Oliver không biết mình đã chờ đợi bao lâu. Cậu cứ đứng bên đường với bó hoa loa kèn trong tay. Rồi rốt cục, khoảng bốn giờ sáng cô cũng xuất hiện. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác quá khổ như đêm nọ, nhưng bữa nay cô bỏ mũ xuống khiến mái tóc xoăn của cô như nhảy múa trong gió.

- Cậu làm gì ở đây thế?

Oliver thấy nhẹ cả người khi nhận ra cô không có vẻ gì tức giận mà chỉ dịu dàng đùa với mình.

- Cầm cái này đi - Cô vừa nói vừa đưa túi đồ trên tay cho Oliver trong khi cô lấy chìa khóa ra khỏi túi xách.

- Tôi đã chờ cô ở quán Holiday. Nhưng cô đã không xuất hiện. Tôi đã làm sai chuyện gì à? Cô không muốn gặp tôi sao? - Oliver hỏi.

Freya lắc đầu rồi mở cửa chính khu nhà. Họ cùng bước lên cầu thang chật hẹp.

- Sao cậu lại tìm được tôi? - Freya vừa bước vào căn hộ của mình vừa hỏi.

Oliver nhíu mày. Cái đó cũng hơi khó khăn. Cậu chắc chắn là cô ấy sống ở phố Bảy và Đại Lộ C. Nhưng cậu đã tìm khắp các dãy nhà mà không đi qua cửa hàng Hàn Quốc nào, cũng không thấy khu nhà tồi tàn nào có mái đỏ cả. Suýt nữa cậu đã phải từ bỏ thì đột nhiên nhận ra căn nhà ở ngay trước mắt mình. Sao cậu lại không nhận ra nó từ trước nhỉ?

- Tôi thực sự không rõ - Oliver trả lời rồi ngồi vào một chiếc ghế ấm cúng - Chuyện gì đã xảy ra cho quán Holiday vậy? Nó đã đổi khác. Cô cũng không có ở đó nữa.

- Tôi đã bán nó. Tôi chuẩn bị rời đi.

- Tại sao?

- Đã đến lúc phải làm thế - cô trả lời và khoanh tay trước ngực - Trông cậu khá hơn rồi đấy.

- Nhờ có cô đấy - Cậu thật lòng.

- Uống trà nhé?

- Chắc rồi.

Cậu ngồi chờ trong khi cô đun nước và pha trà. Lúc cô đặt tách trà trước mặt, cậu liền cầm tay cô và giữ chặt một lát. Cậu đã rất muốn có cô. Cô cúi nhìn cậu. Hai người đứng thế một lát mà không nói với nhau lời nào.

- Tôi nghĩ tôi đã làm mọi thứ tôi cần làm - Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng.

- Sao em lại cố tránh xa anh? Anh đâu còn là một cậu nhóc nữa - Cậu nói và kéo cô lại gần, để cô ngồi trên đùi mình.

Cô vò tóc cậu và bảo:

- Phải rồi, anh không phải một cậu nhóc nữa.

Cậu ngả người và hôn cô. Cậu chưa bao giờ hôn một cô gái nào khác ngoài Schuyler. Nhưng lần này cậu không hề nghĩ tới Schuyler, chỉ mình Freya mà thôi.

Freya có hương thơm như sữa và mật ong cùng mùi hương tuyệt vời của mùa xuân. Cậu thấy cô dịch sát vào người mình và cậu kéo cô lại gần hơn nữa để cậu có thể đặt tay lên ngực cô. Cậu cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh... cậu căng thẳng quá... cậu đang làm gì thế này?... Cậu không biết làm như thế nào... cậu chưa chuẩn bị cho việc này... nhưng... Cậu nghe tiếng Freya thở dài. Đó không phải tiếng thở dài khó chịu... nó mang vẻ ưng thuận và mời mọc.

- Đi với em nào - Cô nói rồi dẫn cậu tới chiếc giường.

Cô cởi đồ rồi trườn người xuống dưới chăn. Trông cô đẹp như một bức tranh của Botticeli vậy. Tay Oliver run run lúc cậu vội vàng cởi bỏ quần áo rồi cùng chui vào chăn với Freya. Cậu thấy cực kỳ căng thẳng... nhỡ cô ấy cười mình thì sao? Nhỡ đâu cậu lại làm gì không phải thì thế nào? Liệu ai đó có thể làm hỏng chuyện như thế này không nhỉ? Cậu không đến nỗi quá ngây thơ, nhưng cậu cũng không phải là người dày dạn kinh nghiệm. Biết đâu cô ấy lại không thích việc cậu... Cơ thể cô ấm áp và mời mọc khiến cậu áp lên thân hình ấy như một người đang sắp chết khát tìm thấy suối nước vậy. Cậu thôi không nghi ngờ nữa, thôi không lo lắng nữa, thôi không căng thẳng nữa.

Đó là lần đầu tiên của cậu. Với Schuyler, họ đã chờ cho đến đúng thời điểm, hoặc có lẽ là họ đã chờ đợi vì họ biết rằng thời điểm sẽ chẳng bao giờ đến cả. Mà chuyện đó chẳng quan trọng nữa. Lúc này chỉ có Freya mới là đáng kể.

Bàn tay cô ấm áp và nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cậu khiến cậu run lên. hạnh phúc trong tay cô. Chiếc miệng xinh, mềm mại đặt trên cổ cậu và hôn cậu thật ngọt ngào. Cô kéo cậu lại gần mình hơn nữa rồi họ cùng hòa vào nhau. Cơ thể cô uốn éo dưới người cậu. Cậu nhìn sâu vào trong mắt cô và nghe thấy tiếng cô đang gọi mình.

Có quá nhiều điều để cảm nhận, để nhìn. Cơ thể cậu ở đó, nhưng đôi lúc cậu thấy mình như thoát khỏi xác thịt ấy. Cậu thấy mình như đang bay ở trên trần nhà và đang cúi nhìn hai con người bên dưới, thấy họ đang hòa vào nhau, tay ghì tay, chân ghì chân, quấn lấy nhau thật kỳ diệu. Cứ như thể cô đã khiến cậu quên tất cả, chỉ có thể tiếp tục làm điều mà cậu đang làm mà thôi và cậu cảm thấy cô ở tất cả mọi ngóc ngách trong cơ thể mình, trong tâm hồn mình.

Khi giây phút cuồng say trôi qua, cậu thấy mình đẫm mồ hôi và đang run rẩy. Cậu mở mắt ra và thấy mình vẫn đang ở trong căn phòng cũ, đang nhìn lên cùng một cái trần nhà.

- Anh yêu em - Cậu nói hết lần này đến lần khác - Anh yêu em, Freya.

Freya dịu dàng nhìn cậu.

- Không, anh không yêu em, anh yêu ạ. Nhưng anh không còn phải chịu đau đớn nữa.