Già Thiên

Chương 1317: Cuối thiên lộ

Vĩnh Hằng bị phá hủy phân nửa, người chết không biết bao nhiêu mà kể, có Thánh nhân cũng xương cốt bị đạp vỡ nát trong nhà mình, đây là mười năm chiến tranh thê thảm, kết thúc bi thương...

Một chủ tinh vốn phồn thịnh, ngày nay trở thành một địa phương vạn dặm không thấy người ở, đầy lửa khói kiếp nạn lụn tàn, đương nhiên Cổ tộc cũng để lại không ít thi thể hài cốt.

Cường giả đầu bạc tung một kiếm hàn quang cắt đứt vòm trời, quét sạch mười đại cường tộc thái cổ, rồi không có ngừng lại, lưng đeo hắc kiếm mà đi, lưu lại một đoạn truyền thuyết.

Cổ tộc tổn thất không nhỏ, nhưng thu hoạch cũng thật lớn, công phá rất nhiều Thánh địa, cướp đi không ít Tiến hóa dịch quý báu phong ấn từ thời thượng cổ đến nay.

Nhìn như thắng lợi trở về, nhưng trong đó đủ loại gian khổ không muốn cho ngoại nhân biết. Rồi qua năm tháng bọn họ nghênh đón huyết mạch kế thừa tăng tiến vùn vụt, Tiến hóa dịch đã tạo nên một thời kì huy hoàng.

Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, vạn tộc cũng reo hò, chư hiền buông xuống, từng vị từng vị anh kiệt quật khởi sáng chói, khai sáng từng cái truyền kỳ.

Diệp Phàm đã đi xa, mà đệ tử Diệp Đồng của hắn lại ngang trời xuất thế, như sao chổi quét qua chiếu sáng đại địa, làm cho truyền thuyết về hắn càng bất diệt.

Bởi vì mỗi một trận chiến thắng lợi của Diệp Đồng, sẽ khiến người ta nghĩ đến Thánh thể Nhân tộc ngày xưa, đây là đệ tử của hắn, là nối tiếp huy hoàng của hắn.

Lá rụng rơi là đã, cỏ cây gặp trời thu, vật đổi sao dời, dù hào quang có rực rỡ mấy đi nữa cũng có một ngày phai màu, bị người quên đi trong dòng sông lịch sử.

Bắc Đẩu tiến vào thời đại chiến quốc, không ngừng có hiền giả dùng mãnh đi vào, cũng có đệ tử bọn họ cũng đến, tiến vào thời kì hoàng kim thịnh thế mới tinh.

Cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng Diệp Phàm cũng sẽ bị người ta dần dần quên lăng, từng viên lại từng viên Thánh tinh xuất thế sáng lạn, bọn họ đến từ Thông Thiên, Hỏa Tang, Câu Trần... rất nhiều cổ địa ở Vực ngoại.

Chính là thời gian vô tình như vậy, Thánh nhân quật khởi sinh ra thần thoại, có thể làm cho rất nhiều chuyện cũ phai nhòa đi.

------------------------

Vũ trụ lạnh như băng, bóng tối vô cũng tận, người lữ hành cô độc nếm mùi tịch mịch, một người một ngựa xông qua hết tinh vực này tới tinh vực khác, mặc dù nguy hiểm trùng trùng, nhưng Diệp Phàm vẫn ý chí kiên định, không thể dao động.

Long Mã cũng trở nên trầm mặc, không hề kích động giống như trước kia, nó thêm một loại trầm ổn, thiếu đi một phần nóng nảy kích động.

Mười năm chinh phạt, không tiến thì lùi, tiến thì đẫm máu, một đường chiến đấu, Diệp Phàm đã từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà Long Mã lại mấy lần thiếu chút nữa tử vong.

- Đâu là thời điểm cuối?

Long Mã hỏi nhỏ, chở Diệp Phàm trên lưng hành tẩu, lại tới một tử tinh, cảnh giác đánh giá khắp nơi, bởi vì bọn họ từng nếm qua nhiều lần thiệt thòi lớn rồi.

Có một lần mới vừa bước ra tinh môn, dưới sơ sẩy bị một vị Nghĩ Thánh Vương phóng tới đánh, thiếu chút nữa bọn họ ngã xuống, gian nan tránh khỏi một kiếp, cũng phải dường thương thật lâu.

Diệp Phàm im lặng, hắn cũng không biết khi nào chỗ nào mới là cuối cổ lộ. Mười năm gian nan mệt mỏi, mười năm thu hoạch, đạo tâm của hắn không nhúc nhích, thần chí như sắt thép, đã thích ứng với hết thảy.

- Lại một phần mộ!

Long Mã chở Diệp Phàm chạy đi trên cổ tinh, đi tới trước một ụ đất nhỏ, một tấm bia đá đơn độc, mặt trên có khắc mấy chữ, cứng cáp hữu lực:

"Thần Vương Khương Nhạc chỉ mộ."

Chỉ có mấy chữ này, ghi chép kết thúc của nhân kiệt một thế hệ ngày xưa. Trên đường thí luyện mạnh nhất này nhiều thi thể hài cốt, rất nhiều người đều ngã xuống trên đường.

Đây là tấm bia và phần mộ từ mấy vạn năm trước, sắp sụp đổ, bởi vì một chút lực phong ấn cuối cùng cũng đã biến mất.

- Trả giá như vậy có đáng giá hay không, chúng ta đến tột cũng truy tìm cái gì?

Long Mã phun ra một luồng lửa khói, ngẩng đầu nhìn trời hỏi.

Tại địa phương này, Diệp Phàm bọn họ không có gặp phải nguy hiểm gì, trên hành tinh này đầy dẫy xương cốt dị thú khổng lồ như núi, sớm đã tuyệt chủng.

Nhoáng lên một cái lại qua hai tháng, bọn họ giết hồn thể của một đám như âm hồn đáng sợ, nguyên thần chịu đủ tra tấn, từ trong một tử tinh như Địa Ngục xông qua, rốt cục có chuyển biến tốt đẹp.

Bọn họ từ trong thức hải của một vị âm hồn thánh giả sưu tra được, ở chỗ sâu trong vũ trụ phía trước có sinh linh, mà còn là nhân loại, không phải là tuyệt địa.

Không có gì tốt bằng so với tin tức này, suốt chặng đường buồn tẻ rốt cục sắp chấm dứt, làm cho một người một ngựa lúc này vô cũng phấn chấn.

- Ta chịu đủ rồi, chúng ta đâu phải xông vào thiên lộ, mà là vượt qua Địa Ngục, hết viên tinh đều là hồn thể, tới cả tinh đều là cốt linh... không phải hành tội người ta chứ!

Khắp toàn thân Long Mã là miệng vết thương.

Đây sớm đã là chuyện bình thường, mười năm huyết chiến, ngay cả Diệp Phàm đều từng bị người ta đánh vỡ nát nửa thân mình, mà nguyên thần của Long Mã cũng từng bị người ta câu đi.

- Nếu không thành Thánh, đi trên con đường này bất cứ lúc nào cũng có thể chết, không biết bọn họ ra sao rồi?

Diệp Phàm nói nhỏ.

Huynh muội Tiểu Nguyệt Cơ gia, Nam Yêu, Trung Hoàng, Bàng Bác... đều bước trên con đường này, nhưng hắn vẫn là ở thật lâu trước kia nhìn thấy qua một chút dấu vết của bọn họ lưu lại rồi thôi.

- Đi!

Diệp Phàm nhìn vào chỗ sâu trong vũ trụ xa xa, sớm đã không có đường rút lui, mà đi tới con đường phía trước này dù có nhiều hung hiểm, dù là âm ty địa phủ, hắn cũng phải xông lên vượt qua.

Một người một ngựa đi tiếp trong vũ trụ cô quạnh, trải qua hơn mười ngày, mấy lần mượn dùng Ngũ Sắc Tế Đàn loại nhỏ vượt qua, rốt cục tìm được một đường lộ đặc biệt.

- Xông ra đến đây rồi! Rốt cục chúng ta tới mục đích rồi!

Long Mã dựng thẳng lên, hí như sấm động, thần thức kiên cường, dao động mãnh liệt, chấn cho vẫn thạch bốn phía đều theo nó nổ vang.

Vó ngựa đạp tinh vực mà đi, trải qua mười năm, mở một đường máu, đi tới một mảnh tinh không, ở nơi này không còn là tử tinh, phía trước có một tấm bia đá chỉ dẫn.

Long Mã lưu lại một luồng lửa, chở Diệp Phàm nhảy vọt lên trong vòm trời, vó ngựa đạp vũ trụ đều run rẩy, liên tiếp chạy hai ngày, trên đường nhìn thấy mấy chục tấm bia, chỉ đường về phía trước.

Trong quá trình này, bọn họ lục tục gặp được một ít người, cảm nhận được một loại sinh khí, không còn là tĩnh mịch như trước.

- Ngao rống...

Tiếng man thú thét dài, đó là xuyên thấu qua thần thức phát ra, mà còn có huyết khí sôi trào, như là một đám hung thú thời tiền sử chen chúc lao tới, làm cho cả tinh không đều rung chuyển lên.

Diệp Phàm kinh ngạc, hắn gặp được một ít nhân loại, cũng không đến cũng một phương vị, cuối cùng hội tụ về phía con đường này, rất nhiều người đều cưỡi dị thú thật lớn như một ngọn núi nhỏ.

Có thú giống kỳ long, có khi là chân giao, cơ thể cao ngất, lân giáp dày đặc, sát khí cuồn cuộn, vừa thấy chính là từng trải qua sinh tử thanh tẩy.

Diệp Phàm cũng Long Mã chậm lại tốc độ, còn thật sự lưu ý, lại đi tới trước nửa ngày, thỉnh thoảng nhìn thấy người như vậy, cũng có nữ nhân xinh đẹp xuất trần cười loan điểu bay qua, phiêu dật linh động.

"Những người này đều là bước trên cổ lộ thí luyện mạnh nhất tinh không sao, bọn họ đến từ đâu?" Diệp Phàm thầm nghĩ, không ngờ lại có nhiều người như vậy, dọc theo đường đi này hắn đã nhìn thấy không dưới một trăm người.

Đều đúng giờ khắc này đuổi tới, chẳng lẽ có biến cố gì đặc biệt hay sao?

Ngay cả Long Mã đều giật mình một trận, trên tinh không có rất nhiều Sinh mệnh cổ tinh ư? Không có khả năng lắm, bọn họ xông qua rất nhiều tinh vực, cũng không có nhìn thấy một cổ tinh nào!

- Cút ngay!

Phía sau thiết kỵ chấn tinh không, truyền đến thanh âm dữ dằn, mười ba kỵ sĩ song hành, mỗi người đều mặc Thánh Y, chớp động hàn quang kim khí bất đồng, như là một dòng thác lũ sắt thép nghiền ép mà đến.

Những tọa kỵ này tất cả đều là dị chủng hồng hoang, mỗi một con đều thế gian hiếm có, như cổ thú tì hưu, thần võ hùng tráng, bễ nghễ vòm trời. Còn có thần mãng chín đầu cũng tồn tại, sắc thái sặc sỡ, là hậu duệ của Xà Hoàng viễn cổ. Cũng có thương long, hô phong hoán vũ.

Đây quả thực như một đám Thiên Tướng gào thét thiên địa, đuổi tinh tú truy nhật nguyệt, không gì làm không được, huyết khí áp sụp vòm trời, khủng bố ngập trời.

Nhất là ở trung ương, trên lưng một con cổ lang màu trắng bạc ngồi một nam

nhân càng bất phàm hơn, như là duy ngã độc tôn, nửa thân trên trần trụi, con ngươi còn chói mắt hơn so với Thần đăng.

Mà vật cười của hắn tuy rằng là một con lão lang, cũng không phải là dị thú, nhưng đã thành Thánh, là một con xứng với cái tên Thánh thú.

- Cút ngay!

Mười ba kỵ sĩ này vọt tới, nhanh như tia chớp, mãnh liệt như sóng thần, huyết khí vỗ vào bờ đối diện, chấn cho nơi này toàn bộ rung chuyển. Hơn nữa mỗi người đều kiệt ngạo không thiện ý, khẩu khí khiến người ta sinh phẫn nộ.

Long Mã ngừng lại, né qua một bên, làm tốt chuẩn bị đại chiến, Diệp Phàm thì hờ hững quan sát, ngồi sừng sững trên lưng nó không nhúc nhích.

Tinh không bị đạp nứt ra, mười ba thiết kỵ vượt qua, vẫn không dừng lại, giống như một cơn lốc cuốn qua, lưu lại một một dòng khí xoáy.

Long Mã phẫn nộ cũng cực, rất có kích động muốn tung một quyền đánh lên không trung, nó đã chuẩn bị nghênh chiến, kết quả mười ba kỵ sĩ này vẫn không dừng lại, phóng thẳng qua.

Diệp Phàm cũng không bất ngờ, hắn không chỗ nào sợ hãi, nếu là cổ lộ thí luyện mạnh nhất lịch sử, khẳng định sẽ có cường giả va chạm mạnh, hắn sớm đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng lại không thể chiến.

Đúng lúc này, một văn sĩ bịt khăn chít đầu cầm quạt lông, thoạt nhìn thực thanh tú từ phía sau tới, dưới chân đạo văn hiện lên, mỗi bước chính là trăm ngàn trượng, lắc đầu mà qua, mang theo một vẻ khinh thị, nói:

- Xưa nay Đế lộ nhiều thi thể hài cốt, có ta vô địch. Trên con đường này không ai chịu nhượng bước cho người khác!

Rồi sau đó, lại một con Kim sí thiên bằng bay qua, chở một nữ nhân trung niên, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nói:

- Lòng có ý sợ hãi, nhường đường cho người khác thì tới đây làm gì? Không bằng quay đầu trở về đi!

- Gâu!

Long Mã phẫn nộ tới hôn mê đầu óc, nhưng lại phát ra một tiếng chó sủa, có thể thấy được nó chịu ảnh hưởng của Hắc Hoàng thật sâu sắc. Lúc này nó cũng phẫn nộ lên rồi.

Nó làm một động tác, vốn là để nghênh chiến, kết quả lại trở thành kẻ nhát gan nhường đường cho người ta, nó cũng không biết lại có nhiều chú ý như vậy.

- Đạo huynh! Trên con đường này cường giả hẳn là không sợ cạnh tranh thâm thiết, mọi người đều là đối thủ, chưa chiến trước hết dùng khí thế áp người cũng không ở số ít. Huynh không cần ghi nhớ trong lòng làm chỉ.

Một thiếu niên thân mình đơn bạc có thiện ý báo cho biết, rồi vội vàng đi qua.

- Bổn tọa ngay cả Địa Ngục đều xông vào, còn sợ bọn chúng hay sao! Chúng ta gặp lại trên đường đi!

Long Mã nghẹn một cục tức trong bụng, bị người quát cút ngay, đã khiến nó rất bốc lửa rồi, lại bị người phía sau chế nhạo, càng làm cho nó thiếu chút nữa gào rống lên.

Diệp Phàm vẫn không nói gì, ánh mắt trong sáng, không hề trì hoãn, Long Mã hí lên một tràng, hóa thành huyết điện vọt vào chỗ sâu trong tinh không.

Không thấy tấm bia đá, biển báo giao thông biến mất, đám người phía trước nhiều thêm, mọi người đều có khí thế cũng uy áp, vừa thấy liền biết đều là nhân hùng, không có người nào là hạng người đơn giản.

- Đó là...

Trong đôi con ngươi cực lớn của Long Mã lộ ra tinh quang, vẻ tức giận biến mất, nó trừng mắt nhìn phía trước, có chút sợ run.

Diệp Phàm cũng giật mình, không nghĩ tới thấy được một bức dị tượng như vậy.

Tại trong vũ trụ này, có một tòa cự thành to lớn tọa lạc ở phía trước, vắt ngang dưới ánh trăng sao, muôn hình vạn trạng, có tiếng long ngâm phượng hót truyền đến, muôn đời bất hủ.

Mọi người đều đứng ở nơi này, không còn đi tới phía trước, ánh mắt đều nhìn về cổ thành phía xa, nó có một loại đại khí mênh mông, lưu động lực lượng bất hủ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Một tòa cổ thành dưới tinh không...

Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt kinh dị.

Nó thực hùng vĩ, cũng thực thần bí, không phải tọa lạc trên hành tinh, mà là trực tiếp treo trong tinh không vũ trụ, nhận thanh tẩy của tinh huy, phi thường tấn công thị giác của người ta.

Nó chiếm diện tích cực rộng, tường thành như dăy núi, kéo dài vô tận, thành lâu cao lớn bao la hùng vĩ, một đôi cánh cửa thành rất nặng đóng chặt, dường như có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, cũng chư Thánh!