Nói xong câu đó, Tiểu Tiện liền hối hận rồi.

Cậu không biết chính mình là đầu óc bị vặn vẹo ở đâu, cư nhiên làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng cậu lại không muốn nhảy xuống khỏi người Đỗ Hàng, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, bất cứ giá nào!

Hai chân ôm lấy thắt lưng Đỗ Hàng, hai tay ôm lấy cổ hắn, giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, không cho hắn cơ hội cự tuyệt.

Đỗ Hàng dở khóc dở cười, “Uy, tôi mau bị cậu chẹt chết! Mau buông tay, tôi đáp ứng cậu là được chứ gì.”

Tiểu Tiện có điểm đắc ý, đem đầu chôn trước hõm vai Đỗ Hàng, ngửi lấy hương vị trên người hắn nói: “Học trưởng, anh thật tốt….”