Thời gian kế tiếp, Tiểu tiện có chút hối hận đã tới đây.

Nhìn hai người họ khanh khanh ta ta, với Tiểu Tiện mà nói quả thực là một loại đả kích. Ông xã không bên người quả nhiên trống rỗng!

Dạo phố, ăn cơm sau Tiểu Tiện đã nghĩ về nhà. Bởi vì cậu phát hiện mình giống như cái bóng đèn vô địch vũ trụ siêu cấp phát sáng đi theo phía sau, đem bầu trời đêm chiếu sáng trưng.

Vội vã cáo biệt, Tiểu Tiện liền trở về.

Vừa về đến nhà, cậu theo thường lệ gọi điện cho Đỗ Hàng, muốn báo một chút hành trình ngày hôm nay. Điện thoại thật lâu mới chuyển được, hơn nữa xung quanh rất ầm ĩ. Thanh âm chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng yên lặng, rõ ràng là Đỗ Hàng đi tới một chỗ yên tĩnh hơn.

Tiểu Tiện áp sát lỗ tai vào điện thoại, cẩn cẩn dực dực hỏi, “Học trưởng, anh ở đâu?”

“Ân, đây.” Trong giọng nói mang theo tiếu ý nhàn nhạt

“Anh đang ở bên ngoài? Vừa nãy sao ồn như vậy?”

“Ân, ở bên ngoài cùng đồng học tụ hội.”

Nghe vậy tâm Tiểu Tiện lập tức thu lên, quả nhiên bị ta đoán trúng! Học trưởng thực sự đi tham gia đồng học tụ hội.┭┮﹏┭┮

Đầu kia lập tức truyền đến một trận cười: “Cậu đừng nghĩ vớ vẩn. Là một đám nam nam tụ hội, không có nữ sinh.”

“Nga.” Tiểu Tiện thở phào nhẹ nhõm, vài giây sau lập tức giơ chân.

Nam? Kia càng không được! Học trưởng vốn thích nam nhân! T_T

Những lời này Tiểu Tiện chỉ dám nói trong lòng, căn bản ko dám hô lên, bởi cậu không muốn nháo loạn vô lý trước mặt Đỗ Hàng. Cậu chính là nên tin tưởng đối phương, không biết nói vì sao ngực cậu có điểm khó chịu. Cậu nghĩ tới một câu nói cũ rất có đạo lý: trong tình yêu, người yêu trước luôn là kẻ thua cuộc. Lời này quả nhiên không sai! Từ lúc về nhà, thần kinh cậu luôn căng thẳng, một hồi sợ hai người chia tay, một hồi sợ Đỗ Hàng bị người câu mất. Thật giống như đối phương không ở cạnh tái tim luốn thấy bất an. Có lẽ bởi cậu tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên yêu đương nên luôn lo được lo mất.

Bên tai lại vang lên tiếng cười của Đỗ Hàng, “Uy, cậu choáng váng? Thế nào không nói cái gì?”

Tiểu Tiện nga vài tiếng nói: “Học trưởng anh đi chơi đi, em lên mạng onl chờ anh.”

“Ân.”

“Vậy …. em tắt điện thoại nhé?”

“Chờ một chút.”

“Làm sao vậy?”

“Tôi rất nhớ cậu.”

Tư khi tắt điện thoại Tiểu Tiện vẫn trong tình trạng si ngốc, ngồi trong phòng nhìn di động cười khúc khích.

Thẩm mụ mụ bưng hoa quả lên liền thấy một màn như vậy. Mí mắt hợp thời nhảy vài cái, bà vẻ mặt trán định đóng cửa, sau đó nhanh vọt tới trước mặt Thẩm ba ba hô to gọi nhỏ.

“Ba nó, em dám khẳng định con trai chúng ta tuyệt đối đang đàm luyến ái! Nó cư nhiên nhìn di động cười ngu ngốc nửa ngày! Ôi, là ai đem con trai chúng ta mê hoặc?!”

Thẩm ba ba nhàn nhã đọc báo, xem hết vài mục tin tức mới nhàn nhạt nói: “Sinh viên yêu đương có trợ giúp hoàn thiện nhân cách, bởi vì trong tình cảm học trò là trong sáng thuần khiết. Chúng đồng tâm giúp nhau phấn đấu, dùng hai tay mình nỗ lực sáng tạo tương lai.”

Thẩm mụ mụ phiền táo khoát tay, “Anh đang làm diễn thuyết hử? Nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì! Anh mau đi mà xem, con trai mặt đỏ bừng một bộ xấu hổ a, giống như một tiểu cô nương vậy. Ôi, sao em có cảm giác mình đang gả con gái vậy?!” cũng ko sai biệt lắm đâu cô. ^^

Thẩm ba ba vẻ mặt hắc tuyến: gả con gái?! Mệt bà nghĩ ra được! -_-|||