*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi cúng bái kết thúc, hai người thu dọn sạch sẽ về nhà đã là giờ tỵ.

"Bữa sáng chưa ăn, bữa trưa hôm nay chúng ta liền ăn sớm chút đi. Ngươi nếu cảm thấy đói, trong phòng còn lại không ít bánh hỉ." Trần Lương cảm thấy thật sự có lỗi với Ngải Thanh, bởi vì muốn cúng bái, liền không thể ăn cơm trước người đã mất, cho nên đành phải ủy khuất đối phương.

"Ta ổn, không phải rất đói. Ngươi hiện tại là muốn đi nhà bếp nấu cơm sao?" Đối với Ngải Thanh ở hiện đại mỗi ngày học tập, làm việc đi sớm về tối mà nói, ăn ít một bữa sáng thật sự không phải chuyện quan trọng gì.

"Ừ, hôm qua thành hôn hẳn còn lại không ít đồ ăn, ngươi nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi lát trước."

"Ta cũng không mệt, vậy ta có thể cùng đi nấu cơm với ngươi không?" Ngải Thanh ngại ngùng, Trần Lương đối với mình luôn ôn nhu như thế, không nỡ để mình chịu chút mệt, mình lại sao có thể ăn bơ làm biếng, huống chi mình căn bản không phải người lười, "Ta ở trong nhà thường xuyên nấu cơm, ngươi yên tâm." Sợ đối phương hoài nghi trù nghệ của mình, Ngải Thanh vội vàng giành đáp.

Nhìn đôi mắt sạch sẽ khẩn trương, chờ đợi kia, Trần Lương, là làm sao đều không cự tuyệt được, "Ồ, vậy đi thôi."

Kiến trúc phần lớn trong thôn vô cùng tương tự bố cục tứ hợp viện của phía bắc Trung Quốc, bốn mặt bao quanh, cấu thành từng khoảnh sân độc lập phong bế. Nhà Trần Lương cũng là như vậy, cả viện hướng bắc nam, lấy trục tung nam bắc bố trí đối xứng, trước các nhà đều có bậc thềm, chính giữa viện có một cây cổ trăm năm, thân cây tương đối thô to, vươn thẳng bầu trời, mùa hè đặt một cái ghế nằm ở dưới cây, ngủ trên đó vô cùng thoải mái; bên cạnh thì là một cây hoa quế, nở hoa nhỏ màu vàng nhạt, thơm ngào ngạt.

Nhà phía bắc của tứ hợp viện là nhà chính, tổng cộng có ba phòng, tân phòng của y và Trần Lương ở ngay nhà chính, Ngải Thanh đối với này rất là thích, bởi vì thông qua cửa sổ phía sau trong phòng, có thể rõ ràng nhìn thấy một con suối nhỏ trong vắt chậm rãi chảy từ tây sang đông, bờ bên kia suối là một mảnh cây cối um tùm, làm người cảm thấy vui mừng đắc ý, cảm giác rất thoải mái. Hai bên đông tây tứ hợp viện là hai chái nhà, phía tây đều là khách phòng, để lễ tết cho thân hữu đi lại dùng, hai phòng phía đông thì dùng để chứa hàng hóa, nơi cuối chái nhà phía tây chính là phòng bếp, mà giếng nước duy nhất trong sân thì ở nơi gần phòng bếp nhất.

Phòng bếp nhà Trần Lương không tính nhỏ, bếp lò là bếp gạch, tọa tây hướng đông, dựng ở góc phải của cửa vào phòng, ba cái chảo một lớn một vừa một nhỏ để trên bếp, trên tường bệ bếp giữa chảo vừa và chảo lớn thì khảm một ấm nước, ngày thường đổ nước vào trong, chỉ cần vừa đốt lửa, liền có thể nhờ nhiệt lượng thừa nấu nước sôi, có thể rửa bát và uống, rất tiện; mặt tường ven bệ bếp xây một ống khói, vươn ra nóc nhà hơn nửa mét. Trước bệ bếp 3, 4m đặt một lu nước, trong góc thì đặt một tủ bếp ba tầng, tầng trên cùng chủ yếu dùng để thức ăn, tầng giữa thì các loại gia vị, tầng chót đặt các loại đồ làm bếp và chén tô muôi, đũa và muỗng v.v

Ngải Thanh đột nhiên phát hiện trừ cái cửa hai người vừa vào, phía sau phòng bếp lại còn có một cái cửa gỗ, sau khi hỏi qua Trần Lương mới biết hóa ra cửa này thông đến hậu viện. Hậu viện rất lớn, nuôi không ít gia súc, còn có một vườn rau, nhà xí ở ngay góc khuất nhất hậu viện.

Đại khái sau khi xem qua hoàn cảnh của nhà Trần Lương, Ngải Thanh liền dời lực chú ý về trên bữa trưa, Trần Lương đã đang đốt lửa nhóm bếp.

"Bữa trưa không ngại ta làm cho, cũng để ngươi nếm thử tay nghề của ta." Đối với ăn uống, Ngải Thanh đích xác là có vốn kiêu ngạo, dẫu sao mình là ở hiện đại đã ở trong quán ăn TQ thời gian không ngắn, cộng với trong 10 năm cũng học được không ít từ vú nương, làm ra một bữa ngon là tuyệt không làm khó được mình, hơn nữa không biết vì sao, Ngải Thanh cảm thấy bữa ăn hôm nay mình càng cần dốc sức bày ra công phu thật của mình.

"Ừ, vậy ngươi làm, ta nhóm lửa. Gia vị đều ở tầng hai của tủ." Trần Lương cũng không phản đối, dù sao trù nghệ của mình cũng bình thường, vả lại, nhìn bộ dáng Ngải Thanh tự tin như vậy, tin chắc sẽ không khiến người thất vọng.

Nhìn trong nhà bếp không ít nguyên liệu, ở trong đầu nghĩ kỹ chút, Ngải Thanh quyết định buổi trưa liền làm ba món một canh thêm một đĩa đồ trộn.

"Ngươi có thể ăn cay không?" Này phải hỏi kỹ, nếu không thích vậy thì lãng phí rồi.

"Ừ, quê của mẹ là nơi nổi tiếng về ớt, mẹ lúc trước luôn thích làm món có ớt cho cả nhà, cho nên ta từ nhỏ liền cũng thích ăn." Trần Lương nghiêm túc đáp, cũng không phát hiện trong lời của mình đã xem Ngải Thanh thành "vợ" nhà mình.

"Ha hả, quê của mẹ cũng sản xuất nhiều ớt sao, thật sự khéo nha, quê ta lúc trước cũng vậy." Ngải Thanh cũng không phát hiện vấn đề trong lời của mình, cười ha hả đáp, luôn than thật có duyên.

"Quê lúc trước?" Nhà của Ngải Thanh không phải ở thôn Cổ Điền sao, mình chưa từng nghe nói thôn Cổ Điền sản xuất ớt a.

"À, ha hả, ta là nói của mẹ ta." Tinh nghịch le lưỡi, mình suýt chút nữa lộ tẩy rồi.

"Thì ra như vậy." Trần Lương cũng không định nghiên cứu sâu ở vấn đề này.

Đã giải trừ nguy cơ, Ngải Thanh liền toàn thân tâm bỏ vào trong bữa cơm này.

Ba món Ngải Thanh định làm là cá nấu sa tế, thịt kho và khoai tây sợi chua cay, một canh một món trộn thì canh trứng gà cà chua và gà sợi trộn đơn giản.

Đêm qua thành hôn, nguyên liệu trong nhà tất nhiên phong phú, hơn nữa người trong thôn cũng tặng không ít, trong đó liền có một con cá nước ngọt tươi mới. Ngải Thanh rất biết nấu ăn đối với giết cá cạo vảy này lại không dám, y liền để Trần Lương đến làm chuyện này, Ngải Thanh thì nhân lúc này chuẩn bị hết gia vị cần thiết, còn đập một quả trứng gà đặc biệt đổ lòng trắng trứng ra cái chén nhỏ khác. Trần Lương sức lớn, cạo vảy cá rất thành thạo, không bao lâu liền làm xong. Chờ sau khi xử lý cá sạch sẽ, Ngải Thanh xắt cá thành lát, dùng bột tiêu, lòng trắng trứng vừa chuẩn bị, lát gừng, khúc hành cùng với tinh bột và muối bỏ trong chậu lớn ướp. Tiếp theo đổ vào trong chảo dầu ăn vừa phải, bỏ vào lát gừng còn lại, hai thìa tiêu và nửa chén nhỏ ớt khô cắt khúc phi thơm, chờ sau khi mùi bay ra, liền đổ vào trong chảo một tô nước sạch, bỏ xương cá đầu cá vào nấu đến sôi sùng sục, lại bỏ lát cá vừa ướp vào trong chảo. Cùng lúc, lại dùng muôi vớt lớn đựng giá để trong nước sôi trong chảo nhỏ bên cạnh sau khi trụng chín vớt lên bỏ trong thố nhỏ đã được rửa sạch, múc toàn bộ cá trong chảo đổ vào trong thố nhỏ, lại rải hành, bột ớt bên trên. Tiếp theo chính là trình tự cuối cùng___dầu sa tế, Ngải Thanh đổ nước trong chảo nhỏ ra sau khi lau khô đổ vào trong khá nhiều dầu, lại bỏ hai thìa tiêu và nửa chén nhỏ ớt khô phi thơm, chờ sau khi dầu sa tế bay ra mùi thơm liền dùng muôi vớt lên rưới trên lát cá, cuối cùng bỏ vào rau thơm, một món cá nấu sa tế chính hiệu liền hoàn thành.

Trần Lương tuy luôn phối hợp yêu cầu của Ngải Thanh nhóm lửa, nhưng mũi lại làm sao cũng không kiểm soát được, tham lam hít mùi thơm ngon đậm đà vờn quanh chóp mũi, đối với "tay nghề tốt" Ngải Thanh nói càng tin chắc.

Hoàn thành món cá chính nhất, mấy món tiếp theo liền đơn giản hơn. Ngải Thanh sau khi kêu Trần Lương rửa sạch chảo lớn, cắt thịt heo thành khối, thêm đường bỏ vào trong chảo không ngừng xào đảo, cho đến khi xào ra nước màu, thêm chút muối liền ra lò. Khoai tay sợi chua cay cũng rất nhanh hoàn thành. Ngải Thanh lại lấy cà chua cắt xong và trứng gà còn lại lúc làm cá nấu vừa rồi trộn xong, bỏ vào trong nước nóng, canh cà chua trứng gà liền rất nhanh xong. Vốn còn muốn làm gà sợi trộn nữa, lại bị Trần Lương sớm đã thèm ăn kêu dừng, nói là hai người căn bản ăn không được nhiều như vậy, mấy cái này là vừa đủ.

Ngải Thanh nghĩ ngợi, cũng cảm thấy đã đủ nhiều, liền bảo Trần Lương tắt lửa.

Cơm trong nồi trong cùng bệ bếp sớm đã nấu chín.

Sau khi xới cơm xong bưng cho Trần Lương, hắn liền khẩn cấp khởi động.

Chất thịt cá nấu tươi mềm, cay mà không nóng, phối với giá giòn rất ngon miệng; thịt kho nạt mỡ kết hợp, một ngụm cắn vào, trong miệng đều là vị thơm ngọt, dị thường trơn mịn; khoai tay sợi chua cay vừa miệng, rất là khai vị.

Bữa cơm này, hai người ăn vô cùng tận hứng, một thố cá nấu cứ thế bị hai người giải quyết sạch sẽ, Ngải Thanh càng là ăn căng bụng, động cũng không muốn động, cuối cùng vẫn là Trần Lương thu dọn chén đũa.

TrầnLương lần nữa cảm khái, Ngải Thanh thật là một báu vật!

*Tứ hợp viện

Cá nấu sa tế:

Khoai tây sợi chua cay