“Đã đến mùa hè rồi mà còn treo ngải thảo làm gì?”

Hoắc Đình mặc một thân nhuyễn giáp, phong trần mệt mỏi đi vào quân doanh ở Dĩnh Châu thành. Hắn ngẩng đầu nhìn cành cây khô quắt treo trêи chủ trướng mà ghét bỏ quét rụng.

Lưu Bỉnh của Dĩnh Châu quân cười cười nói: “Những thứ đó ta nào có để ý.” Nói xong hắn mời người đi vào lại cho người canh phòng bên ngoài cũng lùi ra xa.

Hoắc Đình tháo trường kiếm bên hông xuống, đao to búa lớn mà ngồi xuống cũng không khách khí mà tự rót một chén trà uống.

Chờ giải xong cơn khát bốc cháy hắn mới nói: “Nam Dương Vương khẳng định là không khuyên được. Nếu hắn không muốn đứng lên làm đầu lĩnh thì chúng ta phải nghĩ cách khác.”

Lưu Bỉnh liên hợp mấy người, trước khi Hoắc Đình thiếu chút nữa bị cho là phần tử phản bội mà bị tiêu diệt thì bọn họ đã thương nghị việc khởi nghĩa.

Thật sự là do đế vương cùng thế gia khinh người quá đáng, hôm nay có một Hoắc Đình, ngày mai sẽ có cái thứ hai. Ai trong bọn họ cũng không muốn làm kẻ thứ hai kia.

Sau đó Hoắc Đình cùng Nam Dương Vương bởi vì chiến sự của người Hồ mà được hóa giải nguy hiểm nhưng binh lính của đế vương như hổ rình mồi mà rình mò quanh thân, rõ ràng cho thấy lúc nào cũng có thể có một tiết mục quân muốn thần chết thần không thể không chết.

Vì thế Lưu Bỉnh đơn giản âm thầm thư từ qua lại với Hoắc Đình cùng nhau chuẩn bị thuyết phục Nam Dương Vương để Nam Dương Vương trực tiếp đứng đầu lên án đế vương bất nhân, bạo ngược.

Hơn nữa hiện tại Thái Tử còn nhỏ, lại không có con nối dõi nên chỉ cần bọn họ liên hợp lại thì binh lực trêи tay đám thế gia và đế vương hợp lại hẳn là không chống đỡ được bao lâu.

Nhưng hiện tại Nam Dương Vương lại không chịu tỏ thái độ, chỉ co đầu rút cổ ở nơi đó khiến Hoắc Đình buồn bực.

Lưu Bỉnh nghe vậy thì trêи mặt cũng không có buồn rầu mà còn hiện ra vài phần vui vẻ nói, “Ngươi không nên gấp gáp, ta cho ngươi xem một phong thư.”

Thư sao?

Hoắc Đình bị hắn thừa nước đục thả câu dụ cho duỗi dài cổ. Lúc này hắn mới mở ngăn tủ khóa lấy ra một phong thư.

Chờ lúc hắn đưa qua thì Hoắc Đình gấp không chờ nổi đón lấy mở ra xem. Vừa nhìn thấy con dấu ở bên dưới thì hắn lập tức cả kinh nói: “Ngươi làm sao tìm được người này?! Không phải nói nhà bọn họ đều bị thiêu chết rồi sao?!”

“Ta làm sao tìm được.” Lưu Bỉnh có chút đắc ý vỗ đùi nói, “Là người nọ đưa tới. Có con dấu này thì tuyệt đối chính là có cô nhi. Huống hồ bọn họ cực kỳ am hiểu thế cục trong cung. Nam Dương Vương không chịu đứng đầu cũng không sao, chúng ta chỉ cần dẫn dụ được Hằng Vương ra khỏi cung. Trần gia hiện rơi đài, Hằng Vương còn nhỏ tự nhiên sẽ chịu sự khống chế của chúng ta.”

Trong mắt Hoắc Đình hiện lên tinh quang, sau đó lại cúi đầu xem tin. Trong thư đúng là nói muốn cùng Lưu Bỉnh hợp tác, lại tìm cách bức Hằng Vương ra khỏi thành để đế vương ném con trai mình tới đất phong. Đến lúc đó bọn họ có thể mượn chuyện của Trần gia thế Hằng Vương kêu oan, lấy cớ khởi nghĩa. Huyết mạch hoàng thất thật trăm phần trong tay thì chỉ cần bọn họ đánh được Lạc Thành, đến lúc đó ai làm vua bọn họ sẽ tự định đoạt!

Thế gia ức hϊế͙p͙ bọn họ quá lâu mà đế vương thì hoang đường ngu ngốc căn bản không săn sóc đến tướng sĩ bán mạng vì ông ta. Vậy không bằng để kẻ có năng lực lên ngôi hoàng đế. Bọn họ chẳng qua cũng bị buộc phải tự vệ thôi!

Hiện giờ lại có người có thể cùng bọn họ trong ứng ngoại hợp …… “Có thể tin không?!” Hoắc Đình kϊƈɦ động ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, máu huyết sôi trào như binh đã đánh tới Lạc Thành vậy.

Lưu Bỉnh nói: “Có thể tin hay không chúng ta cứ chờ Hằng Vương có bị đuổi tới đất phong hay không là biết. Hơn nữa, ta tin. Dù sao cũng là người năm đó cùng Thái Tổ tranh đấu giành thiên hạ. Tuy sau này sợ Thái Tổ kiêng kị nên cả tộc bọn họ từ chức, ẩn cư nơi thâm sâu. Nhưng cuối cùng vẫn là tên Võ Đế ngu ngốc này tìm ra, cứ thế sờ sờ thiêu chết hơn ngàn người. Chỉ cần có người thoát được thì sợ là sẽ muốn đế vương nợ máu trả bằng máu!”

“Vậy chờ một chút! Người Hồ còn chưa rời đi, tên hôn quân kia sẽ không dám động thủ, chúng ta cũng còn thời gian chờ. Chỉ là……” Hoắc Đình đột nhiên nhớ tới một chuyện, chần chờ mà nhìn về phía Lưu Bỉnh lúc này đang tin tưởng mười phần, “Lần trước ai trong số các ngươi đi liên hệ với Sở Dịch thế? Hiện giờ cái tên Sở Dịch kia nắm trọng binh, nghe nói còn cầu thú công chúa…… Chỉ sợ hắn bán đứng chúng ta.”

“Cái đó thì sợ gì.” Lưu Bỉnh ha ha cười, “Nước xa không cứu được lửa gần, Sở Dịch cũng rất thông minh. Hắn tuyệt đối sẽ không đi nói chuyện này cho tên hôn quân kia. Ngươi không nghe nói sao? Lúc hắn ở trêи triều nói công chúa có thể có con của hắn chính là vì Liên Vân cầu thú công chúa với đế vương. Lúc đó tên hôn quân kia không nói gì, lúc sau Sở Dịch có đi cầu thú một lần nữa nhưng lại bị ông ta dùng chuyện của Trần gia để lấy cớ đẩy lui.”

“Ngươi nói hắn bị từ chối hết lần này đến lần khắc mà vẫn có thể cho đế vương sắc mặt tốt sao? Nếu ta là hắn thì khẳng định sẽ nhân lúc loạn lạc mà cướp lấy công chúa, tự lập mình làm Vương mà nuốt hết một mảnh Thượng Quận và Hà Tây. Ai có thể chịu được hôn quân kia dắt mũi chứ!”

Thiên tính của nam nhân chính là đoạt lấy và chiếm hữu, nữ nhân của mình đã mang thai con mình mà còn bị mạnh mẽ tách ra. Nếu đổi lại là hắn thì đã sớm chặt đầu tên hôn quân kia xuống rồi.

Hoắc Đình nghe vậy thì trầm mặc một lát, cảm thấy cũng có chút đạo lý nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Có điều lúc này hắn đã ngồi lâu nên vội đứng lên chắp tay nói với Lưu Bỉnh: “Vậy ta sẽ chậm rãi chờ tin tốt của Lưu tướng quân. Hoắc Đình ta tất vì Lưu tướng quân làm tùy tùng!”

“Nhìn ngươi nói cái gì thế này?! Năm đó nếu không phải ngươi cho ta quặng sắt thì ta làm sao còn có thể đánh giặc! Chính ta mới nên vì ngươi xung phong!”

Hai người nhìn nhau cười, Hoắc Đình llúc này mới vội vàng âm thầm quay về Nam Dương.

Còn kẻ đáng thương trong miệng hai người bọn họ là Sở Dịch thì lúc này đang trầm mặt ngồi trong phủ công chúa.

Hắn đứng dưới gốc cây lựu đã bắt đầu kết quả mà đánh quyền. Cánh tay trần trụi nhỏ mồ hôi như mưa, một quyền đánh ra giúp phát tiết khó chịu do bị đế vương thoái thác.

Đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, Ngân Cẩm càng rúc đến bên người Triệu Nhạc Quân nói: “Công chúa, Sở tướng quân không định về nhà mình sao? Sao ngài ấy cứ ăn vạ ở phủ công chúa thế? Như này người ngoài sẽ phao tin nhảm nhí mất.”

Hai người đã hòa li, đế vương lại không có ý chỉ chấp thuận cho Sở Dịch cưới công chúa của các nàng lần nữa. Vậy giờ tính sao?

Triệu Nhạc Quân cúi đầu xem tin ông ngoại đưa tới, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Đuổi mà được à? Nửa đêm hắn sẽ lại lén lút chạy vào, nháo đến nỗi thị vệ giống như bắt chuột mà đuổi khắp nơi. Thanh danh của ta làm gì còn cái gì nữa.”

Thay vì gặp lén ban đêm thì thà để hắn quang minh chính đại đến ăn vạ cho xong.

Ngân Cẩm trợn trắng mắt.

Lúc này Triệu Nhạc Quân mới ngẩng đầu nhìn lướt qua vị tướng quân trẻ tuổi đang lộ nửa người trêи cường tráng mà đánh quyền. Tầm mắt nàng nhìn đến cơ bắp ở cánh tay và bụng hắn rồi nghĩ thầm nam nhân này cũng khá xinh đẹp.

Nàng duỗi tay nhéo nhéo vành tai, để tin tức lên bàn rồi dặn Ngân Cẩm đi lấy giấy bút tới.

Vào ngày Sở Dịch tiến cung cầu thú thì Liên Vân mang đến tin tức Thái Tử gần nhất trở nên bất thường. Hắn nói Thái Tử không máng sức khỏe, liên tiếp phí tâm sức để đấu với Trần Hậu. Mắt thấy tật ho khan của hắn càng nặng thêm nên Liên Vân muốn nàng quản một chút.

Ngày tiếp theo nàng có vào trong cung một chuyến nhưng em trai nàng vẫn chỉ cười đồng ý, lại không chịu nói thêm gì nhiều. Lần trước hắn cũng thế này khiến nàng không thể tin tưởng hắn.

Vừa lúc ông ngoại đưa tin tới nên nàng chuẩn bị đưa thư đến thông báo để ông ngoại tũng gửi thư khuyên nhủ hắn.

Lúc Ngân Cẩm xoay người đi lấy bút mực thì Sở Dịch thu thế trầm mặt vào nhà cứ thế cả người đầy mồ hôi đi tới ngồi bên cạnh nàng.

Nàng nghiêng đầu quét mắt nhìn hắn một cái: “Chàng không đi tắm hả?” Cả người đều là môi hôi thối.

Sở Dịch lại chỉ ngồi đó bất động để mặc mồ hôi chảy xuống. Triệu Nhạc Quân có chút bất đắc dĩ mà nhíu nhíu mày sau đó đứng dậy đi tìm khăn vải ném lên người hắn.

“Mau lau đi.”

Ai biết hắn lại duỗi tay túm nàng vào trong ngực. Cảm giác ướt nóng lập tức vây lấy nàng, đầu ngón tay nàng chạm vào đều là cơ bắp rắn chắc của hắn.

Nàng giống như bị bỏng mà muốn trốn tránh nhưng hắn lại ôm chặt lấy nàng cắn răng nói: “Quân Quân, nếu tiếp tục kéo dài nữa thì người Hồ sẽ đi mất! Phụ hoàng của nàng không mở miệng chẳng phải là muốn đuổi ta ra khỏi Lạc Thành sao…… Sao bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì nhỉ? Nếu không chúng ta thử lại vài lần nhé?”

Từ đêm đó hai người đều chưa từng làm lần nào nữa. Vốn hắn nghĩ từ từ cũng được, nhưng nửa tháng đã qua, ngày người Hồ rời đi càng lúc càng gần khiến hắn sốt ruột đến không chờ nổi nữa.

Ban ngày ban mặt mà hắn dám ở chỗ này cầu hoan…… Triệu Nhạc Quân thật là bị hắn làm cho tức chết mà!

Nàng tức giận lạnh lùng nói: “Buông ra! Chàng cho rằng có con rồi thì phụ hoàng sẽ sảng kɧօáϊ đồng ý chắc? Chuyện đến nước này là do chàng miệng cọp gan thỏ!”

Một câu này khiến Sở Dịch tức giận đến tối sầm cả mặt. Hắn bế nàng lên, chuẩn bị muốn cho nàng biết hắn rốt cuộc có phải miệng cọp gan thỏ hay không thì bên ngoài lại truyền đến vài tiếng ho khan của Đậu Chính Húc.

Triệu Nhạc Quân vội giãy giụa xuống đất, Đậu Chính Húc cúi đầu bẩm báo: “Công chúa…… Tư Tẩm bên người Thái Tử đã có thai thai một tháng rưỡi.”

Lời này vừa nói xong thì Triệu Nhạc Quân sững sờ ở nơi đó.

Hai mắt Sở Dịch cũng đỏ bừng lên. Hắn ghen ghét quá!