Ngải Thanh cảm thấy mình cực kỳ khó chịu, gần đây luôn toàn thân vô lực, làm việc cũng không có sức, còn đặc biệt muốn ngủ, đồng hồ sinh học dưỡng thành không biết lúc nào sớm đã bị phá vỡ, mỗi ngày không phải Trần Lương dăm ba lần thúc giục, bản thân y là tuyệt đối sẽ không tự nhiên tỉnh.

Trần Lương rất lo lắng, muốn đi mời đại phu khám xem lại bị Ngải Thanh mỗi lần ngăn cản, Ngải Thanh cảm thấy mình cũng chỉ là ham ngủ, không có triệu chứng không tốt khác, còn chưa đến mức nghiêm trọng đến mức phải gặp đại phu, có lẽ chỉ là hồi trước quá vất vả, cơ thể mới sẽ kêu gào, chỉ cần mình nghỉ ngơi nhiều hẳn sẽ khôi phục. Hơn nửa trong thôn cũng căn bản không có đại phu a, thôn Trần gia chỉ là thôn trang nhỏ, thôn dân bình thường lại khỏe mạnh, rất ít sinh bệnh, chỉ có bệnh vặt đau vặt, cũng tự mình hái thuốc giải quyết, nào cần đại phu a, Trần Lương nếu đi tìm, sợ rằng lại phải ra thôn đến trong trấn một chuyến, tới lui cũng đủ giày vò người, còn lãng phí tiền!

Thấy Ngải Thanh kiên trì như vậy, Trần Lương cũng đành phải thôi, nhưng cũng tiện thể đưa ra một yêu cầu____chính mình phải dọn về phòng, mỹ kỳ danh nói: "Có thể tùy thời tùy chỗ chăm sóc ngươi". Ngải Thanh sao có thể không biết chút tâm tư nhỏ kia của hắn a, nhưng vẫn mặc nhận, dẫu sao bởi vì một nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân không trọng yếu mà ảnh hưởng tình cảm của mình và Trần Lương, đó là chuyện tương đối không có lợi nhất. Có điều nghe nói, nữ nhân kia vào hôm sau liền cùng Trần thúc rời khỏi thôn Trần gia, ha hả, cũng xem như thức thời đi.

Thế là, Trần Lương vô tội sau năm ngày bị ép tách phòng ngủ với Ngải Thanh cuối cùng lại về phòng quen thuộc, ôm cơ thể quen thuộc, tư vị đó khỏi nói tốt đẹp bao nhiêu! Cũng là năm ngày này, Trần Lương mới chân chính thể hội cái gì gọi là "cô đơn khó ngủ", cũng khiến hắn càng thêm xác định rõ mình đời này là cũng không rời khỏi người tên Tô Ngải Thanh này được nữa.

"Ọe....ọt....ọe....."

Lại đến nữa, này đã là ngày thứ ba rồi a!

Ngải Thanh thật sự là không hiểu, mình chẳng lẽ thật bị bệnh, mấy ngày trước thân thể vội bãi công muốn ăn bơ làm biếng, còn chưa khôi phục, mấy ngày này lại thêm chứng buồn nôn, hơn nữa đều là nôn khan, căn bản cái gì cũng không nôn ra được, nhưng nếu cố nén, ngực lại thật sự bức bối đến hoảng.

Trần Lương là sốt ruột a, nhưng lại không biết làm sao, đại phu đều ở trong trấn, nước xa sao có thể cứu được lửa gần. Nghĩ đến đây, Trần Lương liền tông cửa xông ra, nhanh chóng chạy đến nhà Trần bá, Trần thẩm lớn tuổi hẳn là người kinh nghiệm phong phú, nói không chừng còn có thể biết chút.

"Chao ôi, tiểu tử ngốc, vợ ngươi có thai rồi!"

Trần thẩm và nữ nhi buổi sáng vừa làm xong bữa sáng, vừa muốn bắt đầu liền thấy Trần Lương hùng hổ chạy vào, sắc mặt đầy sốt ruột và lo lắng, tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, hai người vội vàng đứng lên. Nhưng sau một phen hỏi han, Trần thẩm không kiềm chế được cười lên, triệu chứng của vợ nhà mình mà Lương tiểu tử nói  rõ ràng chính là mang thai, này là chuyện đại hỉ a! Có điều cũng khó trách khẩn trương như vậy, dẫu sao lần đầu tiên là không có kinh nghiệm.

"Hả? Có thai?" Trần Lương cảm thấy mình mờ mịt rồi, Thanh nhi sao có thể mang thai, y là nam a, điểm này hắn là vô cùng tin chắc.

Trần thẩm vừa thấy vẻ mặt hoài nghi của Trần Lương, liền biết hắn nhất định không tin lời mình, thế là lại bổ sung, "Vợ ngươi gần đây có phải còn đặc biệt muốn ăn chua, ngửi thấy mùi nồng thì muốn nôn không?"

"Cái này, không có." Trần Lương cuối cùng thở phào, đã nói Thanh nhi sao có thể mang thai, không đúng a, nếu không phải mang thai, vậy chắc là bệnh rồi, hơn nữa chứng bệnh này còn vô cùng tương tự như mang thai, nghĩ đến đây, Trần Lương cảm thấy lòng lo lắng của mình lại trổi dậy.

"Được rồi, tiểu tử ngươi nghe Trần thẩm, mấy ngày này, ngươi quan sát kỹ trước, xem thử nàng có phải đặc biệt thích ăn đồ chua không, hơn nữa đối với đồ dầu mỡ rất là phản cảm, nếu đúng, vậy chắc chắn là có rồi, nếu không, ngươi đến lúc đó lại đến hỏi thẩm, tin tưởng thẩm, không sao đâu." Trần thẩm vỗ vai Trần Lương, trong ngữ khí đầy khẳng định và tự tin.

Trần Lương có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ lời của Trần thẩm, vẫn là về nhà, hắn cũng không phải thật sự tin Trần thẩm nói Ngải Thanh mang thai, chỉ là cảm thấy trước mắt cũng chỉ có thể chờ thêm, nói không chừng chứng buồn nôn này mấy ngày nữa liền sẽ khỏi, mấy ngày này mình cũng chỉ có thể chăm sóc tốt trước.

Buổi sáng vừa thức dậy liền nôn dữ dội, dạ dày trống rỗng đã tiêu hóa cả đêm cũng không chịu được đói nữa mà co thắt, Ngải Thanh múc nước rửa mặt xúc miệng, sải bước đến nhà bếp.

Nhưng mới ngửi thấy mùi dầu khói, Ngải Thanh lại chịu không được chạy ra ngoài, chống thân cây nôn khan.

Trần Lương vừa vào cửa liền thấy Ngải Thanh còn thống khổ nôn ói, vội vàng chạy qua, vuốt lưng y giúp thuận khí, thấy y hết nôn, lại dìu y ngồi trên ghế đá trong viện, mình thì chạy về bếp rót ly nước đưa cho y, kỳ quái nói, "Sao sáng nay nôn lâu như vậy?"

Nhận lấy nước của Trần Lương, Ngải Thanh một hơi uống vào, vỗ ngực xua đi cơn khó chịu kia mới đáp, "Cũng không phải, thức dậy nôn một hồi cũng đỡ rồi, nhưng không biết vì sao vừa vào bếp ngửi thấy mùi dầu khói, trong lòng lại khó chịu."

"Mùa dầu khói?" Vừa hỏi han, Trần Lương vừa lại tiếp tục vỗ lưng Ngải Thanh.

"Ừm, gần đây hình như đặc biệt phản cảm với đồ dầu mỡ. Haizz, vẫn là đừng nhắc đến, chỉ nghĩ thôi ta lại muốn nôn." Ngải Thanh nói rồi, nhớ đến mấy thứ dầu mỡ kia cảm thấy một trận cuộn trào, mếu máo, trong mắt đầy chán ghét.

Nghe đến đây, tay to vỗ Ngải Thanh của Trần Lương không nén được dừng chút, lời của Trần thẩm lại vang vọng bên tai, (xem thử nàng có phải đặc biệt thích ăn đồ chua, hơn nữa đối với đồ dầu mỡ rất phản cảm không.....) ai, mình đang nghĩ linh tinh gì, Thanh nhi là nam, đúng, là nam, nam sao có thể mang thai.

Cảm giác Trần Lương xuất thần, Ngải Thanh ngẩng đầu nhìn hắn hỏi, "Ngươi sao vậy?" Tuy là câu nghi vấn, lại không giấu được quan tâm trong lời nói.

"À, không, không có gì," Bị Ngải Thanh hỏi, Trần Lương mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ, muốn đổi đề tài, liền lên tiếng, "Đã không thích, vậy liền để ta làm cho."

"Ngươi được sao?" Trong mắt đầy hoài nghi.

"Ha hả, ngươi đừng xem thường tướng công của ngươi, bữa sáng còn làm khó được ta." Trần Lương bị đôi mắt to nhìn không khống chế được nhộn nhạo, nhẹ nhàng nhéo mặt nhỏ của Ngải Thanh (ừ, gần đây hình như mập ra a, đầy thịt không tệ,) nghĩ hồi lại xoa thêm mấy cái.

Ngải Thanh bị đối phương nhéo đến ngứa, cười tránh né đôi tay to đáng ghét kia, còn không quên đả kích lại, "Ha hả, phải không, vậy ta liền chờ tin tốt của ngươi a."

"Ừ, nói, muốn ăn gì? Tướng công liền làm cho ngươi." Trần Lương cảm khái, quả nhiên khí lực lớn là có chỗ tốt a, thế là lại cười tiếp tục xoa nắn mặt Ngải Thanh.

Thấy vô luận thế nào cũng không thoát được, Ngải Thanh cũng đành phải thôi, "Ừm, ta nghĩ đã. Ta muốn ăn cháo rau và dưa chua."

"Dưa chua?" Trần Lương hỏi lại như vậy không phải không biết dưa chua là gì, dẫu sao hồi trước lúc chế biến Ngải Thanh đã tường tận nói với hắn, hắn cũng chỉ xem như lại một món đặc sản của quê nhà bảo bối, nhưng, dưa chua hình như là đồ chua đi?

"Đúng vậy, cũng không biết vì sao, ta cảm thấy gần đây hình như đặc biệt thích đồ chua." Ngải Thanh vô thức đáp.

"Ngươi thời gian này thích đồ chua? Sao không thấy ngươi nhắc qua?" Trần Lương kỳ quái a, món ăn mấy ngày này mình cũng ăn, nhưng không phát hiện chỗ đặc biệt a.

"Ha hả, ngươi còn nhớ dương mai phơi khô trong phòng hàng hóa chứ." Ngải Thanh có chút xấu hổ, mình đã lén ăn không ít.

(Mấy ngày này, ngươi quan sát kỹ trước, xem thử nàng có phải thích ăn đồ chua, hơn nữa đối với đồ dầu mỡ rất phản cảm không, nếu đúng, vậy chắc chắn là có rồi.....) Lời của Trần thẩm lần nữa vang lên, Trần Lương chỉ cảm thấy có chút hỗn loạn, quấy rối suy nghĩ của hắn, cũng xáo trộn lòng hắn.

Thấy Trần Lương nhíu mày, Ngải Thanh liền tưởng đối phương là tức giận, lập tức cũng xụ mặt, "Không phải chứ, chỉ ăn của ngươi chút dương mai a, nếu đau lòng, lần sau ta mua trả ngươi là được."

Trần Lương biết bảo bối là hiểu lầm ý của mình, nhưng cũng không định nói ra nghi hoặc trong lòng, chuyện nam tử mang thai thật sự quá hoang đường, nếu là mình cũng sẽ không tin, lại sao nói ra càng thêm phiền não cho bảo bối, nghĩ hồi Trần Lương lại nở nụ cười, nắm tay Ngải Thanh, ôn nhu nói, "Đồ ngốc, của ta là của ngươi, của ngươi là của ta, hai chúng ta lại so đo cái gì, ngươi nếu muốn ăn, ta liền đi mua thêm về, để mèo con tham ăn ngươi ăn đã."

"Ha hả, tốt nhất là như vậy. Được rồi, bụng ta đói chết được, mau đi làm cơm, ta muốn ăn cháo rau và dưa chua a, đừng quên." Ngải Thanh cảm thấy mình không cách nào chống lại thế công ôn nhu của Trần Lương nhất, nghe thấy lời của hắn, trong lòng lại ngọt ngào, sợ bị Trần Lương nhìn thấu, vội vàng đẩy hắn đi tới bếp.