Già Thiên

Chương 947: Phôi Yêu Thánh

Thần Ngạc lại từ Huỳnh Hoặc Cổ Tinh đuổi tới thế giới này, hết thảy càng ngày càng khó bề phân biệt. Diệp Phàm thậm chí hoài nghi, mười tám tầng Địa Ngục mà Đại Lôi Âm Tự trấn áp hoàn toàn mở ra, bởi vậy hắn nghĩ tới con lệ quỷ màu đen kia.

Đen tột cùng đã có những thứ gì cùng theo bọn họ vượt qua hư không đi tới Bắc Đẩu Tinh Vực, hôm nay thật sự khó thể nói rõ.

Tuy rằng bọn họ rất muốn lập tức rời khỏi Vũ Hóa Tiên Cốc, nhưng là lại không muốn bỏ qua khoảnh khắc Yêu Thần Hoa kia nở rộ. Bởi vì chỉ trong nháy mắt đó thần hiệu sẽ đạt tới mức tận cùng.

Lần chờ này là nửa tháng, nhiều ngày trôi qua như vậy đại hắc cẩu là bận rộn nhất. Tự mình đi đào quặng thép ròng, tế luyện một cái nồi đáy bằng, muốn trước tiên trứng chần nước sôi.

Nhưng nó dùng tảng đá đập mất nửa ngày cũng không đập vỡ vỏ trứng, tức giận lại luyện thành một cái nồi lớn, lấy đầy nước ném trứng Thần Ngạc vào, kêu gào muốn ăn trứng luộc.

Không thể không nói, đây quả thật là một quả trứng thần, không kém trứng phượng hoàng bao nhiêu. Mấy người phỏng đoán kết quả giống nhau, tương lai có thể thành Yêu Thánh.

Trên vỏ trứng có đường vân đạo ngân cường đại, bị người bày ra xích thần pháp tắc thần bí, được thiên địa che chở, khiến cho đại hắc cẩu phát cuồng, mất công vài này đều không làm vỡ.

- Con bà nó. Đối nghịch với bản hoàng, ta không tin không ăn được quả trứng này.

Nó muốn hoàn toàn hủy diệt quả trứng này, chuẩn bị ném vào trong Thần Nữ Lô nướng.

Ba!

Chính vào lúc này, Yêu Thần Hoa nở rộ một vùng, phun ra từng đạo dải sáng lành, địa quang, hỏa quang, phong quang, thủy quang cùng khởi động, chảy xuống dưới, ngàn tia vạn sợi rơi ở trên trứng thần điểu phượng hoàng.

Mùi thơm nồng đậm tràn ngập, mọi người đều nhìn vào. Cơ Tử Nguyệt lại càng đích thân thủ hộ, chỉ sợ trứng Yêu Thánh màu vàng xảy ra bất ngờ.

Ba!

Lại một mảnh cánh hoa nở rộ, ngàn dải sáng lành, vạn đạo sáng mờ vô cùng mỹ lệ, làm nổi bật trứng phương hoàng càng thêm sáng lạn. Các loại gợn sóng khuếch tán, không ngừng kêu khẽ.

Cách đó không xa, trứng Thần Ngạc mà Hắc Hoàng dày vò lập tức rung chuyển, phi thường kịch liệt, tràn ngập không cam lòng. Một cỗ khí oán độc âm trầm lạnh lẽo tràn ra.

- Chính là loại khí tức này. Năm đó hại chết nhiều cố nhân như vậy. Ta giẫm nát ngươi.

Bàng Bác cảm ứng được loại khí cơ này, mắt dựng ngược, nhấc chân giẫm đạp điên cuồng.

- Gâu. Đây là trứng chiến của bản hoàng, ngươi đừng làm dơ (bẩn)!

Đại hắc cẩu nhe răng, mãnh liệt bất mãn.

- Các ngươi nhìn kỹ, ngàn vạn lần đừng để sai lầm. Trứng thần Thiểm Điện Hoàng Điểu đang tại thời khắc mấu chốt, vạn nhất để Thần Ngạc chạy mất sẽ có phiền toái không cần thiết.

Diệp Phàm nhắc nhở.

- Bổn hoàng làm việc ngươi yên tâm. Đây là món ăn của ta, sao có thể chạy mất!

Hắc Hoàng nói, mượn Thần Nữ Lô từ trong tay Yến Nhất Tịch, thật sự muốn nướng chín.

Ba!

Lại một đợt cánh Yêu Thần Hoa nở rộ, hóa thành một mảnh khí lành dâng lên, chìm sâu vào trong quả trứng thần màu vàng kia, trong đó truyền ra tiếng chiêm chiếp, như là một đứa nhỏ đang làm nũng nói nhỏ.

Những vòng gợn sóng lan tràn, cả quả trứng màu vàng càng ngày càng trở nên thần thánh, các loại văn lạc lộ ra, toàn bộ in dấu lên vỏ, hòa nhịp đập cùng đại đạo.

Mọi người đều ngẩn người. Gốc Yêu Thần Hoa này quả nhiên có kỳ hiệu, lúc này đem những dấu ấn của đạo không hiểu in dấu trong trứng phượng hoàng, tẩy luyện máu, căn cốt, thần tính của nó, khiến nó càng thêm thuần túy.

Hắc Hoàng lập tức hâm mộ ghen tị, hận không thể thay thế. Đáng tiếc tay chân đã trưởng thành đều không cách nào tiếp nhận loại gột rửa này, chỉ có hiệu quả đối với yêu linh còn nhỏ.

Rắc!

Đột nhiên, trứng Thần Ngạc vỡ ra, bay ra một vệt kim quang nhằm phía Yêu Thần Hoa, muốn cướp đoạt rồi chạy trốn.

Biến cố đột ngột phát sinh, ai cũng không dự đoán được. Hắc Hoàng đang tâm hồn treo ngược cành cây, căn bản không phòng bị, còn chưa kịp ném nó vào trong Thần Nữ Lô.

Ba!

Cơ Tử Nguyệt ra tay, ngón tay ngọc nhỏ dài điểm lên kim quang, ngăn cản thế đi của nó.

Mà khiến mọi người bất ngờ nhất chính là trứng thần điểu phượng hoàng cũng làm ra đánh trả, tuy rằng còn không phá vỏ mà ra nhưng rất có linh tính. Nó lập tức vọt lên, đâm mạnh lên kim quang, rất là bưu hãn.

Xoẹt!

Kim quang đổi hướng muốn chạy trốn nhưng căn bản không thể thành công. Diệp Phàm tiến lên, một chân đạp xuống giẫm nó trên mặt đất.

Một tiếng thét thê lương chói tai phát ra, tràn ngập oán hận, giống như từ Cửu u truyền đến. Thanh âm thật dọa người.

Đúng lúc này, mọi người rốt cục thấy rõ bộ dạng của nó. Đây là một con Thần Ngạc màu vàng dài hơn nửa xích, cũng không có tứ chi, rất là tà dị. Một đôi mắt tràn ngập vẻ ác độc, có chút đáng sợ, căn bản không giống như một con non.

- Còn ác độc hơn so với những con tiểu ngạc năm xưa.

Bàng Bác tiến lên, nghĩ đến cảnh tượng Thần Ngạc trước kia chui ra chui vào trong đầu hơn mười vị bạn học, hắn phẫn hận không thôi, giẫm đạp điên cuồng.

- Con bà nó. Trứng luộc của bản hoàng, cơm chiến trứng của bản hoàng, ra trước thời hạn mất rồi. Quên đi, ta cũng cố mà dùng vậy, ăn ngạc sữa nướng thôi.

Hắc Hoàng nói.

- Ngươi còn không biết xấu hổ, vừa rồi suýt nữa để xổng.

Diệp Phàm quở trách.

Trứng thần điểu phượng hoàng trở nên yên ổn, một lần nữa đáp xuống gốc Yêu Thần Hoa, không ngừng hấp thu đạo lực, phù văn lạc ấn đếm không xuể tiến vào trong vỏ trứng, càng ngày càng trong suốt, mơ hồ có thể thấy được một cái bóng nhỏ đang giãy giụa bên trong.

Bàng Bác khống chế ổn tiểu Thần Ngạc màu vàng, vừa định ném vào trong Thần Nữ Lô. Đại hắc cẩu đột nhiên thay đổi chủ ý nói:

- Đúng rồi, bản hoàng quên. Đây chính là phôi Yêu Thánh ngàn năm khó gặp, không thể cứ như vậy hủy diệt.

- Ngươi muốn làm gì? Để lại họa lớn sao?

Diệp Phàm nghiêm khắc cảnh cáo, tuyệt đối không thể để con Thần Ngạc này lại.

- Hừ, bổn hoàng sao lại lưu lại tai họa? Ta muốn nói, phôi Yêu Thánh là thứ tốt để luyện Thân ngoại hóa thân, lấy nguyên thần nó thay thế, thậm chí có thể hóa thành bản thể.

Đại hắc cẩu càng nói ánh mắt càng sáng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mấy người hai mặt nhìn nhau, thật sự không thể tưởng tượng một con chó biến thành một con Thần Ngạc chán ghét sẽ là cảnh tượng như thế nào.

- Đừng phá hủy. Đây là hóa thân trên đời khó cầu, tương lai có thể thành Yêu Thánh. Nếu là để bổn hoàng làm chủ, một ngày nào đó sẽ thiên hạ vô địch.

Đại hắc cẩu hoàn toàn kích động, phiền não không phải là ấu linh nháy mắt biến mất sạch.

Thần Ngạc thét thê lương chói tai, nhưng sao có thể ngăn được thần niệm đáng sợ của đại hắc cẩu. Ấu linh mới sinh ra mà thôi, đương trường bị gạt bỏ sạch sẽ.

Nguyên thần của Hắc Hoàng là một con chó nhỏ màu đen mê người, từ mi tâm vọt ra. Cơ Tử Nguyệt nhìn mà ánh mắt sáng lòe ánh sao, muốn vuốt ve nó làm cho nó suýt nữa phun ra một búng máu, rất nhanh tiến vào trong cơ thể Thần Ngạc.

- Ha ha... Khối thân thể này quá tuyệt vời, tương lai tất có thể thành thánh. Cộng thêm kinh nghiệm trước kia của bổn hoàng, tiến quân Đại Thánh và Chuẩn Đế cũng không thành vấn đề.

Tiểu ngạc màu vàng chớp hai mắt, phát ra thanh âm kiêu ngạo của đại hắc cẩu, nhìn quái dị vô cùng.

- Con bà nó, ta nhìn thấy loài sâu bọ này là không thích rồi, thế nào cứ muốn giẫm dưới lòng bàn chân.

Bàng Bác nói, "Bẹp" một tiễng giẫm xuống lòng bàn chân.

- Gâu. Con bà nó! Tiểu tử, ta giết ngươi! Gâu, gâu, gâu!

Tiểu Thần Ngạc màu vàng vung đuôi, kêu to dưới chân hắn.

Mấy người cùng cười to.

- Gâu. Trời đánh thánh vật! Quả trứng chim kia ngươi hấp thu chậm một chút, chừa lại một ít cho bổn hoàng.

Đại hắc cẩu tức giận, từ dưới chân Bàng Bác giãy ra, bất chấp tính sổ với hắn, xông về phía Yêu Thần Hoa, cùng trứng thần màu vàng tranh đoạt đạo năng.

Lúc này, Yêu Thần Hoa hoàn toàn nở rộ, buông xuống ngàn vạn đợt đạo quang, toàn bộ chìm sâu vào trong trứng chim màu vàng, háo thành những sợi xích thần pháp tắc cùng với căn nguyên nhất của đạo.

Hóa thân của đại hắc cẩu - Tiểu ngạc màu vàng vọt vào, cũng theo phun ra nuốt vào nhưng chung quy tới muộn một bước, hơn phân nửa đều bị quả trứng kia hấp thu, nó chỉ chiếm được một bộ phận nhỏ.

Ba!

Một tiếng kêu khẽ, Yêu Thần Hoa dập nát, hóa thành bột mịn, từ đây theo gió tan đi.

Cùng lúc đó, trứng thần màu vàng vỡ ra, một con chim nhỏ vẫy cánh lông tơ bay lên, lắc la lắc lư, bộ dạng rất mơ hồ.

Mọi người đều bị hấp dân. Đây là một con chút chít bằng nắm tay, toàn thân lông xù vàng rực tròn vo, tràn ngập linh khí. Nó nhảy lên cánh tay Cơ Tử Nguyệt, chiêm chiếp không ngừng, phi thường thân thiết.

- Con bà nó. Chính là con chim ngố này cướp đạo quả của bản hoàng.

Tiểu ngạc màu vàng nhân cơ hội đứng thẳng lên.

Rắc!

Một đạo hồ quang bay tới, bổ lên người nó. Thần Ngạc đương trường bụng ngửa lên trời, toàn thân bốc khói ngã xuống. Phượng hoàng nhỏ thở phì phì nhào xuống, giẫm trên bụng nó, không ngừng há mồm phun ra điện quang.

- Gâu, gâu, gâu...

Đại hắc cẩu kêu thảm thiết. Khối thân thể này thật đúng là không chịu nổi dày vò, dù sao chưa từng tu luyện, làm nó tức giận suýt nữa dùng thần niệm công kích. Thật sự quá mất mặt, bị một con chim nhỏ mới sinh ra giẫm trên đầu phóng điện, bình sinh đây là lần đầu tiên.

- Không hổ là trứng Yêu Thánh, so với Thần Ngạc này đều mạnh hơn một chút.

Người chung quanh đều tán thưởng, không ai đồng tình Hắc Hoàng.

- Đó là bởi vì nó hấp thu hết hơn nửa dược lực của Yêu Thần Hoa. Tức chết bản hoàng!

Đại hắc cẩu giãy giụa, thần niệm trở về bản thể, vươn một móng vuốt như chộp cá chết nhấc Thần Ngạc dài hơn nửa xích lên nói:

- Xa xa không tốt bằng thân thể Vô Thủy Đại đế giúp ta hợp đạo. về sau chỉ có thể làm hóa thân. Bị một con chim ngố giẫm đạp, quá không có ý tứ.

Quả nhiên, tên khốn này tham lam vô cùng, bản thể mạnh mẽ như vậy, từng được Vô Thủy Đại đế xây dựng đạo cơ, lại còn muốn chuyển thế, thèm thuồng Yêu Thần Hoa. Thật sự là thiếu giẫm đạp.

- Chiếp chiếp...

Phượng hoàng nhỏ nỉ non, toàn thân lượn lờ điện quang màu vàng, thoạt nhìn lông xù mà có linh tính, xoay quanh Cơ Tử Nguyệt lắc la lắc lư, rất thân cận với nàng. Thiên địa tinh khí tự chủ tràn vào thân nó, có đạo cùng nhịp thở.

Mọi người đều giật mình. Chỉ cần nó có thể trưởng thành bình thường, tối thiếu sẽ trở thành một Yêu Thánh. Đây là phán đoán mấy người đồng thời cho ra.

- Yêu Thần Hoa tuy bị hóa mất, nhưng gốc của nó vẫn còn, có thể đào đi hay không? Nói không chừng sau này còn có thể lại nở ra.

Cơ Tử Nguyệt nói.

- Quên đi. Loại hoa này có thể nở ra một đóa rồi mất. Năm đó Thiên Yêu Cung từng nuôi dưỡng một gốc, đợi chừng năm vạn năm đều không thấy nó nở đóa hoa thứ hai.

Hắc Hoàng lắc đầu.

Cơ Tử Nguyệt không để ý đến, tự mình động thủ đào lên, cẩn thận đưa vào trong một cái ngọc đỉnh nói:

- Ta tin thể gian có kỳ tích.

Đoàn người dừng lại ở đây nửa tháng rốt cục rời Vũ Hóa Tiên Cốc. Bọn họ đầu tiên hướng về phía cấm địa Thái cổ vượt qua hư không mà đi.

Vực môn mở ra, bọn họ xuất hiện trong rừng già nguyên thủy bên ngoài cấm địa Sinh Mệnh, đứng trên một ngọn núi cao nhìn ra bốn phía.

Ngày nay, bọn họ đều có Thiên Nhãn Thông, có thể nhìn đến cảnh vật cực xa. Chín ngọn Thánh Sơn to lớn sừng sững trung tâm cấm địa, có thể nhìn thấy rõ ràng. Chúng như chín con Chân Long đang nằm phục, khí thế nguy nga hùng vĩ, liên tiếp cùng một chỗ, có một loại khí thế đáng sợ trấn áp muôn đời.

Đây là một nơi cấm địa Sinh Mệnh, bất luận kẻ nào đi vào đều sẽ chết già, cuối cùng trở thành một nắm đất vàng. Không ai có thể ngăn cản năm tháng ăn mòn, chư thánh cũng không dám tới gần.

Ầm!

Thanh âm đất rung núi lở truyền đến, tiếng đại đạo đáng sợ gầm rú như một vùng tinh vực đang tán loạn khiến cho khu rừng già nguyên thủy bên ngoài cấm địa Sinh Mệnh này đều lay động kịch liệt, lá rụng điêu linh.

Những sợi xích thần trật tự, từng đạo pháp tắc thiên địa, những luồng đạo quang ở sâu trong cấm địa Thái cổ bùng nổ, có ức vạn thần huy vọt lên tận trời.

- Có người đang đại chiến trên Thánh Sơn.

- Đã xảy ra chuyện gì? Đó là ai, dám đại chiến trong cấm địa Sinh Mệnh?

Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, hầu tử, Hắc Hoàng đều khiếp sợ. Giờ này khắc này, trên vực sâu thái cổ đang xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, lan ra đến bên ngoài.

Đại chiến đáng sợ, cái loại sức mạnh to lớn khủng bố khôn cùng, như đang nghịch loạn thời không.

Ngàn vạn sợi xích thần trật tự xuyên thủng thiên địa, giống như Phượng Hoàng Niết Bàn, bắn ra thần vũ sáng ngời mỹ lệ vô tận cắm trong thiên địa, rực rỡ lóa mắt, chiếu sáng vòm trời.

Đây là người? Đám người Diệp Phàm đều bị kinh sợ. Đây là một nơi cấm địa Sinh Mệnh, tu sĩ đi vào sẽ lập tức bị tước thành phàm thể, khó thể vận dụng pháp tắc thiên địa. Sao lại có đại chiến kinh thế như vậy bùng nổ?