Từ sau khi tách ra tại Đông Hoang, bọn họ đã nhiều năm không gặp, trong thế giới mênh mông rộng lớn này, mỗi một địa vực cũng phải mất mười mấy năm mới bay hết, bọn họ gặp lại nhau quả thực không dễ dàng gì.
- Con chó chết Hắc Hoàng kia, lại dám truyền ta tới một nơi chim không thèm ị, vứt ta vào trong miệng một ngọn núi lửa...
Bàng Bác bắt đầu kể lại những gì đã trải qua, liên tục xen vào vài câu nguyền rủa Hắc Hoàng, tràn ngập oán niệm.
Rơi xuống miệng núi lửa thì cũng thôi, nhưng đó lại là một nơi tuyệt địa, có khắc vô số trận văn, thiếu chút nữa là Bàng Bác đã bị luyện hóa thành tro rồi.
- Có phải có một cái động phủ thượng cổ, tìm được bảo tàng không?
- Đến cả một cọng lông cũng không có, lại còn luyện hóa khiến ta gầy đi chỉ còn tám mươi cân, đừng để ta nhìn thấy con chó đó, nếu không thì ta không ăn sống nó không được.
Bàng Bác bị nhốt tại đó gần hai năm, thu hoạch duy nhất đó là không thể không ngày đêm tu luyện, đối kháng với trận văn, nếu không thì đã hóa thành tro bụi rồi.
- Hai năm rưỡi mà đã tu luyện đến Hóa Long biến thứ tư, đây là thu hoạch rất lớn đó nha!
Diệp Phàm cười nói.
- Con chó chết tiệt kia chứ, khi ta ra ngoài được, lại còn phải bay mất nửa năm nữa thì mới tới được nơi có người...!
-
Hai người tự kể lại những chuyện đã trải qua, Bàng Bác đương nhiên biết được những việc nổi tiếng gần đây của Diệp Phàm, liền đưa Đả Thần Tiên lại cho hắn, nói:
- Bảo bối này rất kỳ quái, có thể ngăn cách lại khí tức, có nó trong người thì không cần sợ cao thủ nào tính toán ra vị trí cả.
- Còn có tác dụng kỳ diệu tới mức này sao?
Diệp Phàm kinh ngạc, lập tức không khách khí, một lần nữa đeo nó lên trên lưng.
Hắn nghĩ nghĩ một lát, đưa hết các bảo bối trên người ra, đầu tiên lấy tấm ván gỗ đẽo từ Ngộ Đạo Cổ Thụ cho Bàng Bác, lại đưa thêm mấy cái thạch đinh nữa.
- Ngồi trên nó mà tu luyện thì làm ít công nhiều, đây chính là thần quan mà Bất Tử Thiên Hoàng dùng để bảo gửi thân thể không mục nát đấy.
- Đây chính là vị Thánh nhận thái cổ kia?
Bàng Bác kinh ngạc khi thấy đống bảo bối của Diệp Phàm, sau lại nhận ra có một khối Thần Nguyên đang phong ấn một lão già bên trong, lại càng giật mình thêm.
- Bên trong Kỳ Sĩ Phủ có gì vậy?
- Có thể thật sự có đường thông ra Vực ngoại, ta hiện tại đang dò xét nó, có lẽ chúng ta có thể theo đó mà về nhà được.
Diệp Phàm đưa cửu thần binh cho Bàng Bác, nói:
- Ngươi không có binh khí vừa tay, vậy thì dùng thứ này đi, dùng để bảo mệnh, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho tên đạo sĩ khuyết đức kia biết là được.
- Ta không cần những thứ này, hiện tại tình cảnh của ngươi còn không ổn hơn nhiều, chín thanh binh khí này có tác dụng quan ừọng đối với ngươi.
Bàng Bác không nhận.
- Đây là thứ mà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, cửu thần binh này là thích hợp nhất với Yêu Đế Cửu Trảm của ngươi. Yên tâm, ta còn có binh khí vừa tay hơn nữa để dùng.
Diệp Phàm đích thực rất lo lắng cho an toàn của Bàng Bác, trước đó một lần Liễu Y Y bị bắt đi, nếu không phải Diệp Phàm cẩn thận tính kế, vào thời khắc mấu chốt độ kiếp để lừa gạt mọi người, thì hắn đã phải chết không nghi ngờ gì nữa rồi.
Hắn vẫn mơ hồ cảm thấy được, có lẽ có một vị
"cố nhân" nào đó ra tay, ngày đó tuy đã chết rất nhiều người, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm được thủ phạm.
Diệp Phàm nói tất cả những điều này cho Bàng Bác, hai người cân nhắc rất lâu, đều cảm thấy phải cần tăng cường đề phòng, tên
"cố nhân" này có thể rất nguy hiểm.
Tuy đã đưa đi cửu thần binh, nhưng Diệp Phàm vẫn còn cái đỉnh có thể xuất ra pháp tắc, có thể dùng được. Hơn nữa, hắn còn có một hồ lô đoạt được từ trong tay Tử Phủ Thánh tử, chỉ một cái hồ lô thôi mà có thể phun ra ánh sáng hỗn độn, rất có thể là một kiện binh khí của Vương giả.
Hai người nói rất nhiều chuyện, mà hiện tại Diệp Phàm đã có Đả Thần Tiên, ngăn chặn khí tức, không cần lo lắng bị người khác tìm được.
Hắn từ lời của Bàng Bác hiểu không ít chuyện về Kỳ Sĩ Phủ, có thể tồn tại một con đường thông ra Vực ngoại, đây là tin tức khiến hắn kích động nhất.
Ngoài ra, hắn còn hiểu biết tỉ mỉ hơn về một số tỉnh huống của các cao thủ.
Có một số người cho ràng ngoài Vương Đằng và Trung Hoàng, còn có một vị nam yêu và một cường giả thần bí đến từ Tu Di Sơn, đáng tiếc rất khó gặp được hai người này, không có nhiều người biết được họ là ai.
- Diệp tử, ta vẫn trước tiên là cố gắng tu luyện đã, chúng ta chỉ mới tu luyện vài năm mà thôi, còn có chênh lệch rất lớn với người khác, có một số người không phục chúng ta, ngươi có biết cái Trung Hoàng kia là ai không?
- Là ai?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Hắn căn bản không phải là người thời này, hắn tên là Hướng Vũ Phi!
- Có chút quen tai...!
Bỗng dưng, Diệp Phàm mở to hai mát, lập tức nhớ lại.
Khi cướp sạch đồ của Đoạn Đức, Diệp Phàm đã từng lấy được một khối Trường Sinh Tỏa trên người hắn, là một khối tài liệu còn thừa khi Phật Đà luyện chế hàng ma xử, sau đó lại được mấy vị La Hán luyện chế thành một cái khóa thần hộ mệnh, vị chủ nhân cuối củng của cái khóa này chính là Hướng Vũ Phi.
Chín ngàn năm trước, trên vùng đất Trung Châu từng xuất hiện một kỳ tài cái thế, tên là Hướng Vũ Phi, khi hắn mười chín tuổi thì đã là nhân vật cấp Hoàng chủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, rất có tư chất của một vị Đại đế cổ.
Đáng tiếc, trời cao ghen ghét anh tài, hắn vừa mới hết hai mươi tuổi thì đã chết, Trường Sinh Tỏa cũng không cách nào bảo mệnh cho hắn được.
Tương truyền, vào lúc cuối đời này, Hướng Vũ Phi đã tự chôn mình vào trong một băng quan, chìm sâu vào trong một ngọn núi tuyết, hắn muốn tránh qua tử kiếp này, để cho tương lai sẽ sống lại.
Chín ngàn năm đã trôi qua, Đoạn Đức đã có được Trường Sinh Tỏa, làm sao hắn vẫn còn sống được?
- Ngươi có chắc Trung Hoàng chính là Hướng Vũ Phi không?
- Nói đúng hơn là Hướng Vũ Phi lúc hai mươi tuổi, đã chín ngàn năm trôi qua rồi, nhưng thời gian vẫn chưa để lại chút vết tích gì trên người hắn cả.
- Điều này làm sao có thể được?
Diệp Phàm kinh hãi, không lâu trước đây hắn còn cảm thấy trời cao ghen ghét anh tài, cảm thấy đáng tiếc cho người này, ấy vậy mà hiện tại người này lại tái sinh trong nhân gian.
- Trung Hoàng chính là Hướng Vũ Phi chín ngàn năm trước, không sai đâu.
Bàng Bác vô củng khẳng định, nói ra một số bí mật, tất cả chuyện năm đó là do Kỳ Sĩ Phủ làm.
Tuy Kỳ Sĩ Phủ đã bế phủ một vạn năm, nhưng trong quá trình này không phải là họ bỏ mặc mọi chuyện, mà cũng đã làm không ít chuyện.
- Tại sao bọn họ lại phải làm như vậy?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Tại vì khi đó Yêu đế vừa mới chết được một ngàn năm, mà Hướng Vũ Phi lại có tư chất làm Đại đế, nhưng trong thời kỳ đó thì không thể chứng đạo thành Đế được, cần phải tránh đi để khi khác.
Tại sao lại phải tránh thời kỳ này, Yêu đế đã chết đi được hơn ngàn năm rồi, chẳng lẽ vẫn còn ảnh hưởng lớn tới mức đó sao? Người sau lại không thể chứng đạo thành Đế được, điều này quá mức khiến người ta phải kinh sợ.
- Cùng một thời đại thì không thể xuất hiện hai vị Đại đế, từ xưa tới nay đã là như vậy, trở thành nhận thức chung rồi, không có ngoại lệ nào cả.
Bàng Bác nói.
Về tin đồn này, Diệp Phàm đã sớm biết được, chỉ là đến tân bây giờ hắn vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận tại sao lại như vậy, lúc trước đại hắc cẩu cũng không có giải thích tỉ mỉ kỹ càng chuyện này.
Viễn cổ Đại đế đại biểu cho thành tựu cao nhất mà Nhân tộc có được, đích xác là lực lượng Cực Đạo trên thế gian, là hóa thân củã thiên địa đại đạo, có thể hái sao lấy trăng trên trời, không gì không làm được.
Sau khi một vị Đại đế mất đi, ở trong năm tháng dài dòng sau đó còn có thể ảnh hưởng tới phiến thiên địa này, có người đoán rằng Đại đế Nhân tộc tọa hóa một vạn năm thì đại đạo mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thanh đế là một truyền kỳ, ở sau thời đại thái cổ gần như ngay cả Thánh nhân đều không thể xuất hiện, mà hắn lại chứng đạo thành Đế, trở thành một trong những người mạnh nhất từ xưa đến nay.
Hắn là người thời kì nào, không ai nói có thể nói rõ được, hắn sống được bao lâu, cũng không ai biết rõ, mọi người chỉ biết ràng vạn năm trước hắn đã tọa hóa tại Đông Hoang.
- Hướng Vũ Phi phải né qua kia thời kì đặc biệt đó, nếu không cho dù hắn có tư chất Đại đế thì cũng không được, không thể chứng đạo, hơn nữã bản thân hắn đích thật là mang mệnh chết yểu.
Hướng Vũ Phi khi mới mười chín tuổi đã trở thành tuyệt đỉnh nhân vật tại Trung Châu, có thể tranh phong cùng với mấy đại Hoàng chủ, cùng tranh hùng với Đông Hoang Thánh chủ, nhân tài cái thế như vậy từ xưa tới nay cũng không có được mấy người.
Đáng tiếc, hai mươi tuổi thì lại đã biến mất, khiến cho người tã chỉ đành thở dài. Chín ngàn năm sau lại xuất hiện trên thế gian, trở thành một mối mê hoặc khó có thể giải thích rõ ràng được.
- Giống như sinh vật thái cổ ngủ say, một giấc mộng là đã đi qua chín ngàn năm, cách xa kiếp trước, tới tận bây giờ mới tỉnh.
Một nhân vật kinh diễm như vậy có thể sống lại, đây cũng là một điều rất thú vị, tăng thêm một truyền kỳ cho thời đại này, cũng tăng thêm một áp lực không nhỏ cho rất nhiều cường giả.
- Hắn mang mệnh chết yểu, cho dù dùng Thần Nguyên dịch để phong ấn thân thể thì cũng chỉ là bảo trì trạng thái sắp chết thôi, ước chừng mất vài gốc Dược Vương thì cuối củng mới khiến cho tên này sống lại được, xuất hiện trên thế gian.
Đây là bí mật đệ nhất của Kỳ Sĩ Phủ, Bàng Bác cũng là trong lúc vô tỉnh mới được biết, căn bản không có mấy người biết được chuyện này.
Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, nội tỉnh Kỳ Sĩ Phủ quả nhiên cường đại, tới tận thời kỳ này rồi mà vẫn còn có Thần Nguyên dịch để dùng, điều này quả thực giống như một thần thoại hoang đường vậy.
Hơn nữa, Hướng Vũ Phi sống lại chín ngàn năm sau, nhưng họ lại còn lấy ra vài gốc Dược Vương cho hắn, nên biết ràng đó chính là dược linh cổ dược tận tám, chín vạn năm a, mười mấy gốc lại cộng thêm một gốc Bất Tử Thần Dược nữa thì mới được.
Diệp Phàm than nhẹ, người này xem ra là được nhận đối đãi cấp Đại đế, tương lai hơn phân nửa thật sự có thể chứng đạo, nếu không thì thật là lãng phỉ quá nhiều.
Người này nhất định có thiên phú quán cổ tuyệt kim, chín ngàn năm trước, một nhân vật vô thượng sắp thành tựu Bồ Tát tại Tây Mạc đã đưa Phật bảo Trường Sinh Tỏã cho hắn tăng thêm thời gian sống, có thể từ đó mà nhìn ra một chút manh mối rồi.
Đối với các nhân vật già đời mà nói thì đó là một kiện thần vật vô giá, có thể kéo dài tuổi thọ, được dùng tử kim do Phật Đà tế luyện không biết bao nhiêu lần, rót vào công đức vô tận thì mới luyện chế thành.
- Chín ngàn năm, ngay cả Phật giáo cũng coi trọng hắn, mà hiện nay hắn lại được Kỳ Sĩ Phủ làm cho sống lại, rất nhiều người đều cho ràng hắn là nhân vật chính tung hoành khắp phiến thiên địa này trong thời gian tới.
Bàng Bác nói.
- Xem ra thế giới này đúng như lời của Hắc Hoàng nói, bắt đầu thay đổi lớn rồi, ngoài ảnh hưởng của Yêu đế thỉ không có gì là không thể tiêu trừ, cũng là do thiên địa diễn biến trước thời hoang cổ gây ra.
Diệp Phàm trầm tư.
- Không sai, chính xác là như vậy, nếu không thì làm sao Hướng Vũ Phi có thể trở thành Đại đế được, không có khả năng sống lại a!
Lại nói tiếp, cái tên Vương Đằng kia thật đúng là khá đáng sợ, có thể được sánh ngang với Trung Hoàng, đây cũng là một nhân vật cái thế a!
Hai người đều than thở, cách xa nhau chín ngàn năm, các anh hùng nhân kiệt không củng thời với nhau lại gặp được nhau, khẳng định sẽ va chạm, phát ra tia lửa sáng chói, chỉ là không biết còn có người nào có thể gia nhập vào vòng chiến này nữa không.
Bọn họ cảm giác sâu sắc được ràng mình mới đi vào thế giới này thời gian quá ngắn, củng so sánh với các yêu nghiệt tuyệt thế như vậy thì vẫn còn kém về cảnh giới rất nhiều, còn cần cố gắng khắc khổ tu luyện thì mới có thể so được.
- Tên Vương Đằng kia đã hàng phục được hai sinh vật thái cổ cường đại, hắn đã phái chúng ra, ta cảm thấy hơn phân nửa có thể là sẽ đi đối phó với ngươi.
Bàng Bác nhắc nhở.
- Không sao, hiện giờ có Đả Thần Tiên trong người, bọn họ không tìm được tung tích của ta đâu, ta lại có thể nghĩ biện pháp để bố trí đối phó bọn họ.
Diệp Phàm lấy ra ba bình Long Tủy, mỗi một bình đều có mười mấy giọt chất lỏng màu vàng lớn bằng quả nho, không dung nhập lẫn nhau, tạo thành từng giọt ứòn trong suốt, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
- Ngươi cầm lấy hai bình đi, dù sao tiến vào Hóa Long thì Long Tủy cũng có thể hỗ trợ làm ít công nhiều, bên trong nó có ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tắc đại đạo, có thể bồi dưỡng đại long trong thân thể.
- Ta có Yêu đế Cổ kinh, bên trong ghi lại Hóa Long thần thuật, không cần những thứ này!
Bàng Bác đưa lại.
- Hai người chúng ta thì còn cần phải khách khí cái gì nữa, ta cho ngươi mượn trước, khẳng định có trọng dụng.
Diệp Phàm dúi hai cái bình vào trong ngực của Bàng Bác.
- Chúng phát ra ánh sáng màu vàng óng ánh3 mỗi một giọt đều lớn như vậy, khẳng định là thượng phẩm Long Tủy, một lọ là đủ rồi, không cần nhiều như vậy.
Bàng Bác muốn Diệp Phàm lưu lại dùng cho chính hắn tu luyện.
- Ngươi cứ yên tâm đi, tuy bên ngoài nói là Long Tủy cả ngàn năm khó gặp, nhưng khẳng định có thể mua được. Trung Châu có nhiều long mạch như vậy, lại còn có cả tổ căn, mỗi đại giáo phái đều chọn những nơi như vậy để xây dựng tổng đàn, có dự trữ long khí để bồi dưỡng, ta không tin bọn họ lại không có Long Tủy.
- Ta cũng nghe nói, đúng là có thể tìm được Long Tủy, nhưng mỗi lần sẽ tốn cả hơn trăm vạn cân Nguyên, chỉ có hội đấu giá siêu cấp mới có tiêu thụ thứ này, hơn nữa chỉ có dùng Thần Nguyên thì mới giao dịch được.
Bàng Bác tiết lộ ra tin tức này.
Diệp Phàm vừa nghe vậy, lập tức nở nụ cười, nói:
- Như vậy lại càng không cần phải lo lắng, ta ở Bàn Đào thịnh hội đã moi được năm trăm vạn cân Nguyên từ trong Nguyên Thuật thế gia cổ, hơn nữa đều đã đổi thành Thần Nguyên, hẳn là có thể mua được một ít Long Tủy, đủ để cung cấp cho ta và ngươi tu luyện tại cấp Hóa Long Bí Cảnh này.
- Trung Châu thật đúng là một mảnh thần thổ, lại có loại nghịch thiên cỡ Long Tủy như vậy, bên trong ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo, không chỉ có thể kéo dài thọ nguyên, còn có thể khiến cho người ta ngộ đạo. Theo truyền thuyết thì Mộng Huyễn Thần Tủy cao cấp nhất còn có thể sánh bằng một gốc Bất Tử Thần Dược, nghe nói đã hóa hình thành sinh vật, căn bản không bắt được nó.
Diệp Phàm cười nói:
- Nguyên Thuật của ta hơn phân nửa là lại có đất dụng võ, chờ sau khi ta hiểu biết tỉ mỉ kỹ càng về các loại bí mật của Long Tủy, đến lúc đó tự mình đi tìm tổ căn, lấy được Long Tủy.
- Không nên đi tìm Long Tủy, nghe nói loại đồ vật này vô củng yêu tà, một khi tiến vào tổ căn trong lòng đất thì sẽ phát sinh đủ các loại chuyện kỳ quái, nhân vật cấp Thánh chủ đều tử vong mà không biết tại sao.
Bàng Bác kiên quyết phản đối.
Diệp Phàm kinh dị, cảm thấy được cần phải tìm hiểu một chút, loại thần vật do thiên địa tẩm bổ ra này hơn phân nửa là thật sự có kèm theo một số thứ gì đó, hoặc là sinh ra cái gì đó.
- Ngươi ở lại Kỳ Sĩ Phủ, nhất định phải tìm hiểu về cái cổ lộ có thể thông qua Vực ngoại kia.
Bàng Bác gật đầu, nói:
- Ta biết, ta tiến vào Kỳ Sĩ Phủ chính là vỉ cái cổ lộ kia, đương nhiên những tâm đắc của tiên hiền trên những ngọn núi xinh đẹp kia cũng là rất quan trọng. Cuối cùng, hai người hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt lần sau, rồi chia tay.
Tây Bá Thành đã tồn tại rất xa xưa, gió lửa đại chiến, vương ừiều nối tiếp nhau qua đi, thời gian thay đổi, thương hải tang điền, nhưng nó lại thủy chung đứng sừng sững, chưa bao giờ biến hóa quá nhiều.
Đương nhiên, trên đường cũng tụ tập rất nhiều người, không biết đã tấp nập hơn khi xưa bao nhiều lần, dù sao nơi này cũng quá mức cổ xưa, là một trong mười đại cổ thành của Trung Châu mà sách cổ Nhân tộc ghi lại.
Khoảng cách từ nơi này đến Kỳ Sĩ Phủ là hơn năm ngàn dặm, chẳng xa xôi gì cả, nhân tài của ngũ đại vực nếu có nhu cầu gì đi ra ngoài, thì ra khỏi cửa Kỳ Sĩ Phủ sẽ chọn ngay Tây Bá Thành là điểm đến đầu tiên.
Làm một trong mười đại cổ thành của Trung Châu, nơi này quả thực không tầm thường chút nào, long khí lượn lờ làm dịu toàn thành, có không ít tán tu đang ẩn cư tại đây.
Nơi đây không có Thành chủ, không thuộc thế lực lớn gì cả, khá là tự do, có đại lượng tu sĩ thường xuyên lui tới, do đó nơi này vô củng phồn hoa.
Mỗi một lần tiến hành hội đấu giá quy mô lớn thì đều có không ít nhân vật cấp Thánh chủ mộ danh mà đến, tam giáo cửu lưu, muôn hình muôn vẻ, dạng người nào cũng có.
Diệp Phàm lưng đeo Đả Thần Tiên, đi tới Tây Bá Thành, hắn muốn tới đây tu luyện tăng cường thực lực bản thân.
Thành trì nguy nga, bao la hùng vĩ, vách tường thành màu đen, như được kim loại đúc thành, nó như một bức tường đúc bằng sắt, kết cấu bên trong thành vừa đại khí mà lại phồn hoa, chư tử bách giáo, đủ loại người tụ tập lại đây, ngựa xe như nước, không ngừng đi lại.
Diệp Phàm lúc này mới bước vào, vừa tu luyện, vừa chú ý hội đấu giá cấp Thánh chủ, hắn muốn thu hoạch một chút Long Tủy quý hiếm.
Lúc này thường xuyên có thể thấy được đệ tử đến từ Kỳ Sĩ Phủ, chỉ cần không đóng cửa phủ là bọn họ có thể tùy ý ra ngoài, ngày thường cũng có nhiều người đến nơi này trao đổi Pháp bảo và đan dược cùng các loại đồ vật khác.
Mà bên trong Tây Bá Thành tự nhiên có không ít người đang bàn luận về một thế hệ trẻ tuổi tại ngũ đại vực, nghị luận ai là thiên hạ đệ nhất.
Không còn ai khác ngoài Trung Hoàng và Vương Đằng, mọi người nói tới nam yêu, cũng nhắc tới vị cường giả thần bí đến từ Tu Di Sơn kia, nhưng lại có vẻ hơi xem nhẹ Đông Hoang.
Bởi vỉ vùng đất này quả thực rất phức tạp và thần bí, khó mà phân biệt được ai mạnh ai yếu.
Tại Đông Hoang thì chư hùng cùng nổi lên, không ai có thể xưng là đệ nhất cao thủ tại khu vực này cả, Diêu Quang Thánh tử lại rất hạ thấp bản thân, chưa bao giờ cùng người khác quyết chiến sinh tử, chỉ có mỗi Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã từng lĩnh giáo qua, lại nói năng rất thận trọng, không phun một câu nào cả.
Mà hiện giờ có muốn mời Kim Sí Tiểu Bằng Vương giảng thuật lại quá trình diễn ra trận chiến ấy cũng không thể được, hắn đã bị lão Bằng Vương nhốt lại, một ngày không xông qua cửa ải mà Thiên Bằng Thánh nhân viễn cổ lập ra thì sẽ là một ngày hắn không thể xuất thế được.
Ngoài ra, cũng có người phỏng đoán ràng Dao Trì Thánh nữ rất cường đại, còn có người nói Cơ gia Thần Vương thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng chiến bại, là đệ nhất cao thủ Đông Hoang.
Lại còn có người nói, những người này đều tính không được tính là cái gì, một khi Tử Phủ Thánh nữ trở thành Thánh chủ, thì sẽ không có địch thủ, bởi vỉ nàng là Tiên Thiên Đạo Thai, trên đời vô địch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cũng có người nói ràng đệ nhất nhân chân chính phải là Nhan Như Ngọc, Thánh binh Cực Đạo vừa ra, Vương Đằng và Trung Hoàng cũng đều phải nuốt hận, cam bái hạ phong.
Đương nhiên, Hoa Vân Phi cũng được người ta nhắc tới, hắn biến mất đã gần ba năm rồi, nhưng không ai quên được, hắn tu luyện một loại Thôn Thiên Ma Công, một khi buông tay mà đánh, không ai có thể ngăn cả bước chân của hắn cả, tất nhiên sẽ phát triển cực nhanh
Có người còn đưa tin giật gân là trong vòng mười năm, hắn tất sẽ gây ra tại họa và khuấy đảo cả Đông Hoang, trong vòng trăm năm hắn sẽ hoành hành cả ngũ vực.
Đương nhiên, có rất nhiều người nhắc tới Diệp Phàm, cho ràng nếu hắn không chết, trưởng thành từng bước một lên thì thành tựu không thể lường trước, dù sao hắn cũng là Thánh thể duy nhất sau thời thái cổ có thể đánh vỡ lời nguyền.
Điều khiến người ta không biết nói gì chính là cái tên trộm mộ Đoạn Đức, đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng được người ta nhắc đến, được gọi là đạo sĩ khuyết đức, nhìn không ra sâu cạn.
Ngoài ra còn có Hạ Cửu U cũng được nhắc tới, khi nàng mười ba tuổi thì đã phá vỡ Tứ Cực tiến vào Hóa Long Bí Cảnh, có thể nói là kỳ tài hiếm thấy xưa nay.
Nàng cũng không phải là giống Vương Trùng, rơi vào trong long động, chiếm được tuyệt thế kỳ duyên, uống long huyết, uống thần tủy, nàng chỉ dùng sức lực bản thân từng bước đi lên, tu luyện tới mức này vẫn chưa phải là cực hạn.
Cuối cùng, mọi người phát hiện ra ràng có quá nhiều người có thể bàn luận tại Đông Hoang, không thể nói chính xác ai là đệ nhất cao thủ, những người này phần lớn cũng không có bày ra thực lực chân chính của mình bao giờ, lúc nào cũng rất hạ thấp bản thân.
Ngay cả sau khi tiến vào Kỳ Sĩ Phủ thì cũng như vậy, không có nghe đến có một người nào được xưng là yêu nghiệt của Đông Hoang cả, hơn nữa cũng không có ai mạnh mẽ xuất đầu trong bất cứ chuyện gì.
Nhưng, mọi người lại nghe nói qua, Diêu Quang Thánh tử vừa mới liên tiếp một mình độ qua vài lần thiên kiếp, làm sao lại không phải là yêu nghiệt cho được.
Bởi vậy, có thể suy luận ràng những người khác đó cũng tuyệt đối không đơn giản chút nào, không gian phát ừiển vô củng lớn.
Bên ngoài Tây Bá Thành có hai thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở trên không trung, một tên thì toàn thân dầy đặc lân phiến màu vàng, sinh ra một đôi thần sí, tên còn lại thì toàn thân lóe ra ánh sáng màu bạc có bốn cánh tay và thêm một con mát dựng thẳng trên mỉ tâm.
- Hắn biến mất rồi, đã che dấu khí tức lại, cao thủ thần toán cũng không thôi diễn được vị trí của hắn, người của Ẩm Dương Giáo cũng không tìm được.
- Có lẽ là vẫn còn ở trong địa vực này, không ngắt được cái đầu của hắn xuống, chúng ta cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ trở về được.
Hai sinh vật thái cổ thấp giọng nói chuyện với nhau, trong đôi mát lóe lên ánh lửa, bừng cháy lên, khí tức cực kỳ cường đại, khiến người khác kinh sợ.
Mà trong lúc hai sinh vật thái cổ này đang nghĩ biện pháp giết Diệp Phàm, hắn lại đang cầm trong tay cuốn sách về Tiên Lệ Lục Kim, đang suy nghĩ gì đó, những chữ nhỏ bên trên đều là thần văn của thời thái cổ, làm sao có thể kiếm được một sinh vật thái cổ để dịch ra bây giờ?
Sáng sớm, ánh bình minh dâng lên, Tây Bá Thành đắm chìm trong ánh nắng vàng sáng rọi, bức tường đen nhánh cũng như được khoác lên một viền nắng màu vàng có thêm một cỗ hương vị thần thánh.
Diệp Phàm đi tới trước cửa một nhà hàng nhỏ, gọi một chén đậu hủ hoa và một chút đồ nhắm, vừa ngồi ăn vừa ngắm người đi lại trên đường.
Mặt trời mới mọc, ánh bình minh rất dịu dàng chiếu xuống, làm ấm thân thể người ta, nơi đây không có tiếng động lớn rầm rĩ, cũng không có tiếng chém giết rung trời, không có ánh pháp bảo sáng lạn, càng không có tiên huyết, chỉ có sự yên lặng và giản dị.