Editor: Lầu trên có XB

Beta: Cá

"Đó là bùa an thần, tôi thấy cậu gặp ác mộng."

Lâm Dữ tức giận giải thích, cậu còn đặc biệt dùng lá bùa cho con người đó.

Đây là do Phượng Dương quan chủ tự tay vẽ, sớm biết thế sẽ không lãng phí cho hắn đâu!

Đoạn Từ rũ mắt, trên lá bùa màu vàng có đồ án phức tạp quỷ bí.

Là một người theo chủ nghĩa duy vật, sắc mặt hắn phức tạp:

"Nhóc con, cậu nên tin tưởng khoa học."

Lâm Dữ nổi giận: "Kêu ai là nhóc con đấy!"

Lâm Dữ là tiểu yêu phía nam, khẩu âm mềm mềm mại mại, cắn nhả chữ rõ ràng.

Điểm là điểm, đâu là đâu, phân biệt rành mạch.

Đoạn Từ cảm thấy đứa nhóc này trêu rất vui, hào hứng nói:

"Không phải tiểu bất điểm*, là bé con."

*Tiểu Bất Điểm : chỉ sự nhỏ bé, không có gì đáng để tâm đến hay nhóc con, cậu nhóc.

Lâm Dữ bị dẫn theo nhịp điệu, lặp lại: "Cậu mới là nhóc con!"

Nhả chữ rất rõ ràng.

Đoạn Từ sửa lại: "Bé con."

Lâm Dữ: ...

Tên lừa gạt này đang đùa giỡn cậu đây mà!

Lâm Dữ nghiêm mặt: "Cậu thật tẻ nhạt."

Rồi quay người về trước, không muốn cùng Đoạn Từ nói chuyện nữa.

Đoạn Từ không lên tiếng, hắn đúng là tẻ nhạt.

Hắn rũ mắt xuống, không tự chủ được nhìn sau gáy Lâm Dữ, trắng nõn trơn bóng.

Tuyến thể của Omega không trực tiếp lộ ra bên ngoài, mà nó tương tự với mô liên kết, ẩn giấu ở gần vị trí xương gáy, khi được Alpha ký hiệu, trên da sẽ hiện lên hoa văn để nhận biết.

Lâm Dữ gãi gãi cổ, cần cổ trắng như tuyết hơi ửng hồng.

Đoạn Từ dời mắt đi, đáy lòng tự nhiên sinh ra chút buồn bực.

Hắn rút điếu thuốc ra, châm lửa và rít một ngụm, mùi vị nicotin bao trùm lên chút buồn bực kia.

Lâm Dữ đang nghịch điện thoại di động, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá.

Cậu quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Đoạn Từ.

"Trong phòng học không thể hút thuốc."

Đoạn Từ nâng mắt: "Không có người khác."

Lâm Dữ liếc nhìn phòng học, đúng thật là không có người, trái tim nhỏ của cậu run lên bần bật:

Má nó, sao tên này biết cậu không phải là người chứ ?

Ánh mắt Lâm Dữ quá mức mãnh liệt, Đoạn Từ ngậm thuốc lá, nằm úp sấp trên bàn, ngả ngớn nói:

"Cậu không tính."

Trái tim nhỏ của Lâm Dữ đập loạn lên: "Làm sao cậu biết?"

Cậu trời sinh linh thể, không có yêu khí.

Ngoại trừ mấy đại yêu thượng cổ trong yêu giới ra, không có yêu quái nào có thể liếc mắt liền nhìn ra được cậu là yêu.

Đoạn Từ nhíu mày, không nói gì.

Lâm Dữ nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra tại sao lại có đại yêu xuất hiện ở bên trong trường cấp ba của nhân loại này.

Không lẽ là ẩn sĩ bắt yêu?

Sau khi xây dựng đất nước thì không cho thành tinh?

...

Nhìn biểu tình đổi tới đổi lui của Lâm Dữ, Đoạn Từ ngạc nhiên:

"Tôi chỉ hút một điếu thuốc, cậu đang nghĩ đi đâu thế?"

Lâm Dữ bật thốt lên: "Vậy cậu là người hay là yêu?"

Đoạn Từ ngẩn người: "Làm sao? Cậu đã từng gặp yêu rồi à?"

"Phí lời, ai không —— "

Lâm Dữ vội vã im miệng, đổi giọng nói, "Ai đã từng gặp chứ !"

Thấy Đoạn Từ không có ý muốn hỏi, cậu thở phào nhẹ nhõm, đây mới là ngày thứ hai cậu đến.

Thế giới loài người đúng là nguy hiểm trùng trùng.

Biểu tình Lâm Dữ vô cùng sinh động, liếc mắt một cái có thể nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì.

Ngu ngốc.

Đoạn Từ rũ mắt xuống, phun ra một vòng khói.

Lâm Dữ không thích mùi thuốc lá, trốn về phía sau.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, Đoạn Từ chợt nhớ tới một chuyện, hỏi:

"Không phải cậu nói kẹo kia có thể cai thuốc lá à?"

Lâm Dữ ngẩn người, kẹo hoa quế mà Vương di làm đúng thực là có thể cai thuốc lá, Cửu cha nói thuộc hạ nhân loại đều nói rất hữu dụng.

Chỉ có mấy kẻ nghiện thuốc lâu mới không được.

Đoạn Từ tuổi còn trẻ...

Cậu nghi ngờ nói: "Cậu hút thuốc mấy năm rồi ?"

"Chưa được mấy năm, " Đoạn Từ miễn cưỡng kéo dài giọng mình, "Tên nhóc lừa đảo."

"Tôi không lừa cậu, " Lâm Dữ bất mãn nói, "Cậu đừng lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử."

"Tiểu nhân?" Đoạn Từ nhướng mày, "Tôi cũng không nhỏ."

Lâm Dữ suy nghĩ một hồi mới phản ứng được Đoạn Từ đang nói cái gì, hai má hơi ửng hồng:

"Cậu đang nghĩ đến nơi nào thế hả ?"

Tên con người này!

Khoảng cách hai người bọn họ rất gần, Đoạn Từ gục xuống bàn nhìn Lâm Dữ, Lâm Dữ thì lại ôm lưng ghế dựa đỏ mặt.

Thoạt nhìn, có cảm giác họ đang nhìn nhau thâm tình.

Lục Vưu sợ đến nỗi sách bài tập trên tay đều rơi mất.

"À, quấy rầy rồi."

Lâm Dữ có chút ngơ: "A?"

Đoạn Từ biết Lục Vưu đang hiểu lầm, cau mày nhắc nhở:

"Chúng tôi không có gì cả."

Lục Vưu lộ ra nụ cười: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà."

Đoạn Từ: ...

Đoạn Từ: "Tôi không thích Omega."

Nội tâm Lục Vưu lướt qua 10 ngàn câu đờ mờ, câu nói này phiên dịch một chút chính là:

Tôi không thích Omega, chỉ thích Lâm Dữ.

Không nghĩ tới Đoạn Thần vậy mà cũng có thể nói ra lời kịch của bá đạo tổng tài.

Bấy giờ Lục Vưu hận không thể nán lại ở văn phòng lâu một chút, nghe Chung lão sư phí lời nói hết bài này đến bài khác.

Y làm sao để trở lại đó đây!

Lâm Dữ cầm thẻ cơm, chạy chậm đến bên người Lục Vưu, giúp y nhặt sách bài tập lên:

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Lục Vưu quay đầu lại nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đoạn Từ, nhỏ giọng nói:

"Cứ để tôi đi một mình thôi, các cậu cứ tiếp tục đi."

Tiếp tục cái gì?

Tiếp tục hít khói à?

Lâm Dữ bĩu môi: "Không muốn, chúng ta mau đi thôi."

Dọc theo đường đi Lục Vưu không nhịn được nhìn Lâm Dữ nhiều hơn một chút, mới chuyển trường tới hai ngày đã bắt được Đoạn Thần rồi.

Thật lợi hại.

Lâm Dữ bị nhìn có chút sốt sắng: "Cậu làm sao vậy?"

Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lục Vưu lắc đầu, ở trong lòng yên lặng nói:

Rất sạch sẽ, dung mạo này đã khiến Đoạn Thần động lòng.

Lâm Dữ thở ra một hơi, đánh chết cậu cũng không nghĩ tới Lục Vưu thoạt nhìn đàng hoàng nghiêm túc, đầu lại đầy những thứ kỳ kỳ quái quái.

Nhà ăn có rất nhiều người, trước cửa lấy nước có hàng dài người đang đứng, mọi người đang nhìn chằm chằm vào nhau, trước cửa lấy cơm lại không có người nào.

Lâm Dữ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nước uống có sản phẩm mới, chờ trở lại phòng học mới biết là trường học tắt nước.

Trần Thần quen thuộc, thấy Lâm Dữ ngồi xuống liền không kịp chờ đợi chia sẻ bát quái:

"Trường học tắt nước, các cậu có mua nước không?"

Lâm Dữ lắc đầu một cái: "Không mua, người xếp hàng quá dài."

Hơn nữa cậu cũng không cần uống nước.

Trần Thần vỗ đùi, tiếc hận nói: "Các cậu nên xếp hàng, nước trong siêu thị và đồ uống đều bán sạch, phòng học cũng không có nước."

"Nghe nói là ống nước tắc, vốn nghe buổi sáng ký túc xá không có nước, buổi trưa thì biến thành toàn trường không có nước."

"Không phải khi nào nó cũng có thể được sửa chữa, bây giờ nhà vệ sinh cũng quá hôi để vào."

Lâm Dữ mường tượng ra hình ảnh, ghét bỏ mà nhăn mặt lại.

May là cậu cũng không cần đi vệ sinh.

Lâm Dữ đồng tình nhìn các bạn học oán than, làm người thật sự quá khó khăn.

Một bạn học hàng trước hô: "Trần Thần, cậu đi hỏi thử giáo viên xem có thể đặt nước hay không đi."

Nước khoáng ở phòng học do người chuyên đưa tới, Trần Thần là ủy viên thể dục, phụ trách mỗi ngày đặt nước và lấy nước.

Ban một đa số là Alpha, là đồ uống nhà giàu, ngày hôm nay lại có tiết thể dục, Trần Thần không đặt nhiều lắm, vốn không ngờ tới lại bị tắt nước.

Một bạn học lớp bên cạnh cầm cốc nước đi sang, còn chưa mở miệng thì thấy thảm trạng của lớp bọn họ, thở dài, yên lặng rời đi.

Trần Thần trả lời: "Giáo viên nói chờ đến khi toàn trường thống kê xong, chắc là phải tầm chập tối mới có nước."

Một trận kêu rên của các bạn học vang lên

"Vậy phải làm sao bây giờ, lát còn có tiết thể dục đấy."

"Kết thúc rồi, tôi sợ không thể trụ được để vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học."

"Huynh đệ, tôi đi trước một bước đây."

...

Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục, ngoài miệng ai cũng gào không có nước thì không xong, đến lúc được tự do hoạt động, thân thể vẫn rất thành thực mà đuổi bắt đùa giỡn, chơi bóng đá, chơi bóng rổ, đánh cầu lông...

Lục Vưu không thích vận động, ngồi trên thềm đá đọc sách.

Lâm Dữ ngồi bên cạnh nghiêm túc suy nghĩ về cơ duyên của mình.

Bạch ba chỉ nói cơ duyên của cậu ở trường Nhất Trung Tuyền Đức, còn những cái khác không thấy nói gì.

Cho nên cơ duyên này rốt cuộc là thứ gì, là ai?

Không lẽ là kêu cậu học tập cho giỏi, lấy được thành tích tốt à?

Lâm Dữ nhìn qua sách toán học của Lục Vưu, chữ lít nha lít nhít, những con số rắc rối phức tạp.

Thật là đáng sợ.

Lục Vưu cho là cậu muốn học, hỏi: "Cậu muốn xem à?"

Lâm Dữ lắc đầu liên tục: "Không không không, tôi không xứng."

Lục Vưu cười cười, vừa mới định nói chuyện thì bỗng nhiên truyền đến một âm thanh chói tai, âm thanh ù ù của ống nước rung lên, sau đó nghe thấy một thanh âm vang lên "Đệt mợ".

"Đây là shit sao?"

"Đã kêu cậu đừng mở mà, giờ thì hay rồi."

"Tôi còn tưởng là có nước."

Lâm Dữ nghiêng đầu nhìn, bên cạnh thềm đá bọn họ ngồi chính là bồn rửa tay, ống nước vẫn chấn động như cũ, ngoài ra còn kèm theo âm thanh "Phù phù phù phù".

"Mợ nó, đừng nói đây là shit nhé?"

"Hình như là đất đấy."

Mí mắt Lâm Dữ giật lên, có một linh cảm không lành, cậu vội vàng đi tới xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Vòi nước vẫn còn mở, tiếng "phụt" kéo dài không ngừng, chảy ra vật thể màu đen, bên trong bồn rửa tay đã chất thành một đống lớn.

Hai bạn học lượm nhánh cây, tò mò chọc chọc vào vật thể không rõ kia.

Một người trong đó ngửi một nhánh cây, khẳng định nói:

"Không phải shit, ngửi có mùi của bùn đất."

Lâm Dữ nhớ ra rồi, tối hôm qua khi rửa tay cậu có lấy một nhúm nhỏ tức nhưỡng để chà tay.

Tức nhưỡng gặp được nước tự mình sinh trưởng, sinh sôi liên tục.

Lâm Dữ kinh hãi đến biến sắc.

Xong, cậu gây họa rồi.

Nếu dựa vào đội sữa chữa của trường học, thì có sửa gấp đến đâu cũng phải một tháng mới tìm thấy được tức nhưỡng ban đầu.

Động tĩnh bên này không nhỏ, càng ngày càng nhiều người đi tới nghiên cứu thứ từ trong ống nước phun ra rốt cuộc là cái gì.

Lâm Dữ tránh đoàn người đông đúc, đi tới một góc bí mật nhanh chóng gọi cho Cửu cha.

Âm thanh đầu điện thoại bên kia có chút ầm ĩ, qua một hồi lâu Lâm Dữ mới nghe rõ ràng Cửu cha nói.

"Bảo bối, làm sao vậy con?"

Lâm Dữ lời ít ý nhiều: "Con gây họa rồi."

Phượng Cửu trầm mặc chốc lát, hỏi kỹ.

"Con... Ăn thịt người rồi?"

Lâm Dữ: ...

Tác giả có lời muốn nói:

Cửu cha: Con ...Ăn thịt người rồi?

Đoạn Từ: Cha muốn con ăn sao?