Sau khi Tống Triết xuống dưới cổng tiểu khu nhà Dương Vi, thấy xe Chu Văn vẫn còn ngừng ở đó.

Anh trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn đi về phía xe của Chu Văn .

Phương Hoài thấy Tống Triết đi tới liền có chút sợ hãi, nhanh chóng nói “ anh Văn, chúng ta đi, anh ta nhìn qua không dễ chọc, cũng không biết có thể có paparazzi gì đó hay không, nếu như bị chụp được thì thật sự quá khó coi……”

“Đem cửa sổ hạ xuống.” Chu Văn bình tĩnh lên tiếng, Phương Hoài cắn chặt răng, nhìn Tống Triết bên ngoài, lại nhìn Chu Văn bên cạnh, rốt cuộc vẫn lựa chọn cắn răng hạ cửa sổ xuống dưới, khi Tống Triết đi đến trước mặt, Phương Hoài không có tiền đồ cười rộ lên, gian nan kêu một tiếng “Tống tiên sinh……”

“Cậu tránh ra.”

Tống Triết một phen đè lại mặt Phương Hoài đang dán lên cửa sổ, gắt gao nhìn thẳng vào Chu Văn đang ngồi ở ghế phó lái.

Chu Văn thong thả ung dung quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tống Triết.

“Cách xa cô ấy một chút.”

Tống Triết bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt giống một con sói , thần sắc Chu Văn bình tĩnh, rất lâu sau, anh bình thản nói “Nếu anh thích cô ấy, không quấy rầy  cô ấy nữa mới là tốt nhất.”

“Loại lời nói này anh nên nói cùng Mộ Nhu đi,” Tống Triết lạnh nhạt mở miệng, “Nếu cô áy thật sự lựa chọn một người mới, cũng không nên là loại người ướt át bẩn thỉu trên mông còn một đống nợ tình! Tôi cảnh cáo anh Chu Văn,” anh lạnh lùng nhìn Chu Văn, “Mộ Nhu làm cách nào nâng anh lên được, tôi vẫn có thể đem kéo anh xuống được, Dương Vi là vợ của tôi, anh dám chạm vào cô ấy, Mộ Nhu cũng không giữ được anh!”

Nói xong, Tống Triết xoay người đi, chu văn bình tĩnh gọi anh lại “Tống Triết, Dương Vi sẽ không bởi vì anh thích cô ấy mà quay đầu lại.”

“Vậy cũng không cần anh quản!”

Tống Triết trào phúng ra tiếng “Quản cho tốt chính mình đi, hèn nhát.”

Nói xong, Tống Triết xoay người đi về phía xe mình. Phương Hoài bên cạnh sắc mặt khó coi đến cực điểm, quay đầu nói với Chu Văn “anh Văn anh đừng so đo với anh ta.”

“Ừ.” Chu văn nhàn nhạt lên tiếng, “Không sao cả.”

Anh nghe quen rồi .

Quan hệ mấy năm nay của anh và Mộ Nhu, không phải ngoại giới đều nói như vậy sao?

Anh là do Mộ Nhu nâng lên, cho dù anh nhận được bao nhiêu giải thưởng, đạt được bao nhiêu lời tán thành, có được bao nhiều tài sản, đối với người ngoài mà nói, bọn họ vĩnh viễn sẽ không để ý anh đã làm cái gì, điều bọn họ chú ý, trước nay chỉ là, trùm địa ốc Mộ Nhu đang chăm sóc và che chở cho anh.

“Điều kiện của công ty bên Mỹ kia thế nào?” Chu Văn đột nhiên mở miệng, cái này làm cho Phương Hoài có chút giật mình. Kỳ thật thực lực của Chu Văn ở trong ngành rất xuất chúng, sớm đã có người từ nước ngoài để ý, chỉ là chu văn chưa từng có ý niệm xuất ngoại phát triển, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới vấn đề này.

Phương Hoài kinh ngạc một lát sau đó nhanh chóng trả lời Chu Văn, giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về chỗ tốt và tình huống của đối phương, Chu văn gật đầu, sau đó không nhiều lời.

Đợi trong chốc lát, anh đột nhiên nói “Tôi thực hy vọng Dương Vi sống tốt.”

Vì nó sẽ khiến anh cảm thấy, anh cũng có thể sống tốt.

Tống Triết ngồi trên xe, lái xe trở về nhà.

Anh chọn một tuyến đường xa nhất , mở cửa sổ xe, dọc theo bên cạnh thành thị, chậm rãi chạy qua.

Nam thành hướng ra biển, gió biển hòa quyện với nhiệt độ đấu hè ập vào trước mặt, khiến nội tâm anh bình tĩnh trở lại một chút . Anh dừng xe ở bên cạnh bờ cát, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ biển, còn có thanh âm mấy người đang theo đuổi đùa giỡn, anh đột nhiên cảm thấy thế giới này chưa bao giờ có trống trải cùng yên lặng.

Anh đi trên bờ cát, nhớ tới kỳ nghỉ phép trước kia anh và Dương Vi đến bờ biển.

Trước kia cha mẹ anh rất bận, luôn đáp ứng dẫn bọn anh ra ngoài chơi, sau đó lại thất hẹn, vì thế mỗi lần đều là dì Lâm cùng thư ký bên người cha anh đi cùng.

Bọn họ đi qua rất nhiều địa phương,nghỉ đông đều sẽ đi hải đảo, Maldives, Mô-ri-xơ, đảo Fiji……

Thời điểm bọn họ còn chưa kết hôn, dường như cũng đã chơi đùa hết những địa phương mà người ta đi hưởng tuần trăng mật.

Chỉ là khi đó còn nhỏ, trước nay lại không nghĩ nhiều như vậy. Dương Vi thích nơi đó độ ấm, anh thích bơi lội, cô luôn mặc váy dài đi trên bãi biển, nhìn anh bơi dưới nước .Cô an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn anh.

Khi đó anh cảm thấy người này quá không thú vị, đi chơi mà cái gì cũng không làm.

Mà giờ khắc này, anh lại học bộ dáng của cô thời niên thiếu, ngồi trên bờ cát, lẳng lặng nhìn bờ cát.

Anh rất muốn biết, năm đó Dương Vi đang nhìn cái gì, nhưng mà giờ này khắc này, trong đêm tối, anh cái gì cũng nhìn không ra, anh lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cảm giác phía sau có người cầm đèn pin rọi đến, anh quay đầu lại , thấy một bé gái ngồi xổm trên bờ cát, vẻ mặt tràn đầy tò mò.

“Em làm gì?” Tống Triết nhíu mày, “Không cần dùng đèn pin rọi vào mặt anh.”

“Anh đẹp nha, em muốn nhìn anh nhiều hơn .” Cô bé vui vẻ lên tiếng, “Em chưa từng gặp qua ai đẹp hơn anh.”

Tống Triết dùng tay chống chắn ánh sáng đèn pin, cau mày, có chút dở khóc dở cười nói “Em xoay đèn pin ra ngoài một chút.”

Cô bé nghe lời di dời đèn pin một ít, Tống Triết thích ứng với ánh sáng, trên dưới đánh giá cô bé một lượt “Cha mẹ em đâu?”

“Bọn họ ở nơi đó.”

Cô bé dùng tay chỉ vào đống lửa bên cạnh, Tống Triết liền thấy một nhóm các cặp vợ chồng quay lại chào hỏi anh, chắc hẳn là buổi tối tới dã ngoại.

“Anh ơi,” Cô bé nghiêm túc nói, “Một mình anh đang làm gì vậy?”

“Em cảm thấy một mình anh đang làm gì?”

Tống Triết không khỏi cười, cô bé nhìn mặt biển, suy nghĩ, nghiêm túc nói “Có phải có người anh thích đang ở phía trước hay không ? Anh đang chờ chị ấy?”

Tống Triết ngẩn người, cô bé hỏi lại anh “Bằng không anh nhìn lâu như vậy, là đang xem cái gì nha?”

Tống Triết không nói chuyện, cứ như vậy trong nháy mắt, anh đột nhiên liền nhớ tới ánh mắt thời niên thiếu của Dương Vi , một ánh mắt luôn bình tĩnh, khi nhìn anh, cất giấu một sự dịu dàng nho nhỏ.

Trong quá khứ anh rất ít chú ý tới cô, khi anh rút ký ức từ trong đầu ra ngoài, anh mới phát hiện, nguyên lai dưới nụ cười của người kia, đều cất giấu cảm xúc nơi đáy lòng.

Cảm xúc của cô nội liễm như vậy, cẩn thận che dấu đến như vậy .

Cô bé ngồi xổm trong chốc lát, giơ tay quơ quơ trước mặt anh “Anh ơi, tại sao anh không nói.”

“Nha,” Tống Triết lên tiếng, “Anh nhớ tới một ít việc.”

“Nhớ tới cái gì thế?”

Cô bé ngồi vào bên cạnh Tống Triết, một bộ dáng tiểu đại nhân nói “Anh có thể nói với em , em sẽ thực nghiêm túc lắng nghe.”

Tống Triết không khỏi cười, anh nhìn biển, ôn hòa nói “Anh nhớ tới một người, anh cảm thấy trước kia cô ấy thích anh.”

“Kỳ thật anh vẫn luôn biết cô ấy thích anh, nhưng anh không xác định cô ấy thích anh bao nhiêu. Lúc còn nhỏ anh cảm thấy, cô ấy thích anh, nhất định phải thích nhiều hơn anh thích cô ấy. Mà cô ấy cũng thật sự như vậy, đôi mắt cô ấy luôn nhìn chăm chú vào anh, cho nên anh vẫn luôn nghĩ, đời này, cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”

“Mặc kệ là nguyên nhân gì” thần sắc Tống Triết mờ mịt, “Vì mẹ anh, vì Tống gia, hay là vì anh , cô ấy đều không thể rời đi.”

“Anh ơi anh nói không đúng,” cô bé quyết đoán nói, “Mẹ em nói, mỗi người đều sẽ tách ra.”

Tống Triết không nói chuyện, gió biển thổi tóc của anh, anh khàn khàn lên tiếng “Đúng vậy, đều sẽ tách ra.”

Chỉ là từ trước tới nay anh không nghĩ tới, cho nên tại một khắc này, mới trở tay không kịp.

“Cho nên mẹ nói, nếu không muốn tách ra, thì phải nỗ lực gấp bội.”

“Nỗ lực cái gì?”

“Nỗ lực theo đuổi đối phương .” Cô bé nghiêm túc nói, “Hai người sẽ tách ra, là bởi vì chị ấy chạy trốn nhanh hơn anh, hoặc chị ấy chạy tới một phương hướng khác. Nếu anh nhất định phải ở bên cạnh chị ấy, như vậy anh phải nỗ lực theo đuổi , nỗ lực làm bạn với chị ấy . Hai người phải đứng ở cùng góc độ, để chị ấy cảm thấy, anh người này thật tốt quá.”

Tống Triết ngơ ngác nhìn cô bé, lúc này, mẹ cô bé gọi tên cô bé, cô bé nhanh chóng đứng dậy tới, cao hứng nói “Anh ơi, nướng BBQ ngon lắm, anh muốn đi ăn với em không?”

Tống Triết lắc đầu, cô bé vô cùng vui vẻ chạy đi.

Tống Triết ngồi yên vị trí đó , anh hoảng hốt hiểu ra những lời đứa nhỏ này nói.

Anh cúi đầu, lấy di động, di động của anh trước nay đều giữ nguyên ảnh gốc , cái gì cũng không có.

Anh nhớ rõ thời điểm anh mới vừa kết hôn, Dương Vi đã từng lặng lẽ cài đặt hình nền di động của anh thành ảnh chụp của cô, cô làm xong chuyện này, lại làm bộ cái gì cũng không biết, khi đó anh cảm thấy cô ấu trĩ lại nhàm chán, nên nhanh chóng sửa trở về. Mà lúc này, anh mở album ra , anh tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh kia ở phần đầu của album.

Bức ảnh này là ảnh chụp lúc kết hôn, cô mặc áo cưới, trên đỉnh đầu có tấm lụa trắng, mím môi, cúi đầu trước mặt anh.

Còn anh thì mỉm cười đem tay sờ lên tấm lụa trắng, đang chuẩn bị xốc lên.

Ánh sáng trong giáo đường hắt lên người hai người, phía sau hai người là ánh mắt dịu dàng của vị linh mục.

Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào này bức ảnh, cảm giác trong mắt có chút mơ hồ.

Giờ anh mới phát hiện, không ngờ con người đều sẽ vô hình vâng theo lời nội tâm mình. Cho dù khi đó anh cho rằng mình không thích cô, anh cảm thấy hôn nhân giữa bọn họ chính là quan hệ hợp tác, anh có nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, nhưng anh vẫn giữ bức ảnh này trong di động, giữ nhiều năm như vậy.

Anh cài đặt ảnh chụp thành hình bảo vệ màn hình, rất lâu sau, anh hít sâu một hơi, ấn cuộc gọi cho Dương Vi trên WeChat.

Dương Vi nằm trên giường, cô ôm gối ôm, cuộn thân mình, nhìn tên Tống Triết trên màn hình, cô không dám động, giả bộ ngủ.

Mà đối phương lại rất kiên trì, một lần rồi lại một lần gọi tới.

Phần kiên trì này khiến cô không biết theo ai, cô do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn kết nối với dãy số kia.

Sau đó cô nghe thấy tiếng sóng biển, cô không nói chuyện, đối phương cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở trong điện thoại.

Rất lâu sau, Tống Triết đột nhiên mở miệng “Dương Vi, anh ở bờ biển.”

“Vừa rồi có chút xúc động, anh xin lỗi em.”

“Không có việc gì……”

Dương Vi mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn. Cô lập tức khống chế giọng nói của mình, hắng giọng nói, làm bộ giống như vừa tỉnh ngủ “Đã trễ thế này, còn điện thoại cho tôi làm gì?”

“Dương Vi,” thanh âm Tống Triết bình tĩnh, “Đêm nay anh ngồi trên bờ cát, anh vẫn luôn suy nghĩ, trước kia thời điểm học trung học em luôn ở trên bờ cát là đang xem cái gì.”

“Anh phát hiện, kỳ thật quá khứ anh không chú ý tới em, cũng không hiểu em. Sở dĩ hai người chúng ta đi đến ngày hôm nay, đều là anh phải xin lỗi.”

“Quá khứ là anh quá ích kỷ, ỷ vào em thích anh, nên mới làm xằng làm bậy. Vì thế từ trước tới nay anh đều không đi tìm hiểu, anh không biết em bị thương, không biết em khổ sở, cho nên anh mới một lần lại một lần làm tổn thương em.”

Dương Vi không nói chuyện, cô lẳng lặng nghe anh nói, dường như sự trầm mặc của cô mang lại cho anh sức mạnh cực kỳ to lớn, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói “Trong quá khứ anh thật sự làm sai quá rất nhiều chuyện, anh không khống chế tốt những tai tiếng đó, anh tùy ý làm tổn thương em, tất cả những chuyện đó, anh đều xin lỗi.”

“Không cần……”

“Nhưng mà, Dương Vi, anh không có phản bội đoạn hôn nhân này, từ đầu tới đuôi, anh đều không có. Mỗi một lần anh đều trốn chạy, từ trước tới nay, anh chưa từng phản bội em.”

“Khi đó anh không nói cho em, là sợ em chê cười anh.”

“Tôi có thể chê cười anh cái gì?” Dương Vi cảm thấy có chút buồn cười.

“Khi đó anh sợ em biết một chuyện.”

“Hử?”

Dương Vi ngẩn người, một lát sau, cô nghe thấy đối phương bất đắc dĩ cười rộ lên.

“Anh sợ em biết, kỳ thật anh thích em.”

Sợ bị nhìn thấu phần nội tâm này.

Sợ mình không có cách nào thu liễm cảm xúc sẽ bị người cười nhạo.

Sợ phần tình cảm này bị người biết, lại không được đáp lại.

Khi cô từ bỏ anh, anh nói anh không cần cô, nhưng đến cuối cùng, chung quy vẫn là thích anh.

Điều này đối với người hai mươi mấy tuổi đầu nhưng vẫn chưa rành thế sự như anh mà nói, là sự nhục nhã lớn lao.

Nhưng mà giờ khắc này rốt cuộc anh có thể nói ra, phảng phất như nơi nào đó đã được giải thoát, anh nói “Có phải rất đắc ý hay không?”

“Trước kia ” anh hít sâu một hơi, “Luôn khinh thường em, nói em như vậy không được như vậy , Tống Triết , kỳ thật rất thích em.”

Dương Vi không dám nói lời nào, cô dựa vào trên giường, ủ rũ mặt mày, lẳng lặng nhìn thân mình cuộn lên tới đầu gối.

“Dương Vi, chúng ta không phải không yêu nhau, chúng ta chỉ không có một thời gian chuẩn xác, đi yêu một đối phương.”

“Giữa Chúng ta, không phải em chạy trốn quá nhanh, thì chính là anh chạy trốn quá nhanh, chúng ta chưa từng đứng ở góc độ của đối phương, để nhìn đối phương.”

“Anh biết em mệt mỏi, cũng biết đối với em mà nói, em trả giá quá nhiều, em sẽ thương tâm, em sẽ sợ hãi.”

“Dọc theo đường đi anh đã suy nghĩ thật nhiều thứ, giờ khắc này em đang suy nghĩ cái gì. Khả năng anh sẽ không biết hoàn toàn, anh không có cách nào biết tất cả những lo lắng của em, tuy nhiên nó cũng không thành vấn đề, từ hôm nay trở đi anh sẽ nỗ lực học cách hiểu xem em đang nghĩ gì, nỗ lực học cách nhận ra em đang vui vẻ hay bi thương. Anh sẽ nỗ lực theo đuổi em.”

Dương Vi cảm thấy quá kỳ quái.

Trước kia nghe thấy Tống Triết mắng cô, nghe Tống Triết nói cô không tốt, cô đều có thể bình tĩnh trầm mặc, có thể thờ ơ, nhiều nhất cũng chỉ tức giận, lại chưa bao giờ có một khắc giống như bây giờ.

Anh nói nhiều câu dịu dàng như vậy, nước mắt cô lại hoàn toàn không khống chế được mà tuôn rơi.

Cô muốn anh câm miệng, đừng nói nữa. Vì sao lại nói những lời này tại thời điểm này? Vì sao đã buông tay , đã tách ra, mới đến cho cô thứ cô muốn.

Nhưng cô không dám lên tiếng, giống như năm đó anh sợ cô biết tình cảm của mình, vào giờ phút này cô cũng sợ, anh nghe được tiếng cô khóc nức nở.

Không được cô đáp lại, Tống Triết cảm giác có chút hoảng hốt, nhưng anh nhìn biển, vẫn nắm di động, đem thanh âm ném trong gió biển, nỗ lực khống chế sợ hãi của chính mình, tiếp tục nói “Em sợ hãi, không sao, anh có thể chờ đến khi em không sợ hãi nữa. Em lo lắng, cũng không sao, anh sẽ nỗ lực để em không còn lo lắng. Trước kia là anh dẫm lên tâm ý, là anh tùy ý làm bậy, lần này đổi lại là em tới.”

Thanh âm anh có chút nghẹn ngào, anh nhìn bờ biển rộng mênh mông phía trước, run rẩy nói “Lần này em tới, anh cho phép em, ỷ vào anh thích, tùy ý làm bậy.”