Rốt cuộc Đường Gian cũng biết được món đồ chơi nhỏ bé giữa hai chân mình lợi hại đến mức nào.
Nụ hôn tràn ngập mùi vị của Lê Sầm khiến cậu động tình, vật nhỏ muốn cương nhưng lại bị khóa khóa lại, chút sưng đỏ vì hứng tình cũng vì vậy mà yểu xuống.
Sắc mặt cậu chuyển từ hồng hồng động tình sang trắng bệch đau đớn, cậu kéo tay áo hắn, cầu xin: "Tiên sinh ơi, đau quá."
Tiên sinh nhà cậu bật cười tủm tỉm, đáp: "Ừ, tôi biết." Hắn nói rồi vươn tay về phía khóa trinh tiết, cầm thứ đó trong tay không nặng không nhẹ khảy vài cái.
"Còn muốn bắn?"
Đường Gian muốn cương nhưng lại không lên được, nơi đó đau đớn vô cùng, nghe được câu hỏi của hắn lòng liền lạnh.
Đến cương còn không được, sao có thể bắn tinh chứ?
Nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: "Muốn."
Lê Sầm thu tay về, vỗ vỗ mặt cậu, một ít chất lỏng không rõ nào đó cũng vì thế mà dính trên mặt cậu, "Ừ, nghĩ đi. Về sau, cơ hội để em thoải mái bắn tinh đoán chừng không còn đâu."
Đường Gian "a" một tiếng, chống người ngồi dậy, suýt nữa ngã ngửa.
Quỳ lâu quá, chân có hơi tê.
Cậu quỳ trên giường, vị trí cách bên chân quỳ kia của Lê Sầm rất gần. Cậu giang rộng tay ôm chặt đối phương, hắn không lên tiếng, ngầm cho phép hành động của cậu.
Đường Gian ghé vào tai hắn, nói: "Ngài quản em, em rất thỏa mãn."
Lê Sầm ôm lại cậu, đáp: "Ừ."
"Vậy ngài có thể quản lâu một chút không? Tốt nhất là quản em đến hết cuộc đời này?"
Hắn ân cần nhắc nhở: "Em đã bỏ lỡ cơ hội đưa ra yêu cầu rồi."
Cậu lắc đầu: "Không giống nhau. Không phải yêu cầu mà là cầu xin. Bản chất khi yêu cầu ngài là khế ước bình đẳng, cầu xin là xin ngài bố thí."
Lê Sầm bóp cổ cậu, "Vậy cậu còn muốn cầu xin điều gì nữa? Nói hết đi."
"Còn. Đường Gian cầu xin ngài khống chế em, quản giáo em, ngược đãi em, và... yêu em."
Lê Sầm bóp mỗi lúc một chặt, lôi cổ cậu ném xuống đất, tức giận không thể giải thích được, "Cầu xin nhiều như vậy, canh bạc này của cậu có vẻ hơi lớn rồi."
Alpha có thiên phú về thể lực, Đường Gian bị ném đi sững sờ vài giây, khi phản ứng được bèn vội vàng quỳ cho tốt. Hắn ngồi trên giường, ánh mắt thâm trầm nặng nề nhìn về phía cậu.
Đường Gian bò tới, cẩn thận cọ chân hắn, "Xin ngài đừng giận."
Thấy Lê Sầm không để ý tới mình, cậu vội vội vàng vàng giải thích: "Ngài xem vận may của em rất tốt mà? Ngài là một chủ nhân tốt."
"Vậy nếu xui xẻo thì sao?"
Đường Gian cân nhắc một chút hậu quả, thành thật đáp: "Nếu vận may không tốt vậy thì không cần cầu xin điều gì cả. Sống hay chết, đối với một thể xác có gì khác nhau?"
Thấy Lê Sầm vẫn còn giận, cậu không còn cách nào khác đành nói tiếp: "Em từng nói em đã quen với việc tự ngược đãi bản thân. Ngoại trừ cái đó, em còn có khuynh hướng tự hủy hoại ở mức độ nhất định."
"Tuy rằng phải đánh cược rất lớn nhưng với em đó là lựa chọn hợp lý nhất sau khi cân nhắc cẩn thận"
Lê Sầm nhìn sâu vào mắt cậu, lạnh giọng hỏi: "Chuyên ngành của cậu?"
Đường Gian cúi đầu, "Tâm lý học ứng dụng."
Quả nhiên. Hắn có hơi đau đầu, "Là một chuyên ngành tốt."
Cậu nhìn hắn xoa trán, lòng đau như cắt, dứt khoát thẳng thắn về quá khứ của mình cho hắn đem, xem đó như một phương thức khác cho cái gọi là "móc tim của em dâng cho ngài".
"Em lớn lên trong cô nhi viện, Đế quốc đã nuôi nấng em. Em từng bị bắt nạt, nhưng đồng thời em cũng nhận được lòng tốt từ mọi người xung quanh. Em trưởng thành dưới sự chúc phúc của Đế quốc, nhưng rồi lại trở thành một tên biến thái."
"Em không có cảm giác an toàn, không có mục tiêu trong cuộc sống, sống ngây dại, từ đó dẫn đến xuất hiện khuynh ướng tự ngược. Vì thế, em ghét chính mình, luôn dùng cách tự hại mình để trừng phạt bản thân."
"Em muốn tự cứu mình nên đã chọn chuyên ngành tâm lý học ứng dụng..."
Hai mắt cậu đỏ hoe, bò tới cọ chân Lê Sầm, "Nhưng em không cứu được mình."