Già Thiên

Chương 1159: Vực ngoại cổ lộ

Vĩnh Hằng Lam Kim!

Một khối kim chúc thần bí lớn bằng bàn tay chớp động sáng bóng, so với ngọc bích mộng ảo hơn cả ngàn lần, làm cho người ta vừa nhìn vào liền khó có thể dời ánh mắt.

Đây là một khối thần liệu cấp Đế, là một khối tiên liệu hiếm có, thuộc về Đại đế cổ người khác khó có thể với tới.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nhìn thấy Vĩnh Hằng Lam Kim, sáng lạn tựa như ảo mộng, lam quang lưu chuyển, giống như một viên tinh tú sáng nhất trong vũ trụ.

Nhưng mà, sự yêu dị cùng đáng sợ của nó cũng làm cho lòng người kinh sợ, từng viên từng viên huyết châu lăn lộn, mỗi một viên đều trông thật ghê người như thế, giống như từng phiến từng phiến biển rộng, nếu lăn lộn xuống dưới, có lẽ có thể bao phủ hết thảy sinh cơ.

- Máu huyết của Hư Không Đại đế...

Diệp Phàm tự nói, con ngươi trong có kính sợ, cũng có kinh nghi, còn thật sự quan sát.

Không hề nghi ngờ, Vĩnh Hằng Lam Kim chính là một khối mảnh nhỏ của binh khí, là bị người đánh gãy một góc, dính máu của Hư Không Đại đế, rơi xuống từ tổ điện Cơ gia.

Những tình huống này thật khiến người ta nghĩ tới thời xa xưa, đồng thời kinh sợ từng hồi, Hư Không Đại đế lại bị thương, trong cơ thể di lưu một mảnh nhỏ

Mười mấy vạn năm, khí cơ ẩn chứa trong vài giọt đế huyết vô thượng này đã tản hết, và lại còn bị Vĩnh Hằng Lam Kim làm phai mờ đạo vận, vì vậy cũng không còn chấn nhiếp người, có thể đến gần.

- Khối Vĩnh Hằng Lam Kim này bên trong có mảnh nhỏ thần thức, vấy bẩn hồn của Vương Đằng, ta không nghĩ nó tiếp tục làm hại thế gian nên đánh nhốt nó vào thần hồ, dùng mộ môn của Loạn cổ Đại đế trấn áp nó.

Tiên hạc nói xong, cũng không định đưa khối tiên liệu Đế binh quý trọng này cho Diệp Phàm, sợ sẽ gây ra phiền toái, tốt hơn là vĩnh viễn phong ấn.

- Chuyện năm đó cứ để cho nó tan theo gió, không cần ảnh hưởng tới người đời sau!

"Đông!"

Lão hạc nói vừa xong, liền ném Vĩnh Hằng Lam Kim vào trong thần hồ, bọt nước bắn tung lên rất cao, sau đó nó phóng lên cao, vỗ cánh hót vang.

- Ngàn năm sau, truyền nhân một thế hệ mới của Loạn cổ Đại đế sẽ tái hiện thế gian, tẩy sạch sự ô uế, sẽ nở rộ hào quang rực rỡ nhất!

Diệp Phàm rời đại sa mạc, quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng, rồi sau đó chìm vào trong thảo nguyên mờ mịt, hắn cầm trong tay một khúc cổ mộc, mặt trên không có một chút tia sáng, búng lên nó liền kêu "boong boong" giống như tiếng kim loại va chạm nhau.

- Bí quyết chữ "Tiền" có liên quan cùng nó ư? Sao nhìn không ra có chỗ nào khác thường...

Hắn không khỏi tự nói.

Dựa theo lời của lão hạc, khúc cổ mộc này liên quan đến quá nhiều, nếu như nó bị hủy diệt, bí quyết chữ "Tiền" trong Cửu Bí sẽ hoàn toàn bị đứt đoạn kế thừa.

Diệp Phàm quan sát cẩn thận hồi lâu, không tìm được gì dù chỉ là một tia đạo ngân, cuối cùng hắn đành thu xất, có lẽ không phải lúc, thời cơ không đến không thể ngộ ra, cần phải xem cơ duyên chăng?

Hắn rời khỏi Bắc Nguyên, bước vào vực môn một mình vào Trung Châu, đi về hướng Kỳ Sĩ Phủ, muốn tra xét tinh không cổ lộ thông ra Vực ngoại.

- Cái gọi là thí luyện mạnh nhất trên lịch sử đến tột cùng tiến hành ở địa phương nào?

Mấy ngày nay, Đông Hoang rung chuyển lớn, Thiên Hoàng tử đã chết, bát bộ thần tướng bị diệt, Côn Trụ Đại Thánh bị giết, giống như là đại dương mênh mông bị vỡ đê, sóng biển mãnh liệt cuồn cuộn phủ xuống.

Toàn bộ Đông Hoang mọi người ở nghị luận, toàn bộ người trong thiên hạ đều đang chú ý, tuy rằng Thánh Hoàng tử đều gánh lấy hết thảy trách nhiệm vào mình, nhưng mọi người đều biết là người thần bí chém chết Thiên Hoàng tử.

Người này đến tột cùng là ai? Hắn trở thành tiêu điểm người của năm địa vực đều muốn biết. Thế nhân đều suy đoán, tất nhiên là Diệp Phàm trở về.

Hiện tại, các nơi Đông Hoang đều không bình tĩnh, một hồi đại chiến hạ xuống màn che, nhưng trận phong ba này dường như chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Tuy rằng Đấu Chiến Thắng Phật pháp lực vô biên, mạnh mẽ chấn nhiếp, nhưng là dù sao lão đã trở về Tu Di Sơn, muốn xuống núi lần nữa không chừng phải chờ không biết tới thời điểm nào.

Rất nhiều người đều muốn tìm ra Diệp Phàm, nhất là Cổ tộc, nghĩ rắng ắt hẳn hắn đi tới một thế giới nào đó, có bí mật không muốn người biết.

Năm đó, một trận chiến ở tổ miếu Trung Châu, không có người nào tìm được Lục Đinh, mọi người có lý do để nghĩ rằng Ngũ sắc Tế Đàn có thể có liên quan tới bí mật của hắn.

Nhưng cuối cùng, chỉ có Diệp Phàm dựa vào cánh cửa tinh vực này rời đi, những người khác đều không thể đi lên. Rất nhiều người Cổ tộc đều muốn hiểu rõ có liên quan tới hắn hay không.

- Cũng không chắc là Diệp Phàm, ngày nay chư thánh Vực ngoại sắp tới, con đường thành tiên sắp mở ra, không chừng đó là đệ từ của một vị thánh hiền nào đó chăng?

Đương nhiên, cũng không phải mọi người đều cho là như vậy, một ít tu sĩ phòng đoán có lẽ là một vị khách đến từ Vực ngoại khác gây nên cũng không chừng.

- Không có khả năng, tuyệt đối là Thánh thể Nhân tộc, bằng không như thế nào cùng Thánh Hoàng tử đồng loạt ra tay, ngay cả con chó khốn kiếp đại hắc cẩu kia cũng xuất hiện!

Hầu hết mọi người đều tin chắc, nhất định là Thánh thể Nhân tộc, mới vừa đến viên cổ tinh này liền tạo một sự kiện chấn nhiếp thế gian: chém Thiên Hoàng tử, điều này không thể nghi ngờ là một chấn động lớn.

Đông Hoang, phố lớn ngõ nhỏ, phàm là chỗ có tu sĩ, tất cả câu chuyện đều là đề tài có liên quan tới Diệp Phàm.

Ngay đến người của Trung Châu, Nam Lĩnh, Tây Mạc cũng như thế, mấy ngày nay đều suy đoán hắn đi nơi nào, khi nào sẽ hiện lộ chân thân.

- Thánh thể Nhân tộc quá cường đại, ngay cả Thiên Hoàng tử đều giết. Đám Hoàng Hư Đạo, Hòa Kỳ Tử cũng không thể ngăn chặn bi kịch, thật là một hồi thảm án mà!

Có người Cổ tộc nói.

- Hừ! Ta nghĩ mấy ngày nay hắn cũng không chịu nổi đâu! Mặc dù Đấu Chiến Thắng Phật lên tiếng, cổ Vương cấp Thánh không được ra tay với hắn, nhưng ta cũng không tin không có người lén lút làm càn!

- Điều này cũng đúng! Bất Tử Thiên Hoàng là Thần minh được vạn tộc cùng tôn sùng, hắn đánh chết tươi Thiên Hoàng tử, còn không cho báo thù sao? Khẳng định có Cổ Vương cấp Thánh trong lòng phẫn nộ, không dám công khai đến, còn không thể trong bóng tối đi giết hắn sao?

- Không sai! Hắn có nắm giữ bí mật vượt qua tinh vực, một viên Sinh Mệnh cổ Tinh thần bí, không nói gì khác chỉ riêng như thế đã có cổ Vương muốn tìm tới hắn rồi! Nguồn truyện: Truyện FULL

Mấy ngày qua, Diệp Phàm rời Đông Hoang, khắp nơi nhân mà đều xuất hiện, tất cả đều đang tìm hắn, ai cũng muốn là người đầu tiên tìm thấy hắn.

Thánh nhân không ra, ai cùng tranh phong!

Ngày nay, đây là nhận thức chung của mọi người. Ở niên đại thiên hạ không có Thánh này, chỉ sợ không có mấy người có thể là đối thủ của Diệp Phàm, Thiên Hoàng tử bị chém, đây là một chiến tích huy hoàng rất khó vượt qua.

Hoàng Hư Đạo, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử... là vài nhân vật số lượng không nhiều lắm có thể luận bàn cùng hắn. Trừ phi có nhân vật cường thế từ Vực ngoại buông xuống, bằng không ai có thể là địch cùng hắn?

Diệp Phàm đi tới Kỳ Sĩ Phủ hạ thấp đi vào, không muốn để người nhận ra. Ngày nay thiên hạ bốn bề nổi sóng, cũng không biết có bao nhiêu người muốn tìm bắt hắn.

Nhiều năm qua Kỳ Sĩ Phủ cũng không thay đổi gì lớn, tọa lạc trong Tiên Sơn linh khí nồng đậm nhất, khí tường hòa ngàn vạn trọng, khí trời tiên quang lượn lờ, muôn hình vạn trạng, nguy nga tráng lệ.

Lan chi cắm rễ trên vách đá, lão giao giỡn nước trong hồ sâu, chim loan bay lượn bên ngoài quỳnh lâu điện ngọc, kỳ lân cổ thú nằm trước bài đá.

Nhiều năm qua như vậy, tu sĩ lưu lại trong phủ sớm đã danh chấn một phương, không sai biệt lắm đều trưởng thành hết rồi, nhân vật đời sau dần dần thay thế cho thế hệ trước.

Vượt qua thiên địa biến hóa này, niên đại của đại đạo quy tắc không còn đáng sợ nữa, chi cần phấn khởi, yêu nghiệt cùng thiên tài đều sẽ phát sáng, thiên địa đều có thể sáng chế một phen.

Trở lại chốn cũ, Diệp Phàm quan sát hết thảy trong Kỳ Sĩ Phủ, có chút hoài niệm, Cơ Tử Nguyệt, Bàng Bác, Trung Hoàng... ai nấy đều đã đi xa, còn Vương Đằng thì chết trong tay hắn. Cường giả đều rời đi, không còn ở thế giới này.

- Bọn họ đến tột cùng đi tới một địa phương như thế nào, mà được gọi là thí luyện mạnh nhất trong lịch sử?

Diệp Phàm một đường đi tới, hướng về chỗ Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ bế quan, tu luyện tới cảnh giới hiện tại, hắn càng ngày càng cảm thấy Kỳ Sĩ Phủ khó lường được, mỗi một chỗ bố cục đều có ghi chú.

Núi đá phập phồng, ngọn núi thành dãy, ytrên mặt đất long khí dâng tràn, mỗi một đệ từ ưu tú đều có thể có được một ngọn núi để bế quan.

Một con đường củ xưa uốn lượn, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm trước, nhìn như thực ngắn, nhưng là vĩnh viễn không đi đến cuối.

- Một thế hệ chúng ta này lớp chết lớp biến mất! Mấy vị yêu nghiệt nghịch thiên năm đó không còn lại mấy người.

Bên đường, có quán trà, cũng có quán rượu nhỏ dựng dựa vào núi, có đệ từ cùng tu sĩ của Kỳ Sĩ Phủ ngồi bàn nhậu, đàm luận thế cục thiên hạ.

- Các ngươi nói thật là Thánh thể sao, thật quá cường đại, ngay cả Thiên Hoàng tử đều giết chết, thiên hạ ai có thể là địch với hắn?

- Này! Các ngươi có nghe nói không? Có người ở Tây Mạc nhìn thấy Vương Đằng, hư hư thực thực bị Thánh thể đánh chết rồi! Có người đứng từ rất xa xem trận chiến ấy.

- Ngay cả Vương Đằng đều đã chết, năm đó là Bắc Đế, là nhân vật số một số hai của Kỳ Sĩ Phủ, là người mạnh nhất cùng một thế hệ trẻ tuổi khắp thiên hạ, thế mà... cứ như vậy kết thúc!

Không ít người cảm thán, một thiên kiêu của thế hệ, cuối cùng lại rơi vào một kết cục như vậy. Vì sự cường đại của Diệp Phàm mà khiếp sợ, nhân vật đỉnh cấp quét ngang Cổ tộc, Nhân tộc, hiển nhiên là vô địch thủ.

- Thật không nghĩ tới, mười mấy năm không hề có tin tức, chiến một trận lực lượng lại mạnh tới mức này. Trên đường chứng đạo nhiều thi thể hài cốt, Thánh tử, Thần tử, Cổ Hoàng tử... đều lần lượt thây đầy đất ở dưới chân hắn, ta mơ hồ nhìn thấy một Đại đế đang quật khởi?

Một tu sĩ nói.

- Này... Đúng thật là khó có địch thủ, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử không ra, đương thời không ai có thể sánh bằng hắn, không biết mấy vị huyết mạch Cổ Hoàng kia khi nào thì sẽ chiến một trận cùng hắn.

- Hắn chung quy là khó có thể chứng đạo, ai mà không biết, xưa nay chỉ có Thánh thể đại thành, cũng không có trường hợp đặc biệt nào chứng đạo. Ngoài ra, hắn có thể tránh thoát cổ Vương cấp Thánh sao, nghe nói Cổ tộc đều có hành động khác thường, có người có thể sẽ ra tay trong bóng tối.

Diệp Phàm nghe được bọn họ bàn luận, thầm nhíu mày, tuy nhiên thật cũng không lo lắng lắm, Tiên Đỉnh cũ nát kia có thể che đậy thiên cơ, không người nào có thể thôi diễn hết thảy về hắn, hắn không hề lo lắng bị tìm được.

- Khụ! Ngươi đã đến rồi!

Lão chủ quán đi ra, vừa thấy Diệp Phàm, ho khan một tiếng thực già nua, rồi nói như vậy.

- Người là...

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.

- Phủ chủ mấy đời trước của Kỳ Sĩ Phủ!

Lão nhân nói, tay cầm một cái khăn lau cái bàn sạch sẽ, rồi mời hắn ngồi, mang lên một hồ rượu lâu năm cùng mấy đĩa thức ăn sáng.

"Phù phù!"

Bên cạnh, người ngã ngựa đổ, chén bàn ngổn ngang, một đám người đều cả kinh đứng lên, khó tin nhìn lão nhân này.

Chưởng quầy quán rượu thoạt nhìn chừng sáu bảy mươi tuổi, tuổi già sức yếu, ánh mắt đục ngầu, tóc thưa thớt, hoa râm không có một chút bộ dáng nào của thế ngoại cao nhân.

- Nhân tộc chúng ta lại xuất hiện một vị Thánh thể bất phàm, thật sự là khó được! Mười mấy vạn năm trước, từng có mấy vị Thánh thể từ nơi này rời đi, có người là vô địch ở một phiến tinh không khác, khai sáng ra truyền thuyết bất hủ, cũng có người gặp phải nhân vật cấp Đế trong vũ trụ, đẫm máu, chôn thây ở Vực ngoại!

Lão nhân nói.

Diệp Phàm chấn động trong lòng, đây khẳng định là một vị Thánh nhân, thế gian sớm có lời đồn đãi, Phủ chủ mấy đời trước của Kỳ Sĩ Phủ là một vị Thánh nhân, lánh đời không ra, không thể tưởng được hôm nay gặp được.

- Lão thật sự là một vị Cổ Thánh... là lão Phủ chủ đại nhân của chúng ta!

- Đúng là lão, còn người thanh niên này là Thánh thể, hắn chính là Diệp Phàm, không thể tưởng được thật sự lại đi tới Tiên Phủ Trung Châu.

Mọi người đều kinh sợ, đều không kìm nổi nhảy dựng lên, hai người này đều không phải hạng người phàm tục, bất kể là già hay trẻ, nhảy ra một người đều có thể gây chấn động khắp thiên hạ.

Nhất là Diệp Phàm, hiện tại nếu đi ra ngoài Trung Châu sẽ sôi trào, Đông Hoang sẽ nổ tung, tu sĩ khắp thiên hạ đều đang chú ý, ai nấy đều muốn tìm ra hắn.

- Đến đây, ngời xuống đi! Nói một chút chuyện con đường thành tiên, nói một chút về thí luyện mạnh nhất trên lịch sử! Lão hủ chờ ngươi đã mười bốn năm nay!

Lão nhân dọn xong bát đĩa, liền bảo Diệp Phàm ngồi xuống, rót hai chung rượu, nâng chén ra ý mời.

Mọi người rất dứt khoát, tất cả đều rút lui, đứng ở bên ngoài quán rượu.

- Phiền toái của ngươi không nhỏ!

Lão Thánh nhân nói.

Diệp Phàm gật đầu, không dám chậm trễ giúp lão rót rượu, còn thật sự thỉnh giáo:

- Ngài nói chính là Cổ tộc ư?

- Không chỉ những người này, còn có bọn họ!

Lão nhân chỉ chỉ lên bầu trời, nói tiếp:

- Chư thánh Vực ngoại có thể bước trên tinh không cổ lộ, tìm được đến đây có người nào là phàm tục? Bọn họ sắp đến, nếu là đệ tử làm bạn, tất có một số người trẻ tuổi kinh diễm, ngươi không thể thiếu đối thủ!

"Ầm!"

Đột nhiên, xa xa một mảnh sôi trào, tiếng tranh cãi rất ầm ĩ, rất nhiều người gây tiếng động lớn xôn xao.

- Đại sự kiện, siêu cấp đại sự kiện, có Thánh nhân Vực ngoại buông xuống ở Đông Hoang!

- Nghe nói hai ngày trước đã buông xuống, chỉ là tin tức bị phong tỏa, hôm nay mới truyền tới Trung Châu mà thôi. Cường giả Vực ngoại được một vị Cổ tộc tiếp đón dẫn đi, một vị đệ tử của hắn muốn khiêu chiến với các lộ anh kiệt Đông Hoang, sau đó phải một đường đánh tới Trung Châu, chỉ tên điểm họ, muốn chiến Hoàng Hư Đạo, phải đánh bại Thánh Hoàng tử, phải trấn áp Thánh thể Diệp Phàm!