Sau nửa đêm mây đen dày đặc tan hết, ánh sao như nước rải xuống. Trong cổ thành một mảnh yên lặng.
Nhưng trong thành lại cũng không yên lành, mùi máu tanh ngập ngụa, khí tức tử vong dày đặc tràn ngập, giống như có một Tu La tràng phủ xuống thế gian.
Vô Thủy sát trận hóa thành cái thớt lớn biến mất, mặt đất dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng là một tầng máu nhầy thật dày, còn có một ít bột phấn xương cốt trắng xóa.
Đây là một cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Vụn xương trắng cùng thịt nát hỗn hợp cùng một chỗ, phàm là tận mắt chứng kiến ai cùng rợn tóc táy. Đây là một luyện ngục nhân gian sờ sờ trước mắt.
Trừ Khương Hoài An ra tất cả mọi người đều chết hết, không ai có thể chạy thoát. Đây là uy lực của trận văn Đại đế viễn cổ, chi vẻn vẹn là một góc không trọn vẹn mà thôi lại chém hết mọi người.
Diệp Phàm đứng trong cổ trận sát phạt, cũng không nhìn thấy Diêu Hi cùng Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi. Bọn họ tuyệt đối cùng vì hắn mà tới nhưng lại không tiến vào trận.
Hắn nhìn phía bầu trời đêm, cảm ứng không tới một dòng khí cơ. Người chưa vào trận đều bị dọa chạy hết, khiếp sợ oai của Vô Thủy sát trận, không ai dám ở lại.
Thật lâu sau phía bóng người thấp thoáng phía cuối chán trời. Có người xuất hiện từ xa quan sát nơi này, ai cùng lộ vẻ sợ hãi, lạnh từ đầu đến chán.
Sau nửa đêm, ánh trăng dịu dàng nhưng cả tòa cổ thành lại áp lực vô cùng, không một tiếng động, không ai ra vào vào lúc này.
Diệp Phàm thả ra một ngọn lửa lớn, vụn xương cùng máu nhầy thiêu đốt, kêu
"tí tách" trong ánh lửa, cuối cùng hóa thành tro tàn, thiêu đốt sạch sẽ.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, cảm nhận được một loại nguy cơ nhưng lại không phát hiện gì.
- Chẳng lẽ có nhân vật cấp Thánh chủ tới, hoặc là nhân vật khủng bố của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ đang nhìn trộm?
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh.
- Chúng ta rời khỏi nơi này.
Đám người Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân cũng không muốn ở lâu. Nơi đây sẽ trở thành trung tâm cơn lốc, vẫn nên sớm rời đi là hơn.
Hắc Hoàng vẻ trận văn, rồi sau đó xóa đi Vô Thủy sát trận. Hào quang chợt lóe, bọn họ vượt qua hư không biến mất.
Ngày hôm sau, tin tức truyền ra gây nên sóng lớn ngập trời.
Lần này ở Yên Vân cổ thành, người đến xâm phạm tử thương vô số, cũng không biết có bao nhiêu người đã vứt bỏ tính mạng, thi thể ngã xuống một đống lại một đống.
Trong đó có năm vị nửa bước đại năng, đều là bá chủ một phương. Nếu có thể tiến thêm một bước nữa, diễn biến ra đạo của bản thân, chính là nhân vật sánh vai cùng các vị Thánh chủ. Đáng tiếc lại chết ở đây.
- Cái gì? Nửa bước đại năng đều ngã xuống! Đám người Diệp Phàm kia tu vi tới cảnh giới gì rồi, làm sao lại có thủ đoạn như vậy?
- Chuyện này là thật sao? Đại cao thủ Hóa Long Bí Cảnh giống như cô dại bị người cát một bó lại một bó, chết vô số kể.
- Het thảy đều là thật. Đêm qua ta tận mắt nhìn thấy, đó thật đúng là Luyện ngục nhân gian. Mạng người rè hơn cây cỏ, mặc người cường đại tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không ngăn được một kích của sát trận.
- Chọc thủng trời rồi. Nhân vật Hóa Long Bí Cảnh chết thành từng đống, tuy rằng ẩn giấu chán thân nhưng không cần nghĩ cũng biết là người của các đại giáo.
- Thủ đoạn thật đáng sợ, một trận hủy diệt toàn bộ mọi người. Người này khiến người ta sợ hãi!
Trận chiến đêm màu máu gây nên một hồi chấn động rất lớn, không ai nghĩ đến Diệp Phàm lại có thủ đoạn như vậy, dám diệt tất cả cường giả. Mọi người ai cũng hít sâu một ngụm khí lạnh.
sắc trời sáng rõ, Diệp Phàm đưa tiểu bé từ trong Ngọc Tịnh Binh thả ra. Trận chiến đêm qua quá mức tanh máu, hắn không để cô bé nhìn thấy. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lúc này, bọn họ đang ở trong một vùng ốc đảo, tạm tránh đầu sóng ngọn gió. Không cần nghĩ cũng biết bên ngoài khẳng định nháo ngất trời.
Liễu Khấu xách theo một người, nặng nề ném xuống đất nói:
- Xử trí hắn như thế nào? Đây là tù binh duy nhất sống sót trong sát trận.
Khương Hoài An lòng đầy sợ hãi. Thân là đại cao thủ Hóa Long biến thứ tám, Luân Hải bị một tên bán phế, thần lực khô héo, hắn không còn hy vọng gì.
- Các... các ngươi muốn thế nào?
Thanh âm hắn run rẩy, chết tử tế không bằng vẫn còn sống, hắn không muốn chết.
- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!
Diệp Phàm liếc hắn một cái.
Khi đi ngang qua một thôn nhỏ, Diệp Phàm ngừng lại, dạo qua một vòng quanh một ao cá nói:
- Nơi đây rất thích hợp cho ngươi dưỡng lão.
Khuôn mặt Khương Hoài An lập tức tái nhợt. Hắn phát hiện một cái hầm cầu ở trước ao cá, nghĩ tới lời Diệp Phàm từng nói, tâm tình muốn chết đều có.
Diệp Phàm ném hắn ra ngoài giống như ném lao,
"Tõm" một cái bán lên một chùm bọt nước thật lớn, mùi tanh ngập trời.
- Ọe...
Khương Hoài An ngay mật cùng sắp ọe cả ra, ghê tởm thiếu chút nữa chết ngất đi, hét lớn:
- Các ngươi... Không thể như vậy.
Diệp Phàm nghĩ một lát nói:
- Ngươi Luân Hải đã phế nhưng Đạo Cung vẫn còn, ít nhất có thể sống một hai trăm năm. Như vậy đi, ta cũng không muốn ngươi chết đi, vậy trấn áp một trăm năm được rồi.
- Không nên... Cứu mạng!
Khương Hoài An Kêu to, hận không thể một chưởng tát chết chính mình. Trêu chọc đám người này làm chi, ngay cả chủ ý vô liêm sỉ như vậy đều nghĩ ra được.
Diệp Phàm không thèm để ý tới, mười ngón tay bắn ra từng chùm tia sáng, phong hắn ở dưới đáy cùng của hầm cầu rồi sau đó lại tước một khối bia đá đè vào.
- Cuối cùng coi như xả được cơn giận. Lúc ở Khương tộc, mấy tên kia quá không phải thứ gì tốt lành, nên trấn áp như thế.
Lý Hắc Thủy cười ha ha.
- Hẳn là đem Khương Dật Thần bát lấy, tiểu tử này chọc người ta hận nhất, không đưa hắn trấn áp thật sự xin lỗi chính chúng ta.
Liễu Khấu cơn giận khó tiêu.
Liên tiếp mấy ngày phong ba chưa yên, càng ngày càng quyết liệt. Đã chết nhiều người như vậy, có tán tu cường đại còn có cao thủ của Thánh địa, trở thành tiêu điểm cho mọi người nghị luận.
- Các ngươi biết không, Tử Phủ Thánh tử đã chết, bị một kiếm của Diệp Phàm bổ chết tươi.
- Cái gì, điều đó không có khả năng chứ? Cùng quá kinh người!
- Thật 100%. Tuy nhiên không có ai lại vạch ưần mà thôi. Đêm đó người đi tập sát Diệp Phàm trong đó có vị Thánh tử này, đáng tiếc bị coi làm "Người qua đường Giáp" chém chết!
- Trời ạ, đây chính là một tin tức kinh người. Tử Phủ Thánh địa sẽ để yên sao, chủ nhân tương lai cứ như vậy bị người ta tiêu diệt!
- Tử Phủ Thánh tử thay đổi dung mạo đi tập sát Thánh thể, kết quả đem chính mình đáp vào, trách ai được? Cho dù Thánh địa cường đại cùng căn bản không có biện pháp gióng trống khua chiêng đi trả thù.
Những năm gần đây Đông Hoang lần đầu tiên có Thánh tử diệt vong, tự nhiên gây ra một đợt sóng lớn, đường lớn ngồ nhỏ đều đang nghị luận.
Mọi người biết thời đại chư vương cùng ưỗi dậy, tất sẽ có đại chiến liên tục. Nhân vật cấp Thánh tử ngã xuống đã không thể ttánh, chỉ là không biết ai có thể độc tôn, ngạo thị cùng thế hệ.
- Thánh thể thật cường đại, chém Thánh tử của Trung Châu lại chém Thánh tử Đông Hoang. Không ngừng mở ra tiền lệ, đánh đâu tháng đó.
- Dùng sát trận kinh thế đồ sát nhiều cường giả như vậy rồi sau đó lại tự tay đem một vị Thánh tử làm như người qua đường giáp chém. Đây tuyệt đối là cố ý.
Mọi người đều nghị luận, tất cả đều đào móc nội tinh.
Quả nhiên sau đó không lâu một tin tức khiến người ta giật minh truyền ra - Vạn Sơ Thánh tử cùng đã chết.
- Trong một đêm chết hai vị Thánh tử?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Một Tử Phủ Thánh tử cũng không phải đã hết, còn có một Vạn Sơ Thánh tử, khiến vô số tu sĩ ngẩn người.
- Thật sự là ngất trời rồi. Hai vị Thánh tử, lại lại đều đã chết. Thời đại đại chiến liên tục đã tới!
Đông Hoang chấn động!
Trận chiến đêm màu máu còn kinh người hơn so với sự tưởng tượng của mọi người. Bất kể như thế nào bọn họ đều không nghĩ tới Diệp Phàm lại giết liền hai vị Thánh tử.
- Đây là đại địch của các Thánh tử...
- Thánh thể xuất phát sau mà lên trước, không giống như tự chém. Chẳng lẽ Vương thần y nói dối sao?
Rất nhiều người đều đang nghị luận.
Nửa tháng sau, Liễu Khấu cực kỳ hưng phấn bay trở về, cười ha ha nói:
- Ta phát động một ít nhân mạch, quả thật có tác dụng rồi.
Liễu Khấu mang đến một tin tức, Khương Dật Thần sắp ra ngoài, sẽ đi tham gia sự kiện Dao Trì. Đây chính là cơ hội tốt để bát hắn.
- Có thể xác định sao?
Ngô Trung Thiên hỏi.
- Tôn Khôn cho người truyền tin tức, chắc là sẽ không sai.
Tôn Khôn là cháu của đại khấu thứ mười Tôn Thiên Vân, cùng là hậu nhân của đại khẩu, cùng bọn họ giao tình rất sâu.
Mấy người không nói hai lời, vượt qua hư không đi về Dao Trì Thánh địa. Đương nhiên cũng không phải thật sự tiến vào mà là chờ đợi ở bên ngoài.
Dao Trì tịnh thổ chim hót hương hoa, cảnh sắc như thơ như tranh, từ xa nhìn lại dường như đi tới nơi của tiên.
- Tiểu tử này quả nhiên tới rồi!
Chờ mấy ngày, bọn Diệp Phàm nhìn thấy Khương Dật Thần, đi cùng với một trung niên áo tím.
Trung niên áo tím khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, như Thiên Đế giáng trần, rất là bất phàm - Chính là Thập tam gia tổ cực kỳ cường thế của Khương tộc!
- VỊ lão thập tam trong truyền thuyết này, chúng ta không thể trêu vào...
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
Người này không chi pháp lực ngập trời, còn nắm giữ một góc trận văn của Hằng Vũ Đại đế. Nếu như bị hắn tập trung, mấy người nhất định lành ít dữ nhiều.
- Ngươi tin tưởng bẫy rập không gian đã bố trí có hiệu quả? Chúng ta đang nhổ răng trong miệng hồ.
Lý Hắc Thủy nói.
- Đây là bí pháp trước thời thái cổ, ta không tin hắn cẩn thận như vậy, mỗi một bước đều che chở Khương Dật Thần.
Đại hắc cẩu nói.
VỊ Thập tam gia tổ này cực kỳ cường thế, phi thường tự phụ. Hắn khẳng định sẽ không nghĩ tới có người dám cướp người trước mắt hắn. Đây là kết luận mấy người căn cứ tính cách của hắn mà cho ra, quả thật nghiên cứu một phen.
- Tốt lam, tiến vào khu vực kia rồi. Hắc Hoàng động thủ.
Diệp Phàm thúc giục.
Đại hắc cẩu phát động trận văn. Không gian xa xa mơ hồ, Khương Dật Thần lập tức lọt vào, cả kinh hét một tiếng.
-Hừ!
Thập tam gia tổ hừ lạnh một tiếng, thò tay chộp tới phía trước. Nhưng không gian mơ hồ chợt lóe, xuất hiện một vùng hắc động, bóng dáng Khương Dật Thần liên tục xuyên qua ở bên trong.
- Bẫy rập không gian liên hoàn...
Thập tam gia tổ cả kinh, rất nhanh khác trận văn trong hư không, muốn bằng vào Tiên Thiên văn lạc thâm ảo nhất cố định vùng hư không này.
- Chậm rồi. Bản hoàng trừ sợ tu vi của ngươi ra, trình độ đạo văn mạnh hơn xa ngươi.
Đại hắc cẩu âm thầm nhe răng.
Ảm-
Tất cả hắc động đều biến mất, hư không không gợn sóng, khôi phục bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra cái gì.
- Chúng ta cùng đi!
Bọn Diệp Phàm rất nhanh xuyên qua hư không, trong nháy mắt mất dạng.
Thập tam gia tổ phản ứng nhanh chóng. Khoảnh khắc Khương Dật Thần biến mất lập tức tập trung phương vị bọn Diệp Phàm. Hắn thét dài một tiếng, nháy mắt tới nơi.
Nhưng khi hắn đuổi tới hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, ngay cả địch nhân là ai cũng không nhìn thấy.
- Giỏi, giỏi, giỏi. Dám cướp người từ trong tay ta, thật sự là ăn mật thần nhân!
Hắn đứng yên tại chỗ hồi lâu, yên lặng thôi diễn cái gì.
Ngoài mười mấy vạn dặm, đại hắc cẩu gào một tiếng thật dài, xuất hiện ở trong một vùng hoang mạc, nói:
- Thủ đoạn của ta, ngươi cũng muốn thôi diễn ra sao, cứ việc thử đi!
- Các ngươi...
Trên một tế đàn ở phía trước, bóng dáng Khương Dật Thần hiện lên. Hắn bị bẫy rập không gian kéo tới nơi này, vây trên đài cao màu máu.
- Cháu trai, chúng ta lại gặp mặt.
Khương Hoài Nhân không có ý tốt tiêu sái đi qua.
- Tiểu tử à, chúng ta rất là nhớ ngươi!
Lý Hắc Thủy không ngừng hoạt động gán cốt, cười hắc hắc.
Khương Dật Thần hối hận ruột đều xanh, vì sao muốn đi Dao Trì, hiện giờ bị mấy người ngăn chặn. Không có gì tệ hơn so với chuyện này, hắn thật sự muốn đâm đầu mà chết.
- Cháu trai, nhìn thấy tiểu thúc thúc sao không nói gì?
Khương Hoài Nhân cười hỏi.
- Không phải ngươi muốn xử lý chúng ta sao? Lúc ở Khương tộc, hô gió gọi mưa, uy phong cỡ nào. Hiện tại tiếp tục đi!
Lý Hắc Thủy ha ha cười.
- Tiểu tử này đưa cho bổn hoàng làm nhân sủng cũng không cần. Ta muốn chọn một tuyệt đại Thánh nữ ở sự kiện Dao Trì.
Hắc Hoàng ở bên cạnh bình phẩm từ đầu đến chân...
-o0o-