Già Thiên

Chương 128: Thanh Đồng Tiên Điện

Mấy lão già kia sắc mặt không thay đổi, cất bước trong hư không uy áp như mấy ngọn núi lớn, khiến người ta không thở nổi.

Bốn Yêu tộc lão bà là từ lúc phá vòng vây thoát ra, bây giờ đã sức cùng lực kiệt, trên người lại có không ít thương tích, mấy lão già này thực lực không có kém gì bọn họ, nếu như lại đánh nhau, thì không phải là chuyện tốt gì.

"Không cần phải hạ sát thủ, bắt bọn họ lại là được rồi..."

Thiếu nữ áo tím cười hì hì, ở một bên nói, tóc nàng tung bay, quần áo phất phơ, trông nàng giống y một Tinh Linh.

Mấy Yêu tộc lão bà này thầm than, các nàng biết nếu như chiến đấu các nàng không có cơ hội thắng, chỉ có một con đường chết mà thôi, có chiến đấu cũng chẳng có lợi ích gì.

Mấy người này đều trải qua sóng to gió lớn, cho nên cũng không cố chấp, có ở lại chỗ này chiến đấu cũng chẳng được lợi ích gì, cuối cùng họ quyết định phá vòng vây.

Thủ đoạn của 4 người sử dụng toàn là loại ngọc đá cùng tan, vô cùng cương liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục, máu tươi bắn toé, dùng sinh mệnh lực của mình để thiêu đốt, cuối cùng cũng thoát ra ngoài, bỏ lại một mình Diệp Phàm ở lại chỗ này.

Bảy lão nhân này muốn truy sát, nhưng lại bị thiếu nữ áo tím ngăn lại, nàng nhíu nhíu cái mũi ngọc thanh tú, nói:

"Bỏ đi, ta không muốn nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi, chúng ta không phải đến đây để chiến đấu, không cần phải đi đối phó người khác."

Nói xong nàng bước lại, đi vòng quanh Diệp Phàm một vòng, đánh giá trên dưới, nói:

"Ngươi là ai, thân là một nhân tộc tu sĩ, vì sao lại ở cùng một chỗ với mấy tên đại yêu kia?"

Diệp Phàm rất trấn tĩnh, tiến lên biểu thị cảm tạ, nói:

"Đa tạ mấy vị cứu giúp, ta chỉ là một tán tu, đi nhầm vào Yêu tộc Động Thiên, bất hạnh bị bắt, may mà có mọi người xuất thủ cứu giúp."

"Nói dối!"

Thiếu nữ áo tím vuốt ve mái tóc, nở nụ cười xinh đẹp, liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Ngươi và những người trong Yêu tộc kia rõ ràng là đồng bọn, lại dám gạt ta như vậy, nếu không nói lời thật, thì ta sẽ có thủ đoạn trừng trị ngươi đó."

"Ai, nói ra thì dài dòng lắm, ta cũng chẳng có cách nào khác cả, sự tình là như thế này..."

Diệp Phàm toàn nói phét, hắn đâu dám nói ra sự thật về Yêu Đế Thánh Tâm, nếu nói ra, chỉ sợ mấy người ở hiện trường này sẽ xé tách Khổ Hải của hắn, cướp đoạt Thánh Tâm ngay.

Thiếu nữ áo tím đi lên phía trước, véo gò mà của Diệp Phàm một cái, cười nói:

"Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự bướng bỉnh, nếu không nói thật, đừng trách tỷ tỷ không khách khí."

Thiếu nữ này cũng chỉ có 17. 18 tuổi mà thôi, nếu tính tuổi tác thực tế của Diệp Phàm cũng đã hơn 20 rồi, loại xưng hô như thế này, hắn có cảm giác rất khó chịu.

"Tại sao không nói chuyện?"

Cái núm đồng tiền lại hiện lên trên gò má của thiếu nữ, trong mắt hiện lên sự thông minh tinh nghịch, nàng véo má Diệp Phàm, nói:

"Con người của ta kỳ thực rất thiện lương, cho dù ngươi không nói thật, ta cũng sẽ không giết ngươi, nhưng lại khắc ở bên má trái của ngươi một con rùa đen, bên phải khắc một con cóc nhỏ".

"Ta không giấu diếm gì cả mà..."

Diệp Phàm một bên kéo dài thời gian, một bên suy nghĩ biện pháp thoát thân, hắn nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này, Khổ Hải của hắn có quá nhiều bí mật, nếu rơi vào trong tay Cơ gia thì chết không có chỗ chôn.

Ở phía xa xa, Kim Liên từng đóa, hào quang vạn đạo, một thân ảnh hóa thành một đạo kim quang xông tới, người này chính là Nhan Như Ngọc, sau khi nhìn thấy cảnh này, nàng trực tiếp phất tay, Kim Liên tỏa ra, 7 lão giả trong phút chốc hình thần câu diệt.

Nhưng mà, thiếu nữ áo tím lại không chết, tuy rằng bên miệng nàng chảy máu, bay ngược trở lại, thế nhưng có một đạo ánh sáng lộng lẫy hiện ra, chặn những đóa Kim Liên này lại.

Nhan Như Ngọc lần thứ hai xuất thủ, trong Khổ Hải mọc Kim Liên, dị tượng hiện ra, giữa bầu trời truyền đến hương thơm ngào ngạt, kim quang rừng rực bao phủ xuống phía dưới.

Nhan Như Ngọc quay đầu lại nhìn lại, truyền âm với Diệp Phàm nói:

"Ta bị người đuổi giết, ngươi nếu đi với ta, thì sẽ cửu tử nhất sinh, thôi thì ngươi phải tự dựa vào chính mình vậy."

Nói xong, nàng nhằm phía phương xa, biến mất ở cuối chân trời.

Tuy là hậu duệ của Yêu tộc Đại Đế, nhưng cũng đã qua vạn năm rồi, Yêu tộc đã xuống dốc, trước mắt nếu như có thể đào tẩu, thì nàng cũng chỉ có thể đi nương nhờ vào Đại Năng mà thôi.

"Khụ..."

Ở phía dưới, trong hạp cốc bị chấn tan kia, có một tiếng động, rồi một thân hình thoáng hiện, hóa ra thiếu nữ áo tím vẫn chưa chết, bộ dáng rất chật vật, tự nói:

"Yêu nữ hoàn mỹ kia không một tỳ vết, đúng là quá đáng sợ."

Mặt mũi nàng lấm lem, không ngừng ho ra máu, chỉ có một đôi mắt to vẫn linh động, thân thể loạng choà loạng choạng, rất khó khăn mới có thể đứng lên từ đống đá vụn.

Diệp Phàm vô cùng hiểu rõ sự cường đại của Nhan Như Ngọc, những cường giả của Cơ gia thế hệ trước cũng đâu có đỡ được của nàng một đòn, mà thiếu nữ này lại có thể miễn cưỡng chống đỡ mà không chết, điều này làm hắn vô cùng giật mình.

Ở phía xa xa, có thần thức ba động truyền đến, Diệp Phàm cả kinh, đây là siêu cấp cường giả, chỉ sợ là tu sĩ truy sát Nhan Như Ngọc, hắn nhìn thấy mấy người đang tìm tòi dưới núi, sợ quá bèn trốn vào trong hạp cốc.

Thiếu nữ áo tím cả kinh, nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Phàm từ khi còn ở rất xa đã xuất thủ, tế xuất Đỉnh, chụp xuống đầu thiếu nữ.

Thiếu nữ áo tím ra sức giãy dụa, nhưng nàng đã bị thương, đứng còn không vững, sống sót sau đòn công kích của dị tượng Khổ Hải mọc Kim Liên xem ra đã là kỳ tích rồi, đâu còn có sức ngăn cái Đỉnh nữa.

"Ngươi... mau dừng tay!"

Thiếu nữ áo tím vừa tức vừa sợ.

Chiếc Đỉnh cổ phác không gì sánh nổi, phóng to đến năm mét, chụp xuống sức nặng ngàn cân, lập tức trấn áp thiếu nữ trong Đỉnh, không cách nào nhúc nhích được.

Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên, không ngừng xuất thủ, từng đạo từng đạo thần hoa bắn ra, không chỉ phong ấn Khổ Hải của nàng, mà còn giam cầm luôn nàng lại, miễn cho sự cố bất ngờ phát sinh.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Thiếu nữ áo tím mắt to chớp động, nàng không sợ hãi mà lại nghiêng đầu nhìn hắn.

"Phiền ngươi hộ tống ta ra ngoài."

Diệp Phàm biết, lúc Yêu tộc cường giả hộ tống hắn phá vây, khẳng định đã bị cường giả Cơ gia biết được, nếu như bây giờ bị phát hiện thì hắn còn đường trốn hay sao.

Thiếu nữ này thân phận không bình thường, nắm ở trong tay mình, có khi lại là một tấm bùa hộ mệnh.

Bỗng nhiên, nghe thấy âm thanh nước chảy ở ngọn núi phía trước, thần thức của hắn vô cùng cường đại, Kim Sắc Tiểu Hồ ở mi tâm bắn ra một đạo kim quang, chui vào cái khe lớn màu đen.

"Trong lòng đất có mạch nước ngầm..."

Diệp Phàm xoay người nhấc thiếu nữ lên, nhảy vào cái khe lớn đen đặc này.

"Uy uy uy, ta sợ bóng tối, đừng có nhảy xuống, ta có thể bảo đảm Cơ gia sẽ không ra tay với ngươi, đừng… đừng có nhảy."

Thiếu nữ áo tím có chút bối rối, nếu bị người khác bắt đi, thì chắc chắn sẽ có không ít chuyện bất ngờ phát sinh.

"Ta có thói quen nắm giữ tất cả trong bàn tay mình, không muốn đặt vận mệnh của mình vào tay người khác."

Diệp Phàm bình tĩnh đáp lại nói:

"Trước mắt vẫn không cần cái bùa hộ mệnh như ngươi phát huy tác dụng."

Không thể không nói, thần thức của Diệp Phàm vô cùng cường đại, nói thì sẽ làm người khác kinh hãi, Kim Sắc Tiểu Hồ như một con mắt nằm dọc, rực rỡ ngời ngời, trong cái khe lớn màu đen này sáng như ban ngày, không gì hắn không nhìn thấy

Sau khi rơi khoảng 400, 500 mét, thì mới tới lòng đất, mạch nước ngầm chảy xiết vô cùng, lạnh tới thấu xương, không biết nó chảy về phương nào nữa.

"Phù phù "

Diệp Phàm nhấc theo thiếu nữ, trực tiếp nhảy xuống dòng nước, để tự trôi.

"Ngươi điên rồi!"

Thiếu nữ áo tím kêu lên sợ hãi, đôi mắt trợn thật to, lông mi thật dài không ngừng chớp động, nói:

"Ở dưới mạch nước ngầm là vô cùng nguy hiểm, có khi cả tháng không thấy ánh mặt trời, cũng không biết nó chảy về nơi nào, có khi lại gặp vũ nhãn tương thông, cũng có thể chảy vào tà sát địa vực."

"Vẫn còn an toàn hơn so với rơi vào tay Cơ gia các ngươi nhiều."

Diệp Phàm nhàn nhạt hồi đáp.

Thiếu nữ áo tím yêu kiều cười khẽ, núm đồng tiền nhỏ thoáng hiện, dùng âm thanh mê hoặc dụ người, nói:

"Tiểu đệ đệ, ngươi nên tin tưởng ta, chỉ cần đi ra ngoài, ta có thể bảo vệ ngươi không có bất cứ việc gì, nên biết rằng, ngay cả mấy Yêu tộc lão bà còn bị ta đánh chạy."

"Ngươi có phải là người của Cơ gia không, Cơ Hạo Nguyệt là gì của ngươi?"

Diệp Phàm tâm không động đậy, hỏi.

"Hắn là Thất ca của ta, chỉ cần ngươi thả ta, thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ta có thể bảo hắn dạy ngươi dị tượng trăng sáng mọc trên biển."

Thiếu nữ áo tím sóng mắt lưu chuyển, lại tiếp tục câu dẫn hắn.

"A "

Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu nữ bị bắt này thân phận đúng là không phải chuyện đùa, lại là muội muội của Cơ Hạo Nguyệt, hắn tự nói:

"Hình như ngươi ép ta không được thương hương tiếc ngọc rồi"

"Ngươi... đừng có làm bậy!"

Thiếu nữ áo tím lập tức bị dọa cho giật mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Ngươi là nhân vật trọng yếu của Cơ gia, nay bị ta bắt đi, nếu là bị Cơ gia biết được, thì nhất định sẽ giết ta diệt khẩu, vậy ta chỉ còn cách xin lỗi ngươi thôi."

Thiếu nữ áo tím vội vã giãy dụa, nói:

"Nếu như ngươi muốn sống, thì tuyệt đối không thể giết ta được, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Cơ gia chúng ta có để lại ấn ký đặc thù trên người đệ tử, một khi tử vong, cho dù xa bao nhiêu, cũng sẽ truyền tới Cơ gia."

"Ấn ký... Ngươi là đệ tử đặc thù của Cơ gia?"

Diệp Phàm cũng đã nghe được loại phương pháp này.

"Ngươi đừng làm có bậy, khi ngươi giết ta rồi, thì ngươi cũng khó sống."

Thiếu nữ áo tím thật sự sợ Diệp Phàm sẽ giết nàng tại chỗ, nói:

"Ta ngay cả Kim Liên của yêu nữ kia còn đỡ được, không bị chết tại chỗ, điều đó đủ để nói rõ sự việc rồi."

Diệp Phàm cảm thấy thiếu nữ này rất không bình thường, nhưng mà hắn lại thích trọng bảo trên người đối phương hơn, do vậy lập tức nở nụ cười, học theo giọng điệu của nàng, nói:

"Con người của ta kỳ thực rất thiện lương, ngươi nếu không nói thật cho ta biết, ta cũng sẽ không giết ngươi, nhiều lắm chỉ khắc một con rùa đen ở bên má trái, khắc một con cóc nhỏ ở bên má phải."

"Ngươi... Ngươi muốn ta nói cái gì?"

Thiếu nữ áo tím vừa tức vừa sợ, nước mắt trong veo của nàng đã chảy ra.

"Lấy tất cả bảo vật trên người ngươi ra đây."

"Cái gì?!"

Thiếu nữ áo tím mắt nhỏ trợn tròn, lông mi khẽ run, trên mặt hiện lên sự không tin được, nói:

"Ngươi... muốn cướp của ta?!"

"Đúng vậy, là ta cướp của ngươi, mau giao hết ra đây."

Một tháng sau, Diệp Phàm và thiếu nữ mới thoát khỏi mạch nước ngầm trong lòng đất, bọn họ bị lọt vào trong một cái hồ nước khổng lồ, áp lực trong nước rất mạnh, nếu là người thường, chắc chắn đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Dưới nước chỉ toàn màu đen, nhưng đối với Diệp Phàm thì chẳng có ảnh hưởng gì, Kim Sắc Tiểu Hồ ở mi tâm bắn ra kim quang khắp bốn phía, Thần Thức cường đại quét khắp bát phương, tất cả đều in sâu vào trong đầu của hắn.

"Đây là nơi nào?"

Hắn giật mình vô cùng, dưới đáy hồ có rất nhiều di tích của cung điện, Diệp Phàm cẩn thận bước vào trong đó.

Giờ khắc này, Thiếu nữ áo tím bị dùng thần lực của mình, mới miễn cưỡng quan sát được khoảng 2, 3m xung quanh, cả kinh nói:

"Trời ạ, chẳng lẽ đây là Thái Cổ di tích?"

Diệp Phàm đang đi về phía trước, bỗng nhiên trong lòng hắn chấn động, ở phía trước có một cung điện bằng đồng to lớn, hùng vĩ vô cùng, có thể so với một tòa thành nhỏ, khí thế bàng bạc, nó không đổ sụp mà hoàn chỉnh không sứt mẻ gì, trên mặt đã bị rỉ xanh, lưu lại khí tức cổ xưa, làm người ta thấy có cảm giác vô cùng thê lương.

Hắn rất khó tưởng tượng, là mình đã tới được địa phương nào!

"A..."

Đúng lúc này, thiếu nữ áo tím ở trong hào quang, đột nhiên kêu lên sợ hãi, nếu như nàng có thể cử động, sợ rằng đã trốn mất tích từ lâu rồi.

Diệp Phàm lúc đầu bị cung điện bằng đồng hấp dẫn, không có lưu ý tình hình xung quanh, cho đến lúc này mới phát hiện mấy chục bộ thi thể.

Khi hắn đi trong nước, tạo ra sự ba động, những thi thể kia hiện lên từ trong phế tích, xuất hiện phía sau hắn.

Không thể nhìn thấy dung mạo của hắn, vì khuôn mặt đã bị một tầng sáp phong kín, toàn thân như kết thành một tầng kén, trông rất yêu tà.

"Chẳng phải chỉ là mấy cỗ thi thể thôi sao, có cái gì đáng sợ? Trong hồ nước lớn thế này, thiếu gì người chết đuối".

"Đây... Là thời Thái Cổ chá thi(1)!"

Thiếu nữ áo tím kêu sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nói:

"Ngày thường, chỉ muốn thấy một bộ cũng khó, vậy mà ở đây lại có tới mấy chục bộ, hình như lại còn nhiều hơn, trời ạ đây là địa phương nào?!"

(1): Thái Cổ chá thi: người sáp Thái Cổ.

Diệp Phàm tâm thần tập trung cao độ, cẩn thận đề phòng, đi đến tòa cung điện bằng đồng ở phía trước.

Khi đi tới gần, sau khi thiếu nữ áo tím thấy được tòa cung điện bằng đồng hùng vĩ này, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nói:

"Thanh Đồng Tiên điện... Tại sao lại như vậy? Hóa ra nó thực sự tồn tại trên thế gian!"

"Có cái gì không đúng sao?"

Diệp Phàm nhìn thấy thần sắc của nàng, lại càng thêm cảm giác bất an.

"Đi mau, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không thì sẽ phải chết!"

Khi thiếu nữ áo tím bị Diệp Phàm bắt đi, chẳng có sợ hãi chút nào, thế nhưng lúc này săc mặt của nàng trở nên kinh khủng.

Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy rét lạnh, hỏi:

"Đây là một nơi như thế nào?