Editor: LunaYang97
Trở về nhà mở cửa ra, ánh sáng ấm áp chiếu vào Tề Thành, mang theo không khí lạnh lẽo bước vào phòng.
Kỳ Chung cùng Ngô Nguyên ngồi ở trêи sô pha, Giang Cảnh rời đi, hai người lại bắt đầu ăn cơm, Tề Thành đi tới bên cạnh ngồi xuống, ăn những gì còn dư lại trong nồi.
“Trong nhà chỉ có hai gian phòng, sô pha không ngủ được, hiện tại lạnh quá,” Tề Thành mồ hôi chảy ròng ròng trêи chóp mũi, “Ai ngủ với tôi?”
Kỳ Chung mấp máy miệng, nhưng vẫn không nói.
Ngô Nguyên không chút do dự, “Cậu ta.”
Kỳ Chung lỗ tai chuyển động, lông mày giật giật dữ dội, kinh ngạc quay đầu nhìn Ngô Nguyên.
Ngô Nguyên cảm nhận được ánh mắt của cậu, không chút biểu cảm nhìn lại.
“… Nếu không phiền,” Kỳ Chung lại quay đầu nhìn nước sốt trong bát, câu này rõ ràng là nói với Tề Thành, “Tối nay chúng ta lăn khăn trải giường đi?”
Tề Thành bị sặc. Ho khan mấy tiếng, “Cậu nói cái gì?”
Kỳ Chung cười cười, cậu đột nhiên đứng lên, lễ phép hỏi: “Nếu không, tôi đi phòng ngủ của cậu dọn giường?”
“Buổi sáng cậu vừa mới ngủ ở phòng đó. “Tề Thành tàn nhẫn nói, “Bây giờ đối với tôi khách sáo?"
Sáng nay sau khi trở về, cả hai đều rất buồn ngủ, chăn ga gối đệm trong phòng khách vẫn chưa thay, hai người chỉ đơn giản là ngủ say. Ban ngày đã dọn dẹp phòng khách, bây giờ nó có thể ở được.
Kỳ Chung thực sự cũng không khách sáo bước vào phòng ngủ trước.
Cậu đi vững vàng cho đến khi bước vào phòng ngủ của Tề Thành và đóng cửa lại.
Âm thầm hò hét vui vẻ.
Bên ngoài, hôm nay Ngô Nguyên rất mệt, tắm rửa xong liền vào phòng khách nghỉ ngơi, không muốn nói thêm nên Tề Thành cũng không hỏi nữa, hồi tưởng chỉ như mở ra vết thương.
Ăn xong, Tề Thành tắt lò vi sóng và TV, uống cạn chai bia cuối cùng, ném vào thùng rác, đi về phòng ngủ gõ cửa, "Kỳ Chung, đi rửa mặt."
Kỳ Chung mở cửa nói: “ Ra đây.”
Cậu muốn đi ra ngoài, nhưng Tề Thành dùng tay ở trêи khung cửa chặn lại, khiến cậu không thể ra ngoài.
Kỳ Chung cổ họng bắt đầu ngứa "Cậu làm sao vậy?"
"Giọng nói của cậu thế nào?" Tề Thành tay không động đậy, dựa vào cửa hai bên, "Không ăn cay chứ?"
"Tôi không ăn." không nhúc nhích, “
Tôi đã uống thuốc rồi, ăn lẩu đổ mồ hôi cảm thấy rất thoải mái.”
“Không phải cậu muốn tôi rửa mặt và đánh răng sao?” Kỳ Chung xua tay, “Tránh ra.”
Tề Thành vẫn không động đậy, Kỳ Chung cũng cao hứng, lấy tay che lại, định làm một cú quay đẹp trai.
Nhưng sau khi dùng hết sức lực, Tề Thành vẫn không run tay.
“Làm tôi ngã xuống” Tề Thành chậm rãi chớp mắt, trêи người lộ ra mùi rượu, “Trước kia cậu nói sẽ đánh ngã tôi.”
“…” Kỳ Chung dùng sức thả lỏng, “Cậu sẽ không say đi. "
Cái này cũng có thể, bọn họ vừa nãy uống nhiều, Kỳ Chung uống bốn năm chai sẽ chóng mặt, huống chi là một học sinh ngoan như Tề Thành.
Tề Thành chớp mắt, rất nghiêm túc gật đầu, “Ừ, say.”
Kỳ Chung: “Người say sẽ nói không say.”
“ Ừ ” Tề Thành cuối cùng buông ra khung cửa, bất lực xoa xoa. “Tôi không say.”
Tuy rằng mở cửa, nhưng anh vẫn là đứng ở trong phòng, Kỳ Chung liền kéo đi vào phòng tắm.
Hai cốc đựng bàn chải đánh răng đổ đầy nước, trêи bàn chải đánh răng vắt kem đánh răng, Tề Thành nhìn Kỳ Chung, từ phía sau cầm lấy ly nước.
“Trêи đời thật sự có đàn ông thích làm việc nhà sao?”
Anh nhìn Kỳ Chung, rõ ràng đang nói chính mình.
Làm sao có thể.
Kỳ Chung trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh lạnh nhạt: “Cậu làm sao có thể hiểu được tu vi của người chăm chỉ như tôi?”
Bọn họ bắt đầu đánh răng, hai người cũng không chen chúc ở bồn rửa mặt, vẻ mặt sảng kɧօáϊ. Sau đó, Kỳ Chung hỏi: “Ngô Nguyên xảy ra chuyện gì?”
Tề Thành lắc đầu, Kỳ Chung ồ ồ nói: “Chờ hắn chủ động nói, cậu đừng quá lo lắng.”
“Một người như hắn,“ Kỳ Chung, ”Đừng lo lắng, chắc chắn không phải là người ngu ngốc đến mức khó vượt qua. Nếu hắn thông minh sẽ tìm người giúp đỡ nếu không thể làm được. "
" Ừ, " Tề Thành " Ngô Nguyên không phải là một người ngu ngốc, chỉ là tôi quan tâm hắn?"
"Cậu uống nhiều rồi," Kỳ Chung kỳ quái nhìn hắn, "Còn nói không say. Buổi tối cậu có thể cùng tôi ngủ, nhường Ngô Nguyên yên tĩnh một chỗ."
Cậu dường như đã hiểu ra, "Đây gọi là chữa bệnh. Đều là người lớn rồi, nên cậu đừng lo lắng cho hắn."
Tề Thành cau mày.
Anh uống nhiều như vậy bởi vì trong lòng có một số chuyện không hiểu, thật khó chịu, anh không biết những thứ này là gì, nhưng anh chắc chắn không liên quan gì đến Ngô Nguyên.
Nhưng không biết phải nói thế nào, vì anh không thể biết được mình đang bực bội điều gì.
Chỉ thụ động chấp nhận sự trấn an của Kỳ Chung, cau mày đi vào phòng ngủ.
Đêm nay trời lạnh, chăn không đủ hai người đắp, sau khi Tề Thành hoàn hồn, anh bước tới tủ, kéo tấm trải giường từ ngăn tủ bên dưới ra.
“Trêи giường của một mình cậu,” Tề Thành cúi đầu thu dọn chăn bông, “Cậu vừa mới ngã bệnh, đừng để phát sốt vì trời lạnh.”
Kỳ Chung nhìn chăn bông nói: “Cám ơn.”
Tề Thành cảm thấy có gì không ổn, nhìn Kỳ Chung.
Mà Kỳ Chung đã lên giường rồi, nằm ở trong chăn.
Không thấy được vẻ mặt của cậu, Tề Thành tắt đèn pha, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường, sau đó leo lên giường ngồi xổm bên cạnh, "Sao vậy."
Kỳ Chung: “Không sao, tôi buồn ngủ.”
Dưới gối truyền đến một giọng nói bị bóp nghẹt, Tề Thành bên tai thấp giọng hỏi: “Thật sự không sao chứ? Cho cậu một cơ hội nói chuyện"
Bây giờ cả hai đang xếp chồng lên nhau, cảm thấy khoảng cách quá gần.
Nhưng chỉ có Kỳ Chung cảm thấy cái loại khoảng cách gần này, tim cậu kịch liệt như trống, nhưng Tề Thành vẫn không có cảm giác được tư thế không thích hợp, chỉ cảm thấy Kỳ Chung không nói, liền đè đầu lại gần. “Lại bắt đầu không thoải mái?”
Kỳ Chung bị làm cho phát điên!
“Cậu đè lên tôi, tôi không dậy nổi,” Kỳ Chung dùng sức đẩy lên vai hắn, “Buông ra buông ra!”
“Ồ,” Tề Thành bước sang một bên, sau khi Kỳ Chung xoay người liền dùng đôi mắt cực kỳ xinh đẹp nhìn chằm chằm Kỳ Chung, “Cậu vẫn không thoải mái sao?”
Anh đưa tay ra thử nhiệt độ trêи đầu Kỳ Chung, sau khi thử xong, anh cau mày không thấy nóng. Tề Thành cho rằng mình chưa thử qua, liền như vậy nâng người lên, dùng trán thử cho Kỳ Chung.
Hai người mắt to trừng lớn, Kỳ Chung nhìn chằm chằm anh, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, trong mắt có loại lửa giận.
“Có vẻ hơi nóng,” Tề Thành trong tư thế này hỏi cậu, “Có khó chịu không?”
Kỳ Chung nuốt nước bọt, gật đầu.
Bất quá, cậu lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, sắc mặt Tề Thành trở nên tối sầm, khi anh đứng dậy thì thấy cổ của Kỳ Chung đỏ bừng.
Tề Thành nói: “Tôi lấy thuốc cho cậu.”
“Không, không, không cần thuốc,” Kỳ Chung nhanh chóng thay đổi lời nói, nhào tới trêи tay Tề Thành, không để ý Tề Thành đã bị kéo ngã. Rơi xuống giường, hai người đè nặng lên giường, giường đàn hồi nảy lên. "!"
Tề Thành ngã vào Kỳ Chung, muốn dùng sức đứng dậy, nhưng hai chân của Kỳ Chung vướng vào anh, càng muốn tách ra thì càng vướng, cuối cùng một tiếng đập mạnh, hai người đứng dậy, từ trêи giường lăn xuống sàn.
Ngô Nguyên chạy tới đây thì nghe thấy tiếng động, mở cửa nhìn, "... Các cậu làm sao vậy."
Bức tranh trong phòng không phù hợp với trẻ em.
Vài phút sau, Tề Thành và Kỳ Chung cuối cùng đứng xa nhau, Ngô Nguyên nhìn họ cảnh cáo rời đi, yêu cầu họ im lặng vào buổi tối và đi ngủ sớm.
Sau khi đã biến mất, bầu không khí phòng ngủ thậm chí có nhiều lúng túng, Tề Thành hạ đôi mắt một vài lần, anh không thể tin rằng có thể mất mặt như vậy, chờ loại xấu hổ này qua đi xoay người nhìn Kỳ Chung. "Ngủ đi."
Chỉ thế thôi qua đi, huống chi là đỏ mặt, mọi ý niệm quyến rũ đều bị xua tan. Kỳ Chung gật đầu, đứng dậy tắt đèn.
Tuy nhiên, trong bóng tối sự can đảm đã trở lại, bắt đầu ngo nghoe rục rịch.
Bàn tay duỗi ra từ trêи giường, đã nắm hai buổi, bóp một cách quen thuộc, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Tề Thành mở mắt trong bóng tối, cảm thấy Kỳ Chung giống như một đứa trẻ ăn bám, lúc ngủ còn phải nắm tay của người khác. Mặc dù không ôm một cánh tay, nhưng độ dính của cậu ta đứng đầu ở đây.
Tùy cậu ta đi.
Nghĩ xong, Tề Thành cũng nhắm mắt lại.
Rốt cuộc cũng là người bị bệnh.
Sớm hôm sau, cả ba người đều dậy rất sớm vì còn phải đi học.
Sau khi nghỉ ngơi hết buổi tối, Ngô Nguyên đã trở lại bộ dạng thường ngày, có vẻ như đã nhẹ nhõm hơn. Khi họ đang ăn sáng ở cửa hàng, Tề Thành đưa cho hắn chìa khóa dự phòng.
"Cậu không sống ở trường nhiều, còn tôi thường sống ở trường," Tề Thành, "Cậu có thể ở nhà tôi, có thể đi bất cứ lúc nào cậu muốn."
Kỳ Chung thở dài chống lại quầng thâm dưới mắt, " Thật tuyệt. ”
Ngô Nguyên nhận chìa khóa, rất cởi mở.“ Cảm ơn. ”
Hai người họ không quen với khu vực này. Tề Thành đưa họ đến trạm xe buýt. Học sinh ở trạm 2 này thường là người duy nhất chờ đợi. nhưng hôm nay thành ba người.
Chỉ là không ai trong ba người này mặc đồng phục, đồ đều đang ở trường học.
Sau khi đợi xe buýt đến, trêи xe vẫn còn nhiều chỗ trống, trêи đường đến trường, Ngô Nguyên đã tách ra khỏi ở cổng.
Tề Thành và Kỳ Chung đi về phía ký túc xá.
Mưa cuối cùng cũng tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn rất nhiều mây không khí ẩm ướt báo trước một trận mưa lớn.
Tề Thành nhìn lên trời, sau đó quay sang nhắc nhở Kỳ Chung “Mặc nhiều đồ hơn và cầm ô theo.”
Kỳ Chung gật đầu, vừa đi tới cửa ký túc xá liền khó chịu quay đầu lại hỏi: “Tôi tối hôm qua có nói mớ gì không?. ”
Cậu không dám nhìn Tề Thành kể từ khi thức dậy. Tề Thành nhìn quầng thâm trêи mặt cậu, lắc đầu và đoán ý nói:“ Không. ”
Kỳ Chung nhẹ nhàng thở ra.
Giấc mộng chỉ là giấc mộng, quần cùng khăn trải giường không bẩn, không màu không vị, người trong mộng kia cũng không biết, chuyện này tương đương không ai biết, đáng giá!