Già Thiên

Chương 1187: Tiến Hóa (Hạ)

- Thánh thể Nhân tộc muốn vượt qua mối hiểm nguy này có hơi khó. Ngay cả Cổ Thánh đều xuất động, ai có thể cứu được hắn, một khi lộ diện hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Nếu không phải có lòng kiêng kị Cái Cửu U, có thể sẽ có Đại Thánh vô thượng tự mình ra mặt giải quyết Thánh thể Nhân tộc...

Trong Cổ tộc một ít nhân sĩ tin tức linh thông đang bàn tán với nhau, nhắc tới cái tên Cái Cửu U này, thật khiến Đại Thánh Cổ tộc đều kiêng kị không thôi.

- Đây là hạng người gì?

- Một lão già sâu không lường được, nghe nói cao tới chín ngàn tuổi, từng đi qua cổ tinh khác, đã đi cực kỳ xa xôi trên đường chứng đạo, nếu không phải thân thể không gánh được năm tháng cảnh giới tụt xuống, sẽ càng khủng bố hơn!

Tại Thiên Chi Thôn, Thánh Hoàng tử xuất hiện đưa tới tin tức, muốn nói cho Diệp Phàm biết: sắp tới không cần xuất hiện, bởi vì thế cục quá căng thẳng, không hề ít Vương tộc muốn trong bóng tối diệt trừ hắn.

Mặc dù Đấu Chiến Thắng Phật đứng trên Tu Di Sơn nhìn xuống thiên hạ, cũng không thể chấn nhiếp được tất cả Cổ tộc, có người sắp sửa bí quá hóa liều, vả lại Cổ Thánh ra tay rất khó lưu lại dấu vết, ầm sát một người trảm đạo sẽ thực sạch sẽ, khó tìm ra manh mối.

Mấy ngày nay, ngay cả hầu tử đều hạ thấp rất nhiều, bời vì theo hắn biết cũng có người muốn gây bất lợi cho hắn.

Bất Tử Thiên Hoàng nhất mạch, Côn Trụ Đại Thánh bộ tộc dù sao cũng còn lại một vài người mạnh tránh được đại kiếp nạn lần trước, đây là chuyện không thể tránh được.

Hắc Hoàng bình thản nói:

- Bọn họ hiện tại cũng không biết Diệp Phàm đang ở phương nào, căn bản tìm không thấy, không thể truyền lại tin tức hữu hiệu.

- Người khác còn không nói, nhưng nhất định phải chú ý tới Huyết Nguyệt tộc, trong mười đại Vương tộc là cấp tiến cùng tàn nhẫn đứng hạng nhất. Ở thời kỳ thái cổ là ăn thịt uống máu Nhân tộc, từng thống trị một mảng lớn lãnh thổ quốc gia. Ở thời kỳ đó, Nhân tộc từng sinh ra một ít Cổ Thánh có một nửa đều bị bọn họ ăn thịt.

Huyết Nguyệt tộc là tên của một chủng tộc tàn nhẫn, ở trong Cổ tộc cũng là hung danh rõ ràng, không có người nào nguyện ý trêu chọc, đắc tội với bọn họ một cái sẽ có họa lớn diệt tộc.

Diệp Phàm giết chết Hoắc Thản chính là Thánh nhân của một chi nhánh tộc đó. Chủ tộc rất cường đại, tuy rằng sớm đã không còn ở vào thời thái cổ thịnh thế, nhưng cũng không phải là nhỏ, là Vương mạch Huyết Nguyệt tiếng tăm lừng lẫy.

Lần này muốn giết Diệp Phàm, chính là tộc đó đầu tiên khởi xướng, vả lại cung cấp Thánh khí cũng từ bọn họ mà ra. Huyết Nguyệt cổ Vương thực lực cường đại đứng trong hàng ngũ Vương của Thánh nhân.

Thêm nữa cháu của hắn là một kỳ tài tuyệt thế, chi mới mấy trăm tuổi, cũng mới thành Thánh, cùng thế hệ với Hoắc Thản, quan hệ tâm đầu ý hợp.

- Nhân tộc là thức ăn của chúng ta nuôi dưỡng!

Đây là câu nói của một số Cổ Thánh hung ác tộc đó từng nói ra.

----------------------

Diệp Phàm không biết gì về những chuyện đó. Lúc này hắn không quản tới hết thảy cởi bỏ chiến y, lộ ra thân thể thon dài cường kiện, chớp động bảo huy, bước xuống ao nham thạch màu xám bạc.

Nam nhân tóc tím gào rống, ánh mắt đỏ rực, giống như bị người xẻo vào quả tim mình, đau thấu tim gan. Nhiều năm khó khăn cố gắng cứ như vậy bị người ta cướp đi thành quả.

Tiến hóa dịch huyết mạch mạnh nhất, đoạt thiên địa tạo hóa, hao phí vô tận tâm huyết của bọn họ, qua trăm ngàn nỗ lực, dồn tất cả vào tinh luyện, mới vừa có điều thành tựu liền đổi chủ, bị cừu địch hưởng dụng.

- A...

Hắn khó có thể chấp nhận chuyện này là thực, nếu có thể phóng tới hắn nhất định sẽ lột da sống Diệp Phàm, một ngụm cắn nuốt xuống.

- Đừng kêu gào, là các ngươi trước chọc tới ta, muốn bắt ta đi làm chiến sủng, thì phải biết thế nào là bị phản chế. Từ hôm nay trở đi, chiếc phi thuyền này, các ngươi, cùng với ao Tiến hóa dịch này đều thuộc về ta!

Diệp Phàm tuyên án với bọn họ, xác thực hết thảy thứ này đều là vật tư hữu của hắn.

Bên cạnh, nữ nhân con ngươi màu tím cũng là nhìn hắn không chớp mắt, tự nhiên không phải vì cơ thể thon dài cường kiện của hắn, mà sắc mặt nàng ta tái nhợt, tràn ngập vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ.

- Thật thoải mái... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Diệp Phàm ngâm mình trong chất lỏng, thần dịch lưu chuyển hào quang đầy màu sắc, ào ạt cuồn cuộn màn khói mờ chôn vùi hắn trong sảng khoái.

Hắn cảm nhận được mỗi một tế bào toàn thân đều đang phân liệt, được tiên quang mờ ảo bao phủ, trong từng lỗ chân lông các loại thần mang phun ra nuốt vào không chừng, tiến hành trọng tổ, như là sắp cử hà phi thăng.

Đây là Tiến hóa dịch huyết mạch mạnh nhất, ngay cả thần thức, thể chất cùng chiến lực của một người đều có thể lớn mạnh, tăng lên toàn phương vị, bằng không cũng sẽ không dùng một cái tên như vậy.

Lúc này, ngay cả xương cốt đều đang tan rã, rồi sau đó trọng tổ, không ngừng vang lên tiếng "lốp bốp", lấp lánh sáng óng ánh.

Diệp Phàm thoải mái thiếu chút nữa rên ra tiếng, cơ thể nhẹ nhàng như tiên, huyết nhục đang bị tinh lọc. Bản thân hắn là Thánh thể, đối với cái gọi là Tiến hóa dịch huyết mạch mạnh nhất là có hạn, nhưng vẫn chận rãi biến hóa.

Sau phút thoải mái, đột nhiên là một trận đau nhức, như một thanh đao nhọn chạy tán loạn trong cơ thể, rồi mỗi một tấc thân thể hắn tỏa thần huy ra bốn phía.

Dược tính của khoáng vật thần bí rất bá đạo, muốn thực hiện tiến hóa huyết mạch cần phải có các loại bí phương dược phẩm phụ trợ, mà người trên chiếc phi thuyền này còn chưa có tinh luyện xong.

May mà, Diệp Phàm có bí quyết chữ "Giả", không sợ dược tính bá đạo, ngay tức thì chữa trị mạch máu cùng xương cốt vỡ tan, kiên trì tiếp tục.

Nữ nhân con ngươi màu tím cùng với ca ca luôn chờ mong và nguyền rủa, nhưng nhìn thấy Diệp Phàm rất kiên cường, mặc dù thân thể bị tấn công giàn giụa máu tươi nhưng cũng không trở ngại. Hai người không khỏi thầm than: "Kim thân bất diệt quả thật quá mạnh mẽ!"

Trong thời gian đó, nhóm người chạy trốn kia vài lần khống chế "Kim thân sáu trượng" vòng lại đột kích, kết quả chỉ là cướp đi các tù binh trong tộc cùng với một ít khí cụ, hoàn toàn không tới gần được phòng thí nghiệm chính.

- Ôi, thật thoải mái! sắp bị chưng chín rồi...

Toàn thân Diệp Phàm lóng lánh quang huy, trong cái ao bằng đá màu xám bạc, Tiến hóa dịch bắt đầu khởi động "ồ ồ", thanh âm hắn rên rỉ thiếu điều khiến người ta có ý nghĩ bậy bạ.

Nước trong ao này chứa khoáng vật thần bí, lực lượng thần tính kinh người, làm cho thai cốt hắn chiếm được một lần chải vuốt, máu huyết màu vàng sôi trào nổ vang như tiếng sấm, chiếu sáng trong ao.

Nữ nhân Con ngươi màu tím xinh đẹp xuất trần như tinh linh, mà lúc này lại phẫn nộ nắm chặt nắm tay thanh tú; về phần nam nhân tóc tím thì như cha mẹ chết, ruột gan đứt từng khúc, Tiến hóa dịch trong ao bị Diệp Phàm hấp thu hết phân nửa dược hiệu.

Cuối cùng, Diệp Phàm thoải mái thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, áp chế bản thân, tránh cho thiên kiếp buông xuống, sau đó mở ra vực môn, mang theo chiếc phi thuyền thật lớn này bay về Thiên Chi Thôn.

Thiên Chi Thôn, một đám người bị kinh động, một cái vòng tròn màu xanh vàng bay vào, một quái vật lớn như vậy thật sự dẫn tới chú ý của mọi người.

Diệp Phàm vươn mình đứng lên, từ trong cái ao cất bước đi ra, nếu trì hoãn tiếp tục hắn sẽ kiên trì không được, sắp phải độ thiên kiếp. Hắn áp tải hai tù binh xuất hiện trong thôn.

- Thượng Đế, Phật gia...

Đứa trẻ từ địa cầu theo tới - Hoa Hoa, vừa xoa huyệt Thái Dương vừa cả kinh tự nói:

- Sư phụ cướp một chiếc đĩa bay, bắt cóc người ngoài hành tinh, đúng là làm một vố lớn đây!

Trường kỳ chịu Hắc Hoàng, Long Mã người như vậy dạy dỗ hun đúc, tên tiểu tử một lòng hướng Phật này cũng có chút hơi hám đạo tặc, ở trong môi trường "chướng khí mù mịt" như vậy, tự nhiên phải theo một ít từ ngữ đặc biệt.

- Đây là pháp khí loại nào mà lớn như vậy, chỉ nói về tài liệu không, đã có thể dùng để luyện đại trận!

Hắc Hoàng vừa nói vừa dùng móng vuốt cực lớn gõ gõ trên đĩa bay kim loại sáng bóng lãnh liệt, với kiểu cách phi thường tán thưởng nói.

- Đừng đánh chủ ý loạn bậy! Đây là một chiếc phi thuyền cấp Thánh, ta đã mệnh danh là Phi Tiên số hiệu 12580, ngày sau có chỗ trọng dụng.

Diệp Phàm nói.

Thánh Hoàng tử tiến lên, nói cho hắn biết tỉnh thế ác liệt, có Cổ Thánh định ở trong bóng tối diệt trừ hắn, hắn có thể sẽ gặp một hồi đại nạn, mấy ngày sắp tới ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài.

- Ta chính là đang muốn tìm Hắc Hoàng đâỵ, để hắn giúp ta tìm một tên Cổ Thánh khốn kiếp, không nghĩ tới thực sự có nhiều tên đui mù như vậy. Ta sắp độ kiếp, đi tới cửa nhà bọn chúng giải buồn đi!

Diệp Phàm nói.

Hắn bảo Hắc Hoàng khắc đại trận bàn cờ phức tạp khó hiểu nhất, mà còn yêu cầu có thể sử dụng ở trong thiên kiếp đáng sợ nhất, không người nào có thể truy tìm. Thực đúng là đưa ra một nan đề cho đại hắc cẩu.

----------------------

Huyết Nguyệt Lĩnh, một dãy núi thần bí, mỗi ban đêm đến sương mù dâng lên, trăng sáng treo trên bầu trời đều phản chiếu thành màu máu, không có người nào dám đến gần.

Đây là một tổ địa chủng tộc hung danh rõ ràng, cả ngày đều có một loại áp lực cùng dao động khiến lòng người kinh sợ. Ở thời thái cổ hung danh đó có thể dọa trẻ con ba tuổi sợ tới mức ngưng khóc.

Huyết Nguyệt tộc chưa từng xuất ra Cổ Hoàng, nhưng thanh danh vẫn hiển hách vì tộc này quá mức hung tàn, tiêu diệt tiểu tộc nhiều đếm không xuể. Nghe nói khắp sơn lĩnh sở dĩ có màu đỏ như máu chính là kết quả của đủ loại máu tươi từ xưa đến nay hun đúc mà thành.

Tuy rằng đã đến buổi trưa, nhưng địa phương này lại vẫn âm khí bốc hơi mù mịt, bao phủ một cỗ hàn ý âm trầm lạnh đến xương, mặc dù là chính ngọ ánh mặt trời cũng không thể xua tan.

Ở chỗ sâu trong dãy núi có một mảng kiến trúc cổ xưa rộng rãi, xây dựng bên cạnh một cái ao máu.

Trong một tòa cung điện to lớn nhất, rường cột chạm trổ xanh vàng rực rỡ. Huyết Nguyệt Vương ngồi ngay ngắn trên ngai vàng ở đại điện, cơ thể khô héo, tóc như cỏ dại khô vàng, thưa thớt không có mấy sợi, thế nhưng thực lực của hắn từ lâu đã đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân, uy danh hiển hách trong tầng lớp Cổ Thánh.

- Thế nhân đều nói Huyết Nguyệt tộc chúng ta hiếu sát, thiên tính tàn khốc, mà không biết chúng ta là dựa vào thứ này tu luyện, hấp thu tinh hoa ẩn chứa trong máu huyết của vạn linh làm lớn mạnh bản thân mình.

Huyết Nguyệt Vương khàn khàn nói, vang vọng khắp trong đại điện trống trải, như là một con lệ quỷ từ trong địa ngục chạy ra, lạnh lùng mà vô tình. Trong đôi hốc mắt của hắn làm như ẩn chứa hai ngọn kim đăng, nhấp nháy phát sáng, khí tức Cổ Thánh kinh người.

Huyết Nguyệt tộc khát máu như mạng, có thể từ trong máu những người khác thu hoạch thần năng, nhất là người có thể chất đặc thù, hoặc là Thánh nhân, đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào như bảo dược của nhân thế.

- Ta thực chờ mong đối với Thánh thể Nhân tộc, không biết có giúp ta tiến lên một cái bậc thang lớn hay không?

Bên cạnh, một Tổ Vương cấp Thánh liếm liếm đôi môi, xem tuổi tác cũng không phải cổ xưa lắm, hắn là cháu của Huyết Nguyệt Vương, tên là Tuyên Đã.

Ở trong tay hắn cầm một cái đầu lâu trắng nõn trong suốt, trong đó có chứa rượu, mùi rượu cùng máu tươi trộn chung cùng một chỗ, hình thành một dung dịch màu máu đẹp đẽ.

Đây chính là một đầu lâu của Thánh nhân bị luyện hóa thành một cái chén rượu, có thể thấy được rõ ràng sự tàn nhẫn và đáng sợ của Huyết Nguyệt tộc.

- Tổ phụ! Nghe nói chén rượu trong tay ta này là đầu lâu một vị Cổ Thánh Nhân tộc, trong tộc chúng ta còn có cất giữ một số phải không?

Tuyên Đã cười hỏi.

Huyết Nguyệt Vương lắc lắc chén rượu màu trắng không bắt mắt chút nào trong tay, thanh âm như cú kêu, nói:

- Đây cũng là một cái, thuộc loại xương sọ của Nhân tộc. Ở thời điểm đó bọn chúng rất yếu ớt, bị bắt buộc phải phụ thuộc vào các Đại vương tộc, chỉ là để sống sót. Cái chén trong tay ta này là đầu lâu của một Nữ Vương của Thánh nhân, khó xuất hiện được một cái, là tổ phụ ta tự tay giết chết... Hương vị máu của nàng ta thực thơm ngọt. Khi đó, một chi nhánh Nhân tộc là nô lệ của chúng ta, quyền sanh sát trong tay, tùy chúng ta tâm ý mà định. Thời đại đó thật khiến người ta muốn quay lại như cũ mà! Nhiều năm qua, không thể tưởng được bọn chúng nhưng lại cường thịnh tới từng bước này!

- Thể chất của Thánh thể Nhân tộc rất đặc thù, thánh huyết màu vàng của hắn là bảo dược hi thể, ta thật sự thực chờ mong, nhưng thủy chung không sao biết được hành tung của hắn.

Tuyên Đã nói, trong mắt lóe ra hào quang yêu dị.

- Ngươi tốt nhất hãy cố gắng, ta thọ nguyên đã không còn nhiều, có lẽ vài năm nữa sẽ tọa hóa, cũng may ngươi đã thành Thánh. Phụ thân ngươi chết sớm, vài năm gần đây nếu ngươi không thể đột phá lần nữa, hơn phân nửa không thể kế thừa đại vị của tộc ta, Cổ Thánh không chỉ có một mình ngươi.

Huyết Nguyệt Vương nói.

- Ta biết rồi! Chỉ cần tìm được Thánh thể Nhân tộc, tất nhiên ta có thể tăng lên một tầng, đáng tiếc ngày nay không phải thời thái cổ, không thể nuôi dưỡng bọn chúng.

Tuyên Đã nói, trong mắt lộ ra tia âm hiểm.