Thứ hai, cuộc gặp mặt với Uỷ ban lại được tiến hành. Chúng đã được hoãn lại đến vài tuần mà không có bất cứ sự giải thích nào cho các thành viên mới. Suốt cuộc họp, họ tổ chức kế hoạch một cách rất nghiêm túc về sự kiện Four Hundred Ball. Họ cũng chẳng đề cập đến cái chết của Aggie hay việc bắt giữ Dylan. Thay vào đó, người ta lại thích thú bàn luận về lễ giáng sinh. Four Hundred là sự kiện được mong chờ nhất trong năm, quyến rũ nhất, tuyệt vời nhất, đặc biệt nhất vì chỉ có cácMacàrồngmới được mời.

Schuyler đến cuộc họp chỉ để xem cô có thể nói chuyện với Jack không, người mà bây giờ đang đứng quay lưng lại với cô. Các thành viên mới được chia thành các phân ban, Schuyler thamgiavào nhóm Giấy mời bởi việc này nghe có vẻ nhàn hạ nhất, đúng như những gì cô nghĩ, nhiệm vụ duy nhất của họ là lên danh sách khách mời để cho các thành viên lớn tuổi hơn kiểm tra, sau đó họ dán tem và gửi giấy mời đi, những giấy mời được lựa chọn một cách kĩ lưỡng, được thiết kế và sơn màu.

- Mình lo cho Dylan quá - Bliss nói khi buổi gặp mặt kết thúc - Cậu ấy đang ở đâu? Cảnh sát vẫn không nói gì cả. Còn bố mình thì chỉ nói là mình đừng có dính vào chuyện này.

- Mình biết, mình cũng thế - Schuyler gật đầu chia sẻ, ánh nhìn của cô trôi về Jack Force đang nói chuyện với bà Dupont và Mimi.

- Không thể tìm thấy lí do đâu, Schuyler ạ. Mình biết cặp sinh đôi nhà Force đó, họ gắn bó với nhau lắm.

- Mình chỉ cố gắng thôi - Schuyler buồn bã nói. Cô vẫn không thể tin là cậu trai đã hôn cô một cách nồng nàn say đắm mới cách đây không lâu vậy mà nay lại đang lờ cô và hành động như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa họ. Cô không thể dung hoà được hai con người của Jack; một là người vừa kể cho cô nghe những giấc mơ kì lạ và kí ức bị ngăn trở, hai là người đang say sưa bàn luận về dùng dàn nhạc hay ban nhạc Jazz cho buổi khiêu vũ sắp tới.

- Tuỳ cậu thôi - Bliss thở dài - Nhưng đừng có nói là mình đã không cảnh báo cậu nhé!

Schuyler gật đầu. Bliss đi khỏi còn Schuyler đi về phía Jack. Ơn trời, vừa lúc Mimi rời khỏi căn phòng. - Jack, cậu hãy nghe mình - Schuyler nói và kéo cậu sang một bên - Làm ơn đi.

- Tại sao chứ?

- Mình biết điều mà Uỷ ban đang che dấu, mình cũng biết Croatan là gì. Jack dừng lại, há hốc mồm nhìn cô:

- Bằng cách nào? - Cậu tránh ánh nhìn chằm chằm của cô nhưng không được lâu, hai má Schuyler đỏ bừng lên vì giận dữ, điều này càng khiến cô thậm chí còn đẹp hơn những gì cậu nhớ về cô.

- Bà mình đã nói cho mình biết - Schuyler nhắc lại toàn bộ những gì bà cô đã nói cho cô về Máu Bạc, về sự giết choc ở Roanoke và Plymonth.

Trán Jack nhăn lại:

- Bà ấy không được phép làm như vậy, đó là thong tin bảo mật.

- Cậu biết chuyện này ư?

- Mình đã tự nghiên cứu, thêm vào đó bố mình cũng kể cho mình nghe, nhưng nó vẫn là một ngõ cụt. - Ý cậu là gì? Đó là manh mối đầu tiên mà.

Cậu lắc đầu:

- Schuyler, mình rất tiếc vì đã làm cậu hiểu sai nhưng cái chết của Aggie vẫn đang được quan tâm. Cậu phải tin là Uỷ ban đang làm những việc đúng đắn. Những gì bà cậu nói chỉ là một truyền thuyết thôi. Chẳng có cái gì đại loại như là Máu Bạc cả, chưa có ai từng chứng minh được là chúng thực sự tồn tại.

- Mình không tin, mình sẽ thuyết phục Uỷ ban cảnh báo cho mọi người. Nếu cậu không thamgiathì mình sẽ tự làm.

- Cậu nhất quyết không nghe mình ư?

Schuyler hất cằm lên cương quyết:

- Không.

Cô lườm Jack. Chỉ cách đây ít phút, cô đẫ yêu cậu vì lòng dũng cảm và sự can đảm của cậu. Vậy mà giờ đây, cái người con trai không chịu chấp nhận những lời nói dối của Uỷ ban đâu rồi? Cậu ta đã biến đi đâu? Khi hai người nhảy với nhau ở Informal cô đã nghĩ không bao giờ cô được hạnh phúc như thế trong cuộc đời. Nhưng Jack không phải người con trai như cô nghĩ. Có thể cậu chưa bao giờ như thế cả.