Già Thiên

Chương 1608: Mục Tiêu Tử Vi

Trước khi rời Bắc Đẩu, tự nhiên Diệp Phàm có rất nhiều việc cần hoàn thành, phải nói một tiếng với nhân mã Thiên Chi Thôn, phải đi Cơ gia bái phỏng.

Lúc đi tới Cơ gia, quả thực là một truyện cười náo loạn: lễ trọng đưa lên là đứa nhỏ, làm cho một đám người hai mặt nhìn nhau. Cơ gia trực tiếp nói rõ, nếu là đăng môn vì Cơ Tử Nguyệt mà đưa tới một đứa nhỏ như vậy tính là gì?

- Phụ thân!

Tiểu mập mạp rất xấu xa, kêu to tại đương trường, kết quả dẫn tới một loạt cái bàn bị ném đi, mà đầu sò gây nên chuyện thì lại là một bộ dáng vô tội vạ, chớp chớp đôi mắt to không nói gì.

- Về sau bắt ngươi hầm chín cho Hắc Hoàng ăn!

Sau khi rời Cơ gia, Diệp Phàm thật muốn bắt nó xẻ thịt.

- Ta mà không gọi ngươi như vậy, ta mới sẽ bị thiệt thòi nhiều đấy! Trong thần thức ta có ấn tượng mơ hồ!

Tiểu mập mạp nói rất mạnh miệng.

Diệp Phàm không nói hai lời, trực tiếp dò tra Tiên Thai của nó, kết quả một cọng lông cũng không có phát hiện, đây là tiểu mập mạp cố ý làm chuyện xấu.

Diệp Phàm muốn tặng cho Cơ gia một vị Chuẩn đế tương lai, có thể bảo hộ gia tộc một đời huy hoàng. Nhưng nhớ lại lời nói của vị Thần xui xẻo Hồn Thác, nên hắn cũng không có kiên trì. Đương nhiên chủ yếu cũng quy là công lao của tiểu mập mạp tự mình quấy rối, kêu lung tung một tiếng như vậy.

Hắn lưu lại một nửa Đạo Chi Nguyên, rồi sau đó vượt qua Cơ Thủy mà đi.

- Sư phụ ta muốn quay về!

Diệp Đồng nghe nói Diệp Phàm sắp vượt hư không đi Tử Vi Tinh Vực, vành mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi lộp độp.

Dại hận diệt tộc, huyết hải thâm cừu, tuổi thơ ấu của hắn tràn ngập bi thương, cha mẹ, ca ca, tỷ tỷ ngăn cản cho hắn, đều chết ở trước mặt hắn. Cùng với người lão bộc hết dạ trung thành kia, bảo hộ hắn chạy trối chết, làm cho hắn mỗi khi nhớ tới mắt cay cay, trong lòng chua xót.

Diệp Phàm gật đầu, là thời điếm mang theo Diệp Đồng đi về Tử Vi Tinh Vực, hẳn đúng lúc chấm dứt một chút ân oán ngày xưa. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Rời đi nhiều năm như vậy, ta cũng nên áo gấm về nhà! Nhiều năm trôi qua, Tử Vi Thần nữ, các Thánh nữ đều sắp quên phong thái Đại đế vô thượng Lệ Thiên ta rồi đây!

Sư huynh đệ hai người này đến từ Tử Vi, khẳng định phải đi về nhìn lại một lần.

Năm đó, tiền nhân của nhất mạch bọn họ từng bị các giáo liên thủ tiêu diệt. Sư huynh đệ hai người sở dĩ xa xứ, cũng là muốn thoát khỏi vũng bùn, bằng không luôn luôn gặp phiền toái.

Hiện tại, bọn họ thân là Vương của Thánh nhân, tự nhiên có thể đi trở về, không sợ các giáo kia.

- Ta có cảm giác con đường thành tiên thật sự sắp mở ra, càng ngày càng gần, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể dừng chân ở vùng đất nguy cơ bốn bề này!

Diệp Phàm nói.

- Sợ cái gì, cứ đánh đi vào!

Tiểu mập mạp kêu lên.

Kết quả, bị Diệp Phàm xách lên đánh vào cái mông nhỏ của nó, dĩ nhiên lực đạo có thể chấn vào trong tiên nguyên, làm cho nó kêu to oa oa, cái mông đỏ rực.

- Ngươi dám đánh bản Thiên Đế, ta liều mạng với ngươi!

Tiểu mập mạp gào khóc kêu lên, nhưng không làm gì được. Nó muốn lay chuyển Thánh thể còn kém hỏa hậu rất nhiều.

- Tiểu mập mạp này là một nhân tài, sinh ra đã là thánh, để lại ở ta nơi này dạy dỗ một phen đi!

Tề La thấy cái mình thích là thèm. Ở Thiên Chi Thôn bồi dưỡng ra đám người Diệp Đồng, Tiểu Tước nhi, Hoa Hoa... giờ đối với kỳ tài nghịch thiên bực này hết sức để bụng thèm thuồng.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- vẫn là quên đi! Tạm thời ở lại bên cạnh ta! Nó là một mầm tai họa diệt thế, ngay cả Hồn Thác đều bị dọa thành bộ dáng chạy như điên giống như một con thò già thế kia, nói không chừng tương lai thực sẽ xảy ra biến cố gì chăng, tốt hơn cứ để hết thảy đều nhằm vào ta là được!

- Ngươi biết vậy là tốt rồi!

Tiểu mập mạp lẩm bẩm, kết quả lại bị đánh một trận, kêu la oa oa không ngừng.

- Tiểu mập mạp nghe nói ngươi lai lịch không nhỏ, ta cho ngươi một vị trí La Hán, cùng đi với ca ca thôi!

Hoa Hoa trở về, chọc ghẹo nó.

- Đầu trọc đừng hấp dẫn ta, ngươi cũng không phải mỹ nữ!

Tiểu mập mạp trừng mắt nói.

- Ta ở đó có sư thái, phong ngươi làm Bồ Tát!

Hoa Hoa cợt nhả, kết quả bị Diệp Phàm gõ trên cái đầu bóng ltrởng một cái, tiếng vang giòn tan.

Mọi người liên can với Tây Mạc đến đây, bao gồm Khải Đức, ngày nay được xưng là Kim Mao Thiên Vương, là Tôn Giả hộ pháp của chi nhánh Thiên Đình Tây Mạc. Mỗi ngày cùng với Hoa Hoa ở trong điện thờ ăn từng khối thịt, uống chén lớn rượu.

Lão tăng Ma Kha thật sự hết chịu nổi, nếu không vì bận tâm để chứng minh và thần tích Hoa Hoa là Phật môn chuyển thế, đã sớm cho một cái tát đánh cho hai tên bọn họ thành thịt nát rồi.

Nên biết rằng, lão hòa thượng thân là Đại Thánh, năm đó dám động thủ cùng Đấu Chiến Thắng Phật, ngày nay lại trở thành chủ trì của Đại Lôi Âm Tự, địa vị cực kỳ tôn kính.

Chỉ vì lão muốn khám phá thành quả của chuyển thế, mới đáp ứng đi làm Đại Tôn hộ pháp sơn môn cho Hoa Hoa.

Mọi người cùng thương nghị, nhân mã Thiên Đình phải lần lượt rời khởi Bắc Đẩu, bằng không một khi con đường thành tiên mở ra ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Ai ai đều muốn thành tiên, nhưng phải có tính mạng mới được! Bọn họ tiếp xúc đã nhiều lắm, cái đỉnh đồng xanh đã nắm giữ nơi tay, càng là hiểu biết càng cảm thấy hy vọng xa vời. Còn không bằng dừng chân ở Vực ngoại, trước yên lặng quan sát cho thòa đáng.

Không hề nghi ngờ, trong vũ trụ khẳng định có không ít người ôm trong lòng ý tưởng này, bằng không cũng sẽ không chỉ phái dưới tay đi vào trước, mà chân thân đầu sỏ lại chưa người nào tới.

- Người tự phụ đến cuối cùng chung quy sẽ không kiềm nổi, sớm muộn gì cũng sẽ buông xuống. Tới thời điếm đó, xuất hiện Chuẩn đế chiến liên tục cũng không có gì ngạc nhiên!

Khiến mọi người cảm giác bất ngờ sâu sắc là, ở kế tiếp trong nửa tháng, khi bọn họ chiêng trống rùm beng chuẩn bị rút đi, thì có người ở Vực ngoại buông xuống, tìm tới bọn họ.

- Là đôi huynh muội cổ Phi, cổ Lâm kia! Bọn họ từ Thiên Chi Thôn đi ra, không ngờ lại về tới Bắc Đẩu!

Mọi người thật sự là vừa mừng vừa sợ! Tên Hắc Hoàng không đáng tin kia sau khi biến mất, từng làm cho mọi người gián đoạn tọa độ với Vực ngoại. Ngày nay huynh muội hai người buông xuống, là một tin tức phi thường tốt.

- Tiểu Tước nhi!

Cổ Lâm rất thân thiết với Tiểu Tước nhi, cách biệt nhiều năm gặp lại, rất nhanh phóng vọt tới.

Mà khi nhìn thấy Diệp Phàm, hai huynh muội này lại ngây dại, rất nhanh vọt tới hành đại lễ.

Cách biệt nhiều năm, hai huynh muội đã sớm trtrởng thành: muội muội còn thực hoạt bát, nhưng ca ca lại tương đối ổn trọng, thân mặc đạo bào, còn giữ một chòm râu dài giống như một Thiên Sư.

Trên thực tế, những người khác cũng cùng cách biệt hai huynh muội này mười năm trở lên, nay gặp lại tự nhiên là có nhiều lời muốn nói nói không hết chuyện.

- Hắc Hoàng đã quay về chưa?

Song Hoàng máu bạc hỏi, vẻ mặt rất không tự nhiên. Hai người này bị đại hắc cẩu huấn luyện gian ác, hiện tại nhớ tới vẫn còn không rét mà run!

- Không có! Sau khi biến mất, vẫn không thấy trở về!

Cổ Phi lắc đầu.

Với thủ đoạn của hai huynh muội bọn họ cũng không thể tính ra nơi hạ lạc của Hắc Hoàng, cũng giống như muốn bói toán cho Diệp Phàm, ắt sẽ gặp phản phệ.

Với giải thích của hai huynh muội, có khả năng một là mệnh cách của Diệp Phàm quá cứng rắn, hai là tương lai hắn sẽ thành tựu không thể lường, ngoại vật khó có thể quấy nhiễu.

Cái gọi là biết trước tương lai, sớm đã được Thánh hiền cổ nói hết rồi, bói toán giống như nhìn thấy lá rụng bay tán loạn, đoán trước xem nó tất nhiên sẽ rơi xuống mặt đất chỗ nào như vậy, chẳng qua là căn cứ theo quỹ tích nào đó, là một loại xu thế chứng kiến và đoán trước mà thôi.

Đương nhiên, không thể toàn bộ đều đúng thật. Như lá rụng kia cũng có thể sẽ rơi vào trong hốc cây, cho đến khi hóa thành khô khốc, cũng không hề rơi xuống mặt đất.

- Đến đây, nhìn thử xem lai lịch tiểu mập mạp này là gì? Thử một lần xem có nhìn thấu không!

Diệp Phàm gọi hai huynh muội thực hiện, còn hắn thì tự mình hộ đạo, tránh cho bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cổ Phi, Cổ Lâm gật đầu đáp ứng, lấy ra các loại pháp khí, bày ra mai rùa, khắc ra các loại phù văn, ngồi xếp bằng ở trên, lại ôm tiểu mập mạp đưa lên.

- Các ngươi... muốn làm gì ta... làm cái gì?

Nó dùng sức đạp chân thối lui.

Mọi người cười to, biếu hiện của tiểu mập mạp trắng nõn này không ngờ lại như vậy, dường như là một người làm chuyện xấu bị vợ bắt gặp, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Huynh muội hai người thi pháp, địa phương này lập tức chớp lóe không chừng, tiểu mập mạp rất không yên tâm, vặn vẹo thân mình, hận không thể lập tức thoát đi.

"Rắc!"

Kết quả cuối cùng là mai rùa nổ tung, trong hư không đan vào ra hai đạo pháp tắc kỳ bí bổ về phía hai huynh muội cổ Phi và cổ Lâm.

"Xoát!"

Ngay trong khoảng khắc, hai người biến mất!

Diệp Phàm xuất hiện ngay chỗ đó! Đây là thuật thay mệnh, là hắn sớm bố trí tốt, một khi xảy ra ngoài ý muốn, Diệp Phàm sẽ thay thế bọn họ chịu đựng.

Truyền đến hai tiếng vang nhỏ, trên trán Diệp Phàm xuất hiện hai vết máu, giống như vết nứt, lan xuống tới cằm, có thể nói rất dài, máu tươi chảy xuống.

Giờ khắc này, mọi người đều biến sắc!

Chính là Hoa Hoa đang cợt nhả đều sắc mặt kịch biến, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

- Sư phụ ngài không sao chứ?

- Không sao!

Diệp Phàm vận chuyển huyền công, chữa trị Tiên Thai, vết máu biến mất. Nhưng máu màu vàng vừa rồi ai cũng đều nhìn thấy thật ghê người.

Đứa nhỏ này rốt cuộc có lai lịch gì, mà tiến hành suy tính nó, lại làm cho Diệp Phàm đều bị thương, quả thực khó tin.

Nếu Cổ Phi, Cổ Lâm vừa rồi tự mình chịu đựng, giờ phút này tất nhiên đã bị hủy diệt nát tan thành bụi!

Ngay cả tay già đời Tề La đều sợ hãi: chỉ một đứa nhỏ mà thôi, suy tính quá khứ và lai lịch của nó, không ngờ lại sinh ra phản phệ cường đại như vậy, khủng bố tới cực hạn.

Trong thiên địa này, Đại đế cổ không thể thôi diễn, tiên không thể thôi diễn, bằng không tất nhiên phải gặp nạn.

Đương nhiên, còn có một số cấm kỵ khác gì đó cũng như thế, không thể suy đoán, nếu không khẳng định sẽ có đại nạn rơi vào người.

- Đứa nhỏ con ai vậy? Hẳn không phải đúng thật là từ trong Tiên vực rơi xuống chứ?

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Diệp Phàm ngày nay sánh vai với Đại Thánh, thay mặt cổ Phi, cổ Lâm chịu đựng đều phải bị thương, đủ để nói rõ vấn đề.

Thời gian rất lâu sau, mọi người mới bình tĩnh trở lại.

- Ngươi không cần khi dễ ta... ta... ta rất lợi hại!

Tiểu mập mạp nói.

"Bốp!"

Diệp Phàm lại cho nó một cái tát vào mông, đương nhiên không có dùng sức. Kết quả nó tức giận lập tức giơ chân đá, mọi người cười to, bầu không khí khẩn trương trôi qua hết sạch.

Cổ Phi, Cổ Lâm đã cùng bày ra từng tòa từng tòa trận thai, dần dần tới được Bắc Đẩu. Vả lại, bọn họ suy tính ra tọa độ của Thiên Chi Thôn, vì vậy có thể dọc theo đường cũ trở về.

Mọi người toàn bộ rút khỏi Bắc Đẩu, một đường đi tới, liền phi thường thuận lợi về tới Thiên Chi Thôn.

- Rốt cục đã trở về rồi!

Mọi người cảm khái vô hạn.

Trong thôn xóm, một đám đứa nhỏ chạy tới, cũng có rất nhiều lão nhân xuất hiện ở đầu thôn rất kích động, phi thường náo nhiệt.

- Đi chuyến này không biết sẽ có nguy hiểm gì, các ngươi nhất định phải cẩn thận!

Sát Thánh Tề La dặn dò.

Tử Vi, tinh vực đó cũng không phải là một địa phương đơn giản! Có rất nhiều truyền thuỵết cho rằng đó là Để Tinh, cùng với Thiên Đình cổ có thể đã thường trú thời gian rất lâu ở nơi đó.

Mặc dù trước mắt Diệp Phàm bọn họ rất cường đại, nhưng cũng phải cẩn thận, vạn nhất gặp phải thứ gì không rõ lai lịch, là người hay vật từ thời đại Thiên Đình còn sống cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao, đây là một thời đại thế, con đường thành tiên sắp mở ra, cái gì ngưu đầu quỷ quái đều có thể sẽ xuất hiện!

Khi sắp xếp hết thảy mọi việc xong xuôi, Diệp Phàm mang theo tiểu mập mạp, Diệp Đồng, Lệ Thiên cùng vói Yến Nhất Tịch ra đi, bước lên Thần quang thai đi về hướng Tử Vi Cổ Tinh Vực!

- Hy vọng sớm gặp lại cô bé...

Diệp Phàm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được cô bé, bất kể gặp phải nhiều phiền toái, đều phải tiến hành đến cùng.

- Ta hy vọng Thiên Đình cổ thật sự ở Tử Vi Tinh Vực!

Lệ Thiên cũng tràn ngập chờ mong, còn Yến Nhất Tịch thì tương đối lạnh nhạt hơn.