Giả Trai

Chương 18: Không được nhõng nhẽo

Lục Dao đạt quán quân giải một trăm mét nam dễ như ăn cháo.

Cậu chạy xong liền lơ đẹp mấy chị gái đưa nước khoáng khăn lông cho cậu, cứ thế đi thẳng tới chỗ Lý Minh Châu đang ngồi.

May mà Lý Minh Châu thoạt trông là một nam sinh, nếu là nữ sinh thì chắc đã bị ánh mắt của mấy cô gái kia bắn thủng lỗ chỗ.

Lục Dao vừa ngồi xuống đã bán than, “Mệt chết tôi mất!”

Lý Minh Châu coi như không nghe thấy.

Lục Dao đợi một lát, vốn nhắm mắt đợi Lý Minh Châu dỗ dành mấy câu mà chờ mãi không thấy gì liền mở hé một mắt ra liếc Lý Minh Châu, giọng lớn hơn, “Mệt….. chết tôi mất!”

Mặt Lý Minh Châu vẫn tỉnh bơ, mắt điếc tai ngơ.

Lục Dao liền ngồi ngay ngắn lại, không nằm ườn ra ghế nữa, hai tay để lên miệng làm loa ghé sát tới lỗ tai Lý Minh Châu, “Tôi nói…… tôi mệt…….”

Lý Minh Châu đột nhiên bóp chặt quai hàm cậu, miệng Lục Dao bị cô bóp đến méo xệch.

Cái thằng nhóc hư đốn này sao lại bảnh tỏn, môi đỏ răng trắng thế cơ chứ.

Lúc này cậu đang bĩu môi, nhìn Lý Minh Châu đầy vẻ vô tội.

Lý Minh Châu nói, “Tôi nghe thấy rồi.”

“Tôi kêu đến ba lần cậu mới nghe.” Lục Dao nói.

“Ờ rồi sao, cậu mệt chết thì liên quan gì tới tôi.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói một câu.

“Sao cậu lại máu lạnh vô tình như thế!” Lục Dao kêu lên.

“Người với chó thì có tình gì mà vô.” Lý Minh Châu thờ ơ nói.

“Cậu nói ai là chó!” Lục Dao liếc cô.

“Ai đáp thì người đó là chó.” Lý Minh Châu nói.

Lục Dao: ………..

Cậu tự giận dỗi một lúc, ngồi yên chẳng được mấy phút thì lại bắt đầu mè nheo.

“Tôi đói bụng quá”. Lục Dao nói, “Giờ mấy giờ rồi, cậu đã ăn trưa chưa?”

“Này, mình ra ngoài ăn đi, tôi biết có một chỗ trèo ra được.” Lục Dao xúi giục cô.

“Không đi.”

“Tôi biết có một tiệm cơm siêu ngon.” Lục Dao tiếp tục dụ dỗ.

“Không đi.”

Lục Dao nhiều lần bị từ chối, nổi tính thiếu gia lên, sửng cồ nói, “Ai hỏi cậu có đi hay không, tôi nói cậu đi thì cậu phải đi!”

Lý Minh Châu nhìn cậu một cái, “Cậu nhảm vừa thôi.”

“Tôi…”

Lý Minh Châu nhắc nhở cậu, “Nếu không muốn bị tôi chọc cho tức chết thì mau biến đi, bên dưới có nguyên một tiểu đội đang chờ đấm lưng xoa bóp cho cậu kìa.”

“Lục Dao, có phải cậu hiểu lầm gì không, tôi là con trai.”

Lục Dao thầm cả kinh, tự nhủ: “Cậu ta có ý gì?”

Yết hầu Lục Dao giật giật, im thin thít.

Lý Minh Châu vẫn bình tĩnh như thường lệ, như thể trời có sập xuống thì mặt cô cũng không biến sắc.

Cô nói xong câu đó thì Lục Dao như bị đứng hình, Lý Minh Châu đợi cậu nói nên một mực im lặng.

Nào ngờ Lục Dao không ừ hử gì mà quái gở bỏ đi mất. Lý Minh Châu nhìn theo hướng cậu đi, ngồi ngây ngốc.

“Này! Lý Minh!” Nhị Pháo từ phía sau vỗ vai cô.

Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, thấy Nhị Pháo thì sắc mặt bình thường trở lại, điềm đạm hỏi, “Có chuyện gì à?”

Nhị Pháo nói, “Không có gì, chỉ là lâu rồi tôi không gặp cậu nên tới kiếm cậu thôi.” Cậu ta nói, “Này, Lục Dao đã tha thứ cho cậu rồi đúng không? Tôi thấy gần đây cậu ta rất thân thiết với cậu!”

“Tha thứ cứt gì, cậu ta ăn no kiếm chuyện thì có.” Lý Minh Châu nói, “Không khác gì hồi cậu ta học cấp Hai, ngứa đòn.”

Nhị Pháo cười ầm lên một lát rồi mặt mày nghiêm túc nói, “Phải rồi, sắp đến ngày Mười Hai tháng Mười Một rồi, hôm ấy là giỗ lần ba, cậu có định xin nghỉ không?”

Lý Minh Châu nghe thế thì hơi hoảng hốt, “Thời gian qua nhanh thật….”

Nhị Pháo nói, “Năm nay tôi vẫn đi cùng cậu.” Cậu ta gãi gãi đầu, “Thầy Lục đã đi nhiều năm thế rồi….”

Vẻ mặt Lý Minh Châu xa xăm, ánh mắt trống rỗng, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Bảy năm trước anh ấy hơn chúng ta mười tuổi, giờ chỉ hơn chúng ta ba tuổi, chẳng mấy lúc mà chúng ta sẽ bằng tuổi anh ấy.”

Nhắc đến Lục Tri, Nhị Pháo không biết nên an ủi Lý Minh Châu thế nào, đành vỗ vỗ bả vai cô, “Người nào cũng có phúc phần người đó, thầy Lục là người tốt, nhất định sẽ được lên thiên đàng, cậu yên tâm, anh ấy giờ đang rất tốt!”

“Nếu anh ấy đầu thai kịp lúc thì có lẽ giờ đã chập chững biết đi rồi.” Lý Minh Châu nói, “Nếu anh ấy còn sống thì chắc đã có con trai ba bốn tuổi, con anh ấy chắc chắn sẽ giống anh ấy, nhất là đôi mắt.”

Lý Minh Châu không biết nghĩ gì, Nhị Pháo vội lảng sang chuyện khác, “Thôi, đừng nói nữa, tại tôi, tôi không nên nhắc tới, nói chuyện khác đi, trưa nay cậu ăn cơm ở đâu?”

Nhị Pháo quơ tay trước mặt cô, “Lý Minh?”

Lý Minh Châu hồi thần, “Hả?”

“Tôi hỏi trưa nay cậu đi đâu ăn cơm, anh em mình lâu lắm rồi không ăn cơm với nhau, anh trai tôi gần đây mới kiếm được một khoản.” Cậu ta vỗ vào ví tiền cả mình, “Dạo này tôi có tiền, cậu muốn ăn gì cứ nói, tôi mời!”

Lý Minh Châu cười, “Thôi đi, tôi có tiền ăn cơm mà, cậu đừng xài chiêu này nữa.”

“Giữa tôi với cậu mà khách sáo cái gì, đi nào đi nào, nhà hàng Coco mới có món khoai tây lốc xoáy gì đó tôi chưa ăn lần nào, trưa nay mình ăn đi……” Nhị Pháo khoác vai Lý Minh Châu, hai người đứng lên, đi về hướng nhà hàng.

Ai ngờ mới đi được hai bước đã đụng phải Lục Dao.

Trong tay Lục Dao cầm hai hộp cơm, sắc mặt u ám nhìn Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu hiển nhiên không ngờ với tính tình đỏng đảnh như Lục Dao, bị cô chọc giận bỏ đi mà lại có thể quay lại, chẳng những quay lại mà trên tay còn cầm theo cơm hộp mua cho cô, chuyện này sai quá sai đi mất.

Nhị Pháo cũng ngạc nhiên, lập tức nhận ra người đứng trước mặt là Lục Dao.

Lúc cậu ta nhìn Lục Dao, ánh mắt hung ác của Lục Dao có 80% là nhằm vào cậu ta.

Nhị Pháo bị Lục Dao nhìn thì nhấp nhổm không yên như đứng trên đống lửa, không hiểu sao liền rụt cánh tay đang khoác vai Lý Minh Châu về.

Lục Dao chờ Nhị Pháo rút tay về mới mở miệng vàng, nhìn Lý Minh Châu, cao ngạo hỏi, “Cậu định đi đâu?”

Lý Minh Châu ăn ngay nói thật, “Ăn cơm.”

Lục Dao nói, “Tôi mua cơm về rồi.”

Cậu lắc lắc bịch cơm hộp trên tay, đúng là cơm hộp mua bên ngoài được đóng gói kỹ lưỡng.

Nhà trường cấm học sinh mua cơm bên ngoài, nhưng học sinh luôn có cách lách luật. Trường Trung học số Một tọa lạc ngay trung tâm thành phố, phía Tây là căn tin của giáo viên, cạnh đó có hai sân bóng rổ có hàng rào vây quanh, nếu đặt mua cơm hộp thì hầu hết đều được giao qua khe hở hàng rào chỗ đó.

Sáng nay sau khi Lục Dao thi chạy một trăm mét thì không hề động đến điện thoại, vẫn luôn ngồi cạnh Lý Minh Châu tìm cảm giác tồn tại, Lý Minh Châu phỏng đoán: Cơm này chắc chắn người khác gọi giùm cậu.

Trong trường có khối người muốn nịnh bợ Lục Dao nên phỏng đoán này rất hợp tình hợp lý.

Nhưng Lý Minh Châu là kiểu người cổ hủ tính tình gia trưởng phong kiến, vừa thấy Lục Dao ăn cơm hộp thì mày nhíu lại.

Lục Dao từng ở chung suốt một mùa hè với Lý Minh Châu, tính tình Lý Minh Châu bây giờ chẳng khác gì ngày xưa nên cậu vừa thấy Lý Minh Châu nhíu mày thì biết ngay Lý Minh Châu tính nói gì.

Đơn giản là càm ràm bảo cậu ít ăn đồ bên ngoài đi, hoặc là hỏi ăn cơm căn tin có thể hại chết mạng chó của cậu không.

Lục Dao đoán trước được sự thể liền kéo Lý Minh Châu từ bên người Nhị Pháo lôi đi.

Hai tay Lý Minh Châu bị cậu nắm chặt, giãy hai lần không thoát được thì giận tái mặt nói, “Cậu phát điên gì nữa vậy?”

Lục Dao lờ đi, áp dụng chiêu thức “làm lơ” mà Lý Minh Châu bình thường hay xài với cậu, kéo Lý Minh Châu đứng sát cạnh cậu.

Nhị Pháo thấy vậy thì trở tay không kịp.

Bên kia Lục Dao đã bắt đầu mở hộp cơm ra, mùi thơm ngào ngạt bay ra, cậu giúi một hộp vào tay Lý Minh Châu, sau đó mới đảo đồ ăn trong hộp cơm của mình.

“Tôi không ăn cà chua đâu.” Lục Dao toan ném cà chua đi.

Lý Minh Châu từ nhỏ đã trải qua tháng ngày khổ hạnh, thấy cảnh Lục Dao phí phạm đồ ăn một cách xấu hổ như thế thì hét lên, “Ném cái gì mà ném!”

Cô giận tái mặt còn Lục Dao tỉnh bơ lấy đũa gắp cà chua vào hộp cơm của cô, “À, cậu thích ăn hả? Vậy cho cậu là được chứ gì.”

Đồ ăn của hai người phần lớn là giống nhau song cũng có chút khác biệt, Lục Dao vẫn chưa chịu ăn, cầm đũa đảo liên hồi.

“Thịt này tôi cũng không thích ăn, món này tôi cũng không ăn, món này nhiều quá tôi ăn không hết.” Cậu thấy Lý Minh Châu hau háu nhìn cái đùi gà trong hộp cơm thì nói, “Đùi gà này tôi cũng không muốn ăn…….”

Cậu cẩn thận gắp đùi gà đặt lên hộp cơm đã chất cao như núi của Lý Minh Châu, bình tĩnh vững vàng đặt đùi gà trên đỉnh núi, bảo đảm hộp cơm của Lý Minh Châu đã đầy ắp không bỏ thêm được gì nữa thì Lục Dao thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh, “Ăn đi!”

Lý Minh Châu nhìn hộp cơm của mình, dở khóc dở cười.

“Nhiều thế này tôi không ăn hết được đâu.” Cô liếc qua hộp cơm của Lục Dao, hầu như chỉ còn cơm không.

Ông nội này hình như vẫn thấy chưa đã, không phục nói, “Ngày nào cậu cũng ăn có mỗi tí như mèo ăn nên mới gầy thế đó, nếu bị bệnh thì cậu tiêu đời.”

Lý Minh Châu gắp đùi gà trả lại cho cậu, “Tôi sẽ không bị bệnh đâu.” Cô nói, “Huống hồ ăn đùi gà là đặc quyền của con nít.”

Lục Dao không hiểu sao mình bị dán mác con nít, Lý Minh Châu tiếp tục gặp vài món khác qua cho cậu, “Cậu tính ăn cơm không hả?”

Lúc Lý Minh Châu nói câu này thì giọng khá dịu dàng.

Tính cách Lục Dao đơn thuần như một trang giấy trắng, nếu không thích ai đó thì sẽ tỏ vẻ không thích ra mặt luôn chứ không làm chuyện khuất tất sau lưng người ta, trên mặt viết công khai mấy chữ “Ông đây ngứa mắt mày”.

Nhưng nếu cậu thích ai đó thì cũng vô cùng rõ ràng, Lục Dao thích cô liền đối tốt với cô, cách cậu tốt với cô cũng rất đơn giản, giống như con mèo nhỏ sẽ chia một nửa con cá khô mà mình có cho bạn tốt, tuy Lục Dao không phải mèo nhưng kiểu hành động như thế chẳng khác gì lắm.

Lý Minh Châu hân hoan thầm nghĩ: Có lẽ cậu ấy không ghét mình cho lắm.

Lục Dao thích, cũng thích rất đơn thuần.

Trong mắt Lục Dao e là tình yêu nam nữ hay tình bạn chẳng khác gì nhau, cậu cứ đần độn xem chúng là một, gọi chung là thích, hay còn gọi là có thiện cảm trong truyền thuyết.

Mọi người nếu gặp một người ưu tú, đáng kính trọng, có thể thân thiết thì đều có thiện cảm, thích của Lục Dao đơn giản như thế đó.

Lý Minh Châu vô cùng thích sự đơn thuần này của Lục Dao, không quay co lòng vòng, trong đầu không có tư tưởng xấu xa, cô muốn bảo vệ sự đơn thuần như nước suối trong núi sâu này của cậu, tựa như năm đó Lục Tri đã bảo vệ cô.

Hiển nhiên, Lục Tri mắt mù nên mới thấy Lý Minh Châu đơn thuần, nhưng mắt Lý Minh Châu không mù, Lục Dao quả thật thuần khiết đến khiến người ta có cảm tình ngay với cậu.

Lý Minh Châu hỏi, “Chiều nay còn phải chạy một ngàn năm trăm mét à?”

Lục Dao đang ăn cơm, gật đầu, “Ừ.”

Lý Minh Châu thấy cậu ăn vội ăn vàng như vậy thì mở một chai nước đưa cho cậu, “Đừng ăn nhanh thế.”

Lục Dao cầm chai nước tu ừng ực, Nhị Pháo đứng cạnh nhìn Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu bất đắc dĩ cười một cái, “Lần sau nhé.”

Nhị Pháo liếc nhìn Lục Dao với ánh mắt kỳ lạ, chạy mất.

Lục Dao không thấy vẻ mặt của Nhị Pháo nhưng cậu thấy Lý Minh Châu cười với Nhị Pháo như vậy thì ấm ức trong lòng, thầm nghĩ: Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ cười với mình.

Lý Minh Châu nói, “Sắp chạy đường dài còn định ăn tí cơm không, không muốn sống nữa à?”

Lý Minh Châu chăm chú nhìn cậu ăn, chính cô lại chẳng gắp mấy đũa.

Ăn cơm xong, điện thoại Lục Dao vang lên.

Đúng ra thì từ lúc bắt đầu ăn cơm thì điện thoại của cậu đã rung liên hồi, tin nhắn điện thoại oanh tạc liên miên.

Lý Minh Châu hỏi, “Không bắt máy à?”

Lục Dao cầm giấy ăn lau qua loa hai phát mà vẫn không sạch, Lý Minh Châu thở dài đành phải vươn tay tới lau khóe miệng cho cậu.

Động tác này quá sức thân mật, Lý Minh Châu chỉ làm theo bản năng, đến lúc lấy lại tinh thần thì Lục Dao thoáng sửng sốt.

Lý Minh Châu nói, “Gì thế? Lớn vậy rồi mà còn ăn cơm không ra hồn, cằm cậu bị thủng à?”

Cô còn hung dữ bồi thêm một câu, “Bắt máy đi.”

Trên màn hình toàn là những dãy số lạ, dù là tin nhắn hay là cuộc gọi đến.

Lý Minh Châu nhìn trong chốc lát, đoán ra chút đầu mối, “Sao toàn số lạ thế?”

Lục Dao nói, “Tôi không quen mấy người này.”

Lý Minh Châu mở miệng, “Khu Hai à?”

“Khu Một khu Hai gì có hết, tôi đều không quen.”

“Con gái à?”

Nói tới đây, Lục Dao nhìn cô hơi là lạ, thủng thẳng nói, “Có cả con trai nữa.”

Lý Minh Châu kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên, “Do cậu rêu rao quá đó.”

“Tôi đâu có mong bọn họ thích tôi, ây da, chẳng qua anh đây đẹp trai anh tuấn quá nên lắm mối thôi.” Lục Dao nói, ngoe ngẩy cái đuôi.

Nói tới đây, Lý Minh Châu cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Dao không bắt máy.

Tám phần là số điện thoại của cậu bị tung lên web trường, bây giờ mấy người gọi tới hơn phân nửa là đàn chị khu Một khu Hai muốn dụ dỗ cậu.

Lục Dao không hay xài điện thoại, Lý Minh Châu cứ thấy điện thoại cậu rung không ngừng thì hơi khó chịu, thay cậu tắt máy đi.

Trước khi cô tắt máy thì có nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên là ảnh Dương Mịch.

Khẩu vị của Lục Dao từ cấp Hai đến giờ vẫn không đổi, thích Đường Tuyết Kiến cao ngạo trong Tiên kiếm kỳ hiệp 3 nên yêu ai yêu cả đường đi thích luôn Dương Mịch, nhạc chuông điện thoại ngân nga nãy giờ cũng là bài Cung dưỡng ái tình, Lý Minh Châu nghe mà tai muốn đóng kén.

“Chiều nay lúc tôi chạy cự ly một ngàn năm trăm mét xong thì cậu nhớ đưa nước cho tôi đó.” Lục Dao ra lệnh.

Lý Minh Châu đợi Lục Dao ăn xong mới thong thả ăn cơm, cô nuốt xong thì nói, “Không đi.”

“Sao lại không đi?!” Lục Dao kêu lên, không ngờ Lý Minh Châu sẽ từ chối, cậu thiếu điều nhảy dựng lên chất vấn cô.

“Đông người, chật chội, nóng nực, ồn ào.” Lý Minh Châu ngắn gọn nói ra ý mình.

Nói đúng ra thì vì Lục Dao muốn chạy đường dài nên hai bên đường chạy mới đông người đến thế.

Sáng nay lúc thi chạy một trăm mét nam, nhà trường đã để tâm đến chuyện này, vì Lục Dao mà đặc biệt sắp xếp công việc cho thành viên Tổ kiểm tra và ban Kỷ Luật Hội học sinh, chuyện này được xem như chuyện lạ ở trường Trung học số Một.

Lý Minh Châu ăn xong thì nói, “Người vội vã xếp hàng đưa nước cho cậu nhiều như thế, cậu cầm đại một chai thì chết chắc?”

Lục Dao hùng hồn phản bác, “Nhỡ may mấy cô đó bỏ thuốc độc trong nước của tôi thì phải làm sao!”

Lý Minh Châu cười khẩy, nghĩ thầm: Bỏ thuốc độc? Thà nói là bỏ thuốc ngủ nghe còn có lý hơn.

“Yên tâm đi, mấy cô đó tạm thời sẽ không vì yêu sinh hận khi cậu còn đang độc thân đâu.” Lý Minh Châu nói.

Lục Dao vẫn không chịu, “Tôi không uống, uống nước của người khác tôi sẽ chết.”

“Đợi cậu chết tôi sẽ đi nhặt xác giùm cậu.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói.

“Sao cậu lại như thế?” Lục Dao kêu lên, “Không có tính người!”

Lý Minh Châu mặc kệ cậu, ngày nào Lục Dao biểu diễn hơn mười kiểu điên, nếu lần nào cũng để ý tới cậu thì cậu không trèo lên đầu cô ngồi mới là lạ.

Hết giờ nghỉ trưa, Lục Dao phải đi chuẩn bị cho cuộc thi chạy đường dài buổi chiều, lúc cậu xuống sân còn tức giận cảnh cáo Lý Minh Châu, “Lúc tôi đến đích nhất định phải thấy cậu, nếu cậu không tới thì cứ chờ chết đi!”

Lý Minh Châu coi cậu như không khí.

Khi Lục Dao xuống sân liền không thể không đối mặt với đủ loại ve vãn, may mà đa số nữ sinh đều thẹn thùng, nhưng nếu ai đó to gan xông lên muốn tiếp cận cậu thì cũng bị Lục Dao thành thạo đuổi đi hết.

Cậu chẳng có tâm tình đâu mà đong đưa với mấy nữ sinh, cứ nghĩ đến chuyện Lý Minh Châu lạnh lùng với cậu như thế thì Lục Dao lại tức sôi máu.

Mười phút sau, loa thông báo: Mời nam sinh dự thi hạng mục chạy một ngàn năm trăm mét nam đến điểm danh, mời nam sinh dự thi hạng mục chạy một ngàn năm trăm mét nam đến điểm danh…..

Lý Minh Châu ngồi trên khán đài nghe tiếng loa, lòng hơi thấp thỏm.

Cố Tiểu Phi nằm trong ban Tuyên truyền Hội học sinh, đại hội thể thao mùa thu lần này nhân lực không đủ nên thành viên Ban tuyên truyền cũng bị lôi tới sân thể dục để cổ vũ.

Cậu ta vội vã đi lên khán đài rồi lại vội vã đi xuống, được nửa đường thì có một bạn học cùng lớp chặn cậu lại hỏi, “Này, Cố Tiểu Phi, lớp mình ai thi chạy một ngàn năm trăm mét vậy?”

“Đỗ Vũ Hiên, hình như một ngàn năm trăm mét là cả ba khối Mười, Mười Một, Mười Hai thi chung với nhau!” Cố Tiểu Phi nói oang oang.

“Lớp trưởng cũng thi à!” Người nọ nói, “Vậy chúng ta có nên đi cổ vũ cho lớp trưởng không?”

“Mấy cậu muốn đi thì đi nhưng đừng đi đông quá, nhiều người quá Hội học sinh không cho đâu!” Cố Tiểu Phi nhắc nhở.

“Biết rồi! Bọn tôi sẽ cử vài người đại diện thôi, yên tâm, không để mấy cậu thêm phiền phức đâu.”

“Nhưng chạy một ngàn năm trăm mét xong chẳng may lớp trưởng mất nước thì phải làm sao, không có người dìu cậu ấy, nếu té ra đất thì đau chết đấy, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sô cô la đi.”

Người này vừa nói xong thì lòng Lý Minh Châu càng lo âu hơn.

Cô đột nhiên nhớ tới, Lục Dao bị bệnh sạch sẽ, nhỡ may người khác dìu cậu mà cậu không chịu dựa vào thì phải làm sao, với tính tình đỏng đảnh của ông nội này thì chuyện này tuyệt đối có thể xảy ra.

Lý Minh Châu bật giác nghĩ ra, nếu cô nhớ không nhầm thì lúc học cấp Hai Lục Dao từng bị tuột huyết áp, từng………

Lý Minh Châu nghĩ đến đây thì mặt đen lại.

Cô chợt nổi giận: Lục Dao từng bị tuột huyết áp còn dám thi chạy một ngàn năm trăm mét, đây là sợ sống quá lâu hay sao!

Cô đứng dậy, đi ba bước thành hai xuống sân, Cố Tiểu Phi thấy Lý Minh Châu đi xuống thì hết hồn, thầm nghĩ: Ôi trời ơi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà Lý Minh lại xuống sân thế!

Cậu ngậm bùi ngùi, chẳng lẽ vì nghe nói lớp trưởng không có ai dìu nên cuối cùng cậu ta cũng bộc lộ chút tình bạn hữu hay sao?

Cố Tiểu Phi gọi với theo, “Lý Minh, để tôi dẫn cậu đi!”

Lý Minh Châu lơ đẹp cậu ta, nén giận trong lòng, đi thẳng đến chỗ điểm danh, thầm nghĩ nếu để cô tóm được thằng nhãi Lục Dao không biết chừng mực kia thì nhất định cô sẽ lột da cậu.

Nào ngờ Lý Minh Châu không cách nào chen vào trong, cô đứng sau một đám người: Phía trước có ít nhất năm vòng nữ sinh trang điểm đủ mọi phong cách đứng sát rạt nhau, một chút khe hở cũng không có.

Lý Minh Châu đứng chết trân, nhất thời trán có mấy vạch đen, tình hình này thì đừng nói cô có thể vào trong bắt Lục Dao ra, dù là ruồi bọ cũng chui không lọt!

Vẻ mặt mấy nữ sinh rất kích động, chẳng khác nào thấy thần tượng của mình, chẳng khác gì theo đuổi minh tinh cả, Lý Minh Châu tìm khe hở cả buổi mà không ra thì không thể không thừa nhận trong tức giận: Ca này khó!

Nhưng chốc lát sau, sau tiếng súng nổ, theo tiếng nhạc vang lên, cuộc thi chạy một ngàn năm trăm mét chính thức mở màn.

Lục Dao đứng trong đám vận động viên rất nổi bật, mấy nam sinh xung quanh đều mặc áo cộc tay, hận không thể phô bày cơ bắp 360 độ không góc chết của mình cho nữ sinh xung quanh chiêm ngưỡng……. dù rằng tất cả mọi người đều biết là nữ sinh đến đây để ngắm Lục Dao.

Trong khi đó Lục Dao lại mặc áo trắng quần dài màu đen, kín mít từ trên xuống dưới, không cho mấy người hâm mộ cậu hưởng thụ chút ưu đãi nào.

Dọc hai bên đường chạy, mấy thành viên Hội học sinh đang gào thét liên hồi, “Mấy người đẹp à! Đừng chạy theo! Đừng chạy theo! Tôi biết mấy bạn tới vì Lục Dao nhưng xin đừng chạy theo! Mấy bạn có thể tới vạch đích chờ Lục Dao!”

Lý Minh Châu nghe xong thì toát mồ hôi, vừa nhìn đã biết anh trai Hội học sinh này hôm nay đã chịu bao nhiêu tra tấn, lúc sáng nói chuyện còn uyển chuyển, đến chiều liền huỵch toẹt luôn “Ai tới ngắm Lục Dao thì mời tới vạch đích mà đợi!”

Trường học cũng du di chuyện này, dù sao chuyện “theo đuổi thần tượng” xưa nay có cấm cũng chả được.

Lúc này Lục Dao đang dẫn đầu, mỗi lần cậu chạy qua khán đài thì tiếng thét chói tai cổ vũ lại ầm ĩ gấp mười lần, khiến mấy nam sinh chạy đằng sau mất hết mặt mũi.

Lý Minh Châu tiến thoái lưỡng nan, xuống cũng xuống rồi, giờ về lại khán đài thì không hay lắm, vì thế cô đành đi theo dòng người, trước khi cuộc thi kết thúc thì tới vạch đích.

Lúc này ở vạch đích đã tụ tập rất nhiều người, trọng tài giơ súng lục lên, Lục Dao vẫn dẫn đầu như cũ.

Cậu càng chạy đến gần vạch đích thì tiếng thét chói tai của nữ sinh càng tăng lên, cuối cùng trong sự huyên náo khắp bốn phía, Lục Dao không phụ lòng mong mỏi của mọi người mà đoạt giải nhất.

Cậu từ từ giảm tốc, mấy tuyển thủ khác có người vừa về tới đích liền dựa vào người bạn học, có người thì ngã rạp xuống đất không khác gì chó chết.

Chỉ có Lục Dao vẫn tiếp tục đi bộ thả lỏng, cố gắng khôi phục hô hấp bình thường.

Cậu thoạt trông không có vẻ mệt mỏi gì khiến mấy nữ sinh đang trông chờ cậu té xuống để chạy tới xơ múi chút đỉnh chẳng có cớ gì để tiến lên, hơn nữa trên người Lục Dao tỏa ra luồng không khí khiến người ta sợ hãi, ai nấy đều cảm nhận được: Tâm tình Lục Dao không tốt lắm.

Đúng thế, khi Lục Dao chạy tới đích, liếc một vòng không thấy Lý Minh Châu đâu thì khí áp cứ thế tụt xuống mức thấp nhất trong lịch sử.

Cậu càng đi càng tức, đang tính nổi điên chạy lên khán đài tìm Lý Minh Châu tính sổ thì một cái khăn lông đã đưa tới trước mặt cậu, đồng thời giọng nói lạnh lùng của Lý Minh Châu vang lên, “Lau mồ hôi đi rồi uống nước.”

Lục Dao ngẩng đầu lên liền thấy Lý Minh Châu đang đứng cách cậu không xa.

Cậu thấy chân nhũn ra ngay tức khắc, sức lực biến đâu mất, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mỗi lần hít thở thì phổi như bị kim châm rất khó chịu. Lục Dao mềm như bông ngã vào lòng Lý Minh Châu…….. như thể cái người lúc nãy tỉnh rụi đi khỏi vạch đích chỉ là ảo ảnh.

Dù Lý Minh Châu đang tức phát điên tính hỏi tội Lục Dao nhưng thấy cậu yếu ớt như thế thì cũng không nổi nóng được, đành hạ giọng hỏi, “Có thể tự đi không?”

Lục Dao………. nhất định không đi nổi!

Cậu nghẹn ngào rên lên một tiếng, y hệt con cún con đang cụp tai cụp đuôi, nói bằng giọng đáng thương khôn tả, “Tôi không đi nổi……….”

Lý Minh Châu nghe xong thì nhíu mày, “……… Không được nhõng nhẽo!”