Editor: Lầu trên có XB

Beta: Cá

Quý Hoằng móc lỗ tai, cảm thấy mình đã nghe lầm:

"Các cậu vừa nãy đang nói cái gì thế?"

Đoạn Từ chậm rãi mở miệng: "Không có gì, tôi quên lấy giấy nghỉ phép."

Quý Hoằng ngờ vực: "Vừa nãy rõ ràng nghe được tên của tôi mà."

Còn có cái gì mà một tình yêu không được công nhận.

Lâm Dữ sợ Quý Hoằng hiểu lầm, liền vội vàng nói: "Vừa nãy Đoạn Từ đang show ân ái, vung thức ăn cho chó."

Show ân ái?

Cẩu độc thân thì show ân ái cái gì ?

Quý Hoằng càng bối rối, quay đầu nhìn về phía Đoạn Từ: "Câu khi nào thì —— "

Ánh mắt Đoạn Từ dời xuống, nhìn xuống dưới rốn ba tấc:

"Cậu thật mát mẻ nha."

"Cậu đừng nói lãng sang chuyện khác."

Quý Hoằng không tin, nhưng vẫn lén nhìn xuống, quần lót báo vằn dưới ánh đèn vô cùng bắt mắt.

"Ơ đệt!"

Vừa nãy y bước ra ngoài gấp quá!

Đoạn Từ không đùa Lâm Dữ nữa, nhìn cậu nói: "Được, chờ tôi về sẽ làm sáng tỏ."

Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

Sợ bị gió thổi đi, cậu đặc biệt đem giấy nghỉ phép đặt vào lòng bàn tay của Đoạn Từ.

Trong nháy mắt, đầu ngón tay của hai người đụng vào nhau, Lâm Dữ ngửi thấy được vị ngọt khó mà dùng lời để diễn tả được, tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt, sau gáy vừa ngứa vừa đau.

Cậu vội vã thu tay về, lại bị Đoạn Từ một tay bắt được.

Đoạn Từ cúi đầu ngửi một cái, quanh thân Lâm Dữ tràn ngập hương vị nhàn nhạt, như tin tức tố, lại như không giống tin tức tố.

Khi hai người tiếp xúc, luồng hương vị này càng ngày càng đậm.

Dù đã trải qua huấn luyện ma quỷ chống lại tin tức tố Omega, Đoạn Từ cũng thất thần.

Hắn mê muội nhìn chằm chằm phía sau gáy của Lâm Dữ, đưa tay ra nhẹ nhàng vươn về vị trí của tuyến thể.

Ngón tay Đoạn Từ mang theo lạnh lẽo, Lâm Dữ bị đụng phải gáy lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng đau.

Cậu đánh tay Đoạn Từ, đang muốn mắng người, thì một cơn đau dữ dội từ lòng bàn chân phóng thẳng tới đỉnh đầu.

Lâm Dữ mắt tối sầm lại, ngã vào trong lồng ngực Đoạn Từ.

Lúc này, Đoạn Từ mới lấy lại tinh thần, lại như suy nghĩ cái gì đó nhìn về phía sau gáy của Lâm Dữ.

"Móa! Lâm Dữ bị sao vậy?"

Quý Hoằng kinh ngạc, y chỉ quay người kéo cái dây kéo thôi mà.

Sẽ không phải nhìn thấy tiểu Hoằng của y mà bị doạ hôn mê chứ?

Mùi hương của Lâm Dữ vẫn còn trên chóp mũi, tuy rằng Đoạn Từ không thấy phản cảm, nhưng vẫn thấy có chút buồn bực.

Hắn đỡ Lâm Dữ, nhìn Quý Hoằng nói: "Cậu dẫn cậu ấy đi phòng y tế đi."

"Được thôi."

Quý Hoằng tiến lên một bước, mới vừa nắm lấy tay của Lâm Dữ thì bị Đoạn Từ tàn nhẫn đánh xuống.

"A?" Quý Hoằng ngẩng đầu nghi ngờ, chẳng phải bảo y dẫn đi sao?

Đoạn Từ theo bản năng mà quên mất đi dục vọng độc chiếm dưới đáy lòng: "Thôi, để tôi dẫn."

"Cậu nói với thầy Chung Trung một tiếng đi."

Nói xong, hắn cõng Lâm Dữ rời đi.

Quý Hoằng nhìn bóng lưng Đoạn Từ, sờ sờ cằm.

Đoạn Từ đi đến trước phòng y tế, bác sĩ nói cho hắn biết cậu không có vấn đề gì, chỉ là mệt mỏi cần nghỉ ngơi, hắn liền cõng lấy Lâm Dữ trở về phòng ngủ.

Trước khi đi, hắn thấy phía sau cửa dán có dán bùa.

Đoạn Từ thấy vô cùng bất đắc dĩ, tật mê tín của bé con xem ra không đổi trong một chốc được.

Lúc này Lâm Dữ ngủ một giấc bị dày vò rất nhiều, cậu cảm thấy mình như đang bị lửa nướng cháy, cả người khô nóng, đầu óc nặng nề, thân thể như đang khát cầu thứ gì đó.

Lúc cậu tỉnh lại, nắng đã chiếu đến mông.

Lâm Dữ nhìn trần nhà màu trắng, chậm cả nửa ngày mới có sức bước từ trên giường xuống.

Cậu chậm rãi rửa mặt, chậm rãi đi đến phòng học, mới vừa ngồi vào chỗ ngồi, tiếng chuông bữa trưa đã vang lên.

Lục Vưu thấy trạng thái cậu không tốt, chủ động nói: "Tôi giúp cậu mang cơm về nhé."

Lâm Dữ gật gật đầu: "Được, cảm ơn cậu. "

Trần Thần chạy ra bên ngoài vừa kêu: "Lâm Dữ, đừng quên nộp bài tập tiếng anh ngày hôm qua nha!"

"Được."

Lâm Dữ đi vào văn phòng, liếc mắt liền thấy được Phương Tình đang chửi ầm lên với học sinh.

"Em không làm bài tập là thái độ vấn đề! Biết không?!"

Lâm Dữ giao bài tập, đứng ở bên cạnh chờ Phương Tình dạy bảo xong học sinh.

Các giáo viên dần rời khỏi phòng làm việc, cuối cùng chỉ còn dư lại hai người Phương Tình và Lâm Dữ.

Lâm Dữ mở miệng hỏi: "Phương lão sư, bài thi của cô đã chấm xong chưa?"

"Tự xem đi, " Phương Tình đưa bài thi cho cậu, giọng nói mang theo tia trào phúng, "Bài thi này phải làm rõ dấu chấm câu và chữ viết cơ bản nhất."

"Viết chữ phồn thể?"

"Em cho là em là người Đài Loan sao? Hay là cái nhóm phế thanh ở Hồng Kông?"

......

Lâm Dữ cúi đầu, cậu chỉ viết hai chữ phồn thể, vì thói quen viết ở nhà, nhất thời không sửa đổi được.

Phương Tình trực tiếp trực tiếp đánh dấu toàn bộ câu hỏi bằng màu đỏ.

Lâm Dữ giương mắt: "Thế nhưng việc này đã đủ để chứng minh em không có chép bài tập, không phải sao?"

"Không sai, việc chép bài tập là tôi hiểu lầm em, " Phương Tình liếc nhìn Lâm Dữ, khinh thường nói, "Xin lỗi? Được chưa?"

Nói xong, bà nhấc điện thoại di động bỏ lên trên bàn, cằm vừa nhấc:

"Hiện tại, tôi sẽ gọi cho cha của em."

Lâm Dữ vốn đang rất tức giận với thái độ của bà ta, nghe thấy Phương Tình nói ngẩn người:

"Gọi điện thoại sao?"

"Đúng, bây giờ lập tức gọi."

Phương Tình cười lạnh một tiếng, bà ta đã xem qua hồ sơ của Lâm Dữ, là được nhận nuôi, bà ta gọi điện hỏi lão sư ở trường học trước của cậu, thì biết gia đình Lâm Dữ mâu thuẫn.

"Cha em có quyền biết em ở trường học biểu hiện gì, không tôn kính lão sư, tự cho mình là đúng."

"Đối với mấy cái đề thi này đắc ý, chẳng trách lúc trước bị bỏ rơi..."

Lâm Dữ chậm chạp không muốn gọi điện thoại, cậu sợ Cửu cha sau khi tiếp điện thoại sẽ trực tiếp tới trường học.

Thấy biểu hiện này của cậu, Phương Tình càng thêm chắc rằng Lâm Dữ rất sợ cha nuôi của cậu.

"Em không gọi đúng không? Tôi gọi."

Phương Tình lấy điện thoại di động, bấm gọi video để nói.

Một lát sau, đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nói đầy vẻ nghi ngờ:

"Ai?"

Phương Tình thấy dáng dấp sốt sắng của Lâm Dữ, ánh mắt dịch về phía điện thoại

"Cha của học sinh Lâm Dữ phải không? Tôi là ..."

Một cái móng vuốt lớn đột nhiên xuất hiện ở trong màn ảnh, sau đó là hồng quang đầy trời.

Giây sau đó, Phương Tình cảm nhận được sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.

"A a a a! ! !"

Lâm Dữ cả kinh, liền vội vàng đoạt lấy điện thoại di động, phát hiện Cửu cha lúc này đã biến lại nguyên hình.

Con người căn bản không chịu nổi uy thế của phượng hoàng, dù cho có cách lớp điện thoại.

Nhìn thấy nhãi con nhà mình, Phượng Cửu vui cười hớn hở sải cánh:

"Bảo bối, con đổi số rồi sao?"

Lâm Dữ đạp Phương Tình ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, đổi vị trí trước camera:

"Cửu cha, người gây họa rồi."

Phượng Cửu chẳng hề để ý nói: "Yên tâm đi, không chết được đâu."

"Ta sẽ kêu tiểu Quý đến xử lý."

Lúc này đã dính đến cơ mật quốc gia, người trong Cục An ninh Quốc gia đã nhanh chóng đến văn phòng lớp 12 trong vòng mười phút.

Quý Phong mặc một thân tây trang màu đen, đi theo phía sau là mấy cấp dưới, cùng với mấy người giả mạo nhân viên y tế.

Lâm Dữ đơn giản tóm tắt mọi chuyện phát sinh nói qua một lần.

Quý Phong an ủi: "Yên tâm đi, không chết được."

"Trị liệu xong, nhiều lắm thì gặp ác mộng trong nửa năm thôi."

Cấp dưới thô bạo mà kéo Phương Tình lên cáng, đắp vải trắng qua đỉnh đầu, trực tiếp nhấc ra ngoài.

Quý Phong vỗ vỗ đầu Lâm Dữ: "Ngày hôm nay không có thời gian, ngày khác sẽ trở lại thăm con."

Chuyện Phương Tình bị đưa lên xe cứu thương không ít học sinh đều thấy được, cả một buổi chiều thảo luận bà bị bệnh gì.

Trần Thần đột nhiên vọt vào, hào hứng nói:

"Đờ mờ, vừa nãy tôi đi giao đồ cho phòng giáo vụ, nghe thấy hiệu trưởng cùng Vương chủ nhiệm đang tán gẫu!"

Bạn cùng bàn đánh y một quyền: "Có gì thì nhanh nói đi!"

Trần Thần uống một hớp nước, chậm rãi rồi mới nói:

"Phương lão sư kia hình như đã chọc phải người không nên trêu rồi, đi sau xe cứu thương là xe đen áp giải bà ta đấy."

"Vương chủ nhiệm bị hù đến trực tiếp rũ sạch quan hệ, bảo ông ta với Phương lão sư chỉ là quan hệ bạn tình, cái gì ông ta cũng không biết."

Trong lớp vang lên một trận âm thanh đệt mợ:

"Vương chủ nhiệm không phải đã kết hôn rồi sao?"

"Phương Tình lão yêu bà kia cũng không phải đã kết hôn rồi à!"

"Ôi đệt, kích thích thế."

"Thiên đạo luân hồi mà."

......

Lâm Dữ yên lặng đọc sách, làm bộ mình cái gì cũng không biết.

Khí thế trò chuyện ngất trời trong phòng học bỗng nháy mắt an tĩnh lại, Trần Thần quay đầu lại hô:

"Đoàn ca, cậu có biết chuyện của Phương lão sư không?"

Đoạn Từ ném cặp sách lên trên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề:

"Phương Tình? Bà ta lại làm sao nữa?"

Trần Thần mặt mày hớn hở đem chuyện Phương Tình lên xe cứu thương, rồi đến chuyện hiệu trưởng cùng Vương chủ nhiệm tán gẫu lại lập lại một lần nữa, nói như đang ở hiện trường tận mắt chứng kiến vậy.

"Hả," Đoạn Từ kéo ghế tựa ra ngồi xuống, "Vậy nên sẽ thay giáo viên ngữ văn mới à."

Trần Thần gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, Đoàn ca thật anh minh."

Đoạn Từ nhìn cái gáy tròn tròn của Lâm Dữ, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu:

"Bé con."

Lâm Dữ đánh tay hắn ra, quay đầu nói:

"Cậu có thể gọi tôi là Lâm Dữ."

Đoạn Từ miễn cưỡng nói: "Gọi Lâm Dữ mới là lạ."

"Này, tôi mang cho cậu quà nè."

Hắn mở ra cặp sách, lấy ra ba quyển sách thật dày.

(Nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác)

(Tư tưởng và chủ nghĩa xã hội Trung Quốc đặc sắc)

(Tư tưởng đạo đức tu dưỡng và pháp luật cơ sở)

Lâm Dữ khó hiểu nhìn Đoạn Từ.

Đoạn Từ trịnh trọng đem ba quyển sách giao cho cậu:

"Tin tưởng khoa học, loại trừ phong kiến mê tín."