Lạc Minh Sơn không nói thì thôi, vừa nói đã khiến khán giả được voi đòi tiên, nhuộm vàng cả khu bình luận.
*màu vàng: chỉ những nội dung 18+ [Nếu Lạc Lạc đã tự xác nhận, vậy anh Triệu chắc chắn là được rồi.] [Thông báo, Triệu Hành rất được!] [Rất được à, một đêm mấy lần thế?] [Đêm qua Lạc Lạc được trải nghiệm rồi hay sao mà nói chắc mẩm vậy? “…” Thấy bình luận ngày càng lố, Lạc Minh Sơn mím môi không nói lời nào nhưng vành tai đỏ bừng. Thật ra khi ở K13, không phải Triệu Hành và Lạc Minh Sơn chưa từng bị người ta ghẹo kiểu đó, chỉ là lần nào Lạc Minh Sơn cũng nghiêm túc giải thích: “Tôi và anh Triệu không phải quan hệ kia.” Nhưng bây giờ đối mặt với những lời trêu chọc, Lạc Minh Sơn chẳng những không phản bác mà còn tỏ ra chột dạ, mặt đỏ tim đập… giống như tối qua hai bọn họ thật sự xảy ra chuyện ấy vậy. Đây có được coi là một bước tiến không nhỉ? Tâm trạng Triệu Hành thoắt cái vui vẻ, giống như được tận mắt chứng kiến một quả xanh đang dần chuyển sang màu chín, không lâu sau có thể hái xuống ăn ngay vậy. Triệu Hành cười khẽ, hết sức tự nhiên đi tới nắm tay Lạc Minh Sơn: “Đi thôi Lạc Lạc, đừng nghe bọn họ nói nhảm.” Lạc Minh Sơn để Triệu Hành cầm tay dẫn đi. Bàn tay của Lạc Minh Sơn vừa mềm mại vừa nõn nà, ngoại trừ hơi quá cỡ ra thì hầu như không có khuyết điểm nào, lòng Triệu Hành như bắn pháo hoa khi nắm tay cậu. Tâm trạng Triệu Hành cực tốt, lúc nhìn Lạc Minh Sơn còn cảm thấy cậu cũng vui giống mình. Gió nhè nhẹ thổi qua, hai người nắm tay nhau chậm rãi bước đi. Thỉnh thoảng Triệu Hành sẽ quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, thấy hai mắt cậu sáng ngời, khóe môi cong cong, cả người toát ra vẻ hạnh phúc, xinh đẹp như bức tranh vẽ. Triệu Hành dời mắt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Hừm… Đây là niềm vui khi nuôi một bé đẹp sao? Thích thật. Có điều niềm vui chẳng tày gang. Triệu Hành đi chưa lâu đã nghe âm thanh xào xạc ở đằng sau cái cây. Triệu Hành lập tức kéo Lạc Minh Sơn ra sau lưng để bảo vệ, rút súng laser bên eo rồi quát lớn: “Bước ra mau!” Người trốn sau thân cây do dự một lát, cất giọng rụt rè: “Anh Triệu, là em.” Ngay sau đó, một người quen bước ra từ sau gốc cây. Cốc Tiểu Tây? Triệu Hành cau mày, buông súng xuống nhưng hắn vẫn đề phòng không đút súng vào eo mà giữ súng bằng tay phải. Triệu Hành híp mắt nhìn cậu ta, giọng không vui: “Cậu theo dõi tôi à?” “Không phải đâu anh Triệu, em nghe nói, nghe người ta nói anh ở đây… nên em muốn đến tìm anh… Em có chuyện muốn nói với anh.” Cốc Tiểu Tây cuống quýt giải thích. “Chuyện gì?” Cốc Tiểu Tây dốc can đảm nói: “Anh Triệu, em nghe nói sáng nay anh bị trừ rất nhiều điểm vì cái thứ ‘chiến lợi phẩm’ này, còn gây thù chuốc oán rơi vào cảnh ngặt nghèo… Anh Tưởng đội Thiên Hách chúng em biết anh là một nhân tài, không muốn anh…” Triệu Hành mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Nói thẳng đi.” Cốc Tiểu Tây: “… Anh Tưởng muốn hợp tác với anh ạ.” Triệu Hành chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với cách ‘dùng chung nô lệ tình dục’ để loại trừ người sinh học như đội Thiên Hách, nhưng hắn muốn biết trong hồ lô của anh Tưởng kia bán thuốc gì. Triệu Hành xoay súng laser, hỏi: “Ồ? Hắn ta muốn hợp tác thế nào?” Cốc Tiểu Tây: “Anh Tưởng mời anh gia nhập đội Thiên Hách làm thành viên trụ cột, đồng thời cũng cho anh hưởng đặc quyền tối ưu, sử dụng miễn phí tất cả các nô lệ nữ trong đội…” Triệu Hành bật cười, Cốc Tiểu Tây lập tức im bặt. Triệu Hành lười biếng nói: “Tiếp đi.” Giọng Cốc Tiểu Tây trở nên thận trọng hơn: “Chỉ cần anh gia nhập đội Thiên Hách sẽ không có ai dám đuổi giết anh, anh Tưởng cũng muốn hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, 300 điểm thưởng đó sẽ chia cho anh 100 điểm.” “Điều kiện tốt đấy, hắn ta muốn tôi làm gì?” Giọng Triệu Hành nhàn nhạt. Cốc Tiểu Tây: “Anh Tưởng muốn anh nói cách tìm được người sinh học và nói ra bí mật của chúc phúc thánh xanh lam, nhưng nếu anh không muốn nói thì thôi, anh Tưởng không ép.” Triệu Hành: “Chỉ vậy thôi à?” Mặc dù Triệu Hành không có hứng thú hợp tác nhưng điều kiện nghe hào phóng phết, y như làm từ thiện. Cốc Tiểu Tây liếc Lạc Minh Sơn bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ: “Còn một điều kiện nữa, nhưng cũng không hẳn là điều kiện, chỉ có thể xem như là truyền thống của đội Thiên Hách… Đội Thiên Hách sẽ chia sẻ nô lệ với nhau.” Triệu Hành cau mày, vừa định mở miệng đã bị Lạc Minh Sơn bên cạnh phủ đầu. Mặt Lạc Minh Sơn không đổi sắc nhìn Cốc Tiểu Tây: “Vậy cậu cũng bị chia sẻ rồi à?” Mặt Cốc Tiểu Tây ngay tức khắc đỏ bừng: “Không hề! Tôi không phải nô lệ, tôi không giống những người các cậu!” ”Những người như ai?” Triệu Hành lạnh lùng cắt ngang: “Cậu cho rằng Lạc Minh Sơn là ai?” Cốc Tiểu Tây giật mình trước thái độ của Triệu Hành, cậu ta lùi lại một bước, nhỏ giọng thì thầm: “Lạc… Lạc Minh Sơn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, còn bị nhốt trong lồng làm phần thưởng, không biết đã bị bao nhiêu người chơi rồi. Anh Triệu ơi, nó sẽ kéo anh vào chỗ chết mất, không đáng đâu…” “Có đáng hay không cũng không liên quan đến cậu.” Ánh mắt Triệu Hành lạnh hơn: “Hơn nữa Lạc Lạc vừa thông minh vừa giỏi, những chuyện cậu tưởng tượng không hề xảy ra. Cậu chọn làm gì, định dùng cách nào để tồn tại là chuyện của cậu. Tôi tôn trọng cậu, thì cậu cũng nên tôn trọng cục cưng của tôi.” Sắc mặt Cốc Tiểu Tây đột nhiên tái nhợt. Ánh mắt Lạc Minh Sơn sáng ngời, quay đầu nhìn Triệu Hành, giọng nói mềm mại nhu hòa, lòng vui sướng gần như nổ tung: “Em là cục cưng của anh hả?” Triệu Hành: “…” Không hiểu sao Triệu Hành cảm giác mặt hơi nóng lên: “Im miệng.” Lạc Minh Sơn khẽ ‘dạ’ một tiếng. Triệu Hành lại nhìn Cốc Tiểu Tây: “Về nói với ông chủ cậu, tôi không có hứng hợp tác với hắn ta.” Triệu Hành nói xong thì kéo Lạc Minh Sơn toan bỏ đi. Nhưng hắn và Lạc Minh Sơn mới cất bước thì Lạc Minh Sơn chợt vấp phải hòn đá nhỏ trên mặt đất rồi té ngã. Không ngờ cậu lại liều lĩnh như vậy, Triệu Hành muốn đỡ cậu nhưng không kịp. Lần này Lạc Minh Sơn ngã khá nặng, lòng bàn tay bị trầy xước hết cả. Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, đáng thương nói: “Anh Triệu, hình như chân em bị bong gân rồi.” Triệu Hành ngồi xổm xuống, muốn chạm vào mắt cá chân của cậu thì Lạc Minh Sơn co rúm lại. Triệu Hành thở dài: “Vậy tôi cõng cậu nhé?” Lạc Minh Sơn cắn môi thỏ thẻ: “Anh ẵm em được không ạ?” Triệu Hành: “Nhất định phải ẵm à? Cậu cao hơn tôi đấy.” Lạc Minh Sơn: “…” Bé đẹp lặng thinh nhìn xuống cỏ dại mọc trên mặt đất, vẻ mặt cô đơn. Triệu Hành quay đầu ho nhẹ một tiếng, cuối cùng chiều theo ý mà bế ngang cậu lên. Chà, hơi nặng nhưng vẫn được. Chẳng qua hình ảnh này hơi xốn mắt xíu, ai dòm từ đằng trước chắc tưởng hắn đang vác cây thánh giá đi bộ, mà còn là loại thánh giá Hy Lạp có hai thanh bằng nhau ấy. Đi được một khúc, Triệu Hành không nhịn được bật cười. Hắn cười đến cong cả eo, ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào cổ Lạc Minh Sơn nói: “Cục cưng, vờ ngã có vui không?” Khuôn mặt Lạc Minh Sơn thoắt cái đỏ au. Hai tay cậu lập tức thả cổ Triệu Hành ra, cậu muốn leo xuống khỏi người Triệu Hành nhưng bởi vì đang bị Triệu Hành ẵm nên tay chân cậu trở nên luống cuống. Triệu Hành vẫn cười không ngớt, ngồi xổm ôm Lạc Minh Sơn vào trong ngực, ghé vào tai cậu trêu chọc: “Bé Lạc Lạc, sao cậu lại mưu mô vậy hả?” Lạc Minh Sơn cứng đơ như xịt keo. Thật ra hắn đã đoán được cậu chẳng bị bong chân từ lúc Lạc Minh Sơn không cho Triệu Hành chạm vào mắt cá chân. Nhưng đến tận khi Lạc Minh Sơn bắt hắn ẵm kiểu công chúa thì Triệu Hành mới hiểu lý do Lạc Minh Sơn bày ra một màn kia. Hóa ra ngã không phải là vấn đề. Vấn đề là Cốc Tiểu Tây. Bé Lạc Lạc rụt rè đáng yêu này chẳng những bá đạo không thèm nói lý, mà còn thích chiếm hữu như trẻ con vậy, vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn ẵm Cốc Tiểu Tây lướt qua cậu. Lạc Minh Sơn bị vạch trần nên không dám nhìn mặt Triệu Hành, chỉ cúi đầu hỏi như muỗi kêu: “Có phải khiến người ta rất ghét không ạ?” Triệu Hành ôm chặt eo Lạc Minh Sơn, gác cằm lên vai cậu rồi cười: “Lạc Lạc biết không? Lúc đó Cốc Tiểu Tây cũng giả vờ ngất.” Lạc Minh Sơn hơi kinh ngạc: “Anh biết rồi mà vẫn còn ẵm cậu ta?” Triệu Hành lười biếng “ừm” một tiếng, cũng không giải thích lý do, chỉ nói: “Nhưng tại sao cậu ta giả vờ ngất làm người ta rất ghét, còn đến phiên Lạc Lạc lại đáng yêu thế nhờ?” Đôi tai của Lạc Minh Sơn nóng bừng như bị thiêu đốt. Cậu cẩn thận gác cằm lên vai Triệu Hành, ngoan ngoãn để Triệu Hành ôm vào lòng. Tim đập thình thịch, khóe môi khẽ cong vì vui sướng, cảm giác trái tim mình lúc này bay ra vô số bong bóng màu hường màu tím, cả người như chìm trong biển mây nhẹ nhàng mà ấm áp. Thích thật đấy. Nhưng trên thế giới này luôn có những kẻ muốn phá vỡ hạnh phúc của người khác. Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn người trốn sau tảng đá cách đó khoảng 100m, sắc mặt lạnh lẽo. Khoảng thời gian khi từ biệt Triệu Hành với tư cách là D066, Lạc Minh Sơn vùi mình trong đất nghỉ ngơi 2 ngày, tạm thời hồi phục vết thương nên bây giờ chỉ cần không lạm dụng dị năng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Bởi vậy nhìn xuyên qua tảng đá thấy được người nấp phía sau là chuyện vô cùng dễ dàng. Lạc Minh Sơn làm nhiễu camera xung quanh, sau đó không tiếng động cầm súng giảm thanh Triệu Hành đưa cho cậu. Một phụ nữ người Trái Đất nấp sau tảng đá dường như cảm thấy thời cơ đã đến nên rút khẩu súng bắn tỉa mini tầm ngắn ra, thò đầu khỏi tảng đá. Nhưng điều ả không ngờ là vừa ló đầu ra khỏi tảng đá, một viên đạn đã bay thẳng vào trán như thể chỉ chờ có nhiêu đó. Vào giây cuối cùng trước khi chết, trong ống nhắm ả nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vì bị phiền chuyện tốt của Lạc Minh Sơn. Và họng súng đen ngòm. *Vút* Đó là tiếng đạn im lặng găm vào da thịt. Khẩu súng lục đặc biệt này không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả Triệu Hành gần sát bên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Lạc Minh Sơn hài lòng nhướng mày, đang định thu súng thì phát hiện một con cá lọt lưới – Cốc Tiểu Tây. Cốc Tiểu Tây đứng cách đó 70m, hoảng sợ chứng kiến tất cả. Thấy Lạc Minh Sơn đã phát hiện ra mình, cậu ta vừa che miệng vừa rơi nước mắt lắc đầu. Lạc Minh Sơn cau mày, di chuyển khẩu súng giảm thanh chĩa họng súng vào trán Cốc Tiểu Tây. Nhưng bởi vì Cốc Tiểu Tây quỳ xuống nên cậu đành điều chỉnh góc độ. Phiền quá, con mẹ mày đừng nhúc nhích nữa. “Tiếng gì thế?” Triệu Hành nghe có thứ gì đó đang di chuyển trong bụi cỏ nên quay lại nhìn. Lạc Minh Sơn lập tức bỏ súng xuống. May mắn Cốc Tiểu Tây đang quỳ trong lùm cỏ nên Triệu Hành không thấy cậu ta. Mà sinh vật nhỏ thông minh kia cũng không hét lên mà nằm sấp lạy dưới đất run rẩy, không dám thở mạnh. Triệu Hành đứng dậy, cầm khẩu súng laser cảnh giác cao độ. Hắn tin vào lỗ tai của mình, cũng tin chắc chắn có kẻ thù đang ẩn nấp trong bụi cỏ. Lạc Minh Sơn đuổi theo hắn. Ngay lúc hai người cách Cốc Tiểu Tây ngày càng gần, ánh mắt của Lạc Minh Sơn đột nhiên dừng lại. Cậu dừng bước đá văng tảng đá lớn, gạt lớp cỏ khô rồi lôi ra một sinh vật từ cái hang nhỏ khoảng 40 cm. “Anh Triệu, tìm được rồi!” Giọng Lạc Minh Sơn ngây thơ xen lẫn vui mừng. Triệu Hành quay đầu hỏi: “Tìm được cái gì?” “B077, người sinh học.”