Già Thiên

Chương 631: Tiên động (Thượng)

Hai ngày sau, Diệp Phàm tiến vào một vùng đầy tử vụ, hoa nở khắp nơi, có rất nhiều cây cỏ và linh dược.

- Đoạn Đức.

Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn phát hiện ra đạo sĩ vô lương Đoạn Đức đang di chuyển bên trong vùng linh địa này.

- Người này có nghiên cứu tinh thâm đối với mộ táng, chẳng lẽ nhận ra ở đây có gì rồi?

Đoạn Đức từng tiến vào âm phần của Yêu đế, lại từng tìm ra nơi mai táng Cửu Bí ở Lệ Châu, quả nhiên là có khả năng khó lường.

- Đi theo hắn, lần này đoạt bảo vật của hắn.

Diệp Phàm ngầm quyết định. Năm đó ở trước mộ phần của Yêu đế, Đoạn Đức đã từng đoạt vài món linh vật của hắn.

Đạo sĩ vô lương lúc này chuyển động quanh hơn nửa ngày, đột nhiên ra tay, đánh tan một ngọn núi. Nơi đó xuất hiện một động phủ tỏa ra ánh sáng an lành.

- Tiên phủ xuất thế!

Đột nhiên Đoạn Đức gân cổ hô, hận không thể đưa tất cả mọi người tới.

- Tên khốn kiếp này làm gì có chuyện vô tư như vậy, rốt cục là muốn làm cái gì?

Diệp Phàm nghi hoặc khó hiểu.

Chi một lát sau, có rất nhiều tu sĩ bị kinh động từ xa xa bay tới, đáp xuống nơi này, nhìn chằm chàm vào cổ động tràn đầy ánh sáng kia.

Mà Đoạn Đức đã rút lui từ sớm, tiến vào sâu trong dãy núi. Diệp Phàm lặng yên không chút tiếng động đi theo. Hắn không tin đạo sĩ vô lương này lại tốt như vậy, khẳng định có tính toán gì không tốt.

- Hắc hắc, các ngươi đi phá cấm chế đi. Bần đạo đa tạ các ngươi.

Đoạn Đức cười hắc hắc.

- Tên khốn kiếp này quả nhiên là đánh chết cái nết không chừa.

Diệp Phàm nguyền rủa.

Không bao lâu sau Đoạn Đức đi vào sâu hơn mười dặm. Nơi này có một hồ nhỏ trong vắt, tỏa ra sương mù màu bạc, trên bờ có cỏ lan tỏa hương, giống như một vùng tịnh thổ thế ngoại vậy.

- Chờ các ngươi phá vỡ cấm chế xong thì Tiên Hồ này mới tụt xuống, động phủ chân chính mới xuất hiện. Nơi này phân nửa là chứa bảo bối không tầm thường rồi.

Gã mập họ Đoạn xoa xoa tay, đôi mắt lóe sáng.

- Người này quả nhiên rất cao, để người khác phá cấm chế ở ngoài mười dặm còn hắn ở đây ngồi mát ăn bát vàng.

Diệp Phàm vừa khinh bỉ lại vừa giật mình.

Xa xa có bóng người nhoáng lên. Một giai nhân tuyệt thế xuất hiện, duyên dáng yêu kiều, xuyên quan tiên mạch đi tới Tiên Hồ trong vắt, đúng là Vũ Điệp công chúa.

- Công chúa...

Diệp Phàm truyền âm gọi nàng tới nơi này.

- Sao ngươi cũng tới đây?

Vũ Điệp công chúa kinh ngạc.

- Ngươi không định tới đây tắm đó chứ? Ngàn vạn lần đừng đi. Chờ ở đây đi, phân nửa sẽ có tiên duyên đó.

Diệp Phàm cười nói.

Vũ Điệp công chúa lườm hắn một cái nói:

- Ngươi nói linh tinh gì đó. Ta chỉ cảm thấy nơi này có mười phần linh khí, cảm thấy không phải là đất phàm mới tới xem thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Sau đó thần sắc nàng ngẩn ra, khuôn mặt đẹp như ngọc xuất hiện vẻ hơi kinh ngạc. Nàng cũng phát hiện ra Đoạn Đức ở ven hồ, trong vẻ lấm la lấm lét. ẩn ở sau một khối đá.

- Người này rất thần bí, cũng là đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ, nghe nói có một yêu nghiệt muốn thử thân thủ của hắn nhưng lại không dò ra được sâu cạn của hắn.

Đối với kết quả như vậy Diệp Phàm cũng không bất ngờ gì. Đạo sĩ vô lương có thể chạy thoát khỏi tay những đại nhân vật, Ngô Đạo trong mười ba đại cường đạo đuổi giết hắn một vòng lớn rồi cũng không làm gì được hắn.

Đột nhiên từ xa xa có ánh sáng đẹp đẽ bốc lên, hào quang vô tận lưu động. Cả dày núi tràn ngập linh khí, phát ra những trận tiên nhạc.

Đây đúng là vùng linh đại vừa rồi, có rất nhiều tu sĩ ra tay, phá giải cấm chế, cách rất xa cũng nhìn thấy thần quang vọt lên, thực hấp dẫn ánh mắt người khác.

Phàm là người ở vùng đất này đều vọt tới. Cảnh tượng này rất giống như dấu hiệu báo động phủ sắp mở ra.

Diệp Phàm líu lưỡi. Gã mập họ Đoạn này quả nhiên vô lương, khiến những người đó phí công, vì hắn mà bận rộn một hồi, đồng thời hấp dẫn chư cường đi. Nơi này không ai chú ý, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Rầm!

Hồ nước có những điểm sáng chiếu ra, rất nhanh rút xuống. Linh khí nồng đậm hơn trước nhiều lần.

- Quả nhiên là một cửa vào. Đây mới là động phủ chân chính. Quy mô như thế này thì hơn phân nửa là một vị Thánh nhân lưu lại, thậm chí có liên quan tới Đại đế cổ. Có lẽ sẽ có một bộ cổ kinh xuất thế cũng nên.

Gà mập họ Đoạn tự nhủ, vô cùng hưng phấn.

Hồ nước chìm xuống, ánh sáng trong lòng đất chớp động, phát ra những tiếng vang kỳ dị, không lâu sau, cả Tiên Hồ biến mất, hiện ra một cái khe nứt rất lớn.

Nó giống như được tạo thành từ vách đá, giống như được người ta cố ý đào ra, lại cố tình bố trí nó thành một cái hồ nước, vô cùng xinh đẹp, long khí từ dưới lòng đất trào ra.

Một cái cổ động có ánh tiên quang lưu động, bên trong còn có long khí đang trào ra bên ngoài, tuy cũng không quá nồng đậm, nhưng cũng có một loại tiên vận, vừa nhìn đã biết được đây không phải là nơi bình thường chút nào.

-Ha ha...!

Tên Đoạn mập mạp không ngừng cười lớn, nơi này rất im ắng, hắn cũng không lo lắng sẽ kinh động tới những người khác.

Phía xa, mọi người còn đang giao chiến rất kịch liệt, tranh nhau tiến vào trong tỏa động phủ bên trong tiên mạch, không ngờ rằng tất cả chuyện này chỉ là do tên đạo sĩ vô lương này bày ra, dùng để mượn lực họ mà thôi.

- Bố cục thành liên hoàn động phủ, cũng chỉ có bần đạo thì mới phá giải được!

Đoạn Đức rất tự phụ, ngoác miệng cười đắc chí, phát ra tiếng cười hắc hắc

không ngừng. lóe lên một cái đã đi vào trong đó.

- Người này thật là thần bí, lại có thủ đoạn này, những người khác đều bị hắn lợi dụng cả!

Vũ Điệp công chúa kinh ngạc, không ngờ tên Đoạn mập mạp này lại vô lương tâm như vậy.

Diệp Phàm cùng nàng đợi một lát, sau đó hạ xuống đáy Tiên Hồ đã cạn khô, từng vách đá san sát nhau, có một động phủ cổ lóe ra ánh sáng, một cái tiên môn có khắc chằng chịt phù văn đã được mở ra.

- Tên mập mạp chết tiệt này, quả thực là không tốt đẹp gì, vì mở cái cửa này mà hắn để cho rất nhiều tu sĩ cách đây hơn mười dặm bắn mạng cho hắn.

Diệp Phàm thầm oán, cảm thấy tên Đoạn Đức này rất chỉ là khuyết đức, nhưng từ trước tới giờ cũng chưa có ai có thể khiến hắn ăn quả đắng cả.

- Nơi này thật là huyền ảo.

Vũ Điệp công chúa nhíu mày, tuy cái cửa đá đã mở ra, nhưng bên trong vẫn còn có rất nhiều dấu vết hoa văn lộ ra.

Những văn tự này cũng đã không biết tồn tại bao nhiêu năm rồi, vô cùng huyền bí và khó hiểu, khi bọn họ tính toán ý nghĩa những đạo văn này, thực sự đều không hiểu rõ, rất khó biết được ý nghĩa của nó.

Hai người cũng không phải là tinh thâm đối với đạo văn, đều nhíu mày, nếu mà đi bừa vào trong đó thì rất có thể sẽ bị vây khốn lại, nơi này hơn phân nửa là đúng như lời của Đoạn Đức, có liên quan đế, Đại đế cổ.

- Ngươi cứ chờ tại đây đã, để ta vào trong xem thế nào.

Diệp Phàm quyết định sử dụng bí quyết chữ "Hành" để thử đi qua cổ trận này một lần, cũng không trì hoãn nữa, nếu không thì cả tỏa động phủ này sẽ bị tên Đoạn mập mạp đó quét sạch bong mất.

- Ngươi cẩn thận một chút!

Vũ Điệp dặn dò, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng tinh, khẽ bật ra một hơi thơm.

Xoát!

Diệp Phàm lóe lên một cái, đi vào trong luồng ánh sáng nhiều màu, tỏa cổ động này cũng không ẩm ướt mà ngược lại rất khô ráo, không được khảm minh châu, nhưng lại có rất nhiều kỳ thạch tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Bên trong động phủ tràn ngập tiên vụ, mờ mờ ảo ảo, rất cả hương vị của Tiên Cảnh, đi về phía trước không xa thì gặp được một thềm đá bằng bạch ngọc, nối thẳng vào chỗ sâu bên trong.

- Tiên Trấp Ngọc Dịch!

Diệp Phàm kinh ngạc, bên cạnh có một cái ao, bên cạnh lại có một cái đài nhỏ, chỉ cao thầm nửa thước, phía trên có một cái chén nhỏ, bên trong đựng một nửa chén chất lòng màu trắng.

Đây là Địa Nhũ do đại địa linh căn sinh ra và bồi dưỡng nên, nếu là dung dịch do tổ căn sinh ra thì còn có công hiệu mọc thịt trên xương, chi xếp sau Bất Tử Thần Dược mà thôi, là tiên trân vô giá.

- Đáng tiếc lại không phải là Tiên Trấp Ngọc Dịch chân chính, chỉ là Địa Nhũ do một linh căn bình thường sinh ra mà thôi.

Sau khi quan sát cẩn thận, Diệp Phàm cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn ngưng lại, hắn phát hiện ra cái đài nhỏ tầm nửa thước này rất đặc biệt, vô cùng trong suốt, tràn ra linh khí nhè nhẹ, có một loại khí tức huyền bí.

- Đây là... Tiên Trấp Ngọc Dịch đọng lại mà thành!

Diệp Phàm vô cùng giật mình, tâm thần rung động.

Trước kia nơi này đã từng sinh ra tiên trân, tự rơi xuống đây, linh khí tán phát ra, tạo thành một cái đài nhỏ cao nửa thước như vậy, nhưng đây là do Tiên Trấp Ngọc Dịch chảy hết, nên sau này chỉ có thể sinh ra Địa Nhũ bình thường.

Lúc này, Diệp Phàm cảm thấy đau đớn và tiếc nuối toàn thân, vô cùng tiếc a. đây là một cái đài nhỏ cao nửa thước, cần bao nhiêu tiên nhũ thì mới ngưng tụ thành được? Thật sự là vô cùng xa xi và lãng phí a.

Không nghi ngờ gì nữa. trong vô tận năm tháng trước đây, nơi này có thông với một cái tổ mạch tiên căn. có sinh ra tiên trấp. toàn bộ nhỏ xuống, nhưng lại không có người tới thu hoạch lấy.

Diệp Phàm thở dài, cuồi cùng thu lấy cái đài nhỏ này vào tay, nó nặng trình trịch, giống như một ngọn núi nhỏ vậy, khiến hắn có chút giật mình.

Nhìn thì giống như một khối mỹ ngọc, nhưng lại nặng như núi, tu sĩ bình thường thì không thể nhấc nó lên được, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ.

Tiên Trấp Ngọc Dịch là cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chưa từng nghe nói nó sinh ra nhiều như vậy, lại càng không có ai lãng phí, để cho nó khô cạn tự nhiên, Diệp Phàm cảm thấy cái đài nhỏ này có chất liệu rất đặc thù. sau này không chừng còn có việc dùng đến.

Sương mù nhè nhẹ trôi, trong cổ động này như là mộng ảo, Diệp Phàm dùng bí quyết chữ "Hành" đột phá qua trận văn. thông qua thềm đá bằng bạch ngọc, tiến vào sâu bên trong động phủ.

- Linh dược đã chết héo, đều có dược linh mấy vạn năm!

Trong một thạch động thật lớn, hắn phát hiện ra một số cây cỏ, được trồng bên trong dược điền, vừa nhìn đã nhận ra đó là vật phẩm trân quý, chỉ là nó đã sớm chết khô từ biết bao năm trước rồi.

Chỉ có Bất Tử Thần Dược thì mới có thể trường tồn trên thế gian, vĩnh viễn không khô héo, còn các loại dược thảo vạn năm khác thì chung quy cũng sẽ chết đi, linh khí tản hết ra ngoài, chỉ còn cái xác khô mà thôi.

- Chẳng lẽ nó sống được tám. chín vạn năm rồi mới chết?

Diệp Phàm lẩm bẩm, nếu thật sự là như vậy thì đúng là cát bụi trở về với cát bụi, ra sức hút thiên địa tinh khí, cuối cùng lại tản đi hết.

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn cứng đỡ lại, ngay tại phía trước có một người ngồi khoanh chân, không có một chút khí tức nào, mãi tới lúc này hắn mới phát hiện ra.

- Một lão vượn!

Diệp Phàm kinh ngạc, đây là một con cổ vượn không biết đã tọa hóa bao nhiêu năm rồi, bộ lông màu xám chỉ cần hơi đụng vào thì sẽ tan ra thành bụi ngay, chỉ có bộ xương bên trong thì vẫn còn sáng bóng như cũ.

Không nghi ngờ gì nữa. cái động phủ này đã tồn tại ít nhất là tám. chín vạn năm trở lên, lão vượn này cũng được bảo tồn tới lúc này, đủ để thuyết minh khi còn sống nó cường đại và đáng sợ tới mức nào.