Sau khi rời khỏi Sweet, hai đứa nhóc kéo nhau đến bar. Trong căn phòng víp chỉ có hai người. Một cậu nhóc thì cứ ngồi uống rượu. Không biết cậu nhóc đó đã uống bao nhiêu chai nữa. Vô số vỏ chai rỗng rơi lăn lóc trên sàn. Còn cô nhóc thì cứ ngồi đó mà thở dài than ngắn, lâu lâu lại hé miệng ngăn cản cậu nhóc nhưng chẳng được gì. Nhìn thấy cậu nhóc như thế, cô nhóc bực kinh khủng. Bảo nhỏ đi cùng cậu là để ngắm cậu như thế này sao? Tức giận vì bị lơ, cô nhóc đập bàn đứng lên

- Cậu cứ ngồi đó uống đi, tớ về

- Laysi, Đừng đi

- Vậy cậu bảo tớ ở lại đây làm gì? Cậu chỉ biết uống rượu thôi có ngó ngàng gì tớ đâu. Tớ có khác gì tảng đá chứ!_Laysi phụng phịu giận dỗi

- Xin lỗi!_Rin rũ mặt xuống. Bây giờ cậu rất muốn có người ở lại cùng cậu tâm sự. Cậu đang rất rất buồn, Laysi có hiểu điều đó không? Nhìn vẻ mặt ủ dột đó của Rin, Laysi thở hắt một hơi rồi ngồi xuống

- Buồn thì cứ nói ra đi, đừng có giấu trong lòng rồi làm bộ dạng này nữa!

- Tớ…có lỗi với anh Long! Tớ…tớ đã hận anh ấy, đã phớt lờ mọi chuyện về anh ấy! Tớ…_Giọng Rin ngày càng ngắt quảng và yếu ớt hơn. Nỗi đau đang dằn xé tâm can cậu. Laysi nhìn Rin như thế cũng đau lắm! Từ lúc quen biết đến giờ Rin luôn là người bên cạnh nhỏ. Trong lớp nhỏ cũng chỉ có mình Rin là người bạn thật sự. Rin luôn là người bảo vệ nhỏ khi không có nó bên cạnh. Lúc trước nhỏ lệ thuộc vào nó rất nhiều nhưng bây giờ thì không còn nữa vì nhỏ đã có Rin. Nhỏ cũng đâu có ngốc đến nỗi không nhận ra sự thay đổi của mình. Nhỏ biết rõ con tim mình đang rung động và biết rõ mình đang hướng về ai. Laysi tiến đến gần Rin hơn rồi vòng tay ôm lấy cậu nhóc

- Anh ấy không trách cậu đâu. Là do cậu không biết thôi mà. Có câu: Người không biết không có tội. Cậu đừng tự trách như thế!

Rin không nói gì chỉ vòng tay ôm chặt lấy Laysi. Nhờ có nhỏ mà nỗi buồn của cậu cũng vơi đi một phần. Một lúc sau, khi đã tỉnh táo hẳn cả hai mới buông nhau ra. Mặt ai cũng đỏ như trái gấc. Tim cả hai thì cứ như trống thúc mạnh trong ngực

- Tớ ra ngoài lấy thuốc giải rượu cho cậu_Laysi ngượng ngùng nói rồi bỏ đi

- Cảm ơn!_Khi Laysi đã quay lưng lại với mình, cậu nhóc mới đủ can đảm nhìn nhỏ. Cậu nhóc nhìn theo nhỏ cho đến khi nhỏ khuất dần sau cánh cửa mới thôi!

- Thật sự cảm ơn cậu!

Đã hơn 10’ rồi sao Laysi vẫn chưa quay lại nhỉ? Rin ngồi trong phòng mà nóng ruột vô cùng. Rồi cánh cửa phòng cũng mở. Rin cứ tưởng Laysi đã quay lại nhưng không phải, là một cậu nhóc. Cậu ta hối hả chạy lại chỗ Rin

- Anh Rin, cô nhóc đi cùng anh đang bị đám Hắc Bang lôi đi kìa

- Cái gì?_Rin như nhảy dựng lên. Laysi bảo đi lấy nước mà sao lại bị đám HB đó lôi đi. Rin lập tức chạy đi với tâm trạng lo lắng không yên. Vừa mở cánh cửa ra thì đập vào mắt cậu nhóc là cảnh tượng Laysi đang bị hai tên con trai kéo đi một cách thô bạo. Ngay lúc đó, hỏa khí trong Rin bốc lên ngùn ngụt. Cậu nhóc như con hổ dữ lao về phía 2 tên đó. Chỉ với một cú đấm, cả hai tên đều ngã sõng soài ra đất

- Cậu không sao chứ?_Rin lo lắng hỏi Laysi. Còn Laysi thì nước mắt lưng tròng mà bám vào Rin

- Tớ sợ!

- Yên tâm đi, có tớ đây rồi!

- Oh, Chiến thần tốc độ của Devil làm gì ở đây và sao lại gây chuyện với HB bọn tôi?_một trong hai tên bị đánh cười cợt Rin

- Ai cho mày cái quyền động vào cô gái của tao?_Dứt lời Rin lại tặng thêm cho tên đó một đấm nữa. Còn Laysi thì đang bất động. Rin vừa bảo nhỏ là cô gái của cậu sao? Nhỏ có nghe nhầm không?

- Cái thằng này láo_Tên đó định xông lên đánh Rin nhưng có một tên đã ngăn lại

- Anh à, nhịn đi. Đó là Rin của Devil đấy. Nếu gây sự với cậu ta ngày mai bang chúng ta sẽ bị san bằng ngay

- Mày chờ đó_Tên đó hậm hực bỏ đi

- Cậu không sao chứ?_Rin vẫn không ngừng lo lắng cho Laysi

- Không…không sao! Rin, tớ muốn về

- Ừ._Rin kéo tay Laysi đi. Có lẽ nhỏ đã rất hoảng

- Tớ xin lỗi.Tớ không nên đưa cậu đến đây_Rin xụ mặt xuống trông dễ thương cực. Laysi nhìn cậu nhóc cười cười rồi đi đến chiếc ghế đá bên vệ đường ngồi xuống

- Tớ nhát lắm đúng không?_Laysi cười chua chát_Trước giờ tớ luôn lệ thuộc vào anh. Đi đâu tớ cũng có anh bên cạnh nên tớ chưa bao giờ gặp phải mấy chuyện như thế này. Có lẽ tớ sẽ mãi như thế._Nhỏ nói rồi gục mặt xuống mà khóc.

Nhìn Laysi như thế, Rin đau lòng lắm. Vừa rồi cậu nhóc còn đau khổ vì chuyện của Long nhưng bây giờ thì chuyện đó đã bị cậu lãng quên đi mất rồi. Chuyện cậu quan tâm bây giờ là làm thế nào để Laysi vui lên. Cô bạn hay cười hay nói của cậu đâu mất rồi. Từ ngày gặp Laysi, cậu nhóc nhận ra mình cười ngày càng nhiều hơn. Khi Laysi buồn, cậu cũng buồn. Khi Laysi gặp nguy hiểm, cậu nhóc là người lo lắng đầu tiên. Vậy điều đó nói lên cái gì? Chỉ có một đáp án cho câu trả lời này mà thôi. Rin đã yêu Laysi rồi. Cậu nhóc biết chứ nhưng cậu nhóc không thể chấp nhận được. Cậu và Laysi có kết cục không? Laysi là cháu gái của lão Thịnh-kẻ đã hại chết ba mẹ nó và cũng là kẻ thù của ba mẹ cậu mà. Cậu phải làm sao đây? Biết đi theo hướng nào đây? Lí trí hay tình cảm?

Và cuối cùng còn tim cậu nhóc không dằn lại được nữa. Sau này có xảy ra chuyện gì thì để sau rồi tính. Bây giờ cậu chỉ biết phải sống thật với lòng mình thôi!

- Ba mẹ, chị Lallie, em xin lỗi!_Dứt suy nghĩ của mình cậu dang đôi tay rộng lớn của mình ra ôm lấy Laysi

- Đừng khóc mà. Con gái mạnh mẽ không phải luôn là chuyện tốt đâu. Sau này cậu không cần lệ thuộc vào anh Mars nữa đâu. Tớ sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu mà.

Lời Rin vừa nói ra làm Laysi ngơ ngác. Cô nhóc chưa tiêu hóa được những lời Rin nói. Ý cậu nhóc là sao? Nước mắt nhỏ bây giờ cũng chẳng thể rơi được nói. Nói tóm lại, mọi cơ quan trong cơ thể nhỏ đang ngừng hoạt động. Cả tim cũng như ngừng đập luôn. Laysi ngơ ngác không nói lời nào làm cho không khí trở nên ngượng ngập vô cùng. Mặt Rin bây giờ đã đỏ hơn trái cà chua rồi. Cậu lí nhí gọi Laysi

- Laysi, cậu nói gì đi chứ!

- Ơ!_Hồn nhỏ bây giờ mới chịu về với xác. Mặt nhỏ nóng rang. Toàn thân cũng vậy. Nhỏ phải nói gì bây giờ?_Cậu vừa nói gì thế?

- Hả? Cậu không nghe tớ nói gì sao?

- Ừ._Nói vậy thôi chứ nhỏ nghe chứ. Nhưng nhỏ chẳng biết nói gì cả

- Tớ…tớ sẽ bảo vệ cậu. Cậu hãy ở bên cạnh tớ nha!_Rin nắm chặt lấy bờ vai của Laysi rồi nói. Mắt cậu xoáy sâu vào mắt nhỏ

- Ý cậu là sao? Tớ không hiểu! (Trời! Hiểu rồi mà còn làm bộ)

- Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ! Được chứ?_Rin thẳng thắn nói. Laysi vẫn chưa nhận được đáp án mong muốn nên tiếp tục hỏi

- Tại sao?

- Hở?_Rin ngơ ngác. Yêu mà cũng có lí do sao? Nhìn Rin nghệch mặt ra như thế, Laysi bật cười. Trêu cậu đúng là thú vui_Sao cậu lại muốn tớ làm bạn gái của cậu, trên đời này đâu thiếu gì con gái đâu

- Nhưng trên đời này chỉ có một Phạm Thiên Hương để tớ yêu mà thôi!

- Ơ!_Lần này lại đến Laysi đơ người ra. Nhỏ không thể ngờ Rin lại hỏi như vậy

- Thế nào? Làm bạn gái tớ được chứ?_Rin rất mong đợi vào câu trả lời của nhỏ. Laysi nhìn Rin hồi lâu rồi gật đầu. Hạnh phúc đã đến với nhỏ rồi