Đầu óc hắn trống rỗng, tiếng nổ đùng đoàng dội vào tai nhưng hai cánh tay vẫn siết chặt eo Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành nghĩ mình toang mẹ rồi, có điều đợi hồi lâu mà cái chết đớn đau ấy mãi chưa thấy đến. Đầu óc trì trệ muốn sập nguồn, một thông tin gần như đã quên mất đột nhiên hiện lên trong tâm trí – bùa hộ thân. Triệu Hành bàng hoàng, túa mồ hôi lạnh ướt lưng: Nếu hắn thoát chết vì có bùa hộ thân, vậy còn Lạc Lạc…. Triệu Hành vội mở mắt nhưng một chùm ánh sáng chói loá bỗng ập tới khiến hắn phải nhắm lại theo phản xạ. Đợi mắt dần thích nghi, Triệu Hành mới mở mắt ra lần nữa. Nhưng ánh sáng đó biến mất ngay tức khắc, như thể đó chỉ là ảo giác của hắn. Chỉ còn mỗi Lạc Minh Sơn trong tầm nhìn. Lạc Minh Sơn mỉm cười với hắn, khuôn mặt tái nhợt như bị dọa sợ. Không chết. Không chết là tốt rồi. Triệu Hành thở phào, sau đó trái tim hắn giật nảy, hoảng sợ sờ mặt, cổ và ngực Lạc Minh Sơn, hỏi liền tù tì: “Lạc Lạc, em sao rồi? Có bị thương không? Trên người có chỗ nào đau không? X01…” Đúng rồi, X01 đâu? Lạc Minh Sơn đè tay Triệu Hành xuống, vịn vai hắn xoay về một hướng. “Ở đó.” Giọng Lạc Minh Sơn vang từ phía sau, hơi trầm: “Hình như nó tìm được mục tiêu mới rồi.” Triệu Hành ngóng theo hướng cậu chỉ, quả nhiên thấy X01 đang bay tầm thấp sang hướng khác. Không biết ảo giác hay sao mà nom X01 không còn bay nhanh như hồi nãy nữa. Nó còn suýt đâm vào một chiếc đèn đặt dưới đất nhưng thắng lại kịp, nó vòng qua bóng đèn đang phát sáng rồi bay tiếp. Chẳng qua Triệu Hành không có tâm trạng để ý đến cách chuyển động quái dị của nó, vì giờ chân hắn mềm như bún rồi. Biết mình và Lạc Minh Sơn vừa thoát chết trong gang tấc, không cần lo lắng cho tính mạng nữa, toàn bộ sức lực trong cơ thể Triệu Hành như bị rút đi. Thậm chí hắn còn phải vịn vào cánh tay Lạc Minh Sơn mới đứng lên nổi. “Mẹ nó.” Triệu Hành gượng cười, giọng như trút được gánh nặng khi sống sót qua kiếp nạn: “Dọa bố mày sợ chết khiếp.” Giọng Triệu Hành hơi run, lúc hắn quay chợt thấy sắc mặt Lạc Minh Sơn tái nhợt giống như bị dọa sợ. Triệu Hành vội ôm cậu vào lòng, hôn một cái. Mọi nỗi sợ ngay lập tức bị ném ra sau đầu, trong lòng hắn chỉ nghĩ làm sao để an ủi người trước mắt, giọng cũng trở nên trầm ấm nhẹ nhàng hơn: “Ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì đâu, có anh Triệu đây rồi.” Lạc Minh Sơn khẽ “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn nép mình trong ngực Triệu Hành. Khán giả coi livestream: […] Triệu Hành liếc hai ống kính không biết ở đâu ra, bay lơ lửng cách họ năm mét, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, sao cái máy này hôm nay không quay cận mặt?” Vì nhan sắc tuyệt thế của Lạc Minh Sơn, mỗi khi ống kính đi theo chỉ thiếu điều dán vào mặt Lạc Minh Sơn, nhưng hôm nay cái sau còn bay xa hơn cái trước. Cứ như chỗ họ có nước lũ hay thú dữ vậy. Có điều Triệu Hành không bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, hắn nín thở vểnh tai cẩn thận lắng nghe chuyển động của X01 xa xa. X01 bay đi rất xa, đang tiến thẳng về phía trước và không có ý định quay đầu lại, Triệu Hành nghe thấy tiếng kêu chạy trốn đầy sợ hãi mỗi nơi nó đi qua nhưng không có tiếng hét thảm thiết nào, dường như nó cũng đã quá mệt vì giết chóc. Triệu Hành yên tâm hơn. Hắn để Lạc Minh Sơn ngồi xuống tảng đá, sau đó ngồi xổm trước cậu, xắn ống quần cậu lên: “Lúc nhảy xuống có bị trẹo chân không?” Lạc Minh Sơn lắc đầu: “Không ạ.” Hai chân cậu co lại, muốn đứng lên: “Anh Triệu, chắc chân anh bị trẹo rồi, để em bôi thuốc cho anh.” “Đừng nhúc nhích.” Triệu Hành nắm mắt cá chân cậu: “Để anh xem.” Lạc Minh Sơn không nhúc nhích nữa thật, cậu ngồi trên tảng đá, cúi đầu lặng lẽ nhìn Triệu Hành. Môi cậu vẫn tái nhưng hai má lại ửng đỏ, trông rất dễ thương, e lệ lại pha chút ngại ngùng. Tim Triệu Hành muốn tan chảy, động tác của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn. Đúng là chân Lạc Minh Sợ không bị thương nhưng da cậu vừa mềm lại trắng, rơi từ một nơi cao như vậy không thể nào không bị va đập được. Triệu Hành lấy bình xịt y tế dạng phun sương mang theo bên người ra, kiên nhẫn xịt từng vết bầm tím trên người cậu. Hiệu quả của bình xịt y tế rất tốt, mới xịt vài giây thì các vết bầm nhẹ đã biến mất, cuối cùng, vết duy nhất còn lại trên bắp chân Lạc Minh Sơn là dấu tay của Triệu Hành lúc cầm mắt cá chân cậu. … Trông mờ ám không tả được. Trái cổ của Triệu Hành khẽ trượt. Hắn ho nhẹ, đặt hai chân Lạc Minh Sơn xuống, xóa bỏ hình ảnh đồi trụy không hợp với trẻ nhỏ trong đầu đi, cất giọng kiềm chế mà bình tĩnh: “Được rồi.” Lạc Minh Sơn lấy bình xịt từ tay anh: “Anh Triệu, em cũng giúp anh.” Ngay khi ống quần của Triệu Hành được vén lên, Lạc Minh Sơn cau mày. Vết thương trên chân Triệu Hành nghiêm trọng hơn cậu tưởng, vết thương trên đầu gối rộng bằng bốn ngón tay nhìn rất kinh khủng, nếu không nhờ chất liệu đặc biệt của quần áo bảo hộ thì đã chảy máu lâu rồi. Mắt cá chân phải của hắn bị thương nặng, sưng to như cái bánh bao, không hiểu sao Triệu Hành sợ đau lại có thể cố gắng chạy lâu vậy, thậm chí đến tận bây giờ cũng không kêu đau tiếng nào. Khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Hành lơ đãng, không biết đang nghĩ gì. “Anh Triệu.” Đầu ngón tay Lạc Minh Sơn khẽ đụng mắt cá chân hắn, giọng cậu khàn khàn: “Anh không đau ạ?” Triệu Hành lấy lại tinh thần: “Đau chứ.” Hắn nhún vai, thản nhiên cười: “Hoàn cảnh trên đảo khắc nghiệt, tình huống đặc biệt có thể sống sót là may mắn lắm rồi, bị thương nhẹ có đáng gì đâu.” Lạc Minh Sơn cụp mắt, lặng lẽ xịt thuốc và bôi thuốc mỡ cho hắn. Quả cầu giám sát thử bay tới gần, những người chơi khác đi qua nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò xen lẫn sợ hãi, bình luận trên bảng điện tử vẫn đang thảo luận sôi nổi về dị năng và thân phận không rõ lai lịch của Lạc Minh Sơn… Chỉ cần Triệu Hành còn sống trên hòn đảo này ngày nào thì chắc chắn hắn vẫn sẽ bị thương, rồi sẽ có lúc phát hiện ra cậu không còn là Lạc Minh Sơn yếu đuối đáng thương cần được bảo vệ mà hắn từng thích nữa. Lạc Minh Sơn mím môi, dịu dàng xoa mắt cá chân đang sưng phồng của hắn. … Xem ra phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Mắt cá chân của Triệu Hành bị thương khá nghiêm trọng, cho dù đã dùng bình xịt trị thương cũng không khỏi nhanh được, Lạc Minh Sơn đi giày cho hắn xong rồi bế ngang hắn lên. Triệu Hành: “…” Nửa người hắn lơ lửng trên không trung, dù bước chân của Lạc Minh Sơn rất vững vàng nhưng hắn cũng không hề có cảm giác an toàn, thậm chí hắn còn cảm thấy những người chơi phía xa đang lén cười nhạo mình. Triệu Hành nghiến răng nói khẽ: “Bỏ anh xuống!” Lạc Minh Sơn: “Không sao đâu anh Triệu, em không mệt.” Triệu Hành: “Nhưng anh sợ mất mặt.” Mẹ kiếp, ở đâu ra cái kiểu bị vợ bế như công chúa chứ?! Chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ, không muốn làm người nữa à?! Lạc Minh Sơn lặng lẽ thả Triệu Hành xuống, rồi cõng hắn lên. Mặc dù bị vợ cõng cũng không vẻ vang gì nhưng Triệu Hành lết không nổi nữa, Lạc Minh Sơn rất khoẻ. Nếu đã chuẩn bị làm GAY thì nên làm quen với sự khác biệt giữa vợ nam và vợ nữ. Cuối cùng Triệu Hành cũng thuyết phục được bản thân, hắn yên tâm thoải mái ôm cổ cậu, dặn dò: “Tìm bảng điện tử nào gần nhất, coi nhiệm vụ mới là gì.” Lúc mới chạy thoát thân, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng đài phát thanh, hình như là công bố nhiệm vụ mới. Lạc Minh Sơn đột nhiên dừng bước. Triệu Hành: “Sao vậy?” “Không có gì ạ.” Lạc Minh Sơn tiếp tục đi về phía trước. Triệu Hành nhanh chóng thấy một cái bảng điện tử, hắn chỉ cho Lạc Minh Sơn: “Có một bảng điện tử đằng sau tảng đá, đi thôi.” Thị lực của Lạc Minh Sơn tốt hơn người bình thường nhiều, cậu có thể nhìn rõ bình luận trên màn hình cách đó 30 mét. [Lạc Minh Sơn là dân Lam Tinh đó!] [Tại sao không thể là người Trái Đất được cải tạo? Đôi cánh pha lê của cậu ta có thể chặn được cả X01, nói không chừng đó là một kiểu kim loại mới đấy…] [Người Trái Đất bớt dát vàng lên mặt hộ tao =))))), Lạc Minh Sơn mạnh vậy sao là người Trái Đất được nhỉ?!] [Cụ tui nói pha lê trong suốt của cậu ta hơi giống Địa Linh.] [Không chắc thì bớt mồm. Hồi nhỏ tao từng thấy Địa Linh rồi, cũng chả trâu bò lắm đâu!] […] [Địa Linh là gì ạ? Ai thông não cho tui xíu được hông? 🧐] Khi hai người họ tiến lại gần, tình hình bình luận đã thay đổi. [Họ sắp đến rồi, sắp đến rồi, F101 chuẩn bị xem bảng điện tử, mong đợi quá đi!] [F101 đáng thương ghê, vẫn nghĩ Lạc Lạc là mỹ nhân nhỏ bé cần được bảo vệ…] [Tôi không hiểu tôi không hiểu, tại sao Lạc Minh Sơn mạnh vậy mà cứ giả bộ yếu đuối để được yêu thương nhỉ, bộ vui lắm hả?] [Chờ lát nữa F101 tới, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của Lạc Minh Sơn trước mặt hắn! Những lời muốn nói đã chuẩn bị sẵn trên bảng ghi nhớ rồi, còn đặc biệt dùng phông chữ VIP nữa, xắn tay áo hằm hè.jpg.] [Há há há tôi cười như thằng khùng trước màn hình nè~ 🤡] Mười mét, chín mét, tám mét… Bình luận trên bảng điện tử ngày một rõ hơn. Lạc Minh Sơn cụp mắt, thong thả bước trên mặt đất. Một dòng điện vô hình chạy dài từ đế giày cậu lao thẳng về phía bảng điện tử với tốc độ cực nhanh. “Bùm!” Tất cả bình luận trên màn hình biến mất, bảng điện tử có độ phân giải cao màu xanh nhạt tức khắc biến thành màn hình bị nhiễu. Các khán giả xem livestream thấy cảnh này thì đơ toàn tập. Triệu Hành cau mày: “Ủa? Hỏng rồi? Thôi, chúng ta đi tìm cái khác… Bên trái, bên trái còn một cái.” Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn gật đầu, lại cõng Triệu Hành đi đến bảng điện tử bên trái. Chỉ là cậu hơi ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng quét qua ống kính, mang hàm ý cảnh cáo. Bình luận trong bảng điện tử bên trái nổi sóng. [Mẹ ơi! Tui cảm thấy mình bị đe dọa! 🥲] [Màn hình bị nhiễu là trùng hợp thật à?] [Mẹ nó chứ, lông nách tôi dựng đứng hết rồi! 😭😭😭] Triệu Hành cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Đầu tiên là bị X01 tấn công, sau đó X01 đột ngột tha cho hai người họ. Tiếp theo đến bảng điện tử, cái nào cũng bị nhiễu màn hình. Bây giờ đã có tận bốn cái bị hỏng. Triệu Hành cúi đầu hỏi Lạc Minh Sơn: “Cõng lâu vậy có mệt không? Hay ngồi xuống nghỉ một lát nha?” Lạc Minh Sơn lắc đầu: “Không mệt ạ.” Cậu ngẩng đầu nhìn đằng trước: “Phía trước có cái bảng điện tử, đi thôi.” Bình luận trên bảng điện tử thứ 5 rõ ràng ít hẳn. [Đừng tới, đừng tới đây, tôi sợ cái này cũng hỏng nốt mất thôi! 😣] [Cạn lời rồi, chẳng lẽ bình luận không phối hợp là Lạc Minh Sơn sẽ phá hỏng hết à? Tổ tiết mục mặc kệ vậy sao?!] [Thôi bớt gõ đi, muốn nói gì thì nói bên ngoài này này.] [Ủa mắc gì?!] [Quá mợt mỏi 😓] […] [Chu choa, thời tiết hôm nay đẹp dữ bây!] Nhìn bảng điện tử thứ năm gần trong gang tấc, Triệu Hành thở phào, quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn cười: “Tốt quá, cái này không bị hỏng, em thả anh xuống đi.” Lạc Minh Sơn: “Hay anh cứ ngồi ở đây đi, em qua coi nhiệm vụ cho?” Triệu Hành: “Không cần đâu.” Triệu Hành cảm thấy chân phải của mình đã đỡ hơn nhiều, hắn vịn vào Lạc Minh Sơn tập tễnh đi về phía bảng điện tử. Chẳng qua… Triệu Hành nhíu mày, không biết có phải là ảo giác không nhưng hắn thấy bình luận trên cái bảng điện tử này cứ kì kì. [Hôm nay thời tiết đẹp nhức nách!] [Bực ghê, phấn hoa Nguyệt Tán trong siêu thị lại tăng giá rồi!] [Nhiệt độ cao nhất chỗ tui hôm nay là 25 độ, chỗ mọi người thì sao?] Triệu Hành: “…” Cái khỉ gì vậy? Hắn phớt lờ bình luận, quay sang nhấn thông tin nhiệm vụ ở góc dưới bên phải, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị bấm mở nhiệm vụ thì một lượng lớn bình luận VIP đột nhiên tuôn ra! [F101 chạy mau! Lạc Minh Sơn phía sau cậu không…] “Bùm!” Bảng điện tử trước mặt Triệu Hành lập tức nổ tung! Lạc Minh Sơn vội vàng kéo Triệu Hành qua: “Anh Triệu, anh có bị thương không?” “… Không.” Triệu Hành cau mày, quay đầu nhìn bảng điện tử đột nhiên phát nổ. Tuy bảng điện tử nổ tung trong tích tắc nhưng do nổ từ bên trong, mảnh vụn rơi ra không nhiều, dù vậy vẫn hơi đáng sợ. Có lẽ hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện lạ, trong lòng Triệu Hành đột nhiên thấy hơi sởn gai ốc. Lạc Minh Sơn: “Hình như em vừa thấy tên mình trên bình luận.” “Anh cũng thấy.” Triệu Hành nói: “Nhưng chưa nhìn rõ thì bảng điện tử đã nổ rồi.” Triệu Hành: “Mà thôi em đừng để ý, chắc cũng chỉ là mấy lời xàm xàm… Anh cảm giác bình luận trên bảng điện tử này lạ lắm, chẳng khác gì đám bệnh nhân tâm thần.” Lạc Minh Sơn cười nói: “Thế ạ?” Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường. Mà ở nơi Triệu Hành không thể nhìn thấy, bảng điện tử trên toàn bộ hòn đảo, lấy hai người họ làm trung tâm, bắt đầu xuất hiện trạng thái bị hư hỏng và nổ mạnh với mức độ khác nhau. Ba phút sau, đài phát thanh của hòn đảo lại vang lên. [Thông báo khẩn cấp! 1/5 bảng điện tử trên đảo đã bị hỏng, tất cả đều do một người gây ra, người này có hành vi xấu, hiện đang tiến hành thông báo khắp hòn đảo cũng như đưa ra trừng phạt, thông báo trừng phạt như sau… đâm… Lạc… Tử… F…] Tiếng đài phát thanh im bặt. Nhân viên trường quay chính kinh hãi nhìn màn hình khổng lồ trước mặt. Trên bức tường có hàng trăm cái màn hình hiển thị hàng nghìn góc độ khác nhau, có khả năng khóa vị trí của hàng chục nghìn bảng điện tử. Vào thời điểm này, hơn mười nghìn bảng điện tử bắt đầu mất kết nối, hơn nghìn góc quay bị giật lag, trên trăm cái màn hình bị nhiễu. Sau khi màn hình bị nhiễu, vô số cảnh báo màu đỏ bao phủ khắp các màn hình. [Tín hiệu mạng xuất hiện lỗi không xác định, không thể kết nối lại!] Toàn bộ hòn đảo bị mất điện, bóng tối bao trùm, tín hiệu bị gián đoạn, ngừng phát sóng trực tiếp. Trước khi phát sóng trực tiếp bị gián đoạn triệt để, thứ cuối cùng gặp sự cố là micro trên kênh chính. Do đó mọi người đều nghe thấy giọng nói kìm nén, run rẩy, nức nở vô cùng đáng thương… “Anh A Hành… trời tối quá, em sợ.”