Đi tới trước mười mấy dặm, một vách đá dựng đứng thật lớn vắt ngang ở phía trước, mặt trên ấn ký mơ hồ, điểu thú ngư trùng, cái gì nên có đều có, còn có rất nhiều văn lạc cổ xưa không thể phân tích ý của nó.
Tại địa phương này hấp dẫn rất nhiều tu sĩ, trong đó lại có vài vị nửa bước đại năng, dựng thân ở đầu mút trước nhất, nhìn chằm chằm không chớp mắt một cái nào.
- Hơn phân nửa đây là một bức Ngộ Đạo Đồ, chủng ta cũng ở đây nhìn một chút đi!
Đông Phương Dã là một tên võ si, vừa thấy huyền đồ lập tức đi không đặng, đứng ở nơi đó quan sát.
- Đây là một bộ Thiên Đạo Tự Nhiên Đồ, có ẩn chứa chân nghĩa đại đạo, nhưng chỉ sợ Thánh chủ đến đây cũng không tìm hiểu ra được.
Đã rất lâu không nói chuyện Giác Hữu Tình lên tiếng, áo trắng như thần, thanh âm như có chứa lực hút, giống như một vị Bồ Tát đi lại trên thế gian.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, trong lòng chấn động, trên vách đá dựng đứng này có khắc văn lạc, xem ra cùng quyển cổ kinh tự nhiên Vũ Điệp công chúa đưa cho hắn có cùng một nguồn gốc.
Bản chép tay kia bao gồm mấy thứ trên vách đá này, đây là của một người viết ra, không có bí thuật huyền ảo, càng không có pháp môn cụ thể, chi là trình bày một loại đạo của tự nhiên.
- Ngộ không ra...
Tất cả đều lắc đầu, cái này quá thâm ảo và mờ ảo, phàm là con người đều có thất tình lục dục, căn bản không có khả năng như nó ghi lại như vậy, vô vi xuất thế, vô dục vô niệm.
- Đây là cổ kinh khởi đầu của cấp tiên sao, người sinh động sao có thể tu thành. Thật có thể luyện thành, đó chính là cỏ cây và nham thạch, chúng không có cái gọi là cảm xúc của nhân loại.
Ngay cả nửa bước đại năng đều nói như thế, rồi xoay người rời đi.
"Ầm!"Đột nhiên, một kiện trọng khí xuyên qua hư không, đột ngột xuất hiện, hung hăng đánh vào trên lưng Diệp Phàm, đánh hắn bay tung ra ngoài xa ba trăm trượng, đập vào trên vách đá dựng đứng.
Vách đá trong nháy mắt vỡ ra, xuất hiện một cái động hình người, Diệp Phàm bị đánh lún vào trong vách đá dựng đứng, chùn thật sâu vào bên trong, có thể nghĩ mà biết lực đạo mạnh biết bao.
"Ầm!"Vách đá vỡ tan, Diệp Phàm phóng vọt ra ngoài, khỏe miệng tràn ra một vệt máu, hắn phẩn nộ thiêu đốt trong lòng. Không ngờ lại có người đánh lén hắn, lực đạo trầm trọng như vạn quân
Nêu đổi lại là một tu sĩ nào khác bị một kích này khẳng định sẽ hình thần câu diệt, ngay cả bột xương đều không còn lại, mặc dù là hắn cũng khỉ huyết hỗn loạn, phun ra một búng máu.
Ở cách đó không xa, một phương Thạch Ấn màu đen đang chìm nổi, hiển nhiên là nó đánh vào lưng Diệp Phàm, làm cho hắn bị một chút vết thương nhẹ.
"Keng!"Một thanh Chiến Mâu màu bạc thật nhỏ, chỉ dài bằng chiéc đũa, vẫn như trước đột ngột xuất hiện, đâm xuống hướng thiên linh cái của hắn, vô cùng âm độc.
Lần này, Diệp Phàm sớm có phòng bị, Di Hình Hoán Vị tránh qua một bên, Chiến Mâu dài bằng chiếc đũa như một tia chớp màu bạc, nó có thể dễ dàng xuyên qua trên hư không, uy lực vô cùng lớn.
- Đây là cấm khí giết chóc, ngay cả đại năng đều có thể đâm xuyên qua!
Lão mù ít nhiều có chút bất ngờ, lấm bẩm nói.
Thạch Ấn màu đen, tiểu mâu màu bạc đều là cấm khỉ, sử dụng số lần có hạn nhưng uy lực thật lớn, bằng không sao có thể đánh bị thương thân thể của Diệp Phàm.
Xa xa, một đám người trợn mắt nhìn, sau một lúc lâu nói không ra lời. Bọn họ vận dụng cấm khí, vốn tưởng rằng một kích sẽ lấy mạng, Diệp Phàm tất nhiên phải hình thần tuyệt diệt, không nghĩ tới chi phun ra một búng máu mà thôi.
- Mới vừa rồi dù là đại năng cũng bị đánh xuyên qua, hắn có lai lịch gì, cứng rắn chống được một kích như vậy?
- Hắn cùng với người dã man kia là anh em à, chẳng lẽ là thân huynh đệ, thân thể như thế nào biến thái như vậy?
Bọn họ khống chế Thạch Ắn màu đen, cùng với tiểu mâu màu bạc kia không ngừng công sát, muốn giải quyết Diệp Phàm, trong đó hai người lại bay lại đây, rất nhanh tới gần.
- Diệp tiểu nhi! Ngươi nạp mạng đi!
Người này đủng là Tiêu Chí nửa bước đại năng của Tiêu gia, không lâu bị Diệp Phàm bắn tung đi cũng không biết qua bao nhiêu dãy núi.
- Diệp Già Thiên! Ngươi đền lại tánh mạng của đệ đệ ta đi!
Người còn lại bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, tu vi cũng rất mạnh Hóa Long biến thứ chín, là huynh trưởng của Tiêu Minh Viên.
"Xoạt, Xoạt"...
Những người Tiêu gia khác tiếp theo ném trận kỳ xuống đất, muốn vây khốn Diệp Phàm, đáng tiếc căn bản không có tác dụng, nơi đây dưới đại năng đều không thể phi hành, Pháp trận cũng mất linh nghiệm.
- Vây quanh hắn, đừng cho hắn chạy thoát!
Người của Tiêu gia chạy tới phía trước, lại còn có hai vị nửa bước đại năng ngăn chận mấy đường đi, liên tục cười lạnh bức tới phía trước.
- Thằng nhãi con! Ngươi thật cuồng vọng, dám giương oai trong lãnh địa Tiêu gia ta, ngay cả Minh Viễn đều bắn chết, hôm nay ta lột da ngươi!
- Giết chết hắn quá tiện nghi, rút ra thần hồn hắn, phong bế trong Đồng Đăng nung đốt một trăm năm, cho hắn nhận hết tra tấn mới được!
Một đám người bao vây lại đây, cộng tất cả ba vị nửa bước đại năng, còn lại cũng đều là cao thủ Hóa Long Bí Cảnh, tất cả đều tế ra binh khỉ, đánh tới hướng Diệp Phàm, mỗi người đều lộ sát khí.
"Rầm!" Lão mù ném mai rùa trên mặt đất bói một quẻ, rồi hô lớn với Diệp Phàm:
- Đi hướng đông sinh môn mở rộng, tất có đường sống!
- Sinh tử quyết đấu còn có xem bói sao?
Đông Phương Dã trừng mắt nhìn lão một cái, ngay sau đó mang theo cây đại bổng nanh sói, nói:
- Diệp huynh đệ! Ta đến giúp ngươi!
"Ông!"Hắn vung cây đại bổng nanh sói tiến lên, đương trường đập cho một cường giả Hóa Long Bí Cảnh hỏa thành đống thịt vụn, không có một chút trì hoãn, ngay cả Cổ bảo đều trở thành bột mịn.
- Người của Tiêu gia! Các ngươi đều là tự tìm chết!
Diệp Phàm vừa rồi bị đánh lén, bị một ít vết thương nhẹ, tuy rằng không đáng ngại, nhưng vân rất phẫn nộ.
Hắn trực tiếp nhổ bạt lên một núi đá cao trăm trượng, chấn kinh mọi người ở xa xa, tất cả đều trố mắt nhìn.
- Thật biến thải! Đây còn là người sao, khí lực lớn như vậy!
"Ầm!"Diệp Phàm giơ tay ném bay ra ngoài, đương trường đập xuống vài tên cường giả Hóa Long Bí Cảnh, ép ở phía dưới biến thành thịt nát, sau đó hắn lại bạt lên một núi đá trăm trượng khác, ném về hướng một vị nửa bước đại năng.
"Ầm!"Vị nửa bước đại năng tế ra cổ bảo, làm vỡ nát núi đá, bụi mù xông lên tận trời. Khi hắn quay nhìn lại, Diệp Phàm đã bắt đầu giương cung, liên tiếp buông dây cung.
"A..."Tiêu gia không ngừng có người kêu gào thảm thiết, liên tục bị xuyên thủng, hình thể vỡ vụn, máu thịt và xương cốt bắn tung tóe.
- Đi tìm chết đi!
Ba vị nửa bước đại năng vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, hóa thành ba luồng sáng bay vọt tới, bàn tay to ngang trời, tế ra Tử Đồng Bát Quái Lô cao ngàn trượng, đồng loạt ra tay đánh giết Diệp Phàm.
-Bên này đi!
Đoạn Đức ở xa xa kêu to, dẫn đường phía trước.
Đông Phương Dã vung cây đại bổng nanh sói, liên tục đập chết bốn năm người. Giác Hữu Tình cũng ra tay, dùng phật quang trợ giúp Diệp Phàm chặn một vài người.
Chi có lão mù ngay tại trường dùng mai rùa xem bói, nói:
- Hướng đông, tiếp hướng nam, hiện ra đại cát tốt nhất, động phủ của cổ đế sắp xuất hiện!
- Còn muốn chạy! Hôm nay các ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa. Diệp Già Thiên! Ta phải bắt các ngươi đốt thiên đăng!
Huynh trưởng của Tiêu Minh Viên theo ba vị nửa bước đại năng đuổi theo, thanh âm vô cùng oán độc.
- Thần Chi Niệm, ta lại thấy được hắn!
-
Đoạn Đức nói, mỗi đều có chút run run... Nguồn: http://truyenfull.vn
"Xoát!"Người kia chợt hiện, chỉ là nhoáng lên một cái rồi biến mất không thấy.
- Thần Chi Niệm thật sự tồn tại sao? Đoạn Đức sắc mặt trắng bệch, lúc này con linh thử trong lồng sắt trong tay áo, trên thiên linh cái nó bắn ra chín đạo quang trụ cực kỳ chói mắt.
- Thần linh cổ tiền đồ xán lạn, nhưng sau khi chết hỏa ra Thần Chi Niệm cũng là thể hiện một mặt ác, đó là một ma quỷ không thể chiến thắng!
Lúc này, những người khác cũng không có chú ý, càng không có nhìn thấy, bởi vì lúc này ba vị nửa bước đại năng của Tiêu gia theo sát phía sau đánh giết, bọn họ không thể phân tâm.
- Diệp tiểu nhi! Ta phải rút gân ngươi, moi xương ngươi để đốt thiên đăng!
Tiêu Chí nói giọng âm lạnh, vươn ra một bàn tay to, tế ra Tử Đồng Bát Quái Lô
cao ngàn trượng đánh xuống.
Lửa tím ngập trời, đương trường chấn đổ sụp một ngọn núi lớn, đá vụn xuyên qua không gian, đá tảng bay tung tóe, có lực uy hiếp thật cường đại, bởi vì hiện tại cũng không thể phi hành, rất khó tránh né.
"Keng!"Đông Phương Dã vung cây đại bổng nanh sói, đánh bay từng khối từng khối tảng đá mấy vạn cân bay ra ra. Người dã man thần lực kinh người, có sức bạt sơn cử đỉnh.
"Ầm! Ầm!"...
Giác Hữu Tình áo trang xuất trần, trong tay cầm một gốc cây bồ đề, như con rồng nhỏ ngậm lá cây, sinh cơ điểm xuyết thêm cứng cáp, sương mù lưu động mênh mông nhẹ nhàng đáo qua, từng tảng đá bình ổn rơi xuống đất.
Tất cả mọi người biến sắc, nữ nhân thanh lệ này nhìn không ra sâu cạn, nàng cũng không có phản kích, chỉ là bị động phòng ngự, lại khiến rất nhiều người Tiêu gia kiêng kị.
Mọi người đều không thể phi hành, trừ Diệp Phàm có bí quyết chữ
"Hành", những người khác cũng chỉ có thể đi bộ như chạy trên mặt đất.
-Lên!
Diệp Phàm đứng giữa hai vách núi gần như nối tiếp cùng một chỗ, đột nhiên han quát to một tiếng, một tay nâng lên một bên, nâng lên hai ngọn núi.
Tay phải hắn ném ra, một núi đá cao mấy trăm trượng đập xuống hướng ba vị nửa bước đại năng, bọn họ không thể phi hành, không có cách nào né tránh, chỉ có thể tế ra binh khỉ đánh nát.
"Ầm!"Bụi mù xông lên tận trời, ba vị nửa bước đại năng cười lạnh, thúc dục cổ bảo. Núi đá tuy rằng căn bản không gây tổn thương cho bọn họ, nhưng cũng làm cho bước chân bọn họ chậm lại.
"Ông!"Hư không run lên, toàn thân Diệp Phàm phát ra hào quang vạn trượng, giơ lên ngọn núi đá kia, hắn huyết khí mênh mông, tinh khỉ như sóng thủy triều, tất cả đều dồn hết vào trong ngọn núi đá này.
Thần lực của hắn như đại dương mênh mông, vĩnh viễn không có khô cạn, lúc này toàn bộ thúc động một ngọn núi đá không tính là lớn lắm, nhưng cả vật thể đều phát sáng có chút dọa người.
"Đông!"Diệp Phàm dùng toàn lực ném ra, lần này đánh xuống nhỏm cường giả Tiêu gia khác, nơi đó không có nửa bước đại năng tọa trau, đều là tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh.
- Một vầng thái dương vắt ngang trời!
Xa xa, rất nhiều người đang xem cuộc chiến cả kinh kêu lên, ngọn núi đá kia cả vật thể phát sáng, vô cùng hừng hực, thật giống như một vầng thái dương thật lớn xẹt qua trời cao, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Diệp Phàm vì che giấu ánh mắt mọi người, làm cho thần lực hỏa thành màu vàng xanh, ngay cả thân thể đều chớp động sáng bóng màu xanh, thần lực kinh thế, giống như biển cả dồn hết vào trong núi đá.
- Mau lui lại!
Người của Tiêu gia tất cả đều biến sắc, không có cách nào phi hành, một ngọn núi đá như vậy rơi đè xuống, phát ra dao động năng lượng đáng sợ thật sự dọa người.
- Không thuộc nhân loại mà! Tay nâng cả ngọn núi ném đi!
- Thần lực như biển, không thể chóng lại!
Bọn họ rất nhanh phát hiện, ngọn núi đá này quá đáng sợ, mỗi một tấc đều dồn hết thần lực vào đó, vô cùng vô tận che phủ cả bầu trời.
"Ầm!"Ngọn núi đá màu vàng xanh rơi xuống, rất nhiều Pháp bảo đều bị thần lực chấn vỡ nát, quang hoa trút xuống như ngân hà.
- Không xong!
Ba vị nửa bước đại năng kinh hãi, phân biệt tế ra Pháp bảo, đánh vào ngọn núi
đá.
"Ầm!"Núi đá vỡ nát, đá vụn bay tung tóe, nhưng thần lực lại càng mãnh liệt, bay đầy trời như mưa đá rơi tầm tả, giống như những lưỡi dao bay xuống.