Tiết thanh minh sắp đến, Ngải Thanh đã có thai gần 5 tháng, so với bụng lúc ba tháng còn tính bằng phẳng, bụng lúc này đã như cầu tuyết càng lăn càng lớn, này thật sự làm Ngải Thanh khung sương mảnh mai có chút chịu không nổi, cơ thể một chút cũng không muốn động, mỗi ngày đều trải qua trong mệt mỏi hỗn độn, không việc có thể làm; hơn nữa ban đêm lại vì chuyện mang thai này thường trong mộng chuột rút đau tỉnh, ra mồ hôi nhiều đến căn bản không cách nào an tâm ngủ, lâu dần, tâm tình khó chịu, buồn bực không hết, hết thảy này đều khiến tính khí của dựng phu lộ rõ không nghi ngờ gì.

Ngải Thanh tất nhiên cũng biết mình khoảng thời gian gần đây luôn thích tự dưng nổi giận với Trần Lương, sau khi oán trách, nhìn Trần Lương vẫn ôn nhu, trong lòng y lại sẽ sinh ra áy náy và có lỗi, nhưng mình tích tụ khó chịu căn bản không khống chế được, lúc gần tới giới hạn, y liền muốn tìm người trút giận, cha và a cha là khẳng định không thể, lựa chọn duy nhất liền chỉ còn lại Trần Lương. Trần Lương cũng sủng y, biết người mang thai thường sẽ xuất hiện buồn bực, cộng với Ngải Thanh cũng là vì mình và hài tử mới có cảnh ngộ hiện nay, cho dù để y trút giận cũng là nên làm.

Hơn nữa sức nhẫn nhịn của Trần Lương xác thực đủ mạnh, vài tiếng oán trách, thô bạo kia của Ngải Thanh đến chỗ hắn liền như bị bàn tay mềm mại không xương đánh qua, chỉ vào không ra, nháy mắt tiêu tán không tung tích, khiến Ngải Thanh muốn nóng nảy cũng không chỗ trút. Buổi tối lúc hai người ngủ, Trần Lương cũng phải thời khắc chú ý, sợ ngủ say quá mà lơ là ái nhân bên cạnh, gặp chuyện ban đêm chuột rút, trong mơ ra mồ hôi trộm, Trần Lương đều lập tức thức dậy, hoặc mát xa giảm đau đớn ở chân, hoặc bưng nước dùng khăn ướt lau toàn thân cho y, bảo đảm ngủ ngon.

Một mặt muốn chiếu cố Ngải Thanh, một mặt Trần Lương còn muốn mau giải quyết việc gieo mạ trước tiết thanh minh, một phen giày vò như vậy, hai tháng qua, khuôn mặt vốn cương nghị của Trần Lương cũng gầy không ít, mỗi khi nhìn làm Ngải Thanh đều đầy lòng thương xót!

Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh khoảng thời gian này cũng rất khẩn trương và bận rộn. Tô Dịch Dương bận việc bồi bổ cho Ngải Thanh, Ngải Thanh mang thai sắp 5 tháng, là lúc bắt đầu bồi bổ, nhưng thuốc này lại cần cẩn thận và chuẩn xác, nếu hơi bất cẩn, đều sẽ phản hiệu quả, cho nên, thuốc này từ phối phương đến chọn nguyên liệu lại đến sắc thuốc quyết không thể mượn tay người khác, đều cần do chính ông lo liệu mới hài lòng. Lê Vân Thanh thì bị việc vặt lớn nhỏ trong nhà quấn thân.

Buổi tối, trong nhà chính.

"Trần Lương?" Nằm trên giường, Ngải Thanh như có điều suy nghĩ gọi tên đối phương.

"Hử? Chân lại đau hả?" Vừa nghe thấy Ngải Thanh gọi mình, Trần Lương tiềm thức vươn tay bóp bắp chân của đối phương, chậm rãi xoa ấn. Ban ngày cùng Vương ca ra ngoài bận việc gieo mạ cả ngày, cộng với mệt mỏi trước đó, Trần Lương vừa về nhà tắm rửa liền lên giường, trong mơ hồ nghe thấy giọng Ngải Thanh, tưởng là chân đối phương lại chuột rút.

"Không, không đau." Xoay người qua, dựa nghiêng bên cạnh Trần Lương, nhìn Trần Lương đã mệt đến mở mắt không nổi, lòng Ngải Thanh đau không thôi, tay không tự giác vươn tay vuốt ve khuôn mặt đối phương, gầy quá, đầy xương cứng, cằm càng như bị dao gọt, không còn thịt. (Mình hình như thêm phiền rồi, Trần Lương mệt, cha mệt, a cha cũng mệt, chỉ có mình là không làm gì)

"Ừ, vậy liền ngủ sớm đi." Nghe thấy Ngải Thanh trả lời, Trần Lương thu tay về, đổi thành ôm lấy eo to của đối phương.

Ngải Thanh không nói nữa, bởi vì y nhìn thấy sắc mặt cực kỳ mệt mỏi của Trần Lương, lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng, sau khi kéo chăn qua cẩn thận đắp lên cho hắn, đầu vùi vào ngực đối phương, cũng ngủ thiếp theo.

Hôm sau, lúc cơm trưa.

"Cha, a cha, Thanh nhi, ta muốn cho thuê ao cá nhà mình 1 năm, chờ sau này trong nhà hết bận, lại lấy về." Trần Lương nói kết quả suy nghĩ mấy ngày của mình với ba người kia, vừa phải chăm sóc Ngải Thanh vừa phải chú ý đến trồng trọt, hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

"Ừ, khoảng này trong nhà cũng thật sự không dứt ra được, dù sao cũng là để không, nếu cho thuê, còn có thể đối lấy chút ngân lượng, cũng không tệ, cha tán thành." Tô Dịch Dương ngày thường tuy không để ý việc làm ruộng, nhưng ông cũng biết hiện trạng trong nhà, khoảng thời gian này thật sự khiến Trần Lương chịu mệt rồi.

"Ừ, con tuy từng bàn chuyện ao cá này, nhưng bọn ta dẫu sao không hiểu, con làm chủ là được." Lê Vân Thanh múc một chén canh đưa cho Ngải Thanh bên cạnh, tiếp lời Tô Dịch Dương.

"Thanh nhi thì sao?" Trần Lương nhìn Ngải Thanh luôn vùi đầu im lặng ăn cơm trong chén, luôn cảm thấy y hôm nay có chút khác thường.

Trần Lương hỏi xong, lại chậm chạp không thấy Ngải Thanh trả lời, ba người lập tức hoảng, vội vàng nhấc đầu người từ trong chén lên, liền thấy mặt tròn đầy nước mắt.

"Đây là sao vậy?" Lê Vân Thanh vừa thấy Ngải Thanh khóc, vội vàng móc khăn lụa từ trong ngực ra cẩn thận lau, khăn lụa này lúc đầu là chuẩn bị cho Ngải Thanh lúc nôn nghén, lúc đó không dùng đến, không ngờ hiện tại lại có tác dụng.

Ngải Thanh cũng không trả lời, trong hốc mắt tiếp tục tràn ra nước mắt, ướt đẫm cả mặt.

Nhìn đối phương đẫm nước mắt, lòng Trần Lương khó chịu như bị kim đâm, đứng lên ôm người vào trong lòng, cẩn thận vỗ lưng y, dỗ dành nói, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Nói ta nghe được không?"

Sự an ủi của Trần Lương quả thật có tác dụng, qua chốc lát, Ngải Thanh đã toàn thân thả lỏng, tuy không rơi lệ nữa, lại vẫn thút thít không ngừng.

"Hu hu, mọi người đều thật mệt, ta....ta có phải....có phải liên lụy mọi người không."

Ra là vì chuyện này!

Trần Lương chỉ hận mình không đủ quan tâm y, y từ sau khi mang thai luôn nhạy cảm với chuyện bên ngoài, mình lại không phải không biết, nhưng khoảng thời gian này lại lơ là mà không biết.

Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương nhìn Ngải Thanh dựa trong lòng Trần Lương, hai người ăn ý lựa chọn đi khỏi, để lại không gian nói chuyện cho đôi phu phu này, người mang thai luôn nhạy cảm và tâm trạng biến hóa đa dạng, Lê Vân Thanh năm đó cũng như vậy, lúc này có thể an ủi cũng chỉ có bạn đời của mình thôi.

"Trần Lương, ta có phải rất vô dụng không, ta liên lụy mọi người rồi."

"Không có, Thanh nhi, ngươi là bảo bối của ta, ta không cho ngươi nói mình như vậy." Hôn tóc Ngải Thanh, Trần Lương ôn nhu nói, "Thanh nhi, ngươi rất giỏi!"

"Hử?" Ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Trần Lương.

Lại hôn trán Ngải Thanh, Trần Lương mới đáp, "Thanh nhi trù nghệ giỏi, này là thứ nhất; thứ hai, Thanh nhi tâm địa thiện lương, vì thành toàn người khác mà cam nguyện gả thay; cuối cùng cũng là quan trọng nhất, Thanh nhi ngươi tuy là nam tử lại vì hài tử mà cam tâm chịu khổ mang thai, hài nhi trong bụng nếu biết có một a cha thương yêu và quý trọng mình như vậy chắc chắn sẽ vui vẻ không thôi."

Nói từ từ, không nhanh không chậm, trong tiếng ôn nhu xen lẫn hai phần cảm kích hai phần quý trọng hai phần kiêu ngạo và bốn phần yêu thương, và gió ấm không ngừng thổi vào trong phòng, Ngải Thanh ngủ thiếp, trên mặt đã không còn phiền muộn mới nãy.

Trần Lương thương tiếc nhìn người trong lòng, ngồi xổm xuống cẩn thận bế y ra khỏi đại sảnh, lúc đi qua đại viện, sau khi cho hai vị cha một nụ cười mỉm an tâm, bế Ngải Thanh về phòng.

Ngày tiết thanh minh, không có mưa phùn tới tấp và hoa hạnh bay lả tả, Trần Lương chuẩn bị xong trái cây đồ ăn rượu và nhang nến giấy tiền vàng bạc dùng cho cúng tế, mang theo Ngải Thanh đến mộ của cha mẹ mình, dập đầu hành lễ.

Ngải Thanh ngồi xổm một bên đốt giấy tiền, chỉ thấy Trần Lương quỳ trước mộ, lại dập đầu ba cái, "Cha, mẹ, Lương nhi mang theo Thanh nhi và hài nhi trong bụng đến thăm hai người, Lương nhi sống rất tốt, cha mẹ, hai người yên tâm đi. Nếu hai người ở dưới có biết, xin phù hộ Thanh nhi và hài tử trong bụng."

"A?" Ngải Thanh đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai.

"Thanh nhi, sao vậy?" Vừa nghe thấy tiếng của Ngải Thanh, Trần Lương lập tức đứng lên, đỡ Ngải Thanh ngồi trên đất lên.

"Lương, bụng, bụng....." Có lẽ là quá mức đau, lời của Ngải Thanh có chút ngưng trệ, mang theo thở dốc rõ ràng.

"Bụng? Bụng khó chịu sao? Chỗ nào khó chịu? Ngươi nhịn chút, ta liền mang ngươi về nhà tìm cha." Nói rồi, Trần Lương vươn tay ra muốn bế Ngải Thanh lên.

"Không, không phải, bụng, không, hài tử, hài tử động rồi." Ngải Thanh nói rất kích động, trong mắt đều là vui vẻ.

"Ngươi nói...." Có chút không dám tin, Trần Lương hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

"Ừm, ngươi sờ xem, bảo bảo vừa đá ta." Phủ bàn tay to của Trần Lương trên bụng tròn vo của mình, Ngải Thanh nói rất hưng phấn.

Tay Trần Lương dán ở bụng Ngải Thanh, sờ đến cẩn thận mà lại thần thánh, như đang quỳ lễ, tim có lực đập, "Bình, bịch, bình bịch...."

"Binh......binh......"

Sinh mệnh đập động nguyên thủy nhất như tiếng chuông gỏ mỗ kia, xuyên qua da bụng Ngải Thanh gõ tỉnh hai người đang chờ đợi!

Tiếng gõ truyền tới nơi bàn tay, không lúc nào không nhắc nhở Trần Lương sinh mệnh thần kỳ, đồng thời chảy dòng máu của mình và Ngải Thanh kia là sống động và chân thật như vậy, (Cha, mẹ, đây là tôn nhi của hai ngươi, hai ngươi nghe thấy không?)

Sương mờ sáng sớm dần tan, mặt trời nóng sáng từ mặt đất dần dần nhô lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu trên người ba người một nhà, phản chiếu ra mong đợi tốt đẹp nhất thế gian!

------

Tgclmn: Ngươi mang thai đều thất thường như vậy.

Dự báo chương sau: Bụng to H. Xem như báo đáp Trần Lương đi!