Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha! - Hồng Khẩu Bạch Nha

Chương 24: C24 Nét mặt dửng dưng như nhìn thấy bịch rác chắn ngang đường

Sau cùng, ‘thiết bị nghe lén’ mà trưởng ngục đưa cho Triệu Hành là một cục nam châm tròn nhỏ, kích thước cỡ móng tay cái, vừa khéo có thể gắn vào vòng tay điện tử Triệu Hành.

Lúc trưởng ngục đưa nó cho Triệu Hành còn ghé sát tai hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể phía trên sẽ kiểm tra.”

‘Phía trên’ ở đây có thể hiểu là lãnh đạo cấp cao hoặc ám chỉ ‘trên mặt đất’.

Rõ ràng, cả hai đều biết là vế sau.

Triệu Hành nhìn gã một cái, thầm than lời tên quản giáo này nói không sai: “Biết rồi, tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”

Triệu Hành đi vào thang máy của tòa nhà số 8, tự nhiên có hơi xấu hổ.

Ban đầu ký túc xá tám người của hắn ở tầng 15 dưới mặt đất, nhưng sáng hôm qua Lạc Minh Sơn mới bỏ ra 500 điểm hối cải để đổi sang một phòng đôi ở tầng ba cho hắn.

Vậy giờ hắn ngủ ở đâu đây?

Theo lý mà nói, Triệu Hành đã tuôn ra đống lời khó nghe như vậy thì hắn nên lạnh lùng nhẫn tâm rời khỏi phòng đôi và quay về phòng tám người mới đúng.

Nhưng mà…

Phòng tám người không còn là ký túc xá của hắn nữa, tội phạm ở đây không được phép ở cùng nhau, vi phạm một lần sẽ bị phạt 20 điểm hối cải. Đây cũng là nguyên nhân khi đó Trương Thăng bị hắn dùng đèn pin đánh bất tỉnh ở phòng kho nhưng sau khi tỉnh lại vẫn nơm nớp lo sợ lẻn về ký túc xá.

Hơn nữa, trong người Triệu Hành chẳng còn xu điểm nào cả! Nếu giờ hắn dám tới phòng 1502, ngày mai thức dậy khỏi cần tới phòng giáo dưỡng nữa mà đi thẳng đến phòng giật điện là được.

Trong lúc Triệu Hành đang rối trí, Lạc Minh Sơn đã lặng lẽ nhấn nút tầng ba. Kể từ khi cãi nhau với Triệu Hành xong, Lạc Minh Sơn vẫn tỏ ra rất im lặng. Thậm chí cậu còn trở nên chừng mực hơn rất nhiều, luôn giữ khoảng cách với Triệu Hành hơn một mét, dù đang đi chung thang máy cậu cũng cụp mắt lẳng lặng đứng trong góc.

Lạc Minh Sơn biểu hiện chán nản đến vậy nhưng Triệu Hành lại không hề mất tự nhiên.

Chả sao.

Dù gì hắn cũng là tên xấu xa mà.

Đến việc xỉ vả người khác rồi không chút do dự tiêu hết một trăm triệu của người ta hắn còn làm được thì mặt dày ngủ trong phòng đôi có là gì chứ?

Kẻ xấu tung hoành, không cần lý do, không cần kiêng dè.

“Ting!”

Thang máy đến nơi, Triệu Hành đi ra trước rồi mở cửa và bước vào phòng như trở về nhà mình, tắm rửa qua loa, sau đó nằm xuống ổ chăn mà Lạc Minh Sơn đã trải cho hắn.

Chăn nệm của Lạc Minh Sơn trải vừa mềm mại vừa êm ái, còn thoang thoảng mùi thơm dễ chịu, luôn có thể khiến Triệu Hành chìm vào giấc ngủ với tốc độ nhanh nhất.

Thế nhưng hôm nay, Triệu Hành lại hơi khó ngủ. Dưới ánh đèn mờ tối, hắn nhìn Lạc Minh Sơn từ từ vào cửa, im lặng đánh răng rửa mặt, im lặng lên giường ngủ.

Hệt như một linh hồn vất vưởng bị ép buộc ở chung phòng với Triệu Hành.

Cảm giác đầu tiên sau khi Triệu Hành ngủ dậy là đau đầu.

Cảm giác thứ hai là: Tiêu rồi, hắn ngủ quên. Chộp lấy đồng hồ báo thức lên nhìn, quả nhiên. Tiết học đầu tiên của phòng giáo dưỡng số 7 đã bắt đầu được mười lăm phút. Nói cách khác, hắn sẽ bị trừ nửa điểm hối cải.

Tuy nhiên số dư thẻ điện tử của hắn đang là 0.

Triệu Hành thấy đầu càng đau hơn.

Hắn nằm bẹp trên giường để xoa dịu tâm trạng đau thương của mình, sau đó khó khăn chấp nhận hiện thực tàn khốc mặc quần áo chuẩn bị đến trung tâm thẩm vấn.

Tự mình tới đó còn hơn là bị vòng tay giật điện cho ngất, tiếp đó ‘hân hạnh được’ quản giáo cưỡng chế kéo đi.

Anh Triệu đây không muốn mất mặt trước người nọ.

Sau khi Triệu Hành mặc đồ và mang giày xong thì cầm tấm thẻ điện tử trên bàn lên.

Lần này hắn bị phân đến phòng sám hối nào đây?

Triệu Hành vừa nhìn, lập tức sửng sốt.

Trên thẻ điện tử của hắn làm gì có ‘thông báo giật điện’ nào, chỉ có số dư chói lọi: 9999,5.

Cùng lúc đó, trên bàn là bữa sáng quen thuộc dành cho hắn. Ngay cả bộ quần áo hắn mặc hôm qua cũng đã được người nào đó giặt sạch phơi khô rồi treo lên. Hơn nữa cái người nạp điểm hối cải, mua bữa sáng và giặt đồ cho hắn cũng không có ở ký túc xá, cũng chẳng để lại một lời nhắn nào.

Như thể Lạc Minh Sơn sợ làm người khác căm ghét nên cố gắng che giấu cảm giác tồn tại của chính mình, song chỗ nào cũng là minh chứng cho sự hiện hữu của cậu.

Triệu Hành ném thẻ điện tử lên rồi bắt được, lại tiếp tục quăng lên rồi đón lấy. . Đam Mỹ Cổ Đại

Nghịch tới nghịch lui ba bốn lần mới dừng lại. Hắn cầm bữa sáng trên bàn vừa thong thả ăn vừa tiếp tục đi đến phòng giáo dưỡng số 7.

Xuyên qua cửa sổ lớp A109 của phòng giáo dưỡng số 7, Triệu Hành trông thấy Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn ngồi trong góc ở dãy cuối cùng của lớp học, cậu cúi đầu, lông mi che khuất đôi mắt, nhìn không rõ cảm xúc, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay nhợt nhạt của cậu đang vuốt ve hổ khẩu của mình, đầu ngón tay mân mê từng vết hằn.

(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Rõ ràng Lạc Minh Sơn chỉ yên lặng ngồi đó nhưng Triệu Hành lại nhìn thấy một sự chán chường chưa từng có trên người cậu. Triệu Hành nhìn lại mới phát hiện xung quanh Lạc Minh Sơn chẳng hề có ai, thậm chí có người vì không muốn ngồi cùng với Lạc Minh Sơn mà thà chen chúc một chỗ với những người khác ở hàng phía trước.

Dường như toàn bộ thế giới đều vứt bỏ Lạc Minh Sơn.

Đương nhiên Triệu Hành biết chuyện gì đang diễn ra. Bởi vì tiếng xấu lẫy lừng của Triệu Hành, bởi vì cả thế giới đều cho rằng Lạc Minh Sơn là người của hắn nên ai cũng xem cậu là một loại virus.

Vậy… đợi hắn rời đi thì sẽ ra sao?

Những người đó sẽ từ cô lập Lạc Minh Sơn chuyển sang thèm muốn cậu, bắt nạt cậu, trả thù cậu lại lần nữa sao?

Phải.

Triệu Hành đến phòng giáo dưỡng số 8 để tìm Lương Tiểu Bàn.

Tuy nhiên, so với lần trước đi dạy dỗ Tống Diệu, rõ ràng lần này hắn lễ phép hơn rất nhiều, đến khi hút hết điếu thuốc cuối cùng ở hành lang bên ngoài lớp học thì hắn mới đợi được Lương Tiểu Bàn tan lớp.

Lương Tiểu Bàn vừa ra khỏi cửa phòng học đã bị Triệu Hành ôm vai kéo đi.

Mặc dù lần trước Lương Tiểu Bàn không bị đánh nhưng cũng bị Triệu Hành dọa cho rén hết nấc, giờ vừa thấy hắn là người run lẩy bẩy, lúc Triệu Hành kéo anh ta về phía trước, anh ta giãy giụa lùi về sau theo bản năng.

Triệu Hành kẹp chặt cổ Lương Tiểu Bàn, ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ: “Thiếu tiền hả?”

Lương Tiểu Bàn lập tức ngừng vùng vẫy.

Câu nói của Triệu Hành như thể đột nhiên ban cho anh ta dũng khí vô tận, khiến tất cả nỗi sợ của anh ta đối với Triệu Hành đều tan biến.

Anh ta lập tức vô cùng chuyên nghiệp hỏi: “Anh Triệu, anh tới tìm tôi là vì bài kiểm tra tư tưởng vào hai ngày sau của anh đúng không?”

Triệu Hành: “Không phải tôi, là Lạc Minh Sơn.”

Lương Tiểu Bàn lập tức ngộ ra: “Ồ, tôi hiểu rồi. Anh Triệu, anh muốn tôi giở trò với bài kiểm tra tư tưởng của cậu ta, khiến cậu ta không qua được…”

Triệu Hành vả vào ót anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu có thể nghĩ ra cái gì tốt hơn không?”

Lương Tiểu Bàn xoa xoa gáy, có chút mù mờ: “Hả? Không đúng à? Không phải anh Triệu muốn trả thù Lạc Minh Sơn sao? Cậu ta có lỗi với anh…”

Không thể nào, không thể nào, ai đó hãy nói với Lương Tiểu Bàn những lời đồn đại mà anh ta mới nghe được là giả đi? Hai người này thật sự ở bên nhau ư???

Triệu Hành mất kiên nhẫn cắt đứt suy nghĩ của anh ta: “Cậu chỉ cần nói, cậu có làm được không?”

“Được được được!” Lương Tiểu Bàn gật đầu như giã tỏi: “Anh Triệu, anh đến văn phòng của tôi trước đi, chúng ta nói cho rõ.”

Vừa bước vào văn phòng, Triệu Hành lập tức ngồi trên sô pha như ông lớn, sai bảo Lương Tiểu Bàn: “Cậu điều tra lai lịch của Lạc Minh Sơn cho tôi.”

“Ok ok.”

Lương Tiểu Bàn nhanh nhảu mở máy tính, lấy thông tin của Lạc Minh Sơn đưa cho Triệu Hành xem.

[Họ tên: Lạc Minh Sơn.

Tuổi: 18.

Giới tính: Nam.

Lý do cải tạo: Vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng.

Tình huống cụ thể: Phạm nhân đã chống trả hành vi quấy rối tình dục của anh Phạm XX và anh Vương XX bằng những cách tương đối quyết liệt, mặc dù phạm nhân đã bị gãy xương sườn, xương đòn và bị đâm vào bụng trong lúc chống cự nhưng cũng khiến anh Phạm tử vong và anh Vương bị thương nặng. Sau khi anh Phạm tử vong, phạm nhân vẫn không dừng lại mà tiếp tục hành hung, đâm anh Phạm hơn 20 nhát dao, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội.

Điều kiện ra tù: Nhận án hai năm tù và vượt qua bài kiểm tra tư tưởng nửa năm một lần. Sau khi thời hạn thi hành án kết thúc, nếu không thông qua sát hạch sẽ phải tiến hành thi lại cho đến khi đạt yêu cầu mới được ra tù. Nếu kết quả đánh giá xuất sắc sẽ được xem xét giảm hình phạt.]

Lương Tiểu Bàn chỉ vào câu cuối cùng, nói với Triệu Hành: “Anh xem đi, chỉ cần chúng ta làm số điểm của Lạc Minh Sơn trên 95 thì sau nửa năm cậu ta có thể ra ngoài.”

Triệu Hành cất giọng khàn khàn: “Có thuốc lá không?”

Lương Tiểu Bàn lập tức đưa thuốc lá và bật lửa trong ngăn kéo cho Triệu Hành, còn nịnh nọt châm lửa cho hắn.

Triệu Hành cúi đầu rít một hơi, giọng nói càng thêm khàn: “Thế có báo cáo thương tích không?”

Lương Tiểu Bàn lấy giám định thương tích của ba người đó ra.

Triệu Hành nhìn chằm chằm một câu trên đó: ‘Phạm nhân gãy hai xương sườn bên trái, gãy xương đòn, bị hai tấm thép đánh vào người và dao đâm vào bụng, được điều trị tại phòng chăm sóc đặc biệt trong nửa tháng, ý chí sinh tồn yếu ớt.’

Hắn cúi đầu hút thêm hơi thuốc, lát sau mới hỏi: “Tên họ Vương kia không chết nhưng phạm tội cưỡng hiếp lần nữa, chắc tên ấy đang ở trại giam, ở đâu?”

Lương Tiểu Bàn thử kiểm tra, sau đó xấu hổ đáp: “E hèm, tôi không có quyền hạn nhưng bạn của vợ chú họ tôi thì có. Tuổi tôi còn trẻ đã được làm giáo viên thực tập là nhờ ‘thơm lây’ từ người đó, với lại việc kiểm tra tư tưởng khi nãy tôi nói cũng là do người đó tiến hành, còn tôi ăn chia tỷ lệ há há…”

Triệu Hành: “Muốn bao nhiêu?”

Lương Tiểu Bàn: “Nếu muốn ra tù trong vòng nửa năm thì hai lần kiểm tra tư tưởng cần đạt trên 95 điểm, một lần là 5.000, hai lần là 10.000… Còn muốn điều tra tin tức của tên họ Vương đó thì có thể tặng…”

Triệu Hành híp mắt: “Đơn vị là điểm hối cải?”

Lương Tiểu Bàn: “… Ừ.”

Triệu Hành nhìn thẳng vào mắt Lương Tiểu Bàn, chậm rãi mở miệng: “Có nghĩa là giảm phạt một năm rưỡi cần 100 triệu?”

“Có thể giảm giá 20% nếu người nhà chuyển tiền trực tiếp…” Giọng Lương Tiểu Bàn càng lúc càng nhỏ, hình như cũng thấy cái giá này hơi quá: “Chủ yếu vì bạn của vợ chú họ tôi muốn lấy điểm hối cải nên giảm giá 20% cho tội phạm…”

Lương Tiểu Bàn bị Triệu Hành nhìn đến ớn lạnh sống lưng, anh ta cắn răng nói: “Nhiều nhất chỉ có thể giảm thêm 5%, không thể giảm nhiều hơn nữa, tôi đã trừ hết phần của mình rồi.”

Triệu Hành buông tha: “Chốt, tôi sẽ đưa cậu trước một nửa, một nửa còn lại sau khi kiểm tra tư tưởng tôi sẽ đưa nốt.”

Lương Tiểu Bàn: “Được luôn anh Triệu, giờ tôi sẽ liên lạc ngay với người đó để lấy thông tin của tên họ Vương cho anh.”

Triệu Hành nhận được tài liệu của Vương Tán sau mười phút.

Vương Tán, nam, 28 tuổi, bị giam ở phòng 1506 của tòa nhà số 9. Nhưng thứ thú vị là dấu tích xanh lá được vẽ đằng sau tài liệu của hắn ta.

“Cái này là cái gì?” Triệu Hành chỉ vào cái dấu đó hỏi.

Lương Tiểu Bàn hơi ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Là nhân viên luồng xanh…”

Triệu Hành không kiên nhẫn gõ bàn: “Cậu nói nhân viên luồng xanh là sao?”

Lương Tiểu Bàn lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng giải thích: “Kiểu là… giống như Lạc Minh Sơn, hắn ta cũng nộp 100 triệu nên nửa năm sau sẽ ra tù.”

Sắc mặt Triệu Hành tức thì trở nên u ám.

Lương Tiểu Bàn lật đật nói bóng gió: “Nhưng mà nếu hắn ta vì lý do nào đó mà vắng thi thì chúng tôi cũng không làm gì được, tiền sẽ không hoàn lại.”

Triệu Hành nhìn anh ta một cách ẩn ý: “Biết rồi.”

Vì Vương Tán cũng là kẻ không thiếu tiền nên Triệu Hành bỏ qua luôn phòng giáo dưỡng và nhà xưởng, đi thẳng tới ký túc xá của hắn ta để chặn đường, không ngờ tìm được người thật.

Ngay trong phòng vệ sinh của ký túc xá. Nhưng không chỉ có mỗi mình Vương Tán mà còn có một thiếu niên 17-18 tuổi bị hắn ta đè ở dưới đang liều mạng chống cự.

Mẹ nó đúng là chó không đổi được thói quen ăn cứt*.

(*) ẩn dụ cho bản chất khó thay đổi.

Triệu Hành cười khẩy.

Vẻ mặt của Vương Tán khi nhìn thấy Triệu Hành rõ ràng có hoảng loạn đôi chút, nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Triệu Hành? Mày tới đây làm gì? Tao nhớ là tao không hề đắc tội với mày?”

Không đắc tội?

Cả thiên hạ đều biết Lạc Minh Sơn là người của hắn mà tên Vương Tán này còn mặt mũi nói không đắc tội với hắn à?

Diễn dở quá.

Nhưng Triệu Hành không có tâm trạng tán dóc với hắn ta.

Hắn đóng cửa phòng tắm, kéo Vương Tán ra khỏi người thiếu niên kia, sau đó túm lấy cổ áo hắn ta rồi bắt đầu đánh mà không nói tiếng nào. Cũng vì Vương Tán cứ liên tục khóc la om sòm nên Triệu Hành trực tiếp nhét giẻ vào miệng hắn ta.

Hai mươi phút sau, Vương Tán thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, xương sườn và xương đòn của hắn ta đều gãy hết, bụng không bị đâm nhưng bị Triệu Hành đạp cho hai lần, thương tích còn nghiêm trọng hơn là bị dao đâm.

Triệu Hành dự đoán nếu hắn ta không được chữa trị trong vòng 30 phút thì chắc chắn sẽ không qua khỏi đêm nay. Nhưng cơn giận của Triệu Hành vẫn chưa nguôi.

Vừa nghĩ tới bản báo cáo thương tích của Lạc Minh Sơn, trong lòng hắn liền không kiềm chế được cảm xúc bạo ngược, quăng Vương Tán xuống đất, ánh mắt chuyển sang con dao gọt hoa quả cách đó không xa.

… Nên dùng hay không?

Phần tử bạo lực rục rịch nổi dậy, tức giận dâng cao đến mức gần như phá vỡ mọi lý trí. Nên dùng dao không đây? Nên tái hiện lại vết sẹo giống như của Lạc Minh Sơn trên người hắn ta không?

Nên… giết hắn ta không?

Dù gì hắn ta cũng là tên cặn bã.

Ngay khi Triệu Hành sắp không thể kiềm chế sự bốc đồng của mình, con dao gọt hoa quả trong tầm nhìn của hắn bỗng nhiên bị một bàn tay gầy guộc nắm chặt.

Suy nghĩ của Triệu Hành bị cắt ngang, sự chú ý chuyển từ con dao gọt hoa quả sang thiếu niên đang cầm nó.

Từ lúc Triệu Hành bước vào, cậu thiếu niên xa lạ vẫn luôn cuộn tròn trong góc tường không hề nhúc nhích nhưng giờ phút này lại nhặt cây dao, cả người run rẩy bò về phía Vương Tán.

Cậu ta nắm chặt con dao bằng cả hai tay, giơ cao rồi đâm thẳng xuống hạ bộ của Vương Tán!

Cậu ta hét lên thảm thiết: “… Chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”

Mãi đến khi nơi đó máu thịt lẫn lộn, thiếu niên mới thay đổi vị trí, cắm phập con dao vào trái tim của Vương Tán.

Bây giờ, Vương Tán cuối cùng cũng chết.

‘Leng keng’

Con dao dính đầy máu rơi xuống đất.

Cảm xúc thù hận và trả thù thành công lần lượt lắng đi, hiện thực và nỗi sợ bóp chặt trái tim từng chút một.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hành, mặt đầy nước mắt, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn và luống cuống: “E- Em giết người rồi, em giết hắn ta rồi… Em…”

Cậu ta trông vừa tuyệt vọng vừa khiếp sợ, như thể đang trơ mắt nhìn bản thân sa vào vũng bùn.

Triệu Hành nhìn cậu ta, trong đầu tự nhiên hiện lên khuôn mặt của Lạc Minh Sơn.

… Cậu của khi đó, cũng hoang mang tuyệt vọng và đau đớn như thế này khi giết tên họ Phạm sao?

Tim Triệu Hành chợt thắt lại.

Lòng trắc ẩn của Triệu Hành trỗi dậy, hắn lặng lẽ vươn tay ra, xoa đầu của thiếu niên xa lạ trước mặt. Thiếu niên giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên nhào vào lòng Triệu Hành khóc òa.

Triệu Hành bị ép làm gối ôm năm phút đồng hồ, cuối cùng có phần bực mình.

Hắn kéo thiếu niên ra: “Được rồi, đừng khóc nữa, giờ cậu tính sao?”

Cậu ta lau nước mắt, nhìn Triệu Hành, giọng khẽ run: “Em… Em muốn tới trung tâm thẩm vấn đầu thú. Anh… Anh Triệu muốn đi cùng em ạ?”

Triệu Hành nghĩ ngợi, gật gật đầu: “Đi cùng đi.”

Hắn đi vào phòng vệ sinh, Vương Tán chết rồi.

Dù với tư cách là nhân chứng trong vụ án giết người hay thủ phạm đả thương Vương Tán thì bất kể thế nào hắn cũng phải tới trung tâm thẩm vấn một chuyến.

Hai người lặng im sóng vai đi với nhau, có điều sắc mặt của thiếu niên ngày càng tái nhợt, động tác chậm chạp, ánh mắt đờ đẫn, như thể một giây sau sẽ ngất đi.

Đúng lúc này, Triệu Hành tự dưng cảm giác trước mặt có một ánh mắt nóng rực đặt lên người mình.

Triệu Hành chuyển sự chú ý của mình khỏi thiếu niên bên cạnh, nhìn về phía trước. Trên con đường chính người người qua lại dưới mặt đất, hơn chục người đứng lại tại chỗ hít drama.

Lạc Minh Sơn lẳng lặng đứng cách hắn hai mươi mét, tầm mắt của cậu xuyên qua đám đông nhìn hắn. Nhìn quần áo bẩn thỉu của hắn, nhìn thiếu niên kế bên hắn, nhìn vết máu trên tay cậu ta, nhìn dấu tay đẫm máu vì bị người khác ôm chặt mà để lại bên hông Triệu Hành.

Bên cạnh Lạc Minh Sơn còn có một con bọ đang lải nhải.

“Mày nhìn ai đấy? Lời tao nói khi nãy mày có nghe hay không? Ông đây muốn bao nuôi mày!”

Nhìn người đó xách theo vali thì chắc là mới tới đây, gã chẳng thèm để ý ám chỉ đừng tìm đường chết của người qua đường mà còn ra vẻ khoái chí: “Nghe nói ở đây giao dịch bằng điểm hối cải đúng không, một tháng ông đây cho mày 50 điểm, thấy thế nào? Quá hào phóng còn gì!”

“Đcm! Mày câm à? Sao không ừ hử gì cả? Kệ, đi với tao, trước tiên làm tao sung sướng cái đã…”

Gã nắm chặt cánh tay Lạc Minh Sơn rồi kéo một cái khiến cậu loạng choạng.

Những người vây xem ai cũng nín thở nhưng đều lộ vẻ hưng phấn, nhìn Lạc Minh Sơn rồi lại nhìn Triệu Hành, chuẩn bị quan sát một cuộc chiến lớn.

Hình như họ đều cho rằng Triệu Hành sẽ đứng ra cho ‘tên tình địch’ kiêu ngạo ngu ngốc này biết tay một trận, diễn một cảnh ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ điển hình.

Lạc Minh Sơn không nói gì mà chỉ nhìn Triệu Hành.

Khi này, tầm mắt của cậu rời khỏi thiếu niên xa lạ cạnh Triệu Hành và dấu tay đỏ thẫm trên hông hắn, tiếp theo nhìn thẳng vào mắt Triệu Hành, vừa chăm chú vừa cố chấp.

Đôi mắt của cậu cực kỳ tĩnh lặng, không tranh không đoạt, không cầu cứu, cũng không chất chứa hy vọng.

Chỉ là tay trái của cậu nắm chặt thành quyền, lông mi khẽ run, thân thể mơ hồ căng cứng, trong lúc vô tình để lộ chút hồi hộp và mong đợi không thể che giấu.

“Huỵch.”

Thiếu niên đứng cạnh Triệu Hành bất ngờ trượt chân suýt ngã quỵ. Triệu Hành đỡ lấy cậu ta theo phản xạ có điều kiện. Hắn cúi đầu thấy trán cậu ta ứa mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch, hình như bất tỉnh rồi.

Triệu Hành dùng sức bế cậu ta lên.

Sau đó bước từng bước về phía trước.

Hắn không đáp lại ánh mắt bướng bỉnh của Lạc Minh Sơn, thậm chí lúc đi ngang qua mà chẳng quay đầu, vào khoảnh khắc lướt qua nhau, hắn thờ ơ liếc Lạc Minh Sơn một cái.

Khoảng chừng chưa đầy một giây.

Nét mặt dửng dưng như nhìn thấy một bịch rác chắn ngang đường.

Hiện trường im lặng.

Ngay sau đó ồ lên.

Vẻ mặt Lạc Minh Sơn dần cắt không còn giọt máu.

Mãi tới khi Triệu Hành đã lướt qua cậu, con bọ bên cạnh Lạc Minh Sơn lại gấp gáp kéo cậu lần nữa thì Lạc Minh Sơn mới hoàn hồn.

Cậu nhìn xuống tay trái của mình, phát hiện lòng bàn tay đã bị cấu đến chảy máu. Máu đỏ tươi len lỏi giữa kẽ tay và để lại vết thương hình lưỡi liềm.

Sau khi trải qua những đêm đau đớn ăn mòn tận xương tủy, Lạc Minh Sơn những tưởng mình không còn để tâm tới bất kỳ tổn thương nào nữa… Ngờ đâu bây giờ cậu lại cảm nhận một cơn đau âm ỉ đã lâu chưa xuất hiện.

Thật sự… nó đau lắm.