Triệu Hành hít sâu một hơi, chân thành khuyên nhủ cậu ta: “Bạn nhỏ L, xài tiền phải có chừng mực, cậu đừng vì tặng thưởng mà táng gia bại sản hoặc vay nặng lãi đâu nha. Cha mẹ cậu kiếm tiền đâu dễ.”

[L: Em không có cha mẹ.]

Triệu Hành sửng sốt: “Vậy sao cậu có nhiều tiền thế?”

Lát sau L mới đáp.

[L: Em tự kiếm ạ.]

Triệu Hành thở phào. Xem ra tuy nhóc này còn nhỏ nhưng đã đi làm rồi.

Triệu Hành: “Vậy cậu bảo vay tiền…”

[L: Không phải chuyện gì lớn đâu ạ, em biết lượng sức mà.]

Triệu Hành tạm yên tâm.

Nếu nhóc này vừa thành niên đã kiếm được mấy trăm ngàn một tháng, vậy Triệu Hành cũng đỡ lo cho cái ví của nhóc. Nhưng để phòng ngừa, Triệu Hành vẫn rào trước: “Không được vay tiền để tặng thưởng cho anh nữa.”

[L: Em biết rồi ạ.]

Thấy L đã làm đến vậy, Triệu Hành không từ chối ý tốt của nhóc nữa, hắn cắn răng mua thẻ phòng đơn.

Mua xong, hắn còn dư 42.33 điểm tích lũy.

Triệu Hành tiếp tục đi về phía đông, vừa đi vừa quan sát tìm kiếm những tấm thẻ nhiệm vụ ẩn. Trên hòn đảo nhỏ này, ăn hay ngủ đều cần điểm tích lũy, Triệu Hành không thể chỉ dựa vào phần thưởng mà L cho được.

Nửa tiếng sau, Triệu Hành từ bỏ việc tích cóp điểm thông qua làm nhiệm vụ, không phải Triệu Hành mù không tìm được thẻ nhiệm vụ hay kén cá chọn canh thấy 1 2 điểm quá ít.

Mà do đa phần thẻ nhiệm vụ đều thế này…

[Xin hãy tìm hai nhành hoa không tỳ vết, sử dụng độc của nó để giết chết một con trùng.]

[Gần đây có một con chim Hoằng Đằng mẹ không tìm thấy con non của mình, hãy giúp nó.]

[Hãy nếm thử một quả độc.]

[Xin hãy bơi khỏa thân trong năm phút, giao lưu với người xem trong phòng livestream.]

Hoa không tỳ vết là khỉ gì? Giết con trùng nào? Chim Hoằng Đằng là cái mẹ gì nữa?

Làm ơn đi!

Bên tổ chức đang mặc kệ sống chết của người tổ E, F dưới lòng đất à? Còn bảo người ta thử quả độc nữa?! Đang test coi thằng nào ngu chịu nhận nhiệm vụ này hả? Cái cuối cùng! Là thiên tài nào nghĩ ra cái trò bơi khỏa thân trong năm phút vậy? Còn phải giao lưu với khán giả, show hàng cho người ta thấy hết hay gì?

Giới hạn của “Game F101” đúng là đáng kinh ngạc thật nhỉ, không những bạo lực máu me mà còn đượm màu tình dục, trắng trợn táo bạo nữa chứ?

Loại nhiệm vụ xàm lông này ai thèm làm?

Triệu Hành vứt thẻ nhiệm vụ.

Giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu tỏa ra sức nóng mà Triệu Hành chưa từng trải nghiệm bao giờ. Đồ phòng hộ cao cấp của L tặng có chức năng thông khí, nhưng áo khoác và mặt nạ của D014 lại kín gió. Mồ hôi chảy dọc theo trán, nóng muốn vỡ đầu.

Triệu Hành sống ở thành phố ngầm từ bé chưa từng thấy ánh mặt trời, cũng chưa từng chịu cảm giác này bao giờ. Mới một lát hắn đã không chịu nổi rồi, dứt khoát cởi áo khoác và mặt nạ ngồi phịch dưới gốc cây đại thụ.

Chỗ này vừa hay có một chiếc bảng điện tử, khu bình luận trên đó đang nhảy điên cuồng.

[A a a sao D014 lại biến thành F101, tôi bỏ qua cái gì à?]

[Chúng ta là người một nhà, đừng có sang kênh khác nói linh tinh nha.]

[Sao F101 đẹp trai thế, huhu mlem quá 🥺]

[Tiếc ghê á, sao F101 không nhận nhiệm vụ bơi khỏa thân nhỉ? Thẻ đó 3 điểm lận á🥹]

Một bình luận VIP màu sắc sặc sỡ xuất hiện.

[Nếu anh đẹp trai F101 dám nhận nhiệm vụ bơi khỏa thân, tui thưởng nóng 50.000 😎.]

[Clm 3 điểm + 50.000, là 8 điểm lận đó trời! F101 mau húp cái thẻ kia lẹ điiiii]

[Tui ké 20.000 luôn 🍌]

[Má đỉnk z! F101 quất lun nàooooo]

[Há há há còn ai ké thưởng nữa khum? Mị hóng quá nè!🥳]

[L: Không được.]

[L: Anh trai chờ chút nhé.]

Triệu Hành đang cầm lá cây làm quạt phe phẩy cho đỡ nóng, hắn đọc bình luận câu có câu không, dòm tình huống thì chỉ cười chứ không đáp.

Mãi khi thấy bình luận của L, hắn đứng bật dậy.

“L, đừng bảo cậu lại đi vay để tặng quà nhé? Không được!”

Khoản chừng một phút, L mới trả lời.

[L: Dạ.]

[L: Anh không được bơi khỏa thân đâu đấy.]

Triệu Hành cười, ném cái lá trong tay xuống: “Mẹ nó, ai muốn khỏa thân chứ? Ông đây không bán sắc.”

Khu bình luận lại quá khích, một đám người kêu “cắn được rồi”, còn cắn gì thì chẳng biết.

Triệu Hành ngồi nghỉ một chốc thì khoác áo, đeo mặt nạ lại, giọng hơi lười: “Không nói nữa, tôi phải đi đây. Cái trụ nạp điện phía đông gì đấy ở đâu vậy? Sao đi lâu thế mà còn chưa đến?”

Khu bình luận đồng loạt xuất hiện dấu chấm hỏi.

[???]

[???]

[Ủa, phía đông? Không phải nãy giờ cậu đi về phía tây à?]

Triệu Hành: “???”

[Mặt trời mọc phía đông, F101 nghĩ mặt trời có mọc nhầm hướng được không?]

Triệu Hành: “…”

Triệu Hành ngó mặt trời, lại nhìn khu bình luận đầy dấu chấm hỏi, miễn cưỡng thừa nhận chuyện mình đi nhầm hướng.

Hắn hơi bất đắc dĩ cúi đầu cười cười: “Xin lỗi nhé, trước giờ chưa từng thấy mặt trời.”

Khu bình luận bỗng yên tĩnh hẳn.

Sau đó một loạt thông báo tặng thưởng xuất hiện.

[Người xem tặng số F101 500 đồng, tự động đổi thành 0.05 điểm tích lũy.]

[Người xem tặng số F101 200 đồng, tự động đổi thành 0.02 điểm tích lũy.]

[Người xem tặng số F101 10.000 đồng, tự động đổi thành 1 điểm tích lũy.]

Triệu Hành bất ngờ nhướng mày, nói cảm ơn rồi đeo mặt nạ, xoay người đi về hướng đông.

Bởi vì lúc nãy đi ngược hướng nên đến bốn giờ chiều Triệu Hành mới đến được nơi mình muốn.

Hắn đẩy lá cây che tầm mắt, nhìn cái trụ nạp điện trên bờ cát trắng phía đông, nhưng trên bãi không phải chỉ có trụ nạp điện mà còn có hơn 20 người đang đứng đợi.

Triệu Hành trông thấy hai người quen.

Là Tô Diệp số C005, và số F078 – đàn em của tên họ Tô mà Triệu Hành từng ẩu đả, cũng đến từ khu K13.

Triệu Hành không biết tên gã, chỉ nhớ gã họ Tô, đánh đấm cũng không tệ nhưng hôm nay tên bự con đó lại bị cột trên cọc gỗ.

Bên dưới lớp mặt nạ bảo hộ trong suốt, gương mặt gã thất thần, ánh mắt từng rất tàn nhẫn nay lại ảm đạm không chút ánh sáng, tựa như giây tiếp theo sẽ chết vậy.

Trước mặt F078 là một tên Lam Tinh số B077 đang cầm chuỳ, nó cao tầm 20cm nhưng cánh lại rất lớn, nếu dang rộng ra cũng phải nửa mét.

Trông nó như sắp khóc đến nơi: “Tôi, tôi không dám đâm gã.”

Tô Diệp cười nhạo: “Lề mề cái gì? Chẳng lẽ cậu người máy giả dạng à?”

Nhờ tiếng xì xầm bàn tán của mấy người khác, Triệu Hành cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Thì ra sau khi điều tra, bọn họ đã xác nhận người máy sinh học không nằm trong tổ E, F. Nhưng ngón tay của thành viên tổ A, B, C, D không dễ chặt nên bọn họ nghĩ ra biện pháp khác…

Người máy sinh học có một thiết lập chung: Không thể làm bị thương nhân loại và dân Lam Tinh.

Thế là bọn chúng tìm thành viên tổ E, F để làm thí nghiệm, giờ ai làm bị thương người tổ E F mới được loại trừ khỏi diện tình nghi.

Lúc B077 do dự thì những người khác cũng bất mãn.

“B077, cậu do dự gì đó? Đâm đi!”

“Tuy khả năng người máy ở tổ C, D lớn hơn, nhưng giờ cậu cũng rất khả nghi đó.”

“Đúng rồi, đâm nó một cái thôi chứ có phải giết người đâu, lằng nhằng gì đấy?”

“Nhanh tay đi, mặt trời sắp xuống núi rồi! Tháp Trắng cách chỗ này xa lắm!”

B077 cắn răng, nhắm mắt lại, run rẩy cầm dao găm đâm vào cánh tay của F078.

F078 mệt mỏi phát ra tiếng rên khe khẽ.

“Tôi nghe thấy tiếng hít thở của ai đó!” Một người Lam Tinh bỗng nhiên hô to rồi nhìn về hướng Triệu Hành.

Triệu Hành giật mình, vội lùi về sau. Giây tiếp theo, một tia laser phóng đến, cây cối che ở trước mặt Triệu Hành đều bị cắt đứt, rơi lả tả trên đất.

Triệu Hành cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Trông hắn rất bình tĩnh nhưng lưng đã ướt mồ hôi lạnh.

Tia laser kia cách hắn chưa đến 10cm.

Có lẽ hắn quá xem nhẹ vũ khí của người trên mặt đất rồi.

Tô Diệp cất súng laser rồi nhìn số trên áo khoác Triệu Hành, nói: “Ra đi, D004.”

Triệu Hành tính toán giá trị vũ lực của hai mươi mấy người của bốn tổ ABCD. Nhẩm xong hắn nhận ra mình đánh không lại mà trốn cũng không thoát nên đành yên lặng đi ra.

Đương nhiên trước khi bước ra, hắn đã lén vứt vũ khí của D004 đi. Dù sao D004 cũng là đồng lõa của Tô Diệp, lỡ như bị nhận ra thì toang mất, có điều đai lưng của D004 không cởi được, may mắn cái đai này màu đen, kiểu dáng bình thường, có hai người thuộc tổ D cũng mang cái tương tự.

Triệu Hành bước ra, Tô Diệp ném dao găm cho hắn: “Nghe lén lâu thế, chắc cậu biết mình phải làm gì rồi nhỉ?”

Triệu Hành bắt lấy dao găm, không nói chuyện.

F078 nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì.

Triệu Hành ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Tuy hắn không thích đám đàn em của tên họ Tô lắm, nhưng không có nghĩa hắn thấy vui khi đâm gã một dao, Triệu Hành vẫn chưa nghĩ ra cách nào để thoát thân.

Dao găm sắc bén xoay một vòng trong tay Triệu Hành. Triệu Hành đứng trước mặt F078. Mắt gã giật giật, nhìn tay của Triệu Hành.

Bỗng gã bật cười, tiếng cười khàn khàn.

Môi gã nhúc nhích, khẩu hình hai chữ: Triệu Hành.

Triệu Hành giật mình, hắn siết chặt dao găm trong tay, ánh mắt cảnh giác hơn. Hắn không ngờ mình đã che kín mít thế mà F078 – người chỉ đánh nhau với hắn một lần lại nhận ra.

Môi F078 lại mấp máy mấy chữ.

Triệu Hành nhìn gã chằm chằm.

Gã sẽ nói gì?

Sẽ la thật to? Nói cho mọi người biết mình là F101, là người có được chúc phúc thánh xanh lam kia? Rồi gã sẽ nhân cơ hội bỏ trốn khỏi cái nơi thống khổ này sao?

Triệu Hành chợt thấy mình thật ti tiện.

Hắn thế mà lại hy vọng F078 nói ra thân phận của hắn, vậy thì hắn có thể thẳng tay đâm gã một nhát, kết thúc cục diện bế tắc này.

Nhưng F078 không làm thế.

Gã đang nói: “Cầu xin cậu, giết tôi đi.”

Triệu Hành nhắm mắt, thở dài một hơi.

Hắn sai rồi, lúc nãy không nên vứt vũ khí của D004.

Triệu Hành xoay qua nhìn đám người, buông tay với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Xin lỗi, tôi là người chứ không phải súc sinh, không làm chuyện này được.”

B033 gần Triệu Hành nhất đẩy hắn một cái, quát to: “Mày mắng ai súc sinh?”

Triệu Hành sửng sốt, giọng vô tội: “A, tôi chửi ai súc sinh à? Tôi chỉ nói mình không phải súc sinh thôi mà? Tự nhận vơ vào người chi?”

“Mẹ nó!” B033 vung tay đấm về phía Triệu Hành. Triệu Hành linh hoạt né ra, trở tay giơ dao găm.

Máu tươi chảy dọc theo cánh tay B033.

B033 giận điên người, gã ta trừng mắt muốn ra tay tiếp thì một khẩu súng lạnh toát đặt ngay trán gã ta.

Một tay Triệu Hành dùng súng chỉa vào đầu B033, tay khác thì xoay con dao găm dính máu.

Hắn nhìn Tô Diệp, cất giọng lịch thiệp: “Cô Tô à, cách này của tôi cũng đủ chứng minh mình không phải người máy rồi nhỉ?”

Tô Diệp nheo mắt: “Cậu thà đắc tội người Lam Tinh này cũng không muốn đâm tên nô lệ kia sao?”

Triệu Hành nói: “Ngại ghê, tôi không có hứng thú bắt nạt kẻ yếu, tôi thích ngầu hơn.”

Nói xong hắn đẩy B033 nhưng không hạ súng xuống.

B033 che miệng vết thương trên cổ tay, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hệt như rắn độc. Mặc dù rất hận Triệu Hành, nhưng B033 ngại cây súng nên không dám làm gì, đành lùi về sau.

Lúc đến cạnh nữ nô, gã tát thật mạnh lên mặt cô gái, giọng rất dữ: “Người Trái Đất gớm ghiếc!”

Người tổ C và D đều quay sang nhìn gã ta với ánh mắt sắc lạnh.

B033 không để ý đến ánh mắt người khác, tiếp tục đánh đấm cô nô lệ của mình, trút hết cơn giận lên người cô gái.

Triệu Hành nhìn xuống đất: “Tôi đi được chưa?”

Tô Diệp gật đầu: “Được.”

Triệu Hành xoay người nhưng bước được hai bước thì có người nhào vào ngực hắn, ôm cánh tay hắn không buông.

Triệu Hành cúi đầu nhìn – đó là nữ nô lệ của B033.

Đôi tay lạnh như băng của cô ả trượt dọc theo cánh tay Triệu Hành, run rẩy nắm lấy khẩu súng trong tay hắn. Cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng xé gió, B033 đánh úp từ sau lưng. Gã ta nhảy lên lưng Triệu Hành, cánh tay như sắt thép bám lấy cổ của hắn.

Cổ bị siết chặt, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng bủa vây Triệu Hành, thậm chí hắn còn cảm nhận được móng tay sắt nhọn của B033 đang đâm vào máu thịt của hắn.

Chân của Triệu Hành lảo đảo, tầm mắt cũng mơ hồ do thiếu oxy.

Không… không được!

Triệu Hành đẩy tay nữ nô lệ kia ra, sau đó nhanh chóng đâm gao găm dính máu về phía sau, cấm sau vào lưng B033.

B033 lăn xuống khỏi người Triệu Hành, nhưng tay của gã ta vẫn cấu chặt lấy áo khoác hắn.

“Roẹt!”

Áo khoác đã rách nát nay bị xé toạc, thậm chí còn kéo theo cái mặt nạ phòng hộ rơi xuống.

“F101!”

“Là F101! Người dưới lòng đất nhận được chúc phúc thánh xanh lam!”

“50 điểm tích lũy! Là nhiệm vụ 50 điểm tích lũy của bảng giải trí!”

Triệu Hành vừa mới thả lỏng lập tức căng thẳng

Hắn ngẩng đầu thấy ánh mắt phát sáng của hai mươi mấy tuyển thủ kia.

Hệt như đám sói đói ghim chặt con mồi.

Dù sao thì 100 điểm tích lũy của người máy sinh học vẫn chưa có dấu vết, nhưng 50 điểm tích lũy của F101 lại ở ngay trước mắt.

Triệu Hành chửi thề trong bụng, hắn vừa chạy vừa quăng đạn khói giấu trong đai lưng, sau đó giơ súng bắn ba phát. Do sương mù che khuất tầm nhìn, Triệu Hành lại thiếu kinh nghiệm bắn súng nên chỉ làm bị thương cánh tay một thằng.

Không sao, mục đích của hắn đâu phải giết người mà chỉ muốn gây hỗn loạn để nhân cơ hội trốn thôi.

Hên là thành công.

Cả đám người loạn cào cào, bị khói mê và tiếng súng hù dọa nên ai cũng ngừng bước, vội móc vũ khí ra phòng thủ.

Cách này của Triệu Hành chỉ cầm chân được ba phút. Ba phút sau, khi Triệu Hành chạy khỏi bãi cát, trốn vào rừng thì một cây phi tiêu xé gió bay đến.

Triệu Hành nghiêng người tránh nhưng phi tiêu kia giống như có mắt, cứ bay về phía đôi mắt của hắn!

Triệu Hành không kịp suy nghĩ gì, hắn giơ súng lên bắn về phía phi tiêu!

“Bùm!”

Viên đạn va chạm với phi tiêu, cả hai tóe tia lửa, cuối cùng chỉ còn một đám sắt vụn rơi xuống.

Trái tim Triệu Hành đập dồn dập, bởi vì hắn phát hiện vô số sợi dây leo hệt như rắn độc đang trườn đến, quấn lấy mắt cá chân mình…

Triệu Hành vội rút súng lửa, ngọn lửa màu lam nóng rực đốt cháy đám dây leo khiến cho chúng cuộn tròn lại, phát ra tiếng rít gào.

Triệu Hành tiếp tục chạy về phía trước.

“Ầm đùng!”

Vô số âm thanh rền vang xuất hiện, hai hàng cây cối bị súng laser chém đứt ngã xuống đất, che hết lối đi của Triệu Hành.

Triệu Hành đứng sững lại, trái tim trầm xuống.

Hai tay hắn siết chặt hai khẩu súng, xoay người.

“F101, tôi thấy…” Giọng Tô Diệp lười biếng, cười châm chọc: “Lúc cậu tha F078 còn cho gã cái lưỡi lê đúng không? Tốt bụng ghê nhỉ.”

Cô ta từng bước đến gần Triệu Hành, váy đỏ xinh đẹp không dính chút tro bụi, lay động lòng người.

“Lúc cậu bỏ chạy để chúng tôi rượt, có phải đã chuẩn bị tâm lý trở thành vật thay thế cho gã đúng không?” Tô Diệp lại đổi tông giọng: “Nhưng nếu cậu ngoan ngoãn khai ra lý do mình nhận được chúc phúc thánh xanh lam thì bọn tôi sẽ cho cậu một con đường sống.”

Triệu Hành: “… Tôi cũng không biết tại sao mình nhận được chúc phúc thánh xanh lam.”

“Chắc chưa? Hoá ra trí nhớ của cậu không tốt lắm. Nhưng không sao, lúc cậu bị trói trên giá, thẻo từng miếng thịt thì sẽ nhớ thôi.” Tô Diệp nói khẽ: “Hoặc cậu có thể tiếp tục chạy trốn.”

Triệu Hành im lặng, ngẩng đầu nhìn Tô Diệp, rồi nhìn 23 người đằng sau cô ta.

Đám người này có nam, có nữ, có dân Lam Tinh cũng có người Trái Đất.

Mỗi người Trái Đất đều cầm các loại vũ khí khác nhau.

Còn người Lam Tinh lại có những dị năng kỳ lạ.

Có người vác cả đại pháo trên vai, nòng pháo đen nhánh nhắm thẳng ngay đầu Triệu Hành.

Có người lại dùng hai cánh tay như robot, một đầu là xích sắt gắn móc câu, lưỡi câu bạc đang xoay trong không trung, nhắm thẳng về phía mắt của Triệu Hành.

Còn có dân Lam Tinh hát một bài hát không tên, thao túng dây leo đã chết héo trên đất, để chúng tiếp tục mọc lên, quấn lấy hai cánh tay Triệu Hành, đoạt lấy hai khẩu súng trong tay hắn.

Triệu Hành muốn nhúc nhích cũng chẳng được. Bởi vì Tô Diệp ở ngay trước mặt, cánh tay trắng nõn của cô ta cầm súng laser, họng súng để ngay giữa trán của Triệu Hành.

Nóng ran.

“Đùng!”

Một tiếng súng vang lên.

Máu tươi tràn ra từ giữa mày, mặt Tô Diệp nhiễm máu đầm đìa.

Triệu Hành sửng sốt.

Những người khác cũng sửng sốt.

Mãi đến khi Tô Diệp ngã xuống đất với đôi mắt trừng to, mọi người mới kịp phản ứng lại. Bọn họ hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn xung quanh, ý đồ tìm ra hung thủ giết chết Tô Diệp.

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Ba tiếng súng vang lên.

Ba người trong đám đông ngã xuống.

Lần lượt là…

D068 đang nhắm đại pháo về phía Triệu Hành.

D034 quăng xích sắt về phía mắt của Triệu Hành.

A012 thao túc dây leo cướp súng của Triệu Hành.

Một cảm giác khủng hoảng dần xuất hiện, có người hét lên một tiếng, vội ném đạn khói trong người rồi bỏ chạy.

Khói kéo đến che trắng trời.

Trong lúc hỗn loạn, một chiếc bao tay bằng kim loại vô cùng lạnh lẽo dán vào lòng bàn tay của Triệu Hành.

Người nọ nhỏ giọng nói: “Đừng sợ.”