Trung Vực. Hỏa Ma Lĩnh.
Tương truyền đây là nơi sinh ra một vị Thánh linh Hỏa tộc, sánh ngang cổ Hoàng, trấn áp thiên địa chấn nhiếp hoang cổ.
Đáng tiếc, nghe nói bị Thiên Đế cổ trấn áp chết, hình thần hủy diệt, không còn giữ được chút sinh cơ.
Vô tận năm tháng trôi qua, còn có một ít truyền thuyết về nó, đủ dấu hiệu cho thấy là Độc Nhân Đại đế ra tay tiêu diệt hắn.
Năm đó, Thôn Thiên Đại đế tám máu thiên hạ, sau đó dù có thiên công kinh thế cho Nhân tộc, vẫn không được truyền tụng, công tích bị người ta xóa nhòa.
Người sau chỉ có thể thở dài, nắm giữ được chút dấu vết còn lại, Thiên Đế đã qua đời, xưa kia đều thành sương khói.
Hỏa Ma Lĩnh mênh mông bát ngát, nơi nơi đều là núi khô đá tảng, núi lửa chết vô tận không có một chút sức sống, u ám cùng đơn điệu đi chung đường, ngay cả bầu trời cùng xám xịt.
Diệp Phàm cùng đại hắc cẩu đi tới nơi đây, thần niệm như biển rộng thăm dò khắp địa vực.
Chỉ là địa vực Hỏa Ma Lĩnh rất rộng lớn, khôn cùng vô biên, núi khô không một ngọn cỏ, liếc mát nhìn không tới tận cùng, nơi này chỉ là một mảnh đất cằn sõi đá.
- Năm đó, trong lòng đất ẩn chứa thần hỏa vô tận, sinh ra hỏa linh, hắn từ đạo nhập ma, cuối cũng bị giết.
Đại hắc cẩu nói.
Ở ó sào thấy được quan tài Độc Nhân chim trong hỗn độn, hiện giờ thấy được nơi đại chiến ghi lại công tích vĩ đại của hắn, đại hắc cẩu cũng có chút hoài niệm.
Cửu Khiếu Thạch Nhân đại thành mới có khả năng trở thành Thánh linh, đó là tồn tại vô địch trên trời dưới đất, mà Độc Nhân lại diệt một Thánh linh Hỏa tộc, nhưng không truyền ra thế gian.
Trong lòng Diệp Phàm cùng gợn sóng, đứng trên mảnh di tích cổ này yên lặng nhìn vùng đất khô kiệt, thầm than chiến lực Thiên Đế cổ.
Thần hỏa trong lòng đất dường như đã sớm lạnh đi, tất cả núi lửa đều như chết không còn phun trào nữa, nhưng vân có chút dao động kỳ dị, không dính bông tuyết.
- Y Y đang ở nơi nào?
Diệp Phàm lẩm bẩm, quét qua từng ngọn từng ngọn núi lửa.
Tuy có rất nhiều truyền thuyết, nhưng hắn không có tâm tình tim hiểu, trước mắt cứu người là mấu chốt nhất, hắn sợ Liễu Y Y xảy ra chuyện. Nguồn: http://truyenfull.vn
Không biết xâm nhập bao nhiêu dặm, phía xa xa xuất hiện ngọn núi cao to nguy nga, tuyết bay phần phật một mảnh trắng xóa, giá lạnh tung hoành.
Quần núi lửa chết kéo quanh mảnh núi tuyết, là một khu vực rất đặc biệt ở Trung Vực, thông thường mọi người không muốn xâm nhập nơi này.
Bởi vì, nơi Thánh linh ngã xuống luôn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, tuy rằng không xảy ra chuyện gì, nhưng phàm là người tới nơi này sẽ có ảo giác kỳ dị, tựa như tiến vào một mảnh cổ mộ.
- Rốt cuộc ngươi đã tới...
Ảm thanh như u hồn quanh quẩn trong núi.
Thần sắc Diệp Phàm chợt ngưng lại, nhìn thấy cánh cửa ánh sáng trên miệng núi lửa cách đó không xa, lưu chuyển lực lượng quỷ dị, không biết đi thông tới nơi nào.
- Y Y ở đâu?
- Nàng ta còn chưa chết được.
Không thấy có người, chỉ có tiếng nói lạnh lùng vô tình, mang theo một tia đùa cợt:
- Nàng ta sẽ tận mát thấy cảnh tượng ngươi qùy xuống, mời vào thánh môn.
- Ngươi bảo chúng ta vào thì phải vào?
Đại hắc cẩu khó chịu, nhe răng nhếch miệng nói:
- Quỷ mới biết nó đi tới chỗ nào.
- Nếu muốn cứu người, các ngươi còn có lựa chọn khác hay sao?
Tiếng người trong bóng tối mang theo một tia trào phúng.
- Thú sủng của nhân sủng của ta, đừng có đắc ý!
Hắc Hoàng mắng:
- Nếu ngay cả mạng chúng ta cũng không còn, làm sao mà đi cứu người, ngươi nắm mơ đi!
Người trong bóng tối im lặng một lát, mới nói:
- Cánh cửa này không phải đi tới nơi tuyệt địa, muốn xem thì ngươi tự mình tới đây.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều, hắn đã nhìn ra được người này chỉ làm việc theo lệnh mà thôi, không phải chính chủ bố trí sát cục muốn diệt trừ hắn.
ở trên miệng núi lửa, cánh cửa ánh sáng chói lọi như vàng ròng, tựa như có bảo tàng vô tận sau lưng nó.
Diệp Phàm vừa bước vào, thân thể hắn liền rung động, Xích Long lão đạo, Khổng Tước Vương, Ô Nha đạo nhân, còn có mấy Thái thượng trưởng lão Dao Trì đều hiện ra.
Xoạt!
Mấy người gần như đồng thời xuất hiện trên không trung, không hề che giấu, không thể trốn trên người Diệp Phàm.
- Vạn La Môn!
Xích Long lão đạo kinh ngạc, đây là cánh cửa sinh mệnh, một khi tiến vào thì không có gì che giấu được, trừ khi là nhân vật cái thế tự phong ấn.
Người trong bóng tối có vẻ rất giật mình, không ngờ rằng Diệp Phàm mời đến đội hình mạnh mẽ như thế, nếu thật sự ra tay thì nhảy ra một cái hóa thạch sẽ là họa lớn.
- Chỉ có một mình ngươi tới là được rồi, ngươi đã không muốn, chúng ta đưa tiện nhân kia lên đường!
Tiếng nói trong bóng tối tàn nhẫn vô tình.
Diệp Phàm im lặng một hồi, không ngờ đối phương lại có kỳ vật như Vạn La Môn, hắn tiến tới trước:
- Ta đi theo ngươi.
- Thứ trốn trốn né né!
Hắc Hoàng nguyền rủa.
- Ta thay đổi quyết định, để cho con chó kia đi cùng.
Người trong tối nổi giận.
- Má nó, bổn hoàng không muốn đi!
Đại hắc cẩu nhảy dựng lên.
- Đi thôi, chúng ta cùng xông vào.
Diệp Phàm nói.
Khóc, đại hắc cẩu thật là buồn bực, nó thật sự không muốn đi, không có chiến lực của Xích Long đạo nhân, nó cảm thấy đi qua thì quá nửa là sẽ bị người ta mần thịt.
- Như vậy không được, không nên đi.
Khổng Tước Vương ngăn cản, ai cũng nhìn ra là muốn lấy mạng Diệp Phàm, đi chỉ là chịu chết không công mà thôi.
Các Thái thượng trưởng lão Dao Trì cùng ngăn cản, cho rằng làm vậy không khác gì tự sát, phản đối hắn tiến vào một mình.
Diệp Phàm lắc đầu, âm thầm nói bọn họ yên tâm, không nói gì bước nhanh về phía trước.
- Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, trắng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn, *
Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, khó nghe như tiếng giết heo, bị Diệp Phàm nắm đuôi mạnh mẽ kéo tới trước cánh cửa, tru lên:
- Ta thật sự không muốn đi mà!
(*câu thơ miêu tả Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng, một đi không trở lại)
Nơi này là mảnh núi tuyết rộng lớn, gió lạnh gào thét, tuyết rơi tán loạn như lông ngỗng, Diệp Phàm cùng đại hắc cẩu đứng trên đỉnh núi đánh giá xung quanh, cách đó không xa là một ngọn núi lửa chết.
Ù ù....
Gió rít như sấm, từng trận xoàn xoạt, ở trong dãy núi trắng xáo này chỉ có một loại cây cối - băng tùng.
Mỗi một cây đều là mười mấy người ôm không hết, toàn thân trắng tuyết cứng cáp vươn cao lên bầu trời như sừng rồng.
Đám mây nặng nề sắp đè xuống đỉnh núi, sát khí vô hình tràn ngập, khắp nơi như có cường giả khoáng thế giam cầm nơi này.
- Hông rồi!
Đại hắc cẩu ngay lập tức biến sắc.
Trong nháy mắt này, mấy chục loại trận văn trước mắt nó đều bị hủy diệt trong hư không, căn bản không thể bảo tồn được.
- Xong rồi, sát trận của Vô Thủy Đại đế cũng không dùng được.
Đại hắc cẩu nhìn thẳng vào ngọn núi lửa chết duy nhất, ánh mắt xuất hiện vẻ sợ hãi, giọng run run nói:
- Đó là nơi Thánh linh ngã xuống, trừ khi Đại đế viễn cổ sống lại, bằng không thì không có một ai có thể bày ra trận văn được.
Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, đối phương đúng là hiểu rõ hắn, trình độ đạo văn của đại hắc cẩu là vô song, lúc này lại không có chỗ sử dụng.
- Ngươi thật sự dám tới, thứ không biết sống chết!
Một người cười dài cất bước trong hư không, từng bước một tới gần, đứng ở đỉnh ngọn núi xa xa.
Diệp Phàm đứng giữa gió tuyết không động đậy, lẳng lặng nhìn hắn, vận chuyển Thần Nhãn thấu qua hình dáng của hắn, không ngờ là Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi.
- Đúng là tim chết, đáng tiếc quá, trên đời này không dễ làm anh hùng như vậy, cuối cũng rất nhiều người bị chém thành cẩu hùng!
Lại một người cười to, mang theo thần sắc miệt thị xuất hiện trên đỉnh ngọn núi khác.
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng lạnh, người vừa nói là Đạo Nhất Thánh tử Lý Đông Lai, không thể che giấu được trước Nguyên Thiên Thần Nhãn.
- Ha ha... Tiễn đưa Thánh thể ra đi, đúng là một chuyện thú vị nhất cuộc đời, ta rất muốn nếm thử mùi vị của thánh huyết.
Người thứ ba đạp tuyết đi tới, đứng giữa hư không, ánh mắt điên cuồng tràn ngập tàn ác máu tanh.
Diệp Phàm nhìn xuyên qua bản thể, trong lòng không khỏi phát lạnh, người này là Kim Xích Tiêu, truyền nhân Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên.
Trong đêm máu chảy lần trước, sát trận Vô Thủy Đại đế nghiền nát quần hùng, Diệp Phàm từng giết ba tên này, chẳng qua chân thân không tiến vào trận, trốn thoát một kiếp.
Ở hướng khác lại có một tiếng cười lạnh truyền tới, người thứ tư xuất hiện, ánh mắt xinh đẹp sắc bén như đao, gần như muốn chém vào lòng người.
- Vạn Sơ Thánh nữ...
Diệp Phàm nhìn ra bản thể của người thứ tư, đó là một cô gái thướt tha duyên dáng, tóc dài đến eo, tuy rằng xinh đẹp thoát tục, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ oán độc, đó là Vạn Sơ Thánh nữ Triệu Yên Nhiên.
Trong lòng hắn trầm xuống, những người này đều không tầm thường, lại còn đi tới cùng nhau, có thể điều động lực lượng rất khủng bố, sau lưng còn là bốn đại Thánh địa.
- Vội vàng tới tìm chết, giết hắn không có cảm giác thành tựu gì, không biết các vị muốn ngược đài hắn như thế nào?
Người thứ năm cười dài đứng ở ngọn núi xa không tới đây.
- Chém Thánh thể cùng coi như là chiến tích không nhỏ, treo đầu của hắn ở Thần Thành Bắc Vực, ném cho chim ưng rỉa thịt, có lẽ sẽ gây ra một trận chấn động.
Người thứ sáu cười lạnh, cũng không thấy được hình dáng.
Thần sắc Diệp Phàm vô cùng ngưng trọng, lần này chuyện không xong, nhiều Thánh tử đồng loạt xuất hiện như thế, rõ ràng không cho hắn một chút cơ hội.
Trong nháy mắt này, hắn cảm ứng được người thứ bảy, thứ tám... người thứ mười ba.
Đeu là người trẻ tuổi bồng bột, dù là chưa lộ diện nhưng không cách nào che giấu, đây là dao động sinh mệnh đặc thù của người trẻ tuổi, mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ.
Tận mười ba cường giả cấp Thánh tử đã tới, đã có thể sánh với đêm mười ba Thánh Chủ vây giết tuyệt đại Thần Vương.
- Các ngươi thật là đánh giá cao ta...
Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi tuyết, quét nhìn xung quanh, mái tóc hỗn độn, trong mắt bắn ra hai tia lạnh lẽo.
- Rốt cuộc ngươi đã tới, đúng là không có chuyện bất ngờ, quỳ xuống cầu chúng ta đi.
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi cười lạnh băng.
- Các ngươi là những ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi nên làm quỷ hồ đồ đi thôi!
Đạo Nhất Thánh tử Lý Đông Lai cười lạnh vô tình, hàm răng trắng bóng lóe ra tia sắc lạnh.
Diệp Phàm sẽ không chi rõ minh có Thần Nhãn, có thể nhìn thấu người thật của bọn họ, lúc này hắn cảm nhận được sát ý vô tận, phải thừa nhận áp lực rất lớn.
- Có người mượn sức, muốn mượn tay các ngươi trừ bỏ ta, bày ra sát cục rồi mà hắn vẫn chưa tới ư?
Diệp Phàm quét về phía xa xa.
- Người muốn giết ngươi đều tới đây...
Ở trên ngọn núi tuyết xa xa truyền tới tiếng nói vô cùng oán độc.
Trong mắt Diệp Phàm bắn ra hai tia sắc bén, gát gao nhìn chằm chằm nơi đó, tiếng nói này giống y như đoạn ghi âm.
- Diệp Phàm à, ta thật sự muốn thấy cảnh ngươi quỳ dưới chân ta đau khổ xin
tha!
Thật khó tưởng tượng được thù hận lớn tới mức nào, tiếng rống của kẻ này như lệ quỷ, ngữ khí vô cùng ác độc.
- Không phải mười ba cường giả cấp Thánh tử thôi sao, thêm mười ba cái nữa thì ta vẫn có thể chém hết!
Diệp Phàm hiên ngang đứng lên, khí thế quân lâm thiên hạ duy ngã độc tôn.
- Hắn nói gì đó, điên rồi phải không, hắn muốn giết mười ba người chúng ta, ha ha ha...
Kim Xích Tiêu cười to, trong mắt lóe ra tia máu, tràn ngập thần sắc tàn nhẫn.
- Không biết sống chết!
Rất nhiều người cười lạnh.
Không một tiếng động, trên các đỉnh núi tuyết lại mờ ảo xuất hiện rất nhiều bóng người, có người khí thế như núi cao thái cổ không với tới, có người sâu không lường được như vực thẳm biển sâu.
Bên cạnh đám người Hạng Nhất Phi, Vạn Sơ Thánh nữ, Kim Xích Tiêu, Lý Đông Lai đều có hai ba lão già, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đều là nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão.
- Nếu hôm nay ngươi sống sót, vậy thì tuyệt đối là xảy ra thần tích!
Tiếng nói độc ác kia lại vang lên.
- Thần tích? Hôm nay ta chém giết các ngươi, chứng đạo thành thần là được!
Lời nói của Diệp Phàm cứng cáp, trong mắt kiên định, khí thế ôm trọn núi sông
nhìn xuống đám người:
- Các ngươi đều phải chết...
-o0o-