*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đại phu, thế nào? Thanh nhi không sao chứ?" Vú nương vừa ôm Ngải Thanh ngồi trên đùi mình, dịu dàng vỗ lưng Ngải Thanh, vừa lo lắng hỏi han.

"Không sao, sốt đã hạ, chỉ cần dưỡng tốt nữa là được." Đại phu râu trắng đầy mặt một tay vuốt râu dài của mình, một tay để trên mạch đập ở tay trái của Ngải Thanh.

"Vậy Thanh nhi nói nó cái gì đều không nhớ được, đây là làm sao? Giả đại phu, ngài xem kỹ tí nữa, đứa bé này sẽ có di chứng gì không?" Vú nương hiển nhiên là không yên tâm, đứa bé này sao đột nhiên nói không nhớ được mình và Anh nhi, mình rõ ràng nhiều lần bảo đảm với lão gia và phu nhân sẽ chiếu cố tốt Thanh nhi, nhưng ai ngờ vẫn làm Thanh nhi chịu khổ, nghĩ đến đây, trong lòng phụ nhân thiện lương có chút áy náy và bi thương, trong giọng nói đều tràn đầy nghẹn ngào.

Nhận ra giọng nói không đúng, Ngải Thanh vội vàng ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn vú nương mắt đã ướt, trong lòng Ngải Thanh bỗng nhói, Ngải Thanh chưa từng cảm nhận được tình yêu của mẹ, đối mặt với người gặp đầu tiên ở dị thế này, cảm thấy ấm cúng, trừ ba mẹ viện trưởng, người trước mắt này, là người duy nhất chân chính quan tâm và yêu thương. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngải Thanh đã rõ ràng, y ở trong lòng im lặng thề: Vô luận tương lai xảy ra chuyện gì, y đều phải chăm sóc bà cho tốt, người này là người y muốn bảo vệ và tôn kính. Vận mệnh luôn thích trêu người như vậy, ai từng nghĩ đến, ngày nào đó của tương lai, Ngải Thanh thật sự bởi vì phụ nhân trước mắt mà làm một quyết định khiến Ngải Thanh khó xử, tuy sự thật cuối cùng chứng minh, quyết định này là không thể chính xác hơn.

"Này, e rằng là lúc rơi xuống nước bất cẩn đụng trúng đầu đi," Nhận ra vẻ mặt đột ngột khẩn trương của phụ nhân, đại phu vội vàng bổ sung, "Nhưng không sao, không lưu lại nội thương khác, chỉ là trí nhớ này, sợ là phải chờ rồi, có lẽ qua khoảng thời gian thì có thể khôi phục, nhưng có lẽ sợ là cả đời cũng không cách nào nhớ."

"Giả đại phu, Thanh nhi thật sự không sao hả, chỉ cần không bị thương là được." Nghe thấy lời của đại phu, tuy đối với chuyện mất trí nhớ để ý, nhưng nghĩ đến chuyện trí nhớ này, chỉ cần nói chút với Thanh nhi là được, trước mắt quan trọng nhất vẫn là cơ thể của Thanh nhi, lần này rơi xuống nước suýt chút làm Thanh nhi.....đột nhiên nghĩ đến thất sách trong lời nói của mình, phụ nhân vội vàng "phi phi" hai tiếng.

"Vú nương, người không khỏe sao?" Nghe thấy vú nương "phi phi", tưởng cổ họng vú nương có vấn đề, Ngải Thanh khẩn trương hỏi.

"Ách, vú nương không sao." Nhìn ánh mắt sạch sẽ đơn thuần, mang theo lo lắng, trong lòng phụ nhân cảm thấy ấm áp.

"Được rồi, đã không sao, các người về đi, chỉ cần dưỡng tốt là được." Thổi khô phương thuốc vừa viết xong, đại phu đột nhiên lớn tiếng, dặn dò với ngoài cửa, "Mộc nhi, vào lấy phương thuốc này, bốc chút thuốc cho phu nhân."

"Đại phu, vậy thì đa tạ." Vú nương đứng lên theo tiểu đồng tên "Mộc nhi" rời khỏi.

Chờ bốc thuốc xong, về đến nhà, sắc thuốc xong, sau khi uống xong, mặt trời cũng sắp lặn, chỉ lộ ra chút ít, bầu trời là một mảng vàng cam, như một mành vải mỏng nhẹ bao phủ, thì ra, này mới làtrại thái "tịch dương đỏ" vốn có a, quả nhiên bầu trời không ô nhiễm càng trong vắt, càng tự nhiên, Ngải Thanh cảm thán thần kỳ của tạo hóa. Nhìn chăm chú cảnh đẹp chiều tà trước mắt, lòng Ngải Thanh chợt thấy sáng trong, này thật là "tịch dương vô hạn tốt"! Ngoài sân như cũng được cảm nhiễm của tịch dương, một mảnh đỏ cam, mấy cây to cao vút, nhờ dư quang của tịch dương, tỏa ra màu sắc nhàn nhạt, cùng với tiếng gà gáy lúc có lúc không, làm cả sân viện mang theo một phần an tĩnh, nhàn nhã và yên ả, này không phải chính là "chốn đào nguyên" dưới ngòi bút của Đào Tiềm lão tiên sinh sao. Đụng xe bất ngờ, tự dưng đến dị thế, nói không hoảng loạn, không nhớ, không để ý đó tuyệt đối là gạt người, ở hiện đại, mình tuy không có cha mẹ ruột thương yêu, nhưng cũng có ba, mẹ viện thưởng và "Nhà Hạnh Phúc" mình yêu nhất a, hiện giờ đến nơi này, sợ là cũng không về được nữa, haizz, mình còn chưa kịp báo đáp ba viện trưởng, này sẽ là tiếc nuối mang theo trong lòng Ngải Thanh. May mà, nơi này cũng có vú nương yêu mình, nhưng, Ngải Thanh từ đầu đến cuối cảm thấy áy náy, bởi vì mình dẫu sao không phải "Thanh nhi" trong miệng vú nương, luôn cảm thấy mình hiện tại là giành cái ôm ấm áp và yêu thương của "Thanh nhi" chân chính kia, nghĩ đến đây, lòng Ngải Thanh buồn rầu. Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi đến mặt, kèm theo mấy chiếc lá rơi, rơi trước người Ngải Thanh, lòng vốn buồn rầu của Ngải Thanh cũng đột nhiên bị cắt ngang, nhặt một chiếc lá xanh trong đó lên, nhìn chằm chằm, Ngải Thanh lần nữa rơi vào suy tư, cảm nhận tường hòa của cảnh sân chiều tà, Ngải Thanh ngồi xổm trên bậc thềm trong sân tựa hồ bỗng tỉnh ngộ, không sai, y đã quyết định, y phải quyết định, ông trời đã cho mình cơ hội trọng sinh một lần, như thế y tuyệt đối sẽ không phụ lòng và lãng phí phần yêu mến này, y sẽ mang cả phần dũng cảm của "Thanh nhi" sống tiếp, "Thanh nhi, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cực kỳ chiếu cố vú nương, đối đãi như mẹ ruột, ngươi yên tâm đi", hướng bầu trời phía xa, hai tay chắp lại, Ngải Thanh cầu nguyện: "Ba, mẹ viện trưởng, con sẽ chăm sóc bản thân tốt, mọi người phải phù hộ tiểu Thanh."

"Tiểu quỷ, đến ăn cơm, cả ăn cơm đều phải đợi kêu." Bé gái buổi trưa gặp qua không biết lúc nào xuất hiện sau lưng Ngải Thanh, mang theo không kiên nhẫn rõ ràng.

"Ừm, đến liền."

Cơm tối rất đơn giản, chỉ có cháo cải trắng và ít dưa cải thanh đạm, trong lòng Ngải Thanh cảm thấy nghi hoặc, bởi vì chỉ nhìn bài trí trong nhà và sân viện này, trong nhà đều sẽ không phải nghèo như vậy đi.

"Nào, Thanh nhi ăn từ từ, cơ thể con vừa khỏe, không thể ăn thức ăn dầu mỡ. Chờ chúng ta dưỡng bệnh tốt rồi, vú nương làm gà muối chiên giòn con thích ăn nhất." Sau khi bày món xong, vú nương bưng chén, cầm muỗng, điệu bộ muốn đút Ngải Thanh.

*gà muối chiên giòn (món ngon mỗi ngày:D)

Thì ra như vậy à, hết thảy này hóa ra đều chỉ là vì cơ thể mình, Ngải Thanh cảm thấy, từ khi đến dị giới này, mình thật là được quá nhiều hạnh phúc, nhưng.........

"Vú nương, Thanh nhi tự mình ăn." Nói thừa, cơ thể này nhỏ thế nào đi nữa, nhưng lòng mình lại từ đầu đến cuối là một người thành niên, hơn nữa, lúc trước khi ở cô nhi viện, con nít nhiều, chuyện ăn cơm căn bản không thể mượn tay kẻ khác, cho nên trẻ con trong cô nhi viện rất nhỏ đã phải học tự mình chiếu cố ăn mặc của mình, hiện nay nếu cần người đút, vậy thật mất mặt a, Ngải Thanh tự giác mình không phải người mặt dày thêm siêu cấp lười biếng, thích hưởng thụ, cho nên, cơm này vẫn nên tự mình ăn mới tốt.

"Hừ, không ngờ a, tiểu thái gia lúc trước giờ lại yêu cầu tự mình ăn cơm, mặt trời hẳn không phải mọc lên từ phía tây đi, nếu không thì chính là trời sắp mưa máu. Ha ha." Ngồi bên cạnh, bé gái lành lạnh nhìn Ngải Thanh ngoan cường nói.

"Anh nhi, ăn cơm của con," Vú nương nghiêm nghị nói, "Thanh nhi, con thật muốn tự mình ăn sao, vẫn là vú nương đút đi, chờ con lớn rồi, lại tự mình ăn, được không?" Đứa bé này, sau khi mất trí nhớ, sao cảm thấy đột nhiên hiểu chuyện hơn nhiều.

"Vú nương, Thanh nhi đã lớn rồi, Thanh nhi có thể tự ăn. Vú nương, người để Thanh nhi tự ăn đi." Mở mắt to, thiện lương, đôi khi còn phối hợp chớp mắt, chu miệng, bộ dáng đó, quá chết người.

"Ách, được rồi, Thanh nhi cầm cẩn thận, nếu không được, nhất định phải nói với vú nương để vú nương đút, biết không?" Kỳ quái, đứa bé trước mắt này rõ ràng chỉ 5t, nhưng bộ dáng đó lại thật là...., hại người đều không nỡ phản bác y, nhìn kỹ chút nữa, ôi, bộ dáng này, vùng trán này, không phải khắc họa của phu nhân sao, nhỏ như vậy đã tuấn mỹ như vậy, nếu lớn lên, còn ghê gớm ra sao.

Cơm tối rất nhanh liền kết thúc, vú nương kéo Ngải Thanh và bé gái tên "Anh nhi" đi tiêu thực. Sau nửa canh giờ, Anh nhi về phòng của mình, Ngải Thanh thì bị vú nương bế vào một phòng khác, nói thật, tuy hưởng thụ ôm ấp mang theo tình mẹ nồng đậm, nhưng Ngải Thanh vẫn không chịu được thường xuyên bị người bế, nói muốn tự mình đi với vú nương, vú nương liền lập tức bác bỏ "Con mới bệnh, chờ con hoàn toàn khỏi, vú nương liền để con tự đi", hết cách, liền đành phải từ bỏ.

"Vú nương, Thanh nhi là phải ngủ với người sao?" Vào phòng, đốt đèn dầu, Ngải Thanh liền bị bế lên giường.

"Đúng vậy, ai kêu Thanh nhi của chúng ta nhát gan, lớn như vậy rồi, còn không dám ngủ một mình a, ha hả." Mang theo ý cười rõ ràng, vú nương cẩn thận cởi áo ngoài, giày vớ của Ngải Thanh, thay đồ lót em bé.

"Vú nương, Thanh nhi hiện tại gan lớn hơn rồi, Thanh nhi sau này muốn ngủ một mình." Trời ơi, nói thế nào cũng là một người lớn, Ngải Thanh không dám ngủ cùng giường với phụ nữ đã kết hôn, trong lòng từ đầu đến cuối đều không thể chấp nhận, tối nay trong nhà khẳng định không có dọn dẹp phòng mới, nhưng ngày mai, ngày mai nhất định phải ngủ một mình.

"Được được được, Thanh nhi của chúng ta lớn rồi, trở nên dũng cảm rồi, có điều tối nay vẫn là ngủ cùng vú nương đi, Thanh nhi không phải muốn biết thân thế của mình sao?" Chỉ xem nó như lời giận dỗi của con nít, vú nương hiển nhiên không nghiêm túc. Có điều, vú nương trái lại nói đúng, tối nay còn cần phải ngủ cùng vú nương, Ngải Thanh muốn sớm chút hiểu rõ thế giới này, hiểu rõ nhà mới này, hiểu rõ hết thảy người thân, bạn bè bên người, bởi vì, y đã làm tốt quyết tâm hòa nhập thân thể này, hòa nhập nhà này, hòa nhập xã hội này!

---------

Tác giả có lời muốn nói: đồng niên hẳn rất nhanh sẽ qua đi......