Tiêu Manh Á thức dậy thấy thân thể mình đã xảy ra biến hóa gì đó, nó như nhẹ nhàng uyển chuyển hơn mà thân thể lại càng có lực mạnh mẽ? Tiêu Manh Á duỗi duỗi đầu vịt, nhìn Ngụy Cốc một lát hắn cũng không tỉnh dậy, Tiêu Manh Á quơ quơ chân nhỏ, phốc một tiếng nhảy từ ổ trên bàn nhảy tới trên giường.

Tiêu Manh Á nội tâm bùng cháy, kinh ngạc đến ngây người!

Sao ngủ một giấc tỉnh dậy nó lại trở nên lợi hại như vậy rồi? Tiêu Manh Á nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra đành bỏ cuộc, được đến đâu thì hay đến đó đi!

Ngẫm lại thì đây cũng là lần đầu tiên nó bò đến trên giường chủ nhân ó, siêu cấp vui vẻ a ha ha ha! Tiêu Manh Á lung lay chân nhỏ bước trên giường lớn mềm mại lạch bạch chạy quanh một vòng cuối cùng cũng tới bên cạnh mặt Ngụy Cốc cọ cọ, trong lòng sao lại ngọt ngào thế nhỉ?

Hi hi hi.....!hì hì

Tiêu Manh Á cười trộm không phát hiện ra Ngụy Cốc đã tỉnh.

Chất lượng giấc ngủ của Ngụy Cốc vẫn luôn như vậy, chỉ cần xung quanh có động tĩnh gì đó hắn có thể phát hiện ra ngay.

Bởi vậy sau khi cảm giác được có thứ gì đó đang cọ cọ trên mặt mình, tinh thần hắn trở nên căng thẳng.

"Quác quác quạc ~~~" buổi sáng tốt lành nha chủ nhân~~

Ngụy Cốc: "..." Bây giờ có ai có thể nói cho hắn biết tại sao sau một đêm vịt nhỏ lại nằm bò ở bên gối hắn không? Nghĩ tới việc mình đã chung chăn chung gối với một con vịt cả đêm Ngụy Cốc rùng mình một cái.......!

"Người leo lên giường ta kiểu gì vậy?"

"Quác quác ~" Ta nhảy qua đó ~

"Thôi vậy, có nói ngươi cũng không hiểu, lần sau không được trèo lên giường của ta biết không? Nếu còn lặp lại ta sẽ tức giận đó."

Tiêu Manh Á: "QAQ" nó cũng không bẩn mà, sao lại không cho nó lên giường cơ chứ?

Ngụy Cốc rửa mặt xong thì đem vịt nhỏ xách đến phòng khách ăn bữa sáng, kết quả là vịt nhỏ không chịu cho hắn mặt mũi, vẫn luôn đem mông quay về phía hắn.

Cho nên đấy là dỗi rồi à? Không cho nó trèo lên giường nên dỗi? Ý nghĩ chợt lóe lên, Ngụy Cốc cảm thấy đây hẳn không phải là một con vịt tầm thường.

Ngụy Cốc đem con vịt đặt vào giữa lòng bàn tay, ngón trỏ hơi dùng sức đem đầu vịt nhỏ xoay trở lại đối diện với hắn.

"Tiểu gia hỏa, ngươi có nghe hiểu lời ta nói không? Nếu hiểu thì kêu ba tiếng rồi gật đầu"

"Quác quác quác" Gật đầu!

Ngụy Cốc: "......"

"Ngươi là........!vịt tinh?"

Gật đầu, lắc đầu rồi lại gật....!

Ngụy Cốc trầm mặc: "Ngươi cũng không biết rõ mình có phải vịt tinh hay không?"

Gật gật đầu.

Được rồi...!Người đàn ông lạnh lùng từ trước đến nay giờ phút này cũng không hỏi tiếp được nữa, hắn thấy đau đầu rồi.

Ngón trỏ của Ngụy Cốc điểm điểm lên đầu vịt nhỏ: "Ta phải đến công ty rồi, có chuyện gì buổi tối nói sau vậy"

Tiêu Manh Á: "QAQ" đến công ty có thể mang theo ta không? Chủ nhân!!!!

Ngụy Cốc từ tốn rút chìa khóa ra, không để ý tới vịt con đang quàng quạc kêu to, bây giờ hắn muốn dùng công việc tìm lại một chút yên tĩnh!.