Tgclmn: Phía Lý thị và Lý Anh cuối cùng đã xong, tiếp theo chính là cuộc sống chính thức của phu phu.

Chương kế của kế là đêm động phòng đến muộn!

ừm, buổi tối tranh thủ đăng chương mới!

-------------

Chờ Ngải Thanh và Trần Lương lần nữa xuất hiện trước mặt Lý thị và Lý Anh, đã là lúc cơm tối.

Có lẽ trong lòng nghĩ nhiều, Ngải Thanh luôn cảm thấy ánh mắt của vú nương và Anh nhi nhìn đều là lạ, các nàng lẽ nào đã biết gì, chắc sẽ không phải bị các nàng phát hiện mình vừa rồi cùng Trần Lương ở trong phòng.....nhận thức này làm Ngải Thanh sắp sụp đổ, a, loại chuyện này bị người phát hiện mình còn mặt mũi gì nữa a.

"Thanh nhi, mặt con sao đỏ như vậy? Môi cũng vậy, không phải sốt chứ? Cần khám đại phu không?" Lý thị rất lo lắng nói, đứa bé này sẽ không phải bị sự giày vò buổi chiều làm sinh bệnh đi.

"A, ách, vú nương, không sao, con chỉ là vừa tỉnh ngủ, đúng, vừa tỉnh ngủ, trùm chăn quá nóng, ha hả." Ngải Thanh vội vàng cười ha ha, này phải nói thế nào, nói miệng mình là bị "cầm thú" bên cạnh cắn, quá mất mặt, nghĩ hồi, Ngải Thanh càng tức giận, tên này cũng không xem thời gian địa điểm mà làm loạn, nhịn không được lại bắn ánh mắt u oán tới kẻ đầu xỏ.

Giả vờ không phát hiện oán trách của y, Trần Lương chỉ cười không ngừng gắp đồ ăn cho y.

Từ sau nụ hôn dài phá vỡ hiểu lầm kia, tảng đá trong lòng Ngải Thanh cũng cuối cùng buông xuống, trước mắt lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát như cũ, nhìn trong chén chất đầy món mình thích, trong mắt đầy ý cười, lại không muốn dễ dàng bị nhìn thấu, cố gắng nhịn cười.

"Ngươi cũng ăn cái này, vú nương làm rất ngon", "Còn có cái này", "Cái này cũng không tệ".........

Từ đầu đến cuối, Trần Lương chưa từng mở miệng nói một câu, chỉ im lặng ăn món Ngải Thanh không ngừng gắp tới, trên mặt luôn mang theo mỉm cười, cũng thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Ngải Thanh.

Lý thị và Lý Anh nhìn hỗ động của hai người, trong mắt ba phần sáng tỏ, ba phần áy náy, ba phần hối hận, một phần lo lắng.

Một bàn mỹ thực cơ bản đều vào trong bụng Ngải Thanh và Trần Lương, Ngải Thanh cảm thấy bụng mình đều căng một vòng lớn.

"Thanh nhi, đến nhà bếp giúp vú nương một tay."

Lý thị đột nhiên lên tiếng khiến Ngải Thanh sững một lúc, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, trong lòng không tự giác nhìn hướng Trần Lương một cái.

Trần Lương vẫn không nói chuyện, chỉ cho Ngải Thanh một nụ cười kiên định.

Ngải Thanh cũng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là một nụ cười của đối phương đã làm lòng mình vô cùng ổn định, "Dạ, được."

Trong nhà bếp.

Lý thị không kêu Ngải Thanh giúp rửa chén, hai người chỉ im lặng đứng.

"Bùm", Lý thị đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngải Thanh.

"Vú nương, người đây là làm gì?" Ngải Thanh bị dọa, vội vàng tiến lên đỡ vú nương.

"Thanh nhi, con đừng đỡ, vú nương có lỗi với con, có lỗi với lão gia phu nhân, vú nương tội nghiệt trầm trọng, tội đáng chết vạn lần!" Lý thị đã khóc không thành tiếng, không ngừng dập đầu.

"Vú nương, đừng nói nữa, người không có lỗi với con. Người đứng lên trước đi." Nhìn vú nương đã nuôi mình 10 năm, đã xem bà như mẹ ruột lại dập đầu với mình, lòng Ngải Thanh hơi hoảng, chỉ có thể không ngừng dìu đỡ bà.

"Thanh nhi, Trần Lương buổi chiều đều đã nói với ta, con vì ta và Anh nhi, chỉ có thể bị ép ở lại nhà hắn, vú nương....vú nương quyết không thể đáp ứng," Lý thị đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng, trong mắt đầy kiên định, "Thanh nhi, vú nương lập tức đi quan phủ."

Ngải Thanh biết vú nương vào thời khắc mấu chốt tính tình luôn kiên nghị, nếu không thì năm đó cũng không thể kiên trì ưỡn bụng lớn một thân một mình đến trấn Cổ Điền, không được, y phải nhanh nói rõ với vú nương mình là cam tâm tình nguyện, "Vú nương, người còn nhớ chuyện 10 năm trước lúc người lần đầu tiên mang con dạo chợ con suýt chút nữa bị ngựa tông bị thương không?"

Đột nhiên bị hỏi chuyện 10 năm trước, Lý thị không hiểu dụng ý của Ngải Thanh, nhưng vừa nhớ đến mình đã từng suýt chút nữa làm Thanh nhi bị thương, trong lòng lại một phen đau khổ.

"Vú nương, Thanh nhi là tự nguyện ở lại Trần gia, người đứng lên trước nghe con nói," Ngải Thanh đỡ Lý thị lên ngồi trên ghế, nói tiếp, "Trần Lương chính là người 10 năm trước cứu con."

Bỗng trợn tròn hai mắt, Lý thị như không dám tin, này sao có thể, sao trùng hợp như vậy?

"Vú nương, người từ nhỏ đã dạy con "Uống nước nhớ nguồn", Trần Lương không chỉ lúc trước từng cứu con, hiện tại lại cứu nhà chúng ta, người cảm thấy chúng ta không nên báo ơn sao?" Ngải Thanh vừa nói liền nhúng khăn ướt đưa cho vú nương, "Hơn nữa, nếu để hắn lấy vợ không quá ba ngày liền bỏ vợ, người trong thôn sẽ nhìn hắn thế nào, sẽ phá hỏng danh tiếng của hắn. Vú nương, chúng ta không thể làm như vậy."

Nghe thấy Ngải Thanh giải thích, trong lòng Lý thị cũng mâu thuẫn, nhưng.... "Thanh nhi, con là thật lòng ở lại Trần gia?" Nếu Thanh nhi không muốn, như thế mình cho dù ngồi tù, cho dù có lỗi với Trần Lương, mình cũng quyết không thể miễn cưỡng Thanh nhi.

"Dạ, vú nương, Thanh nhi là cam tâm tình nguyện. Trần Lương là người tốt, Thanh nhi muốn ở lại Trần gia!" Trong mắt Ngải Thanh là đầy kiên định.

Trên đường thôn dưới chiều tà, một chiếc xe ngựa nhanh chóng lao vút.

Trong thùng xe, một người nhỏ bé mặc váy trắng đang nằm trước ngực một nam nhân cao to khác, nam nhân cao to một tay ôm thắt lưng thon mảnh của người ta, một tay xoa nhẹ sau lưng người ta. Này chính là Ngải Thanh và Trần Lương từ Tô gia trở về.

"Ngươi buổi chiều đã nói gì với vú nương?" Người nhỏ bé mở miệng hỏi.

"Ta muốn ở cùng Thanh nhi." Nam nhân cao to đáp.

"Phừng", mặt của người trong lòng lại đỏ thành một mảng, quở trách, "Lời này, sao ngươi có thể trực tiếp như vậy?"

"Ta muốn ở cùng ngươi."

Ánh mắt Trần Lương lúc này là chân thành và thâm tình như thế, Ngải Thanh cảm thấy mình không thể nhìn tiếp nữa, mình sẽ bị hút lấy không giữ lại như vòng xoáy, nhưng thật không nỡ, thật muốn nhìn tiếp mãi như vậy, "Nhưng, nhưng ta là nam." Ngải Thanh vẫn muốn hỏi rõ, y sợ mình nếu sau khi rơi vào lại bị đẩy trở ra, chắc sẽ không chịu được.

"Ta đã nói ta không để ý." Trần Lương vẫn mặt cười ôn nhu đó, nhẹ nhàng vuốt trán và mặt mũi của Ngải Thanh, "Từ khoảnh khắc gặp lại ngươi, ta liền không buông được."

"Nhưng chúng ta ở cùng sẽ không có con, cổ nhân các ngươi không phải sợ nhất vô hậu sao?" Ngải Thanh rất lo lắng, ngươi nói y nhát gan cũng được, y chính là sợ hãi, y sợ hết thảy nhân tố không ổn định cuối cùng đều sẽ nhảy ra cướp đi hạnh phúc của y.

"Cha mẹ lúc còn sống, từng dạy ta, người sống một đời quan trọng nhất là có người thật lòng yêu hạnh phúc bên nhau, mà ngươi chính là hạnh phúc đời này của ta." Trực tiếp bỏ qua "cổ nhân các ngươi", Trần Lương trả lời rất nghiêm túc, rất cẩn thận, hắn muốn để Ngải Thanh biết, hắn không để ý mấy cái này, có con dĩ nhiên tốt, nhưng nếu không có hắn cũng quyết không cưỡng cầu, bất cứ ai bất cứ chuyện gì đều không bằng địa vị của người trước mắt trong lòng mình.

Ngải Thanh nhìn hiểu chân tâm của Trần Lương, hiểu dụng ý của Trần Lương, mắt lần nữa không cốt khí ướt át; Ngải Thanh không biết gì là tình yêu, cũng không biết cảm giác của y với Trần Lương có phải tình yêu không, nhưng y biết nam nhân trước mắt chính là hạnh phúc đời này của mình, là hạnh phúc mình muốn săn sóc cả đời.

Không biết lúc nào hai đôi môi lại chạm vào nhau, nơi đó có vị hạnh phúc!