Già Thiên

Chương 393: Trung tâm sóng gió (Thượng)

Thạch phường Dao Trì có một hồ nước phủ đầy sương mù, trong thạch viên chữ Thiên có một cái Tiên Hồ, tên là Dao Trì, trùng với tên của Thánh địa.

Bỗng nhiên, có một nữ đệ tử Dao Trì đi tới, thông báo Dao Trì Thánh nữ mời Cổ Phong tới gặp.

Diệp Phàm có chút hồi hộp, khẽ biến sắc, nếu nói ai có thể đoán ra được thân phận của hấn thì người đó nhất định là Dao Trì Thánh nữ.

Bên cạnh Tiên Hồ có một rừng cây cổ thụ, vô cùng yên tĩnh, nơi đây cũng không thường xuyên có người ra vào, có một thân ảnh mông lung mờ ảo đang đứng đó, quanh thân như được bao phủ bởi sương mù.

Dù đã từng gập nhiều lần, nhưng Diệp Phàm vẫn không thể nhận ra được hình dáng của Dao Trì Thánh nữ, lúc này gập lại, hắn liền định thi triển Nguyên Thiên Thần Giác, dùng thần nhãn thấu thị.

Nhưng đúng lúc này, Dao Trì Thánh nữ đột nhiên mở miệng, tuy âm thanh giống như của tự nhiên, nhưng nó lại khiến cho tâm thần Diệp Phàm chấn động.

- Ta nên gọi ngươi là Cổ Phong, hay là Diệp Phàm cho đúng đây?

- Tiên tử có ý gì vậy?

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn nàng.

Âm thanh của Dao Trì Thánh nữ như mang theo ma lực, nói:

- Chúng ta đã từng cùng nhau tiến vào cấm khu Thái Sơ, lại từng ở Lệ Châu tranh đoạt Cửu Bí, khi đó, ta liền biết được ngươi nhất định đã học qua Nguyên Thiên Thư.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- Ta nghĩ tiên tử nhận sai người rồi!

Dao Trì Thánh nữ nói:

- Tuy hiện tại ngươi biến đổi khuôn mặt. nhưng Nguyên Thuật của ngươi lại chưa thay đổi, ngươi không chối bỏ được sự thật này đâu.

Diệp Phàm nở nụ cười, nói:

- Rốt cuộc thì tiên tử đang nói gì vậy, ta thật sự không rõ. chẳng lẽ cứ người nào đi ra từ Nguyên Thuật thế gia cổ xưa, tinh thông các loại Nguyên Thuật thì sẽ là người mà tiên tử muốn tìm sao?

Dao Trì Thánh nữ mỉm cười, nói:

- Có lẽ ngươi đã từng nghe qua, khi xưa Nguyên Thiên Sư là khách quý của Dao Trì ta, được tôn là thượng nhân hộ giáo, Nguyên Thuật thuật của hắn thì Dao Trì ta cùng vẫn còn có thể nhận ra được.

Diệp Phàm vẫn mỉm cười như cũ, chỉ lắc đầu không nói câu nào.

Dao Trì Thánh nữ mờ ảo như tiên nữ, nhẹ nhàng cất bước trong khu rừng cổ thụ. không chút để ý nói ra chỗ khác thường trong Nguyên Thuật của Diệp Phàm.

- Dao Trì ta không có Nguyên Thiên Thư, nhưng lại có thể nhận ra Nguyên Thuật độc đáo trong đó.

Diệp Phàm biết, đối phương thật sự đã nhận ra hắn, khi ở trong cấm khu Thái Sơ, đối phương đã từ Nguyên Thuật mà đoán ra rằng hắn đạt được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư, hiện giờ lại thông qua Nguyên Thuật để xác định thân phận của hắn.

- Ngươi muốn thế nào?

Nói tới đây, hắn vận chuyển Nguyên Thiên Thần Giác, nhìn thẳng về phía trước, ánh tím trong đôi mắt lại càng đậm thêm.

Trong khoảnh khắc này, hắn lập tức nhìn thấu sương mù, thấy được một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, đẹp tới mức khiến người khác hít thở không thông.

Đúng như bên ngoài đồn đại, cho dù là lão đạo sĩ già đã xuất gia, nhưng nếu mà nhìn thấy hình dáng không gì sánh được cửa Dao Trì tiên tử thì cũng muốn động lòng phàm mà hoàn tục.

- Ngươi... ngươi đạt được thạch đảm, tu thành Thiên Nhãn rồi sao? Không được nhìn ta!

Dao Trì tiên tử thực sự giật mình, sau đó lại xấu hổ, rốt cuộc cũng không thể duy trì vẻ lạnh nhạt thường ngày được nữa.

- Ta không có tu thành Thiên Nhãn a!

Diệp Phàm phủ nhận, nhưng ánh tím trong mắt lại càng đậm thêm, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đối phương.

Thần sắc của hắn đã bán đứng hắn, bất cứ kẻ nào mà nhìn thấy một thân thể tuyệt mỹ như vậy thì đều khó có thể giữ bình tĩnh được.

Dường như là Cửu Thiên Huyền nữ đắm chìm trong chốn phàm trần, tiên thể trắng như tuyết, da dẻ nhẵn nhụi, từng đường con phập phồng uốn lượn, như một khối ngọc tuyệt đẹp, mê hoặc tâm thần người khác.

Danh tiếng Dao Trì truyền khắp thiên hạ, các đại Thánh địa và thế gia thái cổ đều coi việc lấy được nữ nhân Dao Trì làm vinh quang, đáng tiếc không có mấy người làm được điều này, lại càng không nói tới Thánh nữ của họ, điều này căn bản là không có khả năng xảy ra.

- Ngươi...!

Dao Trì Thánh nữ xoay phắt người lại, nhẹ nhàng đi sâu vào trong rừng, mất đi phong thái ung dung vốn có.

Hai mắt Diệp Phàm nở rộ ánh sáng màu tím, nhìn theo thân hình nàng, lẩm bẩm:

- Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân, làn da nõn nà, quốc sắc thiên hương.

Tuy chỉ là bóng lưng mà thôi, nhưng đường con duyên dáng, làn da trắng như tuyết vẫn đủ để huyết mạch người ta phải căng lên, tuy nhiên, Diệp Phàm chỉ khẽ mỉm cười mà thôi.

Trong hoàn cảnh này, hắn cũng không dám sinh ra ý tứ khinh nhờn gì, chỉ là muốn quấy nhiễu sự tĩnh tâm của đối phương, từ đó chiếm thế chủ động trong cuộc nói chuyện tiếp theo.

Hắn biết, đối phương cũng không phải là muốn ra tay, nếu không thì khẳng định sẽ không có cuộc gặp với hắn ngày hôm nay.

Dao Trì Thánh nữ nghe được lời hắn. thân thể lập tức ngừng lại, nhưng rất nhanh nàng liền biến mất trong rừng, rất lâu sau dường như mới bình tĩnh lại, truyền âm:

- ngươi thật là rất nhàm chán...

Từng cây cổ thụ cứng cáp, cành lá sum xuê, như một con rồng đâm thẳng lên trời, trong rừng vô cùng yên tĩnh.

Rốt cuộc Dao Trì Thánh nữ cũng đi ra, mông lung mờ ảo, tuy chỉ đứng ở gần đó, nhưng lại khiến người ta cảm giác như nàng đang ở tận trên cung điện chín tầng trời vậy.

Nàng tựa như không thuộc về chốn phàm trần này, tiên cơ ngọc thể, không dính chút khói lửa nhân gian nào, làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, vĩnh viễn không thể chạm đến, dường như cách xa hồng trần vạn trượng, vô cùng xa xôi.

Trên khóe miệng Diệp Phàm lộ ra nét cười, ánh mắt rất trong sáng, chính nữ nhân này vừa lộ ra không sót gì trước mặt hắn.

Thân thể tuyệt đẹp trắng nõn kia dường như vẫn còn ngay trước mặt, làn da trắng như tuyết, đường cong uyển chuyển, khiến cho hắn nghĩ lại mà còn thấy có chút khó tin.

Dao Trì Thánh nữ thì tới cả các thiên tài của hoàng triều bất hủ tại Trung Châu, các Thánh địa tại Đông Hoang cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, chưa từng được tới gần, mới vừa rồi lại bị hắn nhìn thấy toàn bộ thân thể như trần trụi của nàng.

Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ chấn động thiên hạ, phát sinh đại loạn.

Đương nhiên, điều này cũng khiến cho các nhân kiệt của Thánh địa tiến hành đuổi giết vạn dặm đối với Diệp Phàm, đây là một sự khinh nhờn nghiêm trọng đối với nàng.

- ngươi rất quá phận!

Dao Trì Thánh nữ chỉ nói bốn câu này, làn sương mù trắng xóa vờn quanh thân, khiến cho người khác không thể nhận ra sắc mặt của nàng thế nào.

- Ta cũng không thấy gì cả!

Khi Diệp Phàm nói những lời này, hắn tuyệt đối tự tin, ra vẻ thật sự là như vậy.

- Ta không muốn cùng ngươi nói về chuyện này nữa.

Dao Trì Thánh nữ bình tĩnh nói, gần như tất cả tinh hoa trời đất đều tập trung vào nàng, nàng tất nhiên là một nhân vật phi phàm, sẽ không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.

Nhưng Diệp Phàm lại tiếp tục giả vờ, nói:

- Ta thực sự chưa từng có được thạch đảm, tiên tử hiểu lầm rồi, vừa rồi ta cũng không phát hiện ra gì cả.

- ngươi...!

Thánh nữ hơi thở như hoa lan. xuất hiện một tia cảm xúc dao động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói:

- ngươi mà còn dám nói những điều này, ta lập tức công bố thân phận của ngươi ra ngoài.

- Tốt. vừa rồi cái gì cũng không phát sinh qua.

Diệp Phàm mỉm cười nói, ánh sáng màu tím trong mắt đã sớm biến mất, đôi mắt trở nên vô cùng trong sáng, ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt này.

Hắn biết, Dao Trì Thánh nữ trước mắt hẳn là sẽ không làm gì bất lợi đối với hắn. Hắn chỉ mỉm cười chờ nàng nói, xem rốt cuộc thì nàng muốn như thế nào.

- ngươi không sợ hãi sao, trong Thần Thành này cao thủ đông như rừng, một khi thân phận của ngươi lộ ra, tất nhiên sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Dao Trì Thánh nữ khẽ mở cặp môi thơm.

Diệp Phàm gật đầu, nói:

- Sợ chứ, sinh tử trước mắt thì làm gì có ai bình tĩnh được, nhưng mà ta còn có lựa chọn nào khác sao?

- ngươi có thể không tới đây, cần gì phải phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy.

- Tha hương viễn xứ, nếu mà sống yên bình cả đời thì mới thật sự là tiếc nuối. Đi vào Thần Thành thì tất nhiên sẽ có thể đối mặt với tử vong, nhưng cũng có thể đánh đổi được tương lai. Ta không còn lựa chọn nào khác cả.

- ngươi thật tự tin. chẳng lẽ thật sự tưởng rằng có thể đạt được ngàn vạn cân Nguyên sao, cho dù có gom đủ số này, cũng không chắc có thể tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, lời nguyền đối với thánh thể thái cổ hơn phân nửa là còn khó giải trừ hơn ngươi nghĩ rất nhiều, chắc chắn không đơn giản như vậy đâu.

- Mong tiên tử chỉ giáo!

Diệp Phàm khiêm tốn nói, nhìn không chớp mắt vào giai nhân trước mặt này.

- Ta không có gì để chỉ giáo cho ngươi cả!

Dao Trì Thánh nữ lắc đầu.

- Vậy thì rốt cuộc tiên tử tìm gặp ta có việc gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Mấy khối kỳ thạch bên trong Dao Trì...

Bên trong Dao Trì có tuyệt thế kỳ thạch, bị Nguyên Thiên Sư phong ấn lại, còn bị các đời Tây Vương Mẫu trấn áp, rất khó có thể tưởng tượng được bên trong đó có chứa thứ gì.

Diệp Phàm và Dao Trì Thánh nữ nói chuyện rất lâu, sau đó hắn mới ra khỏi rừng cổ thụ, mặt mày nhăn tít lại.

- Cần có Cấm Tiên Lục Phong...!

Điều này khiến hắn có chút đau đầu, đây là một loại thần thụật vô cùng kỳ diệu, từ tên gọi đã có thể thấy nó thâm ảo tới mức nào rồi, có thể dẫn động đại đạo, phong ấn đại địa, trấn áp cao thủ cái thế.

Đáng tiếc, đây chỉ là một loại thần thuật trong suy đoán, trong Nguyên Thiên Thư cũng ghi lại vài câu về nó, nhưng cũng đều nói rằng đây chỉ là giả thuyết, vô cùng tối nghĩa, khó hiểu, càng không nói tới chân chính thi triển ra thần thuật này.

- Dao Trì tiên tử có đẹp lắm không?

Lý Hắc Thủy đang chờ bên ngoài, đột nhiên hỏi.

- Phong thái không gì sánh được, vô cùng tuyệt đẹp.

Diệp Phàm đang suy nghĩ về cấm Tiên Lục Phong, trả lời theo bản năng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lý Hắc Thủy nghẹn họng, nhìn trân trối, vội vã hỏi:

- ngươi thật sự thấy được khuôn mặt của nàng sao! Không đúng, tên cầm thú Tiểu Diệp Tử nhà ngươi, cặp mắt dâm tặc của ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi hả?

- ngươi nói bậy gì đó!

Diệp Phàm bừng tỉnh, lập tức chột dạ, không kìm được khẽ quay đầu, liếc về phía rừng cổ thụ một cái.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi không cần phải giấu nữa, ta chỉ thử một câu mà ngươi đã lòi ra rồi, nói mau, ngươi vừa nhìn thấy cái gì?

- Ta không thấy cái gì cả!

- Nói bậy, ngươi vừa luyện thành cập mắt dâm tặc, vậy mà còn dám giấu diếm, nói rằng cái gì cũng không thấy sao?

- lão hắc, ngươi có thể bớt mồm bớt miệng đi một chút hay không?

Diệp Phàm quay đầu lại, thấy Dao Trì Thánh nữ đang đi ra, dưới ánh nắng chiều, bộ váy dài của nàng cũng dường như bị chiếu thành màu vàng sáng chói.

- Vậy thì khi về nhà, ngươi nhất định phải nói cho ta biết đấy!

Diệp Phàm lôi tên Lý Hắc Thủy này chạy vội đi, nháy mắt đã biến mấy bóng dáng, nhanh chóng rời khỏi thạch phường Dao Trì.

Thời gian ba ngày nháy mắt đã trôi qua, tông sư của Nguyên Thuật thế gia hôm nay sẽ quyết đấu với Diệp Phàm, một cuộc đại quyết đấu Nguyên Thuật này khiến cho giông tố nổi lên, cả Thần Thành cũng phải dao động.

Tin tức đã sớm được truyền ra ngoài, cũng không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi, cố ý đi tới Thần Thành theo dõi sự kiện chấn động này.

Thậm chí, rất nhiều nhân vật lớp tiền bối của mỗi đại giáo đều xuất quan, đi tới Thần Thành, muốn tận mắt nhìn thấy một lần Nguyên Thuật quyết đấu có ảnh hưởng lớn nhất trong mấy ngàn năm qua.

- Ta nghe nói lần quyết đấu Nguyên Thuật này sẽ phải phân định sinh tử, có thật vậy không?

- Ta cũng nghe nói vậy, có cao thủ Nguyên Thuật lộ ra tin này, sẽ vô cùng nguy hiểm đó.

- người trẻ tuổi tại Nguyên Thuật thế gia cổ đã sớm tuyên bố, muốn dùng lĩnh vực Nguyên Thuật để giết chết Cổ Phong, đây cũng không phải là nói chơi, thật sự là phải quyết đấu sinh tử a!

Rất nhiều người đều bàn luận, đều mong chờ cuộc quyết đấu này hơn bất cứ lúc nào khác.

- Lần này sẽ không biết cắt ra được thứ gì, hơn phân nửa là sẽ ra được kỳ trân không tưởng gì đó, cả hai bên đều thực sự tức giận rồi đó.

- Chỉ riêng tiền đặt cược thì đã là một trăm năm mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, rất khó tưởng tượng phải cắt ra thứ gì thì mới xứng với số tiền đặt cược này.

-o0o-