Vết thương trên mặt Đường Gian rất nghiêm trọng, khi quá trình trị liệu kết thúc thì ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Lê Sầm lặng lẽ đứng trước khoang trị liệu, đợi khi quá trình chữa trị kết thúc bèn mở khoang, ôm Đường Gian giữa vô số chất lỏng dinh dính ra ngoài, cẩn thận đưa người vào phòng tắm giúp cậu tắm rửa sạch sẽ.
Trong suốt quá trình đó, cậu vẫn mê man ngủ sâu.
Tắm rửa xong, Đường Gian toàn thân trần truồng được đặt lên giường ngủ, Lê Sầm nằm cạnh cậu, ôm cả người cậu vào lòng.
Một giấc ngủ này của cậu kéo dài đến giữa trưa, lúc tỉnh lại lập tức nhìn thấy tiên sinh ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn cậu.
Ánh mắt đó không có ý nghĩa đặc biệt gì nhưng lại khiến cậu co rúm, không lâu sau thì sung sướng bổ nhào vào lòng hắn.
Lê Sầm xoa đầu cậu, giọng nói dịu dàng, "Đói không? Muốn ăn gì?"
Đường Gian suy nghĩ một lát, đáp: "Dịch dinh dưỡng."
Nhanh gọn tiện lợi, tiết kiệm thời gian.
Lê Sầm mỉm cười, nụ cười mềm mại và yêu chiều khắc hẳn hôm qua. Hắn ném cho cậu một cái áo sơ mi cỡ lớn, tay nắm tay xuống lầu.
Quản gia Kim đã chuẩn bị xong cơm trưa, từng món từng món dọn lên bàn.
Đường Gian hoang mang nhìn những món ăn đã được chuẩn bị trước, "Không phải ngài hỏi em muốn ăn cái gì sao?"
Lê Sầm ngồi trên ghế, để cậu ngồi trên đùi mình, nói: "Tôi chỉ hỏi thôi."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, phong cách này... may mắn không thay đổi.
Bổ sung năng lượng xong, Đường Gian chớp chớp mắt, tự hỏi phải mở miệng như thế nào. Chuyện tối hôm qua nhất định phải giải quyết, nếu không cậu không yên tâm.
Lê Sầm thở dài rồi dẫn cậu vào thư phòng. Hắn ra hiệu cho cậu ngồi ghế đối diện, thế nhưng cậu lại lắc đầu không chịu, cố chấp quỳ bên cạnh hắn.
Hắn không hề ép buộc cậu, cậu làm như vậy tức đang thể hiện sự trung thành, điều hắn cần làm chỉ là tiếp nhận nó thôi.
Đường Gian cúi người hôn lên chân hắn, hô hấp có chút rối loạn, hôn xong cũng không ngẩng đầu.
Lê Sầm bóp cằm buộc cậu ngửa mặt, quả nhiên thấy được nỗi sợ ẩn sâu trong mắt.
Hắn nhìn chằm chằm cậu, hỏi: "Sợ?"
Đường Gian không dám cũng không muốn nói dối, thành thật trả lời: "Dạ."
Lê Sầm lại nở nụ cười, "Sợ mới tốt, em cần có chút sợ hãi khắc ghi trong tim này."
Đường Gian đối diện với ánh mắt của tiên sinh, cực kì nghiêm túc đáp: "Em sẵn sàng mãi mãi sợ ngài. Nếu thứ cảm xúc sợ hãi này phai nhạt, em sẽ cầu ngài gia tăng nó."
"Em ngoan thế này làm tôi không tìm được lý do nào trừng phạt."
Cậu bật cười, "Ngài muốn phạt chính là lý do tốt nhất."
"Ngay cả khi tôi gây sự vô lý?"
"Ngay cả khi ngài gây sự vô lý." Cậu tạm dừng chốc lát rồi bổ sung: "Ngài vĩnh viễn sẽ không gây sự vô lý. Dục vọng của ngài là lý do tốt nhất."
"Sự thỏa mãn là toàn bộ giá trị tồn tại của em."
Thực ra nguyên nhân đằng sau rất đơn giản. Lê Sầm có một đồng nghiệp, vừa hay trong nhà người đó có quen biết với người bên Đại học Tổng hợp Đế quốc, gã biết được bạn đời của hắn sắp trở thành sinh viên năm tư của trường nên đã để lộ chút tin tức, rằng địa điểm thực tập của hầu hết các chuyên ngành kỳ này là chiến trường.
Lúc đó, hắn đột nhiên nhớ khoảng thời gian ở tinh cầu Hải Lam, Đường Đường từng nói "may là chuyên ngành của em có khả năng cao sẽ ra chiến trường".
Hắn sợ.
Đường Đường nhà hắn tốt đến thế, ra tiền tuyến rồi sẽ gặp được vô số Alpha ưu tú, mở mang tầm mắt trước vũ trụ rực rỡ chói lóa, có khi nào... sẽ không quay về nữa?
Lý trí bảo rằng hắn phải tin tưởng cậu, nhưng...
Nhưng thế giới này quá rộng lớn, lỡ như Đường Đường nhà hắn thích thế giới này hơn thì sao?
Huống hồ nơi tiền tuyến quá nguy hiểm, hắn thà người đi là mình chứ không muốn cậu lên đường.
Vì thế, hắn đẩy cậu ra ngoài, cho cậu cơ hồi nhìn ngắm thế giới ngoài kia, sau đó một lần lại một lần lo lắng hỏi cậu nhìn thấy những gì.
Hắn ngược đãi cậu, đối xử lạnh nhạt với cậu, đồng thời lại lo rằng cậu sẽ không chịu được mà rời đi.
Hắn cứ mâu thuẫn như thế.
Lần đầu tiên hắn nhận ra người này quan trọng với mình thế nào.