Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Hỏa Linh Hác một mảnh lạnh lẽo, nơi này đã bị san thành đất bằng, trở thành một khu tuyệt địa.

Nhưng mà ở núi xa vẫn còn ồn ào, một mảnh hỗn loạn, mọi người đều có dự cảm sẽ có một trận gió lốc càng lớn hơn sắp xảy ra, có lẽ ngay trong những ngày gần đây.

Diệp Phàm cầm thần thương đen chém giết một đoàn dấu ấn nguyên thần của Thiên Hoàng tử, tất cả đã ấn định, con dòng chính Bất Tử Thiên Hoàng ngạo thị quần hùng làm sao nhịn nổi cục tức này?

Giống như trời sụp đất nứt, mặt trời va chạm trái đất, rõ ràng sẽ có một trận bão tố.

Diệp Phàm thu thương đứng đó, nhiều người dòm ngó, muốn nhìn thấu linh hồn hắn, nhìn thấu bản chất của hắn.

Bởi vì mỗi người đều cảm thấy hắn quật khởi quá đột nhiên, vì sao chưa từng xuất hiện kẻ này, nhưng lại là một bước lên trời.

Diệp Phàm bình thản liếc nhìn đám người, những nơi quét qua mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng, trong ánh mắt của hắn có một loại lực lượng kỳ dị.

Phần lớn các tộc thái cổ đều lựa chọn im lặng, không ai cổ động, càng không có người dẫn dầu, vừa rồi mũi thương đen kia quá khiếp người, không ai dám làm bậy.

Mọi người bình tĩnh lại, gió núi thổi qua, rất nhiều người cảm thấy thân thể phát lạnh, hôm nay cao thủ khoáng thế xuất hiện, khiến nhiều người cảm thấy bản thân nhỏ bé, tu luyện không có giới hạn.

Xoạt!

Trên bầu trời ánh sáng rực rỡ, một cái vực môn mở ra, một nam tử tà khí bước ra cười ha ha.

- Đồ nhi ngoan, thật là không tệ, đánh tiểu tử Vạn Sơ kia nằm sấp, lẽ ra phải ác hơn nữa, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.

Nam tử này tóc đen rối tung, ánh mắt yêu tà vừa nhìn là biết không phải người tốt, nếu có cô gái và đứa nhỏ đi chung với hắn thì nhất định sẽ làm người ta cảm thấy không yên lòng.

- Lệ Thiên sư phụ.

Diệp Đồng cười xấu hổ, không còn khí thế chói mắt khi đại chiến, mà giống như cậu bé hàng xóm.

- Là tên dâm tặc kia, sáng lập Nhân Dục Đạo, nghe nói vì nhìn lén một Thần nữ Cổ tộc nào đó tắm mà không tiếc ngủ đông ở suối nước nóng nửa năm. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Đúng thế, đó là dâm tặc đại danh đỉnh đỉnh, thiên hạ không ai không biết, có không biết bao nhiêu người muốn rút xương hắn.

Mười mấy năm không gặp, Lệ Thiên phong thái như trước, sống rất thoải mái, trong tay phất quạt, tuy rằng diễn xuất không giống người tốt cho lắm, nhưng vẫn có khí khái siêu phàm.

- Được rồi, chúng ta đi thôi, lần này con chó kia im lặng phát tài to, lấy một khối bia đá từ trong Vạn Sơ, trên đó có chút cổ kinh.

Lệ Thiên nói.

Oa!

Mọi người ồ lên, toàn bộ cả kinh, con chó này quả nhiên to gan lớn mật, trên đời này không có chuyện gì nó không dám làm.

Rất nhiều người nghe nói Vạn Sơ cổ kinh đến từ chín tấm bia đá, có áo nghĩa thiên địa, có bí mật bắt đầu vạn vật, là chí bảo giới tu hành.

Diệp Đồng đại chiến ở trong này, con chó kia lại chạy vào hang ổ Vạn Sơ Thánh Địa? Nhiều người nghĩ thế, toàn bộ ngẩn ra.

Vạn Sơ Thánh chủ biết tin này, liền trợn trắng mắt, tiếp đó phun máu, lần này tổn thất nặng nề, dọa người biết bao nhiêu.

- Không thể nào, Hắc Hoàng nghiên cứu Pháp trận thành công, đánh vào trọng địa Vạn Sơ cướp sạch chỗ đó?

Diệp Đồng mắt sáng rực.

Mọi người nghe mấy lời này, đều có xúc động muốn hộc máu. Con chó thất đức này làm cho người ta hận tới ngứa răng, không ngờ lại có đột phá trọng đại, chẳng phải sau này sẽ thành một tên siêu cấp tai họa.

Lệ Thiên cười tà nói:

- Dù sao đó cũng là Thánh địa, nó dám tùy tiện đánh vào chỗ sâu, cũng chỉ là mở ra một cái lỗ thủng mà thôi, trùng hợp đào ra một tấm bia đá ở trong lòng đất.

- Ôi, ta còn tưởng là chín khối bia đá Vạn Sơ chứ, thì ra không phải.

Đồng Đồng thất vọng.

- Nói không chừng là khối bia đá thứ mười chưa bị người ta tìm thấy, mau về thôi.

Lệ Thiên gọi, sau đó hắn quay sang gọi đám người Đông Phương Dã cùng Yêu Nguyệt Không, bảo bọn họ đi uống rượu chúc mừng.

Bọn họ không coi ai ra gì tự mình nói chuyện, khiến mọi người xôn xao, chỉ có người Vạn Sơ Thánh Địa sắc mặt xanh mét, mặc kệ thật hay giả, thanh danh của bọn họ đều đã mất sạch.

- Ồ, vị thúc thúc kia đâu rồi?

Diệp Đồng quay đầu, Diệp Phàm đã sớm mất bóng.

Lúc này những người khác cũng cả kinh, chỉ thấy bóng người Diệp Phàm biến mất trong hư không, không biết hắn đi đâu, thật sự quá nhanh.

Diệp Phàm không lập tức đi lên gặp lại người quen, hắn còn không muốn làm lộ thân phận giữa đại chúng, có không biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hắn.

Nơi này không phải Địa cầu, hắn còn không kiêu ngạo tới mức tự nhận thiên hạ vô địch, nơi này là Bắc Đẩu cổ tinh vực, tùy tiện nhảy ra một cái Vương thái cổ sẽ là một trận đại họa.

Hắn hai lần rời khởi cổ tinh này, sau đó quay về thành công hai lần, xem chừng đã sớm có một đám Tổ Vương muốn bắt hắn tra hỏi mọi chuyện.

Hắn không muốn vừa đi ra liền gặp phải người cấp Thánh nhân tới đối phó hắn, cái gọi là "thời đại Thánh nhân không xuất thế" cũng không thể coi là thật, nếu thật sự nhảy ra một vị thì làm sao đây?

Đã nhiều năm qua, "pháp chỉ của Vô Thủy Đại đế" có lẽ cũng không hiệu quả nữa, còn không bằng Cái Cửu u đang sống.

Ở chân trời, Diệp Phàm ngồi trên Long Mã, sớm rời xa Hỏa Linh Hác, đi giữa mảnh đất hoang.

Long Mã lãi nhài, bộ dạng tiếc sắc không rèn thành thép, nói:

- Nếu là bổn tọa, nhất định sẽ đứng trước người trong thiên hạ hô một tiếng: đại gia ta tới rồi, đám con cháu mau tới bái lạy đi!

Diệp Phàm trực tiếp gõ nó một cái, nói:

- Ngươi muốn ta trở thành bia ngắm cho khắp thiên hạ, không cần như thế, trực tiếp đi khiếu chiến một vị Tổ Vương là bớt chuyện rồi.

- Tổ Vương tính là cái gì, ta dậm chân là chết một đám.

Long Mã mạnh miệng nói ngang, vẻ mặt không phục.

Diệp Phàm trầm giọng nói:

- Nơi này không phải Địa cầu, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, ngươi tự nhận là cao thủ căn bản không đủ nhìn ở trên cổ tinh này.

- Đám rùa già này sống lâu như vậy, đã tới lúc bổn tọa đứng ra, ngựa đạp Bắc Đẩu, để đám người kia hít bụi thôi.

Long Mã than thở.

Ở Thiên Ngân thành, Diệp Phàm nghe được tin tức không thể chứng thực, làm cho hắn băn khoăn.

Tục truyền, Trung Hoàng cùng Nam Yêu cũng không thấy, Diêu Quang Thánh tử mấy năm không xuất thế, có lời đồn nói bọn họ bị Tổ Vương thái cổ hạ độc thủ giết chết.

Trước khi chưa trảm đạo, mặc kệ ngươi yêu nghiệt nghịch thiên cỡ nào chỉ là hư danh mà thôi, không qua được một cửa trảm đạo thì cái gì cũng không phải.

Chi khi nào trảm đạo xong thì khác, có cơ hội thành thánh, làm cho Vương thái cổ cảm nhận được uy hiếp, tuyệt đại nhân tài này nếu thành đạo, tuyệt đối có thể quét ngang thiên hạ.

Hiện giờ rất nhiều người lén nói, tuyệt thế Trung Hoàng, nghịch thiên Nam Yêu sở dĩ biến mất có thể là vì gặp độc thủ, bị Vương thái cổ bóp chết.

- Sư phụ, như vậy xem ra chẳng phải ngài rất nguy hiểm, Vương thái cổ không có một ai là kẻ thiện cả.

Trương Thanh Dương nói.

Hắn cùng với Long Vũ Hiên vốn rất kích động, không lâu trước Diệp Phàm quét ngang khắp chốn, đánh cho cổ tộc không ngẩng đầu nổi, làm bọn họ máu nóng sôi trào.

Nhưng mà lúc này hai người lộ vẻ lo lắng cho tình cảnh của Diệp Phàm, sợ Vương thái cổ biết được Thánh thể Nhân tộc cũng sẽ ra tay.

- Không sao, ta cũng không ngại, nếu có cảm giác được thì tự nhiên sẽ chuẩn bị. Ta chỉ là không muốn đấu với bọn họ, dù sao rời đi mười bốn năm, trước tiên tìm hiểu rõ rồi mới quyết định.

Diệp Phàm nói.

Mười mấy năm, vật đổi sao dời, ngay cả tiểu Đồng Đồng cũng trưởng thành, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, không biết thế giới này trong những năm qua đã biến đổi thế nào.

- Huynh muội Cơ gia cũng mai danh ẩn tích...

Diệp Phàm run lên, trên đường hắn từng dùng hóa thân dò hỏi, biết được tin tức này.

- Sư phụ, chúng ta đi đâu đây?

Long Vũ Hiên hỏi, thế giới này làm cho hắn ngạc nhiên, quá to lớn, núi non bao la hùng vĩ, đất đai mênh mông như không có tận cùng.

- Đi Thiên Đình gặp bằng hữu ngày xưa.

Diệp Phàm mim cười, trong lòng hắn rất kích động, đã nhiều năm, có thể quay trở về, làm cho người cảnh giới như hắn cũng khó có thể bình tĩnh, cảm xúc sôi trào.

- Ta muốn đi một vòng thế giới này.

Thần kỵ sĩ lên tiếng.

Diệp Phàm ngẩn ra, nhìn hắn một cái:

- Nếu ta đưa ngươi tới thế giới này, tự nhiên sớm coi người là đồng bọn, cùng ta đi Thiên Đình, không cần khách khí.

Thần kỵ sĩ im lặng một lát, nói:

- Được!

Diệp Phàm nhất định phải giữ lại người này, ở trong hoàn cảnh như ở Địa cầu cũng có thể trảm đạo, mạnh mẽ đi tới bước này, tương lai thành thánh ở Bắc Đẩu là tuyệt đối không thành vấn đề.

Hơn nữa rất có thể sẽ không lâu lắm, bởi vì Thần ky sĩ bị áp chế không biết bao nhiêu năm, có khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng "giếng phun" ở trên cổ tinh này.

Hôm đó, chiến báo Hỏa Linh Hác truyền khắp thiên hạ, khắp nơi kinh hoàng, thiên hạ chấn động.

Đệ tử Thánh thể xuất thế, đại chiến đánh thắng hỗn độn thể, làm cho nhân vật lão tiền bối phải mặc cảm sợ hãi, truyền khắp thiên hạ.

Diệp Phàm rời đi mười mấy năm, những chuyện về hắn lại bị người ta lôi ra, mọi người kinh hô. Diệp Đồng kế thừa hắn, quả thật là một Diệp Phàm thứ hai, tương lai có thể đại chiến thiên hạ.

Đồng thời, cao thủ thần bí cầm trường thương đen, chọc chết những vị trảm đạo cũng truyền khắp năm địa vực, còn chấn động hơn nữa, thế gian kinh hoàng.

- Ở trước mặt người trong thiên hạ, chọc thủng dấu ấn nguyên thần của Thiên Hoàng tử, đóng đinh giữa không trung.

- Một trận chiến chấn động thiên hạ, đúng là kỳ văn, có người muốn khiêu chiến huyết mạch cổ Hoàng.

Cao thủ thần bí đại chiến Thiên Hoàng tử, mọi người đều cho là vậy, tu sĩ khắp thiên hạ mong chờ, mọi người đoán sẽ có một trận quyết đấu kinh thế.

Đó là một trận sóng gió quét khắp thiên hạ, gần như mọi người đều đoán cường giả này là ai, sẽ dẫn đến một trận sóng gió lớn đến mức nào.

Từ ngày đó, cường giả thần bí trở thành đề tài tiêu điểm, mọi người đều bàn luận, mỗi ngày đều có người đoán, gần như nói đủ thứ.

- Đó là một vị Đế tử, không muốn thấy người cổ tộc độc tôn, muốn dùng chiến thương chấn nhiếp vạn tộc.

Lời suy đoán này vừa đưa ra, thiên hạ đại chấn động, nhiều người nửa tin nửa ngờ, cảm thấy rất có lý.

- Các ngươi có cảm ứng được không, tuy rằng khí huyết của hắn không phóng ra, đóng kín trong cơ thể, nhưng vẫn như một mảnh biển rộng làm người ta sợ hãi, ta đoán hắn là một Thánh thể khác.

Lời đoán này lại dẫn đến thiên hạ kinh hô.

- Thành tiên lộ sắp mở ra, có lẽ khắp Bắc Đẩu Tinh Vực đều khó mà yên tĩnh, nói không chừng người Vực ngoại sẽ lục tục chạy tới.

Lời đoán này lại làm người ta chấn động, bởi vì Hồn Thác Đại Thánh tử mười năm trước từng nói, sẽ có ngày cường giả Vực ngoại phủ xuống.

- Sư phụ, ngài vừa ra tay làm thiên hạ nổi gió dữ dội, dẫn tới người đời suy đoán đủ thứ, nhưng không ai đoán được chân tướng.

Trương Thanh Dương nói.

- Sớm muộn gì bọn họ sẽ biết là ta.

Diệp Phàm nhìn về phía xa.

Một ngày, bọn họ mở ra cánh cửa hư không, đi qua con đường bóng tối dài dòng, lập tức đi tới Thiên Chi Thôn.

- A, ta muốn chết, thật là không chịu được mà!

Vừa tiến vào Thiên Chi Thôn, Long Vũ Hiên cùng Trương Thanh Dương liền nhìn nhau, tiếng kêu thảm thiết kia làm cho hai người bọn họ sợ hãi.

Diệp Phàm mim cười, giọng nói này rất quen thuộc, Ngân Huyết song hoàng đang bị thao luyện, đó là tiếng kêu la thảm thiết của bọn họ.

- Gâu, còn chưa đủ, bằng bộ dạng các ngươi bây giờ mà đi diệt Thiên Hoàng tử?

Ở chân trời, một con chó đen to như ngọn núi nhỏ rít gào như ma vương cái thế.

Đột nhiên, con chó đen kia quay đầu, nhìn chằm chằm mấy người Diệp Phàm, con mắt to như chuông đồng muốn trừng ra.

Long Mã dưới thân Diệp Phàm đạp mặt đất, mũi phun sương trắng, cũng nhìn chằm chằm phía trước.