làm sao anh ta dám….?

Milla ngăn ý nghĩ đó lại trước khi nó kịp thành hình. Nghĩ đi nghĩ lại sự việc cũng không thay đổi được những điều anh ta đã làm, không khiến cô đổi ý. Anh ta đã hoàn toàn đánh giá sai cô, anh ta đã nhầm, và kể cả anh ta có xin lỗi cô cũng không nghĩ mình có bao giờ tha thứ cho anh ta được. Anh ta biết - luôn biết - Justin quan trọng với cô đến nhường nào, biết những địa ngục trần gian cô đã phải trải qua để tìm thằng bé, vậy mà anh ta vẫn giữ bí mật nơi ở của nó với cô. Làm sao cô có thể tha thứ cho anh ta được?

Cô thậm chí còn giận dữ hơn nữa vì Diaz vẫn tin rằng cô đang làm sai. Cô muốn tát long răng anh ta ra. Nhưng thay vào đó cô chỉ phớt lờ anh ta.

“Em có cần đăng ký trả phòng không?” anh ta hỏi.

“Không.” Nếu phải nói chuyện với anh ta, cô sẽ nói ngắn gọn nhất có thể.

Ho rời khỏi khách sạn và Milla định đưa vé xe của mình cho nhân viên giữ xe, nhưng Diaz nói, “Cứ để nó ở đây. Tôi sẽ lái.

“Tôi không muốn đi cùng anh.”

“Em có thể làm việc đó theo cách dễ dàng hoặc khó khăn. Tùy em.”

Cô thậm chí không liếc nhìn anh ta, chỉ tiếp tục bước đi bên cạnh khi anh ta dẫn đường tới một chiếc Jeep Liberty màu xanh sẫm. Cách dễ dàng cũng đã đủ khó khăn rồi; cô không muốn nghĩ xem cách khó khăn sẽ khiến mình ra sao. Ngọn gió Bắc lạnh buốt len qua váy áo cô, Milla ước gì mình đã mặc áo khoác trước khi ra ngoài; cô tập trung vào cái lạnh, hoặc vào bất kỳ điều gì còn hơn là nghĩ về anh ta và điều cô sắp phải đối mặt.

Diaz đặt va li của cô ở phía sau cùng với chiếc túi xách tơi tả của mình rồi mở cửa hành khách và đưa cô vào trong. Mặt trời đã sưởi ấm phía trong chiếc Jeep, và ngay khi tránh được cơn gió Milla đã thấy thoải mái hơn. Nhưng cô thà bị lạnh, thà ở bất kỳ nơi nào khác cùng với bất kỳ ai khác còn hơn. Cô cầu nguyện để có sức mạnh và sự kiềm chế giúp cô làm chuyện này một cách đúng đắn. Cô phải gạt Diaz ra khỏi tâm trí mình và tập trung vào Justin, nếu không cô sẽ không bao giờ làm được.

“Anh có biết họ sống ở đâu không?” cô lạnh nhạt hỏi khi anh ta đã vào sau tay lái và khởi động xe.

“Có. Hôm qua tôi đã lái xe qua đó.”

Vậy là anh ta chậm hơn cô một ngày. Milla ngạc nhiên vì anh ta đã không sát sao hơn, không xuất hiện ở khách sạn của cô tại Chicago. Nhưng sao phải quan tâm, trừ khi anh ta ở đây để ngăn cô nói chuyện với nhà Winborn? Milla cứng đơ người khi chợt nhận ra mình đang bị khoá trong chiếc xe này cùng với anh ta, không thể làm gì khác ngoài việc đi đến nơi anh ta đưa cô đến. Ngu ngốc!

Cô xoay người lại hết mức chiếc đai an toàn cho phép, ánh mắt chết chóc. “Nếu anh dám đưa tôi đi chỗ nào khác ngoài nhà Winborn, tôi thề sẽ...”

đưa em tới đó đây,” anh ta nói cộc lốc. “Mà nếu tôi có ý khác thì em nghĩ đến chuyện đó cũng đã muộn rồi.”

“Chứng tỏ là tôi không giỏi chơi bẩn và lừa lọc như anh,” cô gắt và quay lại đối mặt với tấm chắn gió. Cô để ý thật kỹ những lần Diaz rẽ, đảm bảo chắc chắn mình không bị đưa ra tận đường cao tốc dẫn ra khỏi Charlotte. Nếu anh ta rẽ sai một lần thôi, cô sẽ gào thét, đánh anh ta, kéo tay lái - bất kỳ việc gì khiến anh ta dừng lại.

Dù vậy, nếu anh ta thực sự có ý định bắt cóc cô, Milla cũng chẳng làm gì được. Nhưng làm thế để làm gì, trừ khi anh ta định giam cô ở đâu đó suốt phần đời còn lại? Cô sẽ không bao giờ đổi ý về chuyện gặp nhà Winborn. Cô đã đặt ra nhiệm vụ và sẽ theo nó đến cùng.

Phần còn lại của chuyến đi diễn ra trong im lặng. Lúc mười hai giờ năm mươi bảy phút, Diaz lái chiếc Jeep vào đường lái xe ngắn bằng bê tông của nhà Winborn. Chiếc SUV Infiniti màu vàng nhạt của Rhonda đang đậu ở bên phải, còn chiếc xe bán tải với khoang lái được nới rộng của Lee đậu bên trái. Nhịp tim của Milla đột ngột tăng gấp đôi, khiến cô cảm thấy yếu ớt và chóng mặt. Đừng để con xỉu, cô âm thầm cầu xin. Làm ơn đừng để con xỉu. Cô hít những hơi ngắn và sâu, buộc tim mình đập lại nhịp bình thường.

Diaz ra khỏi xe và đi vòng quanh để mở cửa cho cô. Đôi mắt tối của anh ta nheo lại khi quan sát cô, nhưng anh ta không nói gì, chỉ cầm tay cô và chẳng khác nào nâng cô ra khỏi chỗ ngồi. Nếu không nhờ anh ta, Milla không biết mình có đủ sức hay không. Cô tóm chặt chiếc cặp táp nhưng bỏ lại túi xách trên sàn xe. Tất nhiên Diaz đã để ý thấy và khoá xe lại sau họ.

Khoảng sân nhỏ phía trước được chăm sóc hoàn hảo, với đám cỏ dày đã chuyển sang màu nâu và những chậu hoa cúc đỏ tươi. Còn nhiều chậu hoa nữa được đặt trên các bậc cầu thang dẫn lên hiên nhà lợp mái. Milla thích thú hình dung ra khung cảnh Rhonda vừa ngâm nga vừa cẩn thận trồng mấy chậu cây, hay tỉa đi những chiếc lá và cành khô.

Trước khi cô tới được chỗ chuông cửa, cánh cửa đã mở ra và cả hai người họ đều đang đứng đó, trông bơ phờ vì lo lắng. Sự thương cảm làm tim Milla thắt lại. Cô đã cố trấn an họ, nhưng có lẽ cô đã làm sai hết cả. Nếu đúng thế thì giờ cũng đã quá muộn để thay đổi rồi. Lee vươn tay ra mở cánh cửa kính cho họ.

Cô cố gắng nặn ra một biểu cảm thân thiện, nếu đó không hẳn là một nụ cười. “Xin chào, tôi là Milla Edge. Tối qua chúng ta đã nói chuyện trên điện thoại. Đây là James Diaz.”

“Tôi là Lee Winborn, còn đây là vợ tôi, Rhonda,” Lee nói, tự động đưa tay ra bắt tay cô, rồi bắt tay Diaz. Bàn tay Lee mạnh mẽ và hơi chai sần; anh thích đánh gôn, câu cá, thi thoảng đi săn. Anh đã huấn luyện đội bóng chày của Justin - Zack và trợ giúp huấn luyện đội bóng PeeWee của thằng bé. Anh bốn mươi tư tuổi, già hơn Milla mười một tuổi, chỉ có vài nếp nhăn vì mặt trời nơi khóe mắt màu xanh dương và không hề có sợi bạc nào lộ ra trên mái tóc vàng sậm của anh.

Rhonda cao trung bình, trang điểm tinh tế, mái tóc vàng nhạt của chị được cắt theo kiểu trẻ trung. Người chị mảnh mai trong chiếc quần cắt may và chiếc áo len Pháp xinh xắn, phản chiếu ánh xanh lên đôi mắt xám. Milla nghĩ với màu tóc và mắt như thế này, chẳng ai nghi ngờ chuyện Justin là con đẻ của họ trừ khi được kể. Zack. Cô phải nhớ tên thằng bé bây giờ là Zack.

“Mời vào,” Lee nói, giọng anh căng thẳng, ra hiệu cho Milla và Diaz vào trong. Rhonda nắm lấy tay chồng, đan tay vào với anh như thể chị cần sức mạnh của anh.

Họ bước vào căn phòng khách thoải mái và ấm cúng. Ngọn lửa nhỏ đang cháy trong lò sưởi bằng ga. Trong phòng có nhiều giá chứa sách, của cả trẻ em lẫn người lớn, cùng những vật lưu niệm nhỏ mà gia đình đã thu thập trong nhiều năm: một con sao biển, một quả bóng chày có chữ ký trong hộp Plexiglas, ảnh và hộp và...

Những bức ảnh. Milla nhìn quanh và nén một tiếng kêu trong lòng. Những bức ảnh Justin khi còn là một đứa bé mập mạp, chỉ có độc một chiếc răng trắng loé sáng khi nó cười, mái tóc vàng chổng ngược lên như ngọn bồ công anh. Cô nhìn cặp chân nhỏ mũm mĩm của nó, hai bàn tay có lúm và đôi má đỏ hồng. Rồi một bức thằng bé đang bò, mặc độc chiếc tã giấy. Một bức ảnh đáng yêu khác của nó từ hồi chập chững biết đi, hai tay đang cầm chiếc gậy bóng chày bằng nhựa trông như một cái dùi cui; rồi thằng bé ở bãi biển, đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ, tay cầm chiếc xẻng và cái xô nhỏ xinh xắn. Một bức chụp bữa tiệc sinh nhật. Hình ảnh ngày đầu tiên nó đi học, cười toe tự hào lúc nắm chặt cái ba lô nhỏ. Một bức khác chụp khi thằng bé bị mất hai chiếc răng cửa và nở nụ cười toe tt, tinh quái đến nỗi suýt nữa thì cô khóc nấc lên. Con của cô, cô đã lỡ tất cả những dịp này. Thằng bé ở đó trong bộ đồng phục bóng chày, giờ đây cách nó cầm cây gậy đánh bóng trông đã mạnh mẽ hơn, giống như ở các cậu bé lớn. Một bức khác chụp thằng bé mặc đồng phục bóng bầu dục, chiếc mũ bảo hiểm suýt thì che hết cả khuôn mặt nó. Nó quá nhỏ bé, quá sinh động, quá hạnh phúc.

Rồi đến những bức ảnh nó ở trường và vài tấm khác chụp trong studio trông tạo dáng hơn. Đây là ảnh thằng bé độ một năm tuổi, tay nắm chặt con gấu Teddy trông đã xác xơ. Còn đây là ảnh nó ngồi trên chiếc xe tải John Deere nhỏ, nắm chặt tay lái và giả vờ như mình đang lái xe. Cô có thể tưởng tượng ra thằng bé đang phì phì tiếng ô tô chạy.

“Đó là Zack,” Rhonda nói một cách căng thẳng khi để ý thấy Milla đang nhìn hau háu vào đám ảnh. “Tôi biết chúng tôi đã chụp hơi nhiều ảnh của thằng bé, nhưng...” Chị nghẹn lời và cắn môi.

“Xin mời ngồi,” Lee nói, chỉ cho Milla và Diaz hai chiếc ghế nhỏ, còn anh và Rhonda ngồi cạnh nhau trên đi văng. “Hãy cho chúng tôi biết tất cả những chuyện này là thế nào. Suốt đêm qua cả hai chúng tôi đều không chợp mắt vì lo rằng sẽ có chuyện gì đó không ổn. Chúng tôi không thể nghĩ ra nhưng… chúng tôi đã rất lo.”

Milla đặt chiếc cặp táp xuống chân và hít một hơi dài, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Cô đã cố tập trước những điều sẽ nói, nhưng dường như chẳng có từ ngữ nào phù hợp, vì thế cô trở về với câu chuyện đã kể quá nhiều lần, cho quá nhiều thính giả nghe. Có điều lần này câu chuyện của cô đã có hồi kết.

“Chồng cũ của tôi là một bác sỹ phẫu thuật,” cô kể. “Mười một năm trưóc, anh ấy cùng vài bác sĩ khác đã nhận kỳ nghỉ phép một năm để đến làm việc tại một phòng khám nhỏ ở nông thôn Mexico. Ngay trước lúc ra đi tôi biết mình đã có mang, nhưng trong đội đó có một bác sĩ sản khoa mà tôi tin cậy, bởi vậy chúng tôi vẫn tiến hành kế hoạch ban đầu. Con trai chúng tôi, Justin, đã được sinh ra ở Mexico. Một ngày nọ, khi thằng bé được sáu tuần tuổi, tôi tới một ngôi chợ làng và hai gã đàn ông đã cướp nó khỏi tay tôi rồi bỏ chạy. Tôi bị đâm vào sau lưng và suýt chết vì mất máu; tới lúc tôi hồi tỉnh thì không còn dấu vết nào của con tôi nữa.”

Rhonda lại đưa tay ra nắm tay Lee kinh khủng,” chị nói, trông như muốn ốm. Có lẽ chị đang đồng cảm với Milla với tư cách là một người mẹ, hoặc chị đang có dự cảm xấu.

“Dù thế tôi vẫn đi tìm nó. Tôi không thể từ bỏ khi chưa biết có chuyện gì xảy ra với nó. Có quá nhiều đứa trẻ bị bắt cóc và bị lén lút đưa ra khỏi Mexico trong thùng xe, giữa cái nắng ban ngày và nhiều đứa đã chết. Tôi không thể ngừng tìm kiếm cho đến khi biết chắc chắn chuyện gì đã xảy ra với Justin, nó có chết không, hay là...” Milla ngừng lời và nuốt khan.

“Vợ chồng tôi ly dị một năm sau ngày Justin bị bắt cóc. Vụ ly dị phần lớn là do lỗi của tôi - không, tất cả đều là lỗi của tôi, bởi tôi đã không còn quan tâm đến việc làm vợ David nữa. Tôi quá mải mê đi tìm Justin. Trong quá trình đó, tôi đã sáng lập một tổ chức chủ yếu gồm những người tình nguyện trên khắp đất nước, họ sẽ giúp đỡ tìm kiếm mỗi khi có ai đó bị lạc, hay lái xe ra đường cao tốc trong lúc có Báo động Amber. Chúng tôi tìm kiếm những kẻ bỏ trốn mà cảnh sát không có đủ tiền hay nhân lực để theo đuổi. Chúng tôi...” Milla nhận ra mình đang lạc vào bài phát biểu thường lệ. Cô hít một hơi dài nữa.

“Nói về nó thế là đủ. Tóm lại là, suốt thời gian đó tôi đã đi tìm Justin, tìm những đầu mối về kẻ đã bắt cóc nó và điều gì đã xảy ra cho nó. Chỉ mới gần đây, nhờ sự giúp đỡ của anh Diaz, đường dây buôn người mới bị phá và chúng tôi đã tìm được những giấy tờ cho phép lần theo những đứa trẻ bị bắt cóc.”

Chính là lúc này đây. Ngay bây giờ. Cổ họng cô nghẹn lại, hai bàn tay cô nắm chặt vào nhau đến nỗi chúng trắng bệch ra. “Zack chính là con trai tôi, Justin.”

Rhonda buông người ra sau và kêu lên, khuôn mặt chị trắng như tờ giấy. Lee đứng bật dậy, hai tay co lại thành nắm đấm. “Nói dối,” anh nói dữ dội. “Chúng tôi đã không mua một đứa bé ở chợ đen; chúng tôi nhận nuôi Zack qua một luật sư, và nếu cô nghĩ cô sắp cướp được con trai chúng tôi thì cô sẽ phải lao vào một trận chiến sống còn đấy.”

Cô đã chiến đấu cái trận ấy rồi, Milla nghĩ. Và nó đã kéo dài suốt mười năm đằng đẵng. “Luật sư của anh chị không biết. Các giấy khai sinh đều được làm giả. Người phụ nữ làm ra chúng đã lưu lại những bằng chứng. Tôi không mong anh chị tin lời nói suông của mình, nên đã mang theo các bản sao.” Cô cúi xuống nhặt chiếc cặp lên, mở nó ra và đưa cho họ một tập giấy tờ. Lee nhận những giấy tờ ấy và nhanh chóng đọc qua chúng. Một âm thanh phủ nhận khàn đục thoát ra từ cổ họng anh.

Milla run rẩy lôi ra thêm hai tờ giấy nữa. “Còn đây là những giấy tờ thể hiện David và tôi nhượng quyền làm cha mẹ của Justin - Zack - cho hai người.”

Cả Rhonda và Lee đều bất động, nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy trên tay cô như thể không tin được. Milla dằn nỗi đau thương đang dâng lên trong lồng ngực, vật lộn để kiềm chế. Chỉ một chút xíu nữa thôi...

“Không có một điều kiện đi kèm nào cả. Cướp thằng bé khỏi tay hai người sẽ hủy hoại nó, và chúng tôi quá... quá yêu nó nên không thể làm điều đó. Anh chị muốn kể gì với nó về chúng tôi, nếu có bao giờ kể, hoàn toàn tùy thuộc vào anh chị. Anh chị đã nuôi nấng nó, anh chị yêu nó, anh chị hiểu nó rõ hơn bất kỳ người nào khác trên đời này. Nó có... có biết mình là con nuôi không?”

Rhonda lặng lẽ gật đầu. Lee nói, “Nhưng nó không bao giờ hỏi gì cả.”

Thằng bé hạnh phúc, khỏe mạnh, hoàn toàn yên ổn và an toàn trong tình yêu bố mẹ nuôi dành cho nó. Milla nghĩ nó không còn mong điều gì khác nữa. Một ngày nào đó nó sẽ hỏi, nhưng có lẽ chỉ vì tò mò.

Cô lấy từ trong vali ra một phong bì dày và đưa cho họ. “Đây là những thông tin cá nhân của David và tôi, lịch sử bệnh tật, nhóm máu, bất kể điều gì anh chị có thể sẽ cần trong trường hợp Zack phải cấp cứu hay gặp chuyện gì tương tự. Trong đó còn có số điện thoại, địa chỉ, và nếu ai trong hai chúng tôi chuyển nhà hay đổi số, chúng tôi sẽ gửi thông tin cho anh chị. Tôi cũng đưa vào cả địa chỉ của bố mẹ chúng tôi nữa. Có vài bức ảnh, nếu... nếu có bao giờ nó quan tâm, và anh chị quyết định kể cho nó. Các bài báo ghi lại chuyện gì đã xảy ra. Tôi không muốn có lúc nào đó thằng bé nghĩ rằng chúng tôi đã không muốn nó.” Cô hít sâu. “Bố của nó là một thiên tài và là một trong những người đàn ông tốt nhất tôi từng biết. Anh ấy có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh; Zack rất giống anh ấy. Chúng tôi đều khỏe mạnh, không có khiếm khuyết gì về gen theo chỗ chúng tôi được biếtLạy Chúa, cô còn có thể trụ vững được bao lâu nữa? Rhonda đã ấn cả hai nắm tay vào miệng, nước mắt lăn dài xuống má chị khi chị nhìn chằm chằm vào Milla. Lee nuốt xuống thành tiếng khi anh cố bình tâm lại. Bên cạnh cô, Diaz vẫn bất động và hắc ám. Cô không nhìn vào anh ta, không liếc anh ta lấy một lần.

Cô tiếp tục một cách rời rạc, “Tôi hy vọng một ngày nào đó, thằng bé sẽ muốn biết về chúng tôi, muốn gặp chúng tôi. Nhưng nếu nó không muốn, anh chị cũng đừng cảm thấy bất an. Chúng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với anh chị trừ khi để cập nhật các thông tin cần thiết. Anh chị là bố mẹ thằng bé. Nếu anh chị quyết định không bao giờ kể cho nó về chúng tôi, chúng tôi sẽ chấp nhận chuyện đó.” Thế là xong. Milla không còn tiếp tục được nữa. Cô đứng bật dậy và đưa tay ra. “Cảm ơn vì đã yêu thương thằng bé.”

Lee bắt tay cô, cằm anh run run, tay kia anh nắm lấy tay cô mà không nói nên lời. Diaz cũng đứng dậy, cúi xuống đóng chiếc cặp táp lại và cầm nó lên.

Rhonda bật dậy. Chị đang khóc nức nở đến nỗi gần như không nói được. “Chờ đã... cô đã xem... cô có muốn vài bức ảnh của thằng bé không? Để mang theo cùng?”