- Mình nhớ cậu - Đôi môi của Oliver áp vào má cô thật ấm áp và mềm mại, và Schuyler cảm thấy 1 cơn đau dữ dội trong lồng ngực trước tình cảm sâu đậm của cậu.

- Mình cũng nhớ cậu - Cô thì thầm đáp lại. Đó là sự thật. Họ đã không gặp nhau trong 2 tuần liền. Và khi cô muốn ấn môi mình vào cổ Oliver và làm việc mà tự nhiên cô phải làm thì cô tự ngăn mình lại. Bây h cô không cần đến nó, và cô tự cảnh báo mình khi làm việc đó vì điều đó làm cô cảm thấy như thế nào. Caerimonia Osculor là 1 liều thuốc hấp dẫn và không tài nào cưỡng lại được. Nó đem lại cho cô năng lượng. Quá nhiều năng lượng thông qua Oliver. Cô không thể làm điều đó. Không phải ở đây. Không phải bây giờ. Có lẽ nên để lần sau. Hơn nữa ở đây không an toàn. Họ đang ở trong tủ giấy tờ của phòng copy. Ai cũng có thể đi vào và bắt gặp 2 người đang ở với nhau. Họ đã gặp nhau, giữa tiếng chuông thứ nhất và thứ 2 cũa tiết thứ 4. Họ chỉ có 5 phút thôi.

- Tối nay cậu trở lại đây được không?

Oliver hỏi, giọng nói khàn khàn của cậu vọng vào tai cô. Cô muốn lùa các ngón tay của mình vào mái tóc dày màu nâu nhạt của cậu, nhưng cô phải ngăn bản thân mình lại. Thay vào đó cô áp mũi mình lên tóc cậu.

Mùi tóc của cậu thật sạch sẽ.

Làm sao mà cô không biết được mùi tóc của cậu thơm như thế nào trong khi họ chơi với nhau lâu như vậy được? Nhưng h thì cô biết rồi: tóc cậu có mùi như mùi cỏ sau cơn mưa vậy. Mùi của cậu thật tuyệt. Cậu sẽ không bao h tha thứ cho cô nếu cậu thật sự hiểu được cô đã làm gi với cậu.

- Mình không biết nữa - Cô trả lời 1 cách do dự - Mình sẽ cố - Cô muốn đối xử dịu dàng nhất với cậu mà cô có thể. Cô nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và vui tính của cậu, nơi có đôi mắt ấm áp màu nâu hạt dẻ với những đốm vàng.

- Hứa đi - Giọng Oliver lạnh băng - Hãy hứa là cậu sẽ đến - Cậu ôm chặt cô đến nỗi cô phải ngạc nhiên vì sức lực của cậu. Cô không biết là con người có thể mạnh mẽ như ma cà rồng khi có việc gì đó phát sinh.

Trái ti cô bị giằng xé. Charles Force nói đúng. Cô nên tránh xa cậu. Ai đó đang bị tổn thương, và cô không thể chịu đựng được suy nghĩ rằng Oliver đang đau khổ vì cô. Cô không đáng được như vậy.

- Ollie, cậu biết là mình...

- Đừng nói gì hết. Chỉ cần cậu có mặt ở đây thôi - Cậu nói 1 cách mạnh mẽ và buông cô ra nhanh đến nỗi cô gần như bị mất thăng bằng. Sau đó cậu nhanh chóng bỏ đi, để lại cô 1 mình trong căn phòng tối với 1 cảm giác mất mát kì lạ.

Tối hôm đó, Schuyler lướt trên những con đường tối tăm và ẩm ướt, để lại vệt mờ màu bạc của chiếc áo mưa cô. Cô có thể đón xe taxi, nhưng không có chiếc xe nào chạy qua trong trời mưa, và cô thích đi bộ hơn - hay đúng hơn là lướt đi. Cô thích sử dụng các cơ bắp ma cà rồng của mình, thích thú về việc cô có thể chạy nhanh như thế nào khi cô đặt tâm trí mình vào điều đó. Cô có thể đi khắp toàn bộ chiều dài của hòn đảo như một con mèo, cô di chuyển nhanh đến nỗi cô không hề bị ướt. Không có 1 giọt mưa nào trên người cô.

Tòa nhà nằm ở góc đường giao giữa đường Perry và đại lộ West Side là 1 trong những căn hộ mới xây dựng bằng thủy tinh khiến người ta chói mắt được thiết kế bởi kiến trúc sư Richard Meier. Tòa nhà phát ra ánh sáng như pha lê trong buổi hoàng hôn đầy sương mù. Schuyler không bao h chán việc ngắm nhìn tòa nhà, nó thật đẹp.

Schuyler trượt vào bên trong qua các cửa hông, thích thú vì tốc độ của ma cà rồng làm cho cô trở nên vô hình đối với người bảo vệ cũng như với những cư dân khác. Cô lướt ngang qua thang máy, thích thú với việc sử dụng tài năng của thế giới khác và chạy lên cầu thang bộ, chạy những 4 hoặc 5 bậc 1 lúc có khi những 10 bậc. Chỉ giây lát sau cô đã ở trong căn hộ.

Căn hộ thật ấm áp, những ngọn đèn đường bên dưới rọi sáng mọi thứ bên trong căn phòng từ trên trần xuống dưới sàn nhà. Cô nhấn nút để rèm cửa tự động kéo lên. Rèm cửa mở ra để lộ nơi ẩn nấp bí mật được đặt ở 1 trong những tòa nhà dễ nhìn thấy nhất của Manhattan.

Chủ nhà đã đặt những khúc gỗ vào lò sưởi, vì vậy Schuyler dễ dàng nhóm lửa bằng cách nhấn vào 1 nút khác. Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng liếm vào những khúc gỗ. Schuyler quan sát ngọn lửa như thể có thể nhìn thấy tương lai của mình trong ngọn lửa vậy, sau đó cô đặt tay lên đầu.

Cô đang làm gì ở đây?

Tại sao cô lại đến đây?

Những gì họ đang làm là sai trái. Cậu ấy biết điều đó. Cô cũng biết. 2 người đã nói rằng đây sẽ là lần cuối cùng. Cô cảm nhận được cảm gi1c ngây ngất và đau khổ trước viễn cảnh của cuộc gặp gỡ. Schuyler làm mình bận rộn bằng cách làm sạch máy rửa chén, sắp xếp lại bàn ghế và thắp những ngọn nến. Cô nối dàn loa vào chiếc ipod của mình, và ngay sau đó giọng hát của Rufus Wainwright vang vọng qua các bức tường. Đây là một bài hát yêu thích của họ.

Cô định tắm 1 lát vì biết rằng áo choàng của mình được treo trong tủ. Có rất ít bằng chứng về sự hiện diện của họ trong căn phòng này - 1 vài cuốn sách, 1 bộ quần áo, 1 cặp bàn chải đánh răng. Nơi này không phải là nhà mà là 1 nơi bí mật.

Cô ngắm mình trong gương - đầu tóc rối bù nhưng mắt cô thì sáng rực. Cậu ấy sẽ sớm đến đây thôi. Dĩ nhiên là cậu ấy sẽ đến. Cậu ấy đã nhắc đi nhắc lại điều này.

Thời gian hẹn đã trôi nhưng chẵng có ai đến. Schuyler ngồi bó gối, cố gắng chống lại cảm giác thất vọng đang dâng lên như thủy triều.

Cô gần như ngủ gục thì thấy 1 cái bóng trên sân thượng. Schuyler nhìn lên chờ đợi, cảm giác trộn lẫn giữa sự hy vọng và sự buồn bã sâu sắc. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay cả khi cô nhìn thấy cậu mỗi ngày, nó luôn giống như lần đầu tiên vậy.

- Xin chào - 1 giọng nói vang lên. 1 chàng trai bước ra từ bòng tối nhưng đó không phải là người cô đang chờ đợi.

BẢN LƯU TRỮ: Nơi cất giữ những tài liệu lịch sử được phân loại: Altithronus Clearance Only Transcript of Venator report filed 2/1

Schuyler Van Alen: có sự ghét bỏ dễ dàng nhận thấy từ đồng loại. Thích công ty của Conduit của cô, người nam: Oliver Hazard Perry. Nạn nhân của 2 vụ tấn công có thể do Máu Bạc gây ra. Sẽ tiếp tục theo dõi, cho tới bây h có thể nhận thấy cô ấy không nằm trong thành phần có tội.

Bliss Llewellyn: trường hợp thú vị. Than phiền về việc đau đầu, chóng mặt và bị ngất. Có lẽ là tác động của việc biến đổi? Được phát hiện bị chìm trong hồ Công viên Trung tâm đêm 11/28. Người giám sát đã giải cứu đối tượng mà không tiết lộ thân phận.

Madeleine Force: sở hữu quyền lực tối quan trọng và biểu hiện trắng trợn việc coi thường luật lệ, đặc biệt là những luật liên quan đến loài người. Cập nhật thông tin về DYLAN WARD: đội Long Island báo cáo đã nhìn thấy đối tượng chạy trốn khỏi nhà Ward trên đảo Shelter. Đã cử quân tiếp viện.