Tiểu Tiện không muốn quấy rầy đối phương liền đi tới khán đài ngồi đợi. Đợi được tới thời gian bọn họ nghỉ ngơi mới vội cầm khăn mặt cùng nước uống đi tới.

Mới đi được vài bước cậu liền sững sờ tại chỗ.

Một học tỷ nhanh hơn một bước đưa qua khăn mặt cùng nước uống cho Đỗ Hàng.

Đỗ Hàng dùng khăn mặt học tỷ đưa, uống nước học tỷ mời. Tiểu Tiện tức giận đến nghiến răng, quay người bỏ đi.

Đột nhiên, một bàn tay to bắt được cánh tay cậu. Cậu tưởng là ĐỗHàng, trái tim dĩ nhiên đập mạnh một trận.

Cậu quay đầu cười, “Học trưởng……”

Lúc thấy rõ người đứng trước mặt, dáng tươi cười đông lại trên mặt, sau đó trở nên cứng ngắc.

“Cậu bạn nhỏ cuồng theo dõi.” Tề Huy cười đến đáng đánh, “Thế nào lại là cậu? Lúc này theo dõi tới tận sân bóng a?”

Tiểu Tiện lắc đầu, “Tôi không phải cuồng theo dõi, tôi chỉ đi ngang qua đây thuận tiện đến xem.”

“Thiết, ít gạt ta.” Tề Huy một phát đoạt lấy đồ uống cùng khăn mặt trong tay cậu, “Nếu chỉ đi ngang qua đây, cậu mang theo mấy thứ này làm gì?”

“Tôi ……. Tôi …” Tiểu Tiện căng thẳng nói không ra lời.

Tề Huy trước dùng khăn mặt của cậu lau mồ hôi, sau uống hết đồ uống cậu mua, sau đó nhướng mày cười.

“Cậu bạn nhỏ cuồng theo dõi, có đúng hay không cậu thích ta rồi?”

Nghe xong những lời này, Tiểu Tiện cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, triệt để hôn mê!

Tề Huy để khăn mặt trên đầu cậu, chặn mất đường nhìn của cậu.

Một cỗ nhiệt khí phun tại vành tai, Tiểu Tiện không tự chủ được run lên, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

“Làm sao vậy? Bị ta đoán trúng tâm tư, cậu rất sợ sao?”

Huyết sắc trên mặt Tiểu Tiện rút không còn một mảnh. Tuy rằng đã đoán sai đối tượng, nhưng là tám chín phần mười a.

Tề Huy xoa xoa khuôn mặt cậu, “Cậu bạn nhỏ cuồng theo dõi, ta có thể thử cùng cậu hẹn hò.”