Triệu Hành cầm tấm thẻ ngơ ngác hồi lâu mới tiếp nhận được sự thật: D066 đã rời đi.

Trên tấm thẻ vỏn vẹn ba chữ ‘hẹn gặp lại’, không giải thích nguyên nhân nhưng Triệu Hành vẫn đoán sơ được.

D066 bị tháp Trắng từ bỏ, bị toàn đảo truy sát, là trọng phạm đáng giá 158 điểm tích lũy. Hễ cậu còn trên đảo này ngày nào thì sẽ sống cảnh đào vong ngày đó.

Cậu bỏ đi là vì không muốn liên lụy Triệu Hành.

Triệu Hành hiểu, nên càng thấy áy náy và buồn bã.

Nếu D066 không cứu hắn thì sẽ không bị đuổi giết như thế.

Nếu Triệu Hành mạnh hơn, có lẽ D066 không chọn cách chạy trốn.

Nếu D066 ở lại… bọn họ sẽ trở thành đồng đội, anh em tốt.

Triệu Hành rũ mắt, nhặt tấm thẻ lên.

Tuyển thủ trên đảo vì né tránh linh hồn u tối nên ngủ sớm dậy sớm. Mới 5h sáng mà đa số người chơi đã ra khỏi tháp Trắng, bắt đầu một ngày làm nhiệm vụ mới.

Triệu Hành ra khỏi sơn động, đánh giá xung quanh. Linh hồn u tối ngay trước cửa đã được D066 thả đi, cách đó không xa là bản điện tử với bình luận nhảy điên cuồng.

Triệu Hành ngồi xổm trước bản điện tử, tán dóc với khu bình luận một lát mới biết các người chơi khác đang săn lùng D066, nhưng D066 như biết ẩn thân, không có chút manh mối nào.

Thậm chí khán giả xem livestream cũng không tìm thấy cậu ta.

Lúc này Triệu Hành mới yên lòng.

Cũng đúng, D066 lợi hại vậy mà.

“F101 kìa!”

Tiếng hét vui mừng vang đâu đó, Triệu Hành theo phản xạ móc súng, chĩa về hướng phát ra âm thanh.

Người vừa la là một cô gái tổ C. Cô ta đang mừng rỡ nhưng khi thấy súng trên tay Triệu Hành thì cứng đờ, mặt sượng trân chớp chớp mắt, sau đó cô ta co rúm, chân nhích về sau từng chút một.

Bạn đồng hành vội nắm tay cô ta, nói với Triệu Hành: “Xin lỗi, chúng tôi không có ác ý.”

Triệu Hành không hạ súng, mất kiên nhẫn hất hất tay, cầm súng ra hiệu hai người kia cút đi.

Hai người thấy thế thì chạy trối chết.

Đến khi cả hai chạy xa, Triệu Hành mới nghe thấy họ nói chuyện.

“Cậu bị ngốc à, không nghe nói hôm qua F101 đánh chết Tô Diệp sao?”

“Tại tớ thấy cậu ta thì quên mất, tận 50 điểm cơ mà.”

“Chúng ta tìm D066 đi, hắn có giá 158 điểm, gấp ba F101 kia. Hơn nữa D066 ở bên ngoài một đêm, nói không chừng đã bị linh hồn u tối làm cho phát điên rồi, giết hắn dễ như trở bàn tay. Chỉ là không biết hắn núp ở đâu…”

Triệu Hành sờ tai phải mình.

Không biết có phải ảo giác không mà sau khi thức dậy, phạm vi thính giác của hắn đã rộng hơn nhiều. Triệu Hành thử nhắm mắt lại, bắt đầu chú tâm sử dụng năng lực đặc biệt này. Hắn có thể cảm nhận được sóng âm thanh khuếch tán xung quanh mình.

“Cây súng của cậu xịn đấy!”

“Xin ngài… cầu xin ngài mà…”

“Hey, muốn trao đổi ít nữ nô không?”

“Trả tao!”

Tiếng nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết, người người đánh nhau cướp giật, từng loại âm thanh truyền vào tai hắn hết sức rõ ràng.

Hắn hít một hơi, bình tâm lại, không nghĩ linh tinh nữa mà cố nghe những thông tin hữu ích.

“Mẹ nó, D066 trốn ở cái xó nào rồi? Sao tìm mãi không thấy?”

“Chạy khắp nơi tìm D066 chi bằng làm nhiệm vụ chính đi, tìm người máy sinh học ấy, tuy không nhiều điểm bằng D066 nhưng thưởng súng laser Z35 cũng ngon mà!”

“Tìm được rồi! Tìm được rồi! Có người tìm được cách mới để phân biệt người máy sinh học rồi! Không cần cắt ngón tay nữa!”

Triệu Hành tò mò, vội nghe tiếp…

“Cách gì?”

“Có một nhóm đang tổ chức tiệc ngay trong sơn động gần cái hồ kia. Cung cấp nô lệ miễn phí, nói chỉ cần vào hang động ịch ịch thì sẽ loại bỏ mối nghi mình là người máy sinh học. Hai chúng ta cũng đi thôi, hê hê…”

Triệu Hành: “…”

Quá đáng thật.

Phạm vi nghe ngóng của hắn không ngừng bành trướng, mãi đến khi tai phải nghe thấy mấy âm thanh dâm dục khó tả.

Triệu Hành run lập cập, vội che tai lại.

Hắn hoài nghi nhìn camera đang bay trong không trung. Không phải chứ, cái này cũng phát sóng được à?

Tuy Triệu Hành có cảm giác tam quan của mình bị hủy rồi nhưng vẫn chuẩn bị tinh thần chờ bọn họ điều tra xong, dùng thính lực của mình để ăn cắp “thành quả thí nghiệm” của họ. Mà giờ hắn phải ra rìa đảo, tránh bản thân nghe thấy mấy âm thanh tục tĩu đó.

Triệu Hành đang đi thì thấy một tượng đá to ẩn hiện sau đám cây rừng.

Trong đầu hắn bỗng xuất hiện nội dung của tấm thẻ hôm qua…

[Chúc mừng tuyển thủ nhận được tin tức cấp UR! Đằng sau hòn đá to sẽ có một khu vườn xinh đẹp, lúc rảnh tuyển thủ hãy đến đó thử một chút nhé!]

Tuy tin này hơi vô dụng nhưng cũng tốn điểm đổi, còn ở ngay trước mặt, vào xem “khu vườn xinh đẹp” chút cũng chẳng thiệt gì.

Khoảng cách càng gần, tượng đá càng rõ ràng.

Đó là bức tượng cô gái đang nhắm mắt, cao chừng năm mét, điêu khắc rất tinh tế, sinh động như thật. Từng sợi tóc uốn lượn tỉ mỉ, tổng thể pho tượng khá xinh đẹp thánh khiết hệt như nữ thần.

Kẻ gà mờ về điêu khắc như Triệu Hành cũng phải chậc lưỡi khen ngợi, mà khi đến gần Triệu Hành càng thấy kinh ngạc.

Phía sau bức tượng này làm gì có khu vườn xinh đẹp nào? Chỉ có một cái hồ sâu không thấy đáy, cây cỏ xung quanh đều chết héo. Chẳng dính gì đến hai chữ “xinh đẹp” cả.

“… Máy bán tin tức cũng biết lừa bịp à?” Triệu Hành quay đầu hỏi khu bình luận.

Đám người kia nhiệt tình trả lời hắn.

[Không nhe, sao vậy được?]

[Tin tức bán ra đều là thật, tệ lắm là vô dụng thôi.]

[Sao F101 hỏi lạ dạ?]

[Nói đến máy bán tin tức, F101 ui, cái tin trên thẻ UR hôm qua là gì á? Tui muốn biết nha 🥺]

[Tò mò +1.]

[Tụi lầu trên bớt hỏi đê, F101 không nói cho mấy người biết đâu, tin cấp UR đó, bộ giỡn à 🥲]

Triệu Hành chớp mắt, hỏi: “… Tin cấp UR ghê gớm lắm hả?”

[Please, cấp UR đóooo!]

[Nghe mùi Versailles* thế nhở.]

* Versailles: Thuật ngữ bên Trung, ám chỉ diễn giỏi quá, hoặc là diễn để khoe khoang quá.

[Nói sao ta, thẻ UR ra mắt ba tháng mà chưa ai nhận được cả. Hôm qua là lần đầu xuất hiện á, có lẽ người trên đảo không biết chứ bên ngoài, hot search liên quan đến cậu treo cả ngày rồi 🥹.]

Thiệt không?

Lợi hại thế à?

Triệu Hành nhướng mày.

Hắn xoay người, nheo mắt đánh giá tượng đá to lớn và cái hồ sâu không thấy đáy kia.

Sau khi lượn quanh hồ hai vòng, Triệu Hành lấy đèn pin ra, kéo mặt nạ bảo hộ dạng trong suốt lên rồi nhảy xuống hồ.

Mặt nạ L tặng Triệu Hành là lội không thấm nước, còn có tác dụng lọc khí, Triệu Hành có thể dùng nó để thở tự do dưới nước. Có mặt nạ này cộng thêm đèn pin công suất cao, hắn nhìn khá rõ cảnh dưới đáy hồ.

Người sống dưới lòng đất từ bé như Triệu Hành toàn bơi lội hoặc lặn trong ao nhân tạo, đây là lần đầu hắn được chìm xuống đáy nước thật sự.

Bên dưới hồ nước có cỏ, cá tôm, mỗi thứ khiến hắn cảm thấy mới lạ. Bơi khoảng nửa tiếng, Triệu Hành cũng tìm được một cánh cửa đằng sau lớp rong rêu. Ngay khi chạm tay vào cửa đá kia, tim Triệu Hành đập thình thịch. Hắn nhắm mắt, dùng sức đẩy cửa ra…

Một luồng khí nóng như nham thạch lao về phía Triệu Hành!

Triệu Hành bị luồng hơi này đập cho đầu óc quay cuồng, tầm nhìn cũng mơ hồ. Dòng nước đang ôn hòa cũng vì luồng hơi mà trở nên cuồng bạo, sức ép làm nội tạng hắn đau nhói.

Triệu Hành nhịn đau mở mắt, trông thấy một xoáy nước sáng ngời đằng sau cánh cửa đá! Gần như trong tít tắc, xoáy nước tạo ra lực hút kinh người, hút Triệu Hành vào trong.

“Rầm!”

Triệu Hành ngã trên mặt đất, đau như thể gãy hết mấy cái xương trên người. Hắn rên khẽ, che bả vai mở mắt ra.

Sau đó thì đứng hình.

Thẻ UR không có lừa hắn.

Đằng sau tảng đá thật sự có một… khu vườn xinh đẹp.

Nơi này hệt như một thế giới khác được ngăn cách bởi hồ nước. Nó chặn hết tất cả ồn ào náo động bên trên, cũng che mất thời tiết âm u.

Đây là một khu vườn bí mật.

Mỗi đóa hoa nơi này đều hết sức tươi đẹp, những chú bướm xinh xinh nhẹ nhàng khẩy cánh tung bay, mây trắng trôi bồng bềnh, nền trời màu xanh nhàn nhạt.

Đẹp hệt như thần thoại.

Triệu Hành hoảng hốt vươn tay, một con bướm màu tím pha xanh bay đến, đậu trên ngón tay hắn.

Một giọng nói xa xăm, non nớt truyền đến…

[Trên mặt đất nhất định rất đẹp, nhiều hoa nhiều cỏ, nói không chừng còn có bướm…]

Thì ra ảo tưởng của hắn là sự thật.

Trên mặt đất rất đẹp, cũng có bướm.

Hắn không hề lừa Lạc Lạc.

“Ở đây đẹp lắm đúng không?” Một giọng nói kỳ ảo truyền đến từ phía sau, kéo Triệu Hành ra khỏi hồi ức của mình.

Triệu Hành rút súng bên hông, cảnh giác quay đầu.

Người nói chuyện là một thiếu nữ tầm mười tám, mười chín. Cô ấy đội vòng hoa xinh đẹp, mặc váy trắng đi chân trần, bước về phía Triệu Hành. Làn da trắng noãn như sữa tươi, quyến rũ trẻ trung, lung linh hệt như tinh linh trong rừng.

“Đẹp lắm.” Triệu Hành đáp.

Cô gái cười nhìn hắn: “Hoa đẹp hay tôi đẹp?”

Triệu Hành: “Đều đẹp.”

Cô gái bĩu môi hơi không vui, hờn dỗi nói: “Anh nói dối, nếu anh thấy tôi đẹp thì đâu cầm súng thế kia.”

Triệu Hành nhướng mày, không đáp.

Nhưng cũng không bỏ súng xuống.

Cô gái tò mò chớp chớp mắt: “Anh kỳ lạ thật đó. Tôi thấy nhiều người rồi, ai cũng mất hồn mất vìa vì tôi, nguyện vì tôi mà trả giá tính mạng. Mỗi anh thấy tôi là vẫn dí súng thôi.”

Triệu Hành: “À, chắc do bọn họ thiếu kiến thức, chưa từng thấy người đẹp bao giờ.”

Cô gái sửng sốt: “Nhưng tôi chính là người đẹp nhất trên thế giới này.”

Cô ấy nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tộc hoa linh bọn tôi là chủng tộc đẹp nhất thế giới, tôi là Thánh Nữ của tộc, chẳng ai có thể đẹp hơn tôi cả.”

Cô gái cúi đầu, xòe ngón tay đếm đếm: “Dựa theo lời trong tộc thì dung mạo của tộc địa linh có thể so với chúng tôi một tí tẹo thôi. Nhưng mà ít ai biết bản chất của địa linh là ác quỷ, người bị bọn họ quyến rũ đều sinh ra tâm niệm tàn ác muốn hại người. Vậy nên bọn họ không thể so với tộc hoa linh của bọn tôi.”

Triệu Hành nghe thế thì buồn cười nhưng mà hắn không có chen ngang giây phút ảo tưởng bản thân của cô gái nhỏ này.

Mà giọng cô gái bỗng thay đổi, cô gái nhìn Triệu Hành, tích cực hỏi hắn: “Nghe anh nói vậy thì hẳn biết người đẹp hơn tôi, đó là tộc nào thế?”

Triệu Hành: “Là nhân loại.”

Cô gái: “Không thể nào, nhân loại sao đẹp hơn tôi được! Trừ khi… trừ khi đó là người mà anh thích. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà, vậy nên mới thấy đẹp hơn tôi thôi!”

Triệu Hành: “…”

Triệu Hành bất lực: “Tôi không thích cậu ta nhưng cậu ta đẹp hơn cô nhiều… chúng ta bỏ qua đề tài này được không?”

“Không!” Cô gái mắt đỏ bừng, quay đầu trộm lau nước mắt.

Triệu Hành: “…”

Không đến mức đó chứ? Nói thật, Triệu Hành mất kiên nhẫn rồi đó.

Trước giờ hắn chẳng phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc gì, Lạc Minh Sơn đẹp vậy mà hắn còn đánh cho thừa sống thiếu chết. Càng đừng nói cô gái mới gặp lần đầu trước mặt, đã không đẹp bằng Lạc Minh Sơn còn bị tự kỷ.

Có điều hắn không ngốc, hiểu thân phận cô ta không tầm thường, nói không chừng còn là chủ nhân khu vườn.

Vì thế hắn cười, nhỏ giọng dỗ cô nàng: “Được rồi là tôi sai, cô đẹp nhất.”

Cô gái cắn môi tức giận: “Anh nói dối, anh có bỏ súng xuống đâu?!”

Triệu Hành: “…”

Chán thật.

Triệu Hành mặc kệ cô nàng, tiếp tục tham quan xung quanh. Khu vườn này lớn đến mức gần như không có biên giới nhưng Triệu Hành đi theo một hướng thì thấy một bức tường hoa bị đổ. Bên kia tường hoa có một cánh cửa gỗ màu đỏ khá cổ xưa, phủ đầy dấu vết năm tháng.

Triệu Hành thử đẩy nhưng không mở được.

“Cửa này chỉ có tôi mới mở được thôi.” Cô gái tộc hoa linh lau nước mắt, đi đến nói.

Triệu Hành hỏi cô: “Sau cửa có gì vậy?”

Hoa linh “hừ” một tiếng: “Tôi không nói cho anh biết đâu!”

Triệu Hành lùi về sau khoảng 3m, lấy ra quả lựu đạn mini.

Hắn sờ sờ quả lựu đạn, hơi tiếc. Hắn chỉ có duy nhất một quả thôi, tính để khi nguy cấp mới dùng.

Triệu Hành vừa chuẩn bị rút chốt thì hoa linh kia hét ầm lên, chạy lại: “Không được! Nó không nổ cửa được đâu, chỉ phá hoại hoa cỏ thôi.”

Triệu Hành: “Vậy cô mở cửa cho tôi đi.”

Hoa linh cắn môi, do dự rồi miễn cưỡng đến trước cánh cửa.

Triệu Hành cũng theo qua.

Hoa linh nhìn hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật đáng ghét, sao anh lại không tin tôi là người đẹp nhất chứ.”

Cô gái vươn một ngón tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa hệt như được giải trừ ma pháp, từ từ mở ra.

Hoa linh quay đầu nhìn Triệu Hành, chớp chớp mắt, vẻ cô đơn và khổ sở trên mặt biến mất không chút dấu vết.

“Anh biết không, trước anh, tất cả đàn ông bước vào cánh cửa này đều bảo muốn cưới tôi.”

Cô ấy dứt câu thì cánh cửa hoàn toàn mở rộng. Ánh sáng chói mắt ập đến như muốn thiêu cháy cả giác mạc. Triệu Hành theo bản năng giơ tay che, nhưng giây tiếp theo, mặt đất chấn động, một con quái vật khổng lồ màu đỏ lao về phía Triệu Hành.

Triệu Hành dùng tốc độ nhanh nhất giương súng lên, bóp cò. Viên đạn bay vút trong không khí rồi đáp trên đầu quái vật!

“Đùng!”

Viên đạn găm vào mũi quái vật, nơi đó lõm xuống thành một cái hố. Quái vật bực bội dùng móng vuốt phẩy phẩy trên mũi mình, sau đó lại vồ tới Triệu Hành!

Triệu Hành kinh hãi, không dám trì hoãn chút nào, vội rút chốt an toàn lựu đạn rồi ném về phía quái vật.

Quái vật linh hoạt né quả lựu đạn rồi há miệng, nuốt Triệu Hành vào bụng.